Ngọn Đả Cẩu bổng chớp động, công tới chân Hoàng Bang và Hoàng Khởi. Bổng pháp của lão Cái bang vun vút, phối hợp với bộ pháp thần kỳ, khiến cho hai gã họ Hoàng không có cơ hội phát chiêu phản kích. Cả hai nhanh chóng bị Mộc Định Can dồn vào thế hạ phong.
Hoàng Bang và Hoàng Khởi vừa lúng túng, vừa bối rối nhưng không thể nào phản kích lại, bởi những ngọn gậy như rồng bay phụng múa của lão Thần Cái luôn tạo áp lực lên họ.
Thần Cái phát một gậy quét ngang qua ống quyển Hoàng Bang, buộc gã phải thoát lên cao ba bộ để tránh, thì đầu gậy lại chuyển hướng công tới Đan điền Hoàng Khởi, buộc gã này tháo bộ tránh né. Thế bổng của Mộc Định Can cứ dồn riết hai gã họ Hoàng như dồn hai con chó hoang vào ngõ cụt.
Thần Cái Mộc Định Can điểm Đả Cẩu bổng tới vùng hạ đẳng của Hoàng Bang, vừa đủ để đầu gậy chạm vào thắt lưng của gã, rồi nói:
- Cho ngươi đi!
Miệng thì nói, tay cầm gậy trì xuống ý chực thọc vào Đan Điền, vùng tối kỵ của người luyện kiếm.
Hoàng Bang giật mình, xuất hạn mồ hôi, điểm mũi giày thoát qua đầu Mộc Định Can.
Gã vừa thoát khỏi tầm truy bức của bổng pháp thì Mộc Định Can chuyển bộ, đập gậy vào hổ khẩu cầm kiếm của Hoàng Khởi.
Chát...
Thanh trường kiếm trên tay Hoàng Khởi rơi xuống đất, miệng rú lên:
- Ôi cha!
Đến lúc này, Thần Cái Mộc Định Can mới thu hồi bổng pháp, nhìn hai gã họ Hoàng:
- Hai ngươi hẳn chưa được Hoa Sơn chưởng môn dạy kiếm thuật đến nơi đến chốn, nên kiếm pháp mới xoàng xĩnh như vậy. Thế mà đòi giao thủ với lão phu.
Lão hừ nhạt rồi nói:
- Hai ngươi về nói với lão Châu Bá Kình truyền thụ lại Bá Hoa kiếm pháp rồi hãy xưng hùng, xưng bá trên giang hồ. Mà xét cho cùng, đến ngay cả sư phụ của các ngươi cũng phải chật vật với lão phu ba trăm hiệp đó.
Nghe Mộc Định Can nói và mà mặt hai gã họ Hoàng cứ sượng ra, chảy dài xuống trông thật tức cười.
Thiên Hải nói:
- Biết bổng pháp của lão tiên sinh Thiên Tửu Bất túy rồi, hai ngươi còn đứng đó làm gì?
Y khoát tay:
- Thiên Tửu Bất túy lão tiền bối tha rồi, hai ngươi còn chưa chịu chạy nữa, hay còn đợi lão tiền bối đánh như đánh lũ cẩu hoang đó à?
Hoàng Bang và Hoàng Khởi tròn mắt nhìn Thiên Hải.
Hoàng Bang rít giọng nói:
- Ngươi dám nói chúng ta là chó à?
- Thì gậy của Thần Cái Mộc Định Can lão tiền bối dùng để đánh chó chứ đâu phải đánh người.
Thiên Hải quay lại Mộc Định Can:
- Lão tiền bối! Thiên Hải nói có đúng không?
- Thì... Bổng pháp của Cái bang có tên là Đả Cẩu bổng đó.
Thiên Hải hất mặt, nói với Hoàng Bang và Hoàng Khởi:
- Hai người nghe rồi chứ? Đả Cẩu bổng là bổng pháp để xua chó. Vậy ai mà bị Mộc Định Can lão tiền bối đánh thì ắt kẻ đó là người chó.
Hoàng Bang trợn trừng hai mắt:
- Ngươi...
- Còn ngươi gì nữa?
Hoàng Bang và Hoàng Khởi hậm hực:
- Thiên Hải! Chúng ta sẽ gặp lại ngươi.
Hoàng Bang và Hoàng Khởi quay bước, lầm lũi bỏ đi.
Mộc Định Can quay lại Thiên Hải:
- Hai gã cao đồ Hoa Sơn phái sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
- Thiên Hải có sợ gì chúng chứ.
- Họ là cao đồ của Hoa Sơn, còn ngươi thì chẳng biết võ công, có ngày họ sẽ lột da ngươi.
Thiên Hải có Mộc Định Can lão nô ở bên cạnh, thì hai gã cũng chẳng khác hai con chó hoang đi tìm cây gậy của người chuyên đánh chó.
- Hê! Ngươi nói vậy, cứ như lão phu đã là lão nô của ngươi, nên phải kè kè hộ tống ngươi vậy.
Mộc Định Can dừng bước:
- Lão phu đâu phải là lão nô của ngươi, mà sao...
Lão vuốt râu nhìn Thiên Hải:
- Mà sao bọn Hoa Sơn kiếm lại muốn lấy mạng ngươi nhỉ?
- Thiên Hải cũng không biết. Tự dưng khơi khơi, hai gã họ Hoàng kia đòi lấy thủ cấp của Thiên Hải.
- Chuyện này lạ thật. Phải chi ngươi là người của võ lâm thì còn khả dĩ có gieo thù chuốc oán với Hoa Sơn. Đằng này, ngươi chỉ là một gã tiểu tử chẳng hề có võ công.
Lão chắc lưỡi:
- Chuyện này lạ thật.
Thiên Hải nạt ngang bằng giọng nhát gừng:
- Có gì đâu mà Mộc lão tiền bối lạ với lùng?
- Ngươi nói cho lão nghe coi.
Thiên Hải vỗ vào túi gấm trên vai:
- Thì tại cái túi này thôi. Có lẽ Hoa Sơn phái đã phát hiện ra Thiên Hải và lão tiền bối nhận trọng trách với Minh Nguyệt tỷ tỷ chuyển giao báu vật cho Thiếu Lâm đại sư Giác Chân, nên mới chặn đường để đoạt.
- Tại Bách Hoa lầu đâu có ai nghe trộm chúng ta nói chuyện với nhau.
- Mộc lão tiền bối nói sai rồi.
- Ngươi phát hiện ra hai gã họ Hoàng đó nghe trộm à?
Thiên Hải lắc đầu:
- Không.
- Thế sao ngươi nói hai gã họ Hoàng biết lão phu và ngươi đang nhận trọng trách chuyển giao báu vật cho Minh Nguyệt cô nương?
Thiên Hải vừa bước đi, vừa buông một câu cụt ngủn:
- Tai vách mạch rừng.
Mộc Định Can nheo mày, gãi đầu, nhẩm nói lại:
- Tai vách mạch rừng.
Nói xong, lẽo đẽo theo sau Thiên Hải.
Hai người rời khỏi trấn Hàm Đan, theo quang lộ rong ruổi bước. Khi mặt trời xế bóng, hai người đã đến ngoại vi trấn Hồ Nam.
Thiên Hải nhăn nhó:
- Thiên Hải rã rời cả cặp chân.
- Còn lão phu thì khát cháy cả cổ họng.
Thiên Hải lườm lão:
- Nếu lão khát cháy cổ thì khi vào trấn, Thiên Hải sẽ tìm một quán trọ, gọi một bình trà thật lớn để lão tiền bối giải khát.
- Hê! Tiểu tử quên lão phu là Thiên Tửu Bất túy à?
- Uống rượu nhiều sẽ có hại đó.
- Ngươi nói gì thế? Lão đi theo ngươi vì cái gì ngươi thừa biết mà.
Thiên Hải vỗ vai Mộc Định Can:
- Thiên Hải chỉ nói như thế thôi, chứ không nỡ để lão tiên bối phải thèm rượu đâu.
Y vỗ vào túi gấm:
- Đây có đủ thiên tửu cho lão tiền bối dùng, chỉ cần lão tiền bối đưa Thiên Hải đến diện kiến Giác Chân đại sư.
Thiên Hải vừa nói dứt câu thì bỗng xuất hiện một luồng cuồng phong kỳ lạ cuốn bay lớp lá khô trải trên đường.
Dung diện Mộc Định Can căng thẳng hẳn lên, khi ngọn cuồng phong này xuất hiện.
Lão quay sang Thiên Hải, khẩn trương nói:
- Tiểu tử! Lần này chúng ta gặp đại kình địch rồi.
Nghe Mộc Định Can nói bằng một giọng căng thẳng, Thiên Hải cũng phải hồi hộp.
Y buột miệng hỏi:
- Thiên Hải chẳng sợ kình địch gì cả.
- Ngươi không sợ à?
Thiên Hải gật đầu:
- Đúng. Nam tử hán đỉnh thiên lập địa thì chẳng sợ một ai, huống chi bên cạnh Chu Thiên Hải còn có...
Mộc Định Can cướp lời Thiên Hải:
- Có lão phu phải không?
- Đúng như vậy. Thiên Bôi Bất Túy Thần Cái Mộc Định Can là thiên hạ đệ nhất nhân thì chẳng còn sợ ai nữa.
- Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng chỉ thấy trời vừa đúng một cái vung. Trong giang hồ, lão Thần Cái Mộc Định Can chẳng là gì đâu.
- Hê! Trong giang hồ Thần Cái Mộc Định Can chẳng là gì cả, nhưng với Chu Thiên Hải, lão là một thiên hạ đệ nhất nhân đó. Đừng để Thiên Hải thất vọng nhé.
- Ngươi đừng giở giọng xu nịnh lão phu.
Ngọn cuồng phong kia vừa ngưng thì trước mặt hai người đã xuất hiện một người vận áo choàng có mũ trùm đầu đứng quay lưng về phía họ.
Mặc dù quay lưng về phía Thiên Hải và Mộc Định Can nhưng thần phách vẫn tỏa
ám khí rờn rợn.
Thiên Hải nhìn qua lão Thần Cái Mộc Định Can. Y nhỏ giọng nói:
- Mộc tiên sinh lên trước đi.
- Sao không phải là ngươi?
- Tiên sinh thì đúng hơn, vì Thiên Hải đâu có võ công. Thiên Hải không có võ công thì Mộc tiên sinh là tiên phong đại tướng quân chứ.
Mộc Định Can cằn nhằn:
- Cái gì ngươi cũng dồn cho lão phu. Ngươi mau mau hấp thụ võ công đi, để còn bôn tẩu giang hồ.
Miệng thì nói, nhưng chân Mộc Định Can thì bước đến trước. Lão ôn nhu lên tiếng:
- Tôn giá là ai? Sao lại chặn đường chúng tôi?
Người kia cất tiếng the thé như thể muốn che giấu chất giọng thật của mình để Mộc Định Can không phát hiện ra.
- Ta muốn dẫn nạp Chu Thiên Hải về Âm Dương Cốc.
Mộc Định Can đanh mặt:
- Thiên Hải không phải là người của võ lâm, sao lại được cốc chủ Âm Dương để tâm đến?
- Lão không có gì phải xen vào.
- Lão phu là bằng hữu với Thiên Hải. Không biết chuyện gì sẽ xảy đến với y thì đâu nỡ khoanh tay mặc nhiên để cho người ta muốn làm gì y thì làm.
- Thế lão có đủ bản lĩnh để bảo hộ cho Chu Thiên Hải không?
Mộc Định Can nghiêm mặt:
- Các hạ hẳn thừa biết lão phu là Thần Cái Mộc Định Can?
- Chỉ một cái búng tay của cốc chủ, Thần Cái Mộc Định Can đã có thể du hồn địa phủ rồi.
- Các hạ xem thường lão phu quá rồi đó!
- Ta nói ra sự thật, chứ không phải xem thường lão đâu.
Người đó nói dứt câu, phủi ngược hai tay ra sau. Một màn hoa châm dày đặc chụp thẳng tới Thần Cái Mộc Định Can.
Vốn có sự chuẩn bị trước, Mộc Định Can xoay tròn song thủ vỗ thẳng đến hai đạo Phách không chưởng, đón thẳng lấy vùng ảnh châm chụp tới mình.
Người kia cười khảy nói:
- Bản lĩnh của lão như thế thì đâu thể hộ tống cho Chu Thiên Hải được.
Cùng với lời nói đó, người vận áo choàng xoay mình, đồng thời phát tác chưởng kình. Chưởng kình của y chẳng có âm thanh, cũng chẳng có sắc màu, nhưng lại có uy lực đẩy màn ảnh châm xuyên qua khí chưởng của Thần Cái Mộc Định Can.
Mộc Định Can hốt hoảng, toan thu hồi chưởng lách mình tránh né nhưng đã quá muộn. Lão chỉ kịp cảm nhận có luồng nhu phong cuốn đến mình thì đôi bản thủ buốt nhói, trong khi khí kình thì tản mất vào cõi vô tâm vô sắc.
Mộc Định Can liên tục thối bộ và lão chỉ dừng bước trước mặt Chu Thiên Hải, hai tay buông thõng như gà mắc nước xụi cánh.
Thiên Hải nhận ngay ra tình thế của Thần Cái Mộc Định Can, liền bước thẳng tới án ngữ trước mặt lão.
Mộc Định Can bối rồi nói:
- Lão phu bị trúng độc châm của người ta rồi!
- Thiên Hải biết.
Thiên Hải nói với Mộc Định Can, nhưng mắt không rời thích khách.
Người kia lại cất giọng the thé:
- Thiên Hải! Ngươi biết chuyện gì sẽ đến với ngươi chứ?
- Tôn giá muốn lấy mạng Thiên Hải!
Người đó buông một tiếng thở dài.
Thiên Hải nói:
- Mục đích của tôn giá là chặn đường giết Thiên Hải, đúng không?
- Cứ xem là như thế!
- Nếu đúng vậy thì Thiên Hải sẽ theo tôn giá để người được toại nguyện, nhưng chỉ xin một điều...
- Ngươi nói đi.
- Thần Cái Mộc Định Can lão tiền bối chẳng gieo thù chuốc oán gì với tôn giá. Hãy mở cho Mộc lão tiền bối một sinh lộ.
- Ta đồng ý.
Người đó buông câu nói cộc lốc rồi giũ ống tay áo. Một lọ tịnh bình từ trong ống tay áo từ từ lướt về phía Thiên Hải.
Thộp lấy lọ tịnh bình, Thiên Hải nói:
- Đây là giải dược độc châm của tôn giá?
- Lão chỉ cần thoa lên đôi bàn tay sẽ giải được độc trong nội thể.
Thiên Hải ôm quyền:
- Đa tạ tôn giá.
Trao lại lọ giải dược cho Mộc Định Can. Thiên Hải nhỏ giọng nói:
- Tiền bối bảo trọng. Thiên Hải sẽ gặp tiền bối tại Hồ Nam.
- Ngươi... Người còn sống để đến tìm lão phu sao?
- Thiên Hải chưa chết đâu. Mạng của Thiên Hải rất lớn.
- Lão phu nghĩ sẽ không còn cơ hội gặp lại tiểu tử đâu.
Thiên Hải đặt tay lên vai Mộc Định Can:
- Sẽ gặp mà!
Thiên Hải quay lại nói với người kia:
- Thiên Hải đã sẵn sàng theo tôn giá.
- Đi!
Người kia rảo bước hướng vào khu rừng tùng bên đường.
Thiên Hải rảo bước theo sau lưng người đó. Trong khi Thần Cái Mộc Định Can chỉ còn biết dõi mắt nhìn theo hai người.
Thiên Hải vừa bước vào rừng tùng, Mộc Định Can rống lớn nói theo:
- Thiên Hải! Ngươi đừng có chết đó!
Khi đã tiến sâu vào rừng tùng, người kia bước thẳng đến cây đại thụ, đứng quay lưng về phía Thiên Hải.
Thiên Hải dừng bước.
Thích khách vận thụng y từ từ quay lại, chiếc mũ trùm đầu che hẳn diện mục, nên Thiên Hải không thể nhận ra.
Hai người cứ thế đối mặt nhau, chẳng một ai lên tiếng.
Bất thình lình, Thiên Hải quỳ xuống:
- Người hãy lấy mạng Chu Thiên Hải đi!
- Ngươi đã nhận ra ta rồi ư?
Thiên Hải ngẩng lên:
- Bảo mẫu cô cô.
Thích khách rùng mình bởi câu nói đó của Thiên Hải. Y lột chiếc mũ trùm đầu để lộ chân diện mục chính là Lưu Ngọc Ninh Giãn Hoa tiên tử.
Giãn Hoa tiên tử Lưu Ngọc Ninh rảo bước đến trước mặt Thiên Hải, từ tốn nói:
- Thiên Hải! Sao ngươi nhận ra cô cô?
- Cô cô! Thiên Hải những tưởng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại cô cô. Gặp lại cô cô Thiên Hải mừng quá.
Ngọc Ninh lắc đầu:
- Phải chi Thiên Hải đừng gặp cô cô.
- Không có ai ngăn cản Thiên Hải gặp cô cô.
- Không ai ngăn ngươi, nhưng gặp cô cô thì...
- Cô cô giết Thiên Hải ư?
- Cô cô đã nuôi ngươi từ lúc lên mười, đâu nỡ xuống tay giết ngươi nhưng...
Thiên Hải lắc đầu:
- Cô cô! Thiên Hải không hiểu gì hết. Tại sao cô cô nuôi Thiên Hải từ lúc đầu còn để chỏm, đến khi đủ lông đủ cánh thì lại muốn giết Thiên Hải?
Y nắm tay Ngọc Ninh:
- Cô cô! Đáng ra cô cô phải giết Thiên Hải cách đây bảy năm chứ, đợi gì chờ đến khi Thiên Hải đủ tuổi trưởng thành mới ra tay?
Thiên Hải giằng tay Ngọc Ninh.
Ngọc Ninh mím môi:
- Ta đâu muốn giết ngươi. Nhưng...
Ngọc Ninh hét lên:
- Ông trời có hiểu cho Ngọc Ninh này không?
Thiên Hải bặm môi, nhỏ giọng nói:
- Nếu bảo mẫu cô cô khó xử thì cứ xuống tay lấy mạng Hải nhi. Chết dưới tay bảo mẫu cô cô, Thiên Hải chẳng một lời oán than hay trách móc. Nhưng Thiên Hải chỉ thắc mắc, tại sao mọi người, ai cũng muốn lấy mạng Thiên Hải?
Y bặm môi thổn thức:
- Ngay cả bảo mẫu cô cô. Cô cô hãy nói cho Thiên Hải biết nguyên cớ gì, mà sao mọi người muốn giết Thiên Hải?
Ngọc Ninh buông một tiếng thở dài, quay mặt nhìn về phía cây đại thọ.
- Cách đây bảy năm, Giãn Hoa tiên tử không nỡ xuống tay lấy mạng một đứa trẻ đầu còn để chỏm, đó là một sai lầm của ta. Sau bảy năm, giờ Ngọc Ninh buộc phải xuống tay, thực hiện lại hành động cách đây đã bảy năm ta đã không làm. Chỉ như thế thôi.
Ngọc Ninh quay lại nhìn thẳng vào mặt Thiên Hải:
- Thiên Hải! Nếu như Ngọc Ninh giết ngươi, ngươi có hận Ngọc Ninh không?
Thiên Hải lắc đầu:
- Không. Nhưng Thiên Hải chỉ muốn biết, vì sao bảo mẫu cô cô và những người khác cứ muốn lấy mạng Thiên Hải?
- Ngươi sẽ chết, mà người chết thì chẳng nên biết để làm gì.
- Bảo mẫu cô cô nói vậy thì thôi, Thiên Hải không hỏi nữa. Bảo mẫu cô cô xuống tay đi!
- Ngươi hận cô cô không?
Thiên Hải lắc đầu:
- Không.
Ngọc Ninh mím môi, từ từ dựng đứng song chưởng. Nàng nghiến răng nói:
- Cô cô của ngươi có tàn nhẫn quá không?
Thiên Hải khẳng khái nói:
- Không!
Thiên Hải ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt Ngọc Ninh:
- Trước đây ở thảo xá, Thiên Hải chưa bao giờ dám cãi ý bảo mẫu cô cô, thì hôm nay xin lấy cái chết này, xem như báo đáp công dưỡng nuôi bảy năm khốn khó.
Ngọc Ninh nhắm mắt, đôi dòng lệ trào ra khóe mắt nàng, hai cánh môi mím chặc, nhưng vẫn phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Thấy Ngọc Ninh khóc, Thiên Hải cũng không dằn được nỗi xúc động não lòng.
Y nhỏ giọng nói:
- Theo đúng lẽ, Thiên Hải đã chết cách đây bảy năm, thì hôm nay chết cũng đúng theo số mạng mà ông trời đã gắn cho Thiên Hải. Bảo mẫu cô cô đừng ngại, hãy xuống tay đi,Thiên Hải không oán trách cô cô đâu.
Ngọc Ninh mím cứng hai cánh môi.
Nàng thốt ra những tiếng nấc nghẹn:
- Ông trời ơi! Cớ gì ông buộc Thiên Hải phải chịu số phận nghiệt ngã như thế này!
Ngọc Ninh vừa nói, vừa dồn công lực vào đôi ngọc thủ.
Những tưởng đâu Giãn Hoa tiên tử Lưu Ngọc Ninh sẽ hạ chưởng kình, tước đi cái mạng của Chu Thiên Hải. Nhưng rồi nàng lại gào lên:
- Ta không thể... Ta không thể...
Nàng trừng mắt nhìn Thiên Hải, nghiến răng rít lên với giọng căm phẫn:
- Người là nỗi oan nghiệt của cuộc đời này! Ngươi là nỗi oan nghiệt của cuộc đời này!
Ngọc Ninh hét toáng lên như người cuồng tâm mất trí, rồi quay lưng vụt thoát đi với khinh thuật siêu phàm.
Thiên Hải gần như bấn loạn thần thức, chồm tới trước toan chộp vào tấm áo choàng của Ngọc Ninh, nhưng tay chỉ với được vào khoảng không, té sấp mặt.
Thiên Hải ngẩng mặt nhìn theo Ngọc Ninh, thổn thức gọi:
- Bảo mẫu cô cô! Bảo mẫu cô cô! Xin đừng bỏ Thiên Hải, đừng bỏ Thiên Hải!
Mặc cho Thiên Hải réo gọi, Giãn Hoa tiên tử Lưu Ngọc Ninh vẫn thoát chạy, chẳng mấy chốc đã mất hút trong rừng tùng.
Thiên Hải đập tay xuống đất, rồi lật ngửa đưa mắt lên nhìn trời. Y thổn thức nói:
- Ta là ai? Chu Thiên Hải! Ngươi là ai, mà sao tất cả mọi người, ai cũng muốn giết ngươi?
Thiên Hải chỏi tay đứng lên, đưa thẳng hai tay lên trời, Thiên Hải gào lên:
- Ông trời! Hãy nói cho Thiên Hải này biết. Ta là ai? Ta đã làm gì và tại sao mọi người lại muốn giết ta, căm thù ta?
Thốt xong câu nói đó, Thiên Hải như thể mất thần thức, run lên:
- A... A... A...