Thiên hạ kháo với nhau, Bách Hoa lầu là tòa lầu tợ như một vườn hoa tuyệt sắc, bởi những đóa hoa sống biết nói biết cười và biết cách chiều chuộng khách. Có người khác kháo rằng, ai đã đến Bách Hoa lầu thì chẳng bao giờ muốn quay trở ra. Nếu đã quay ra thì hẳn đem theo tâm bệnh tương tư với nỗi háo hức một ngày nào đó sẽ quay lại tìm hồng nhan tri kỷ.
Nói như thế, nhưng đâu phải người nào cũng có thể bước chân vào Bách Hoa lầu, mà chỉ có những người thừa tiền lắm bạc mới có thể đặt chân vào đây.
Trong tiết trời lập xuân thì Bách Hoa lầu càng nhộn nhịp hơn bởi khách du xuân và tất nhiên cũng muốn tìm chút thú vui trong Bách Hoa lầu.
Trấn Hàm Đan như rộn rịp hẳn lên trong những ngày giao mùa, nhất là tại Bách Hoa lầu.
Cỗ xe song mã với đôi ngựa bạch trắng toát dừng trước cửa Bách Hoa lầu. Chỉ cần thấy qua cỗ xe đó thôi cũng đủ biết chủ nhân của cỗ xe kia là một đại gia thế phiệt, khó có ai bì kịp.
Cũng như thường lệ, nhưng lần này có lẽ nhanh hơn, Chu Thiên Hải đã chạy ra giữ cứng lấy cương đôi bạch mã.
Mặc dù chỉ mới trạc mười lăm, mười sáu, nhưng Chu Thiên Hải đã học đủ mọi cách để sống và kiếm ngân lượng. Tại Bách Hoa lầu thì bất cứ ai cũng đều biết Chu Thiên Hải, biết Thiên Hải vì sự sốt sắn của y, mỗi khi đến Bách Hoa lầu.
Ghì cương ngựa, miệng vẫn còn ngậm một đóa hoa, nhưng y vẫn cố rặn một nụ cười thật tươi.
Gã xà ích nhìn Thiên Hải, nhướng mày nói:
- Tiểu tử! Sao lại dám ghìm cương ngựa của ta?
Nụ cười vẫn chẳng hề tắt trên miệng Thiên Hải. Y xum xoe nói:
- Đại ca hẳn mới đến Bách Hoa lầu nên không biết Thiên Hải, chứ ở đây ai cũng biết đến Thiên Hải cả.
Y vỗ cả vào ngực mình:
- Thiên Hải là một pho bách thư vẽ những người đẹp trong tòa Bách Hoa lầu này.
Y buông dây cương, xoa tay liến thoắng nói:
- Nếu đại ca muốn diện kiến Hà tỷ tỷ, Dao tỷ tỷ, Minh Tân cô nương, Minh Nguyệt tỷ tỷ, Lan Anh tỷ tỷ... Thiên Hải sẽ giúp cho quý đại ca. Chỉ mong quý đại ca...
Y ngập ngừng nhìn gã đại hán ngồi trên ghế xà ích, tạo một nụ cười mỉm nhiều ẩn ý.
Gã xà ích lườm nhìn Thiên Hải, gằn giọng nói:
- Chỉ cần một ít kim lượng?
Thiên Hải reo lên:
- Ôi! Đúng như vậy rồi. Chỉ cần một ít kim lượng, đại ca sẽ có được một pho kiến văn và những trang giai nhân tuyệt sắc.
Gã xà ích im lặng.
Từ khoang cỗ xe song mã, một người vận bào y bước xuống. Người đó có khuôn mặt chữ điền rất phương phi. Đôi chân mày xếch phối hợp cùng với thần nhãn đầy uy quang tỏa lên phong thái đỉnh đạc và uy dũng.
Người đó tiến đến trước mặt Thiên Hải rồi từ tốn nói:
- Tiểu huynh đệ! Ta là Tần Quốc Nghi.
Thiên Hải ôm quyền xá:
- Lần đầu tiên Thiên Hải được gặp Tần tôn giá đã cảm thấy kính phục vô cùng. Phong thái của tôn giá thật là đại trượng phu có một không hai trong cõi trời cõi đất này.
Tần Quốc Nghi mỉm cười, nhẹ lắc đầu:
- Tần mỗ không thích nghe những lời tâng bốc của tiểu huynh đệ đâu.
- Hê! Thiên Hải không dám ngoa ngôn với bậc đại trượng phu như Tần tôn giá đâu.
Tần Quốc Nghi liếc Thiên Hải:
- Tần mỗ vừa rồi nghe tiểu huynh đệ cho mình là người biết tất cả những trang giai nhân tuyệt sắc trong Bách Hoa lầu?
Thiên Hải gật đầu như thể tự khẳng định mình:
- Trên đời này có rất nhiều thứ người không biết, nhưng Thiên Hải có thể khẳng định mình là một pho bí thư về những trang giai nhân trong Bách Hoa lầu.
Y giả lả nói tiếp:
- Nếu Tần tôn giá tin Thiên Hải thì đúng là chọn không lầm người.
- Tiểu huynh đệ chắc chứ?
- Thiên Hải từ trước đến nay luôn trọng chữ tín của mình.
Y xoa tay nói tiếp:
- Nếu không chắc thì Thiên Hải nào dám đứng ở đây để đón tiếp Tần tôn giá.
Tần Quốc Nghi vuốt râu, điểm một nụ cười rồi nói:
- Ngôn phương của tiểu huynh đệ quá là sắc bén, Tần mỗ đây cũng lấy làm lạ.
Tần Quốc Nghi lấy ra một thỏi vàng chìa đến trước.
Thấy thỏi vàng ròng trên tay Tần Quốc Nghi, mắt Thiên Hải sáng hẳn lên. Y như đóng đinh vào thỏi kim ngân trên tay họ Tần.
Tần Quốc Nghi nắm thỏi vàng lại rồi từ tốn nói:
- Hẳn tiểu huynh đệ chưa từng thấy một số kim ngân nào như thỏi kim ngân trong tay Tần mỗ?
Thiên Hải giả lả cười:
- Quả thật từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến nay, Thiên Hải chưa từng thấy có thỏi vàng nào to như thỏi vàng trong tay tôn giá. Thỏi kim ngân kia hẳn phải rất có giá trị.
- Nó đáng năm lạng.
Tần Quốc Nghi bước đến đặt tay trái lên vai Thiên Hải:
- Tiểu huynh đệ có thích thỏi vàng trong tay Tần mỗ không?
Thiên Hải gật đầu, giả lả cười rồi nói:
- Tất nhiên là phải thích rồi, nhưng hẳn tôn giá chẳng bao giờ cho không Thiên Hải thỏi vàng đó...
Y nhìn Tần Quốc Nghi rồi từ tốn nói:
- Hẳn tôn giá đã nhìn thấy người cần tìm?
Tần Quốc Nghi gật đầu:
- Đúng! Tần mỗ nghĩ mình đã gặp được người cần tìm.
Tần Quốc Nghi xoè bàn tay để thỏi vàng lộ ra đập vào mắt Thiên Hải rồi chậm rãi nói:
- Thỏi kim lượng này sẽ thuộc về tiểu huynh đệ, chỉ cần tiểu huynh đệ giúp Tần mỗ một chuyện.
Thiên Hải phấn khích, cao hứng nói:
- Tần tôn giá không nói ra, Thiên Hải có thể đoán biết.
Y giả lả cười, nói tiếp:
- Theo ý của Thiên Hải, trong Bách Hoa lầu thì Minh Nguyệt là người đẹp nhất. Minh Nguyệt tỷ tỷ là người tài sắc vẹn toàn.
Tần Quốc Nghi khoát tay:
- Đó chỉ là cảm nhận của tiểu huynh đệ đó thôi, chứ chưa chắc Tần mỗ đã chọn Minh Nguyệt tiểu thư.
- Hè! Tại Tần tôn giá chưa gặp Minh Nguyệt tỷ tỷ đó thôi. Thiên Hải có thể nói trong Bách Hoa lầu chẳng có ai hơn được Minh Nguyệt đâu, dù ở đây chẳng hề thiếu người đẹp.
Y tủm tỉm cười với những nét hóm hỉnh hiện lên mặt, nói tiếp:
- Tôn giá mà thấy Minh Nguyệt tỷ tỷ rồi sợ chẳng muốn rời khỏi Bách Hoa lầu.
Tần Quốc Nghi vuốt râu cười rồi ôn nhu nói:
- Nghe tiểu huynh đệ nói Tần mỗ rất muốn gặp, như vậy thì Thiên Hải hẳn phải rời Bách Hoa lầu.
Hai cánh môi của Tần Quốc Nghi nhếch lên:
- Muốn gặp Minh Nguyệt tiểu thơ phải cần đến huynh đệ?
Thiên Hải gật đầu:
- Không giấu gì tôn giá, chẳng qua Minh Nguyệt tỷ tỷ cho Thiên Hải chút cơ hội để tìm ngân lượng sinh sống thôi.
- Và ngược lại tiểu huynh đệ sẽ tâng bốc cho Minh Nguyệt cô nương?
Thiên Hải khoát tay:
- Hê! Tôn giá đừng nghĩ sai cho Thiên Hải. Sự thật đúng như lời Thiên Hải nói đó. Minh Nguyệt tỷ tỷ vừa có sắc vừa có tài. Phàm một người như vậy thì dễ gì tôn giá tìm được.
- Nếu Minh Nguyệt tiểu thơ có tài như vậy thì đã không lưu lại Bách Hoa lầu.
Thiên Hải gãi đầu:
- Hây! Ai cũng có hoàn cảnh mà. Cũng như Thiên Hải vậy.
- Tiểu huynh đệ thì sao?
- Thiên Hải cũng có khảo cứu tứ thư ngũ kinh, cũng biết tất cả mọi thứ trên đời này, thế nhưng không dựa vào Bách Hoa lầu.
Y le lưỡi:
- Chắc phải ăn cái lưỡi để mà sống quá.
Tần Quốc Nghi thấy Thiên Hải diễn tả, bật cười thành tiếng. Gã vừa cười vừa nói:
- Được rồi, được rồi. Tần mỗ tin vào tiểu huynh đệ. Nhưng người đẹp mà Tần mỗ muốn không phải là Minh Nguyệt mà là một người khác.
Thiên Hải cao giọng nói:
- A! Thiên Hải hiểu tôn giá rồi. Hẳn tôn giá đã đến Bách Hoa lầu mà Thiên Hải không biết. Giá tôn giá muốn tìm lại hồng nhan tri kỷ. Nào! Tôn giá cứ nói đi. Hà tỷ tỷ, hay Dao tỷ tỷ? Nói chung, tất cả những vị tỷ tỷ đó đến nhờ... Thiên Hải.
Tần Quốc Nghi lườm Thiên Hải:
- Miệng lưỡi của tiểu huynh đệ thật là giảo hoạt.
Thiên Hải nhìn Tần Quốc Nghi rồi định nhãn trở lại thỏi kim ngân trên tay y, rồi gật đầu nói:
- Chỉ cần tôn giá...
Tần Quốc Nghi gật đầu:
- Tần mỗ hiểu.
Y chìa thỏi vàng đến trước.
Thiên Hải vừa toan chộp lấy thỏi vàng thì Tần Quốc Nghi nắm tay lại. Y nhìn Thiên Hải chầm chầm:
- Thỏi ngân lượng trong tay Tần mỗ sẽ thuộc về tiểu huynh đệ, nhưng với một điều kiện.
- Nhất định rồi. Thiên Hải sẽ không phụ lòng tôn giá đâu.
Y vừa nói vừa hóm hỉnh nheo mắt với Tần Quốc Nghi.
Tần Quốc Nghi lấy trong thắt lưng ra một miếng ngọc bội, óng ánh sắc ngọc bích xanh rờn:
- Tần mỗ muốn biết trong tòa Bách Hoa lầu có vị cô nương nào đeo miếng ngọc bội như miếng ngọc bội của tại hạ không?
Thiên Hải chầm chầm nhìn miếng ngọc bội trên tay Tần Quốc Nghi, cứ như nhìn một thứ báu vật từ cổ chí kim y chưa từng được thấy, mặc dù miếng ngọc bội rất tầm thường.
Thấy Thiên Hải nhìn mãi miếng ngọc bội, Tần Quốc Nghi phải lên tiếng hỏi:
- Xem chừng tiểu huynh đệ biết người có miếng ngọc bội giống như thế này?
Thiên Hải gãi đầu:
- Ái chà!
Tần Quốc Nghi hỏi:
- Sao, tiểu huynh đệ biết chứ?
Y trả lại miếng ngọc bội vào thắt lưng rồi xoè thỏi kim ngân đến trước mặt Thiên Hải:
- Chỉ cần tiểu huynh đệ nói cho Tần mỗ biết, ai có miếng ngọc bội vừa rồi thì thỏi ngân lượng này sẽ thuộc về tiểu huynh đệ.
Y đặt tay lên vai Thiên Hải:
- Tiểu huynh đệ đã nói với Tần mỗ, mình là pho bí thư của Bách Hoa lầu, đừng nói rằng tiểu huynh đệ không biết khiến cho Tần mỗ đây thất vọng.
Thiên Hải gật đầu:
- Ái chà! Thật là khó xử.
- Tiểu huynh đệ khó xử như thế nào?
Thiên Hải ngập ngừng:
- Ơ...
Tần Quốc Nghi vỗ vai Thiên Hải:
- Tiểu huynh đệ! Tần mỗ không ép tiểu huynh đệ đâu. Khi nào tiểu huynh đệ thấy mình không khó xử thì ngày mai đến đây gặp Tần mỗ cũng không muộn.
Tần Quốc Nghi vừa nói vừa đặt luôn thỏi kim ngân vào tay Thiên Hải.
Nhận thỏi kim lượng đó, Thiên Hải hơi bất ngờ.
Tần Quốc Nghi nói:
- Tần mỗ biết tiểu huynh đệ rất cần kim lượng nên cho mượn. Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại và Tần mỗ sẽ được tiểu huynh đệ đáp lễ. Tần mỗ không đem thêm kim lượng đâu.
Tần Quốc Nghi mỉm cười, quay lại khoang xe. Y dừng ngay cửa khoang xe, quay lại nói với Thiên Hải:
- Tiểu huynh đệ! Ngày mai Tần mỗ mới có ý diện kiến Minh Nguyệt tiểu thơ đó. Hy vọng sẽ được tiểu huynh đệ giúp.
Y nói vừa dứt câu, mở cửa bước vào khoang xe. Gã vừa đóng lại thì gã xà ích giật cương để đôi bạch mã kéo cỗ xe.
Thiên Hải cầm thỏi vàng trong tay với vẻ tư lự.
Y gãi đầu, nhẩm nói:
- Người này sao lại muốn tìm... Hê! Chắc y muốn cho mình phát tài đây.
Giắt thỏi kim lượng vào thắt lưng, Thiên Hải rời Bách Hoa lầu. Trong đầu y chỉ còn một ý tưởng là phải xử dụng thỏi kim lượng này như thế nào.
Sẵn có số vàng như từ trên trời rơi xuống. Thiên Hải đi thẳng đến cửa hiệu buôn.
Một lúc sau, y ôm cả một xấp lụa bước ra, rồi đến chợ mua đủ thứ thức ăn. Với số ngân lượng năm lạng, mà chỉ sau một lúc đi lanh quanh, Thiên Hải đã mua hết tất cả, chỉ còn lại vỏn vẹn một thỏi bạc vụn.
Thiên Hải khệ nệ ôm đống thức ăn lẫn vật dụng đến ngôi cổ miếu tọa lạc phía Đông Hàm Đan trấn.
Y đứng ngoài cổ miếu rống cổ lên gọi lớn:
- Nào! Có ai ở trong đó không?
Một lão ăn mày già lọm khọm bước ra. Lão trố mắt nhìn Thiên Hải:
- Hê! Lão phu đang ngủ, sao ngươi phá bỉnh chứ?
Đôi chân mày của Thiên Hải cau lại. Y bước đến trước mặt lão Cái bang:
- Lão trượng! Vãn bối không biết có đi lộn không?
Lão Cái bang nhìn đống thức ăn Thiên Hải ôm khư khư. Bất thình lình, chẳng hề xin mà thộp lấy túi bánh bao. Lão nhón lấy một chiếc cho vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Lão vừa ăn vừa nói:
- Ái cha! Ngon quá! Ngon quá!
Thiên Hải trố mắt nhìn lão.
Lão Cái bang ăn thêm một cái nữa rồi mới nhìn Thiên Hải, nói:
- Tiểu tử! Bánh bao của ngươi mua hẳn phải loại thượng hạng của phường Lạc Dương đúng không?
Thiên Hải nhăn nhó:
- Túi bánh bao mà vãn bối mua đúng là của phường Lạc Dương, tới một nén bạc vụn một cái. Tiền bối nuốt trọn hai cái thế là thiếu mất rồi.
- Lão phu còn định ăn nữa.
- Hê! Tiền bối ăn hết hai cái rồi, phải chừa lại cho những người khác chứ.
Lão Cái bang nheo mày:
- Định chừa cho ai?
- Ơ! Thì chừa cho chư huynh đệ của vãn bối thường ngự trong ngôi cổ miếu này.
- A! Lão phu biết rồi. Ngươi định mua bánh bao thết đãi bọn tiểu Cái bang trong ngôi miếu này?
Thiên Hải gật đầu:
- Đúng rồi. Chẳng hay chư huynh đệ của vãn bối đi đâu rồi?
- Còn đi đâu nữa. Họ phải đi khất thực tìm cái ăn chứ.
Lão lùi lại một bộ ngắm nhìn Thiên Hải từ đầu đến chân:
- Tiểu tử thật là hảo tâm, quý tình bằng hữu, hẳn là người đã phát tài mới hào phóng như vậy.
Lão vừa nói vừa nhón lấy bầu rượu xuống. Lão ăn mày chắc lưỡi, nói:
- Ái cha! Có cả Thiệu Nữ Nhi Hồng. Tiểu tử đúng là đại gia đại phú.
Thiên Hải nhăn nhó:
- Lão tiền bối! Vãn bối chỉ gặp may thôi.
- Gặp may cũng xem như phát tài.
Lão đỡ lấy số vật dụng Thiên Hải mua đang ôm khư khư:
- Để lão phu phụ ngươi đem vào cổ miếu.
- Không, không. Ơ...
- Ngươi đừng ngại. Lão phu không thể dùng hết những thứ ngươi mua về một lần đâu. Lão phu là người Cái bang thì phải chia đều cho người Cái bang chứ.
Thiên Hải nhăn nhó:
- Được rồi, được rồi. Lão tiền bối để mặc Thiên Hải.
Thiên Hải bước vào cổ miếu, bày tất cả những thức ăn đã mua xuống trước bệ thờ, chỉ dành lại xấp lụa và túi thực phẩm nhỏ. Y nói:
- Những thứ này vãn bối phải đem về cho bảo mẫu. Còn phần này để đãi các chư huynh đệ của vãn bối. Nếu họ có trở về nhờ lão tiền bối trao lại cho họ giùm vãn bối.
Thiên Hải nói xong thản nhiên rời cổ miếu, nhưng lão ăn mày đã cản y lại:
- Hê! Tiểu tử sao đi gấp quá vậy?
- Vãn bối phải quay về nhà kẻo bảo mẫu trông.
Lão Cái bang nhún vai:
- Đã đến rồi sao lại vội đi sớm vậy?
Lão vừa nói vừa kéo tay Thiên Hải ngồi xuống:
- Ngồi xuống đây. Ngồi xuống đây.
Thiên Hải bị lão kéo buộc phải ngồi xuống.
Lão bưng bầu rượu tu ừng ực rồi trao cho Thiên Hải:
- Tiểu tử uống và lão ăn mày này chút rượu rồi hãy đi.
- Ơ! Vãn bối... Vãn bối không biết uống.
Lão ăn mày trợn mắt:
- Cái gì không biết uống? “Nam vô tửu như kỳ vô phong”, hẳn ngươi biết câu đó chứ?
- Vãn bối biết, nhưng bảo mẫu không cho vãn bối uống rượu.
- Hê! Bộ cái gì ngươi cũng nghe bảo mẫu của ngươi hết à? Uống đi, rồi tiểu tử sẽ biết ngon như thế nào. Rượu này ngươi mua mà không biết uống, không chừng rượu có độc cũng nên.
- Tiền bối đừng nghĩ sai về Thiên Hải. Vãn bối đâu có ý gì mà bỏ độc vào rượu.
- Không có độc trong rượu thì sao tiểu tử không uống.
- Tiền bối đã nói vậy, Thiên Hải sẽ uống.
Thiên Hải bưng bầu rượu tu một hơi dài rồi bất chợt ho sặc sụa.
Y nhăn mày nhăn mặt.
Lão Cái bang hỏi:
- Ngon không?
Thiên Hải nhăn nhó:
- Cay quá!
- Rồi thế nào tiểu tử cũng sẽ thấy cái vị cay của ngon tuyệt đó.
Lão nói xong lại dốc bầu rượu tu ừng ực. Đặt bầu rượu xuống bàn, lão Cái bang hỏi:
- Nhà tiểu tử ở đâu?
- Phía Đông trấn, trong khu rừng tùng.
Lão nheo mày:
- Phía Đông trấn, trong khu rừng tùng?
Thiên Hải gật đầu:
- Vãn bối ở chung với bảo mẫu.
- Tiểu tử không sợ gì à?
Thiên Hải nhún vai:
- Có gì phải sợ. Vãn bối và bảo mẫu ở trong gian nhà tranh, chẳng có gì cả ngoài bếp lò và vài cái niêu đất, chẳng ai quan tâm đến.
- Lão phu không phải hỏi ngươi có sợ cướp hay sợ trộm, mà muốn hỏi ngươi không sợ ma à?
Thiên Hải bật cười giòn, rồi nói:
- Thiên Hải đâu có thấy ma đâu mà sợ. Nếu như được kết nghĩa huynh đệ với những hồn ma nơi địa phủ thì còn thú biết chừng nào.
Lão ăn mày vỗ vai Thiên Hải:
- Lão phu thích ngươi đó. Thế ngươi có thích lão phu không?
Thiên Hải nhún vai:
- Không thích cũng không ghét.
- Thế ư? Thế ngươi không giận lão phu ăn hai chiếc bánh bao của ngươi à?
- Không. Số thực phẩm còn lại đủ cho huynh đệ vãn bối dùng.
Lão Cái bang gật đầu:
- Lão phu thích sự hào phóng của ngươi.
Lão nói xong, ôm bầu rượu đứng lên:
- Khi nào ngươi phát tài cứ đến đây tìm lão phu. Lão phu sẽ bồi tiếp, cùng ngươi uống rượu.
Lão nói xong, rảo bước đến ngồi tựa vào bệ thờ Thần hoàng, dốc bầu rượu tu ừng ực.
Thiên Hải nhìn lão uống mà nhăn mặt. Lúc này thì y cũng cảm thấy chếnh choáng.
Thiên Hải nói với lão ăn mày:
- Tiền bối! Thiên Hải cáo từ. Có dịp vãn bối sẽ quay lại.
Lão ăn mày khoát tay:
- Tiểu tử đi đi. Hê! Mà họ của ngươi là gì nhỉ?
- Vãn bối họ Chu.
- Còn lão phu là Mộc Định Can. Nếu Chu thiếu hiệp có cần gì, hay muốn người đối ẩm thì cứ tìm Mộc lão phu.
- Thiên Hải sẽ có dịp bồi tiếp với Mộc tiền bối.
Thiên Hải ôm quyền xá:
- Cáo từ.
Mộc Định Can vừa tu vừa khoát tay như thể xua đuổi Thiên Hải.
Rời khỏi cổ miếu, Thiên Hải xuôi theo quang lộ về nhà. Nói là nhà nhưng đúng ra đó chỉ là một gian thảo xá thô sơ tọa lạc giữa những hàng tùng cao ngất.
Thiên Hải chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói gắt gỏng vang lên:
- Thiên Hải! Con lại uống rượu nữa à?
Thiên Hải đưa tay bụm miệng nhăn nhó. Y nghĩ thầm:
- Mình chưa kịp bước vào, thế mà bảo mẫu đã ngửi được mùi rượu rồi. Lỗ mũi của bảo mẫu thính như thế là cùng.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Thiên Hải vẫn rón rén bước vào. Y đứng thừ ra khi chạm với vị bảo mẫu khó tính.
Thiên Hải lí nhí nói:
- Thiên Hải có đem quà về cho bảo mẫu.
Nhìn Thiên Hải ôm khư khư xấp lụa và túi thức ăn trên tay, Lưu Ngọc Ninh cau mày, gắt gỏng nói:
- Thiên Hải! Ngươi tưởng đem những thứ đồ vặt vảnh kia về thì Lưu Ngọc Ninh sẽ tha thứ cho ngươi sao? Hãy quỳ xuống!
- Bảo mẫu!
Lưu Ngọc Ninh trừng mắt.
Thiên Hải riu ríu bước đến quỳ trước mũi hài của Lưu Ngọc Ninh.
- Cô cô phải dạy ngươi.
Lưu Ngọc Ninh vừa nói vừa rút cây roi quất vào lưng Thiên Hải.
-Chát!
Thiên Hải mím chặc hai cánh môi chịu đựng mà chẳng thốt ra tiếng rên.
Lưu Ngọc Ninh vừa đánh tiếp roi thứ hai, vừa nói:
- Cô cô đánh ngươi bởi vì ngươi uống rượu mà chưa thành nhân chi mỹ.
Thiên Hải vẫn mím môi chẳng thốt ra tiếng nào. Y mím môi với vẻ mặt đăm đăm như thể sẵn sàng chấp nhận tất cả những nhát roi mà Lưu Ngọc Ninh sẽ tưới lên lưng gã.
Buông một tiếng thở dài, Lưu Ngọc Ninh nói:
- Thiên Hải! Sao con lại không nghe lời răn của cô cô, đi uống rượu để làm gì? Nó có giúp ích gì cho con đâu? Đúng ra với một người có cốt cách như con thì phải siêng năng trau dồi văn thư, để sau này...
Thiên Hải ngẩng lên:
- Bảo mẫu nói con trau dồi văn thư, tứ thư ngũ kinh để sau này lập danh với thiên hạ ư?
- Đúng. Cô cô muốn ngươi như vậy.
- Cứ cho Thiên Hải sẽ trở thành tân khoa trạng nguyên danh đề bảng hổ, nhưng rồi con sẽ làm gì? Báo hiếu cho cô ư?
Lưu Ngọc Ninh khoát tay:
- Ta đâu cần ngươi báo hiếu.
Thiên Hải gật đầu, lí nhí nói:
- Cô cô đã không cần thì cần gì Thiên Hải này phải cực nhọc bởi bút pháp và tứ thư. Hê! Thiên Hải thừa khả năng kiếm ngân lượng đấy.
Thiên Hải nhìn trộm Lưu Ngọc Ninh vừa đặt xấp lụa xuống bên cạnh.
- Đây là những thứ Thiên Hải kiếm được, muốn...
Lưu Ngọc Ninh nói:
- Thiên Hải định tặng cho Lưu ngọc Ninh cô cô đó à?
- Thiên Hải không dám nói tặng, mà chỉ là chút lòng thành muốn cô cô được vui.
Lưu Ngọc Ninh hừ nhạt rồi nói:
- Ở đâu ngươi có kim lượng mà được lụa Hàng Châu vậy?
Thiên Hải xua tay nói:
- Thiên Hải kiếm được ngân lượng do sự tháo vát của mình đó. Có một bí mật nữa. Thiên Hải muốn chia xẻ với cô cô.
Lưu Ngọc Ninh thoạt nghiêm mặt:
- Hài nhi! Ngươi muốn nói bí mật gì?
Thiên Hải cười bí hiểm:
- Thiên Hải và bảo mẫu phải trao đổi với nhau về bí mật nữa. Thiên Hải đã học được bài học, chẳng bao giờ cho không ai cái gì.
- Kể cả cô cô sao?
- Ơ... Cô cô thì khác.
- Thế ngươi còn chưa nói ra.
- Nhưng Thiên Hải muốn cô cô cho Thiên Hải biết về lai lịch, về song đường của Thiên Hải.
Lưu Ngọc Ninh quắc mắt, cau mày nạt ngang:
- Không. Ngươi chỉ nên biết ngươi là một cô nhi. Ngươi chẳng hề có song đường nào cả.
- Ơ! Chẳng lẽ Thiên Hải từ dưới đất chui lên?
Y nhăn nhó, nói:
- Con ruồi, con muỗi cũng có cha có mẹ. Thiên Hải là con người lại không cha không mẹ, thật là lạ lùng quá.
- Chẳng có gì lạ lùng cả.
Thiên Hải vùng vằng:
- Thế thì bí mật của bảo mẫu cô cô cũng chẳng là gì cả.
Lưu Ngọc Ninh nhìn Thiên Hải hỏi dồn:
- Ngươi biết gì về bí mật của ta?
Thiên Hải nắn bộ mặt lộ ra vẻ bí hiểm.
Nhìn Thiên Hải, Lưu Ngọc Ninh càng tò mò hơn:
- Thiên Hải! Nói cho cô cô biết xem ngươi đã biết bí mật gì?
Thiên Hải nhún vai:
- Thiên Hải nào biết gì đâu.
- Ngươi không biết ư?
Y cười giả lả:
- Thiên Hải không biết gì hết.
Lưu Ngọc Ninh nhìn Thiên Hải chằm chằm. Một lúc sau, nàng mới lên tiếng:
- Ngươi đang giấu cô cô điều gì đó?
Lưu Ngọc Ninh chì vào xếp lụa và thức ăn:
- Số ngân lượng này ngươi đã lấy ở đâu?
- Ơ! Thì do Thiên Hải tự tìm ra mà.
- Ngươi có thể tìm ra ngân lượng, nhưng chẳng bao giờ nhiều như thế này. Thiên Hải! Ngươi đã làm gì mà có ngân lượng để mua lụa và thức ăn cho cô cô?
Thiên Hải gật đầu:
- Khó nói quá!
- Ngươi nói cho ta biết xem. Phải chăng đã có người định mướn ngươi làm một chuyện gì đó?
Thiên Hải khoát tay:
- Thiên Hải thi có bao giờ làm được chuyện gì đâu. Nhưng...
- Nhưng sao?
Thiên Hải tạo vẻ mặt trang trọng, rồi nhìn Lưu Ngọc Ninh, nói:
- Cô cô đã có tình lang chưa?
Dung diện của Lưu Ngọc Ninh ửng hồng e lệ. Lưu Ngọc Ninh giơ cao tay cầm roi, gắt gỏng nói:
- Thiên Hải! Người nói cái gì xằng bậy thế?
Lưu Ngọc Ninh vừa nói vừa toan quất roi xuống, nhưng Thiên Hải đã khoát tay:
- Cô cô dừng tay.
Gã vừa khoát tay vừa nói:
- Cô cô cần phải hỏi xem tại sao Thiên Hải lại hỏi cô cô điều đó.
- Ngươi nói cho ta nghe xem?
Thiên Hải mỉm cười rồi nói:
- Phàm những vị tỷ tỷ ở Bách Hoa lầu chia tay với tình lang thường lưu tặng vật, dù họ chỉ có một đêm gần gũi.
Lưu Ngọc Ninh cau mày đanh mặt khi nghe Thiên Hải thốt ra câu nói đó.
Thiên Hải nhìn nàng:
- Cô cô đừng nói Thiên Hải là kẻ tò mò, thích xen vào chuyện của thiên hạ. Tại Thiên Hải tinh mắt để ý thôi.
- Những chuyện đại loại như vậy chẳng liên can gì đến Lưu Ngọc Ninh cô cô.
- Hê! Chẳng qua Thiên Hải muốn nói cho có đầu có đuôi thôi.
- Thiên Hải muốn nói gì cứ nói ra đi. Sao ngươi cứ quanh co đầu làm gì?
Thiên Hải chắp tay sau lưng đến bên cửa sổ. Y ra vẻ như một bậc trưởng tôn, phải đắn đo suy nghĩ trước điều mình sắp nói.
Lưu Ngọc Ninh đến sau lưng Thiên Hải:
- Thiên Hải! Ngươi muốn nói gì?
- À! Thiên Hải muốn cô cô cho xem lại miếng ngọc bội mà cô cô rất quý.
- Ngươi muốn nói đến miếng ngọc bội của ta ư?
Thiên Hải qua lại nhìn Lưu Ngọc Ninh, gật đầu.
Lưu Ngọc Ninh hỏi:
- Ngươi muốn xem miếng ngọc bội đó để làm gì?
- Để xem coi miếng ngọc bội của cô cô có giống với miếng ngọc bội mà Thiên Hải đã thấy không?
Sắc diện Lưu Ngọc Ninh lộ rõ nét khẩn trương:
- Thiên Hải! Ngươi thấy gì?
- Ơ! Thì thấy có người cầm miếng ngọc bội giống hệt như của cô cô và người đó rất muốn tìm cô cô.
Thiên Hải ưỡn ngực nói:
- Vị tôn giá đó tên là Tần Quốc Nghi, phong thái rất uy nghi đỉnh đạc. Y đến Bách Hoa lầu để tìm cô cô.
Thiên Hải liếc Lưu Ngọc Ninh:
- Vị tôn giá đó xem chừng là một bậc đại gia thế phiệt, lại rất rộng rãi. Người không vào Bách Hoa lầu tìm kỹ nữ mà cứ khăng khăng chỉ muốn gặp cô cô thôi.
Thiên Hải ôm quyền:
- Bấy lâu nay Thiên Hải cứ tưởng cô cô chẳng có ai. Không ngờ nay mới được diện kiến. Chúc mừng cô cô.
Lưu Ngọc Ninh đanh mặt, gằn giọng hỏi:
- Kẻ đó như thế nào?
- Rất uy nghi đỉnh đạc, đúng là một hảo hán hiếm có trên cõi đời này.
- Ngươi có hỏi vì sao y muốn gặp cô cô không?
- Y chỉ muốn Thiên Hải dẫn gặp cô cô mà thôi.
Thiên Hải chỉ xấp lụa:
- Kim lượng mà Thiên Hải có do Tần Quốc Nghi tặng cho đó.
Y nghệch mặt ra:
- Cô cô! Thiên Hải sẽ gọi Tần tôn giá bằng gì nhỉ? Có phải Thiên Hải gọi Tần tôn giá bằng thúc thúc chứ?
Lưu Ngọc Ninh không để tâm đến câu hỏi của Thiên Hải cứ lẩm nhẩm:
- Họ đã tìm ra ta rồi ư? Y đã tìm đến rồi ư?
Thiên Hải kịp nhận ra vẻ lo lắng hiện trên mặt Lưu ngọc Ninh. Y ngập ngừng nói:
- Cô cô sao vậy?
Lưu Ngọc Ninh cứ như thể người rơi vào cõi mộng chẳng còn để tâm đến Chu Thiên Hải.
Thấy thái độ kỳ hoặc của Lưu Ngọc Ninh. Thiên Hải tò mò hỏi:
- Cô cô sao vậy?
Y giằng tay Lưu Ngọc Ninh.
Bị Thiên Hải giằng tay, Lưu Ngọc Ninh giật mình:
- Ngươi...
Thiên Hải ngơ ngẩn bởi thái độ quá kỳ hoặc của Lưu Ngọc Ninh, buột miệng lập lại câu hỏi:
- Cô cô sao vậy?
Nhìn chằm chằm Lưu Ngọc Ninh, Thiên Hải hỏi tiếp:
- Bộ cô cô bảo mẫu không thích gặp Tần Quốc Nghi thúc thúc sao? Nếu cô cô không thích thì Thiên Hải chẳng dẫn y đến đây đâu.
Lưu Ngọc Ninh nạt ngang:
- Ngươi im đi!
Thiên Hải sượng sùng bởi câu nói gắt gỏng của Lưu ngọc Ninh. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lưu ngọc Ninh, bất giác Thiên Hải cũng cảm thấy bồn chồn. Y muốn nói nhưng rồi lại lắc đầu im lặng.
Lưu Ngọc Ninh mím môi, buông một tiếng thở dài, quay lại nhìn Thiên Hải, Lưu ngọc Ninh nói:
- Năm nay ngươi đã được mười bảy tuổi rồi phải không?
Thiên Hải gật đầu.
Lưu Ngọc Ninh nói:
- Thiên Hải! Cô cô đã bảo bọc ngươi từ năm lên mười, nay ngươi đã được mười bảy rồi, như thế cũng tạm đủ để ngươi tung cánh trong chốn giang hồ.
Thiên Hải toan cướp lời Lưu Ngọc Ninh thì đã bị cản lại:
- Để cô cô nói hết đã. Bây giờ ngươi phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thiên Hải trố mắt ngạc nhiên:
- Sao Thiên Hải phải rời khỏi đây?
- Ngươi chỉ cần biết như thế là được rồi.
- Còn song đường của Thiên Hải, cô cô chưa nói.
- Nếu ngươi muốn sống thì hãy quên song đường của mình đi.
Thiên Hải nhăn nhó.
Lưu Ngọc Ninh nhìn Thiên Hải, nàng buông một tiếng thở dài, rồi trang trọng nói:
- Nếu ngươi muốn biết song đường của mình và còn được sống thì trước tiên phải làm chủ võ lâm Trung Nguyên. Còn ngược lại, ngươi chưa làm chủ võ lâm mà để cho mọi người biết ngươi là ai thì Trung thổ chẳng có đất cho ngươi đâu.
Lưu Ngọc Ninh nghiêm giọng nói:
- Ngươi rời khỏi đây và không được quay lại nữa.
Thấy Thiên Hải cứ trố mắt nhìn, Lưu Ngọc Ninh nạt ngang:
- Ngươi nghe ta nói chứ?
- Cô cô làm cho Thiên Hải bất ngờ quá. Được cô cô nuôi dưỡng từ lúc mới lên mười, nay đã mười bảy, Thiên Hải lại bỏ đi sao.
- Đúng, ngươi phải đi.
Lưu Ngọc Ninh đặt tay lên vai Thiên Hải:
- Ngươi đã đủ lông đủ cánh để có thể tự lo cho mình rồi. Đi ngay đi. Hãy nhớ lời cô cô, chỉ khi nào ngươi làm chủ võ lâm mới truy tìm song đường mình.
Lưu Ngọc Ninh đẩy Thiên Hải ra cửa:
- Đi đi, đừng quay lại đây.
Thiên Hải đứng thừ ngay ngưỡng cửa.
Lưu Ngọc Ninh gào lên:
- Sao ngươi còn chưa đi? Đi đi!
- Cô cô!
Lưu Ngọc Ninh khoát tay:
- Chưa bao giờ ngươi dám cãi lời cô cô, hôm nay ngươi sao vậy?
- Tại sao cô cô lại đuổi Thiên Hải đi?
Lưu Ngọc Ninh buông một tiếng thở dài:
- Sau này ngươi sẽ hiểu. Ta chỉ có thể nói, ta đã cưu mang ngươi bảy năm là quá đủ rồi.
Lưu Ngọc Ninh khoát tay đuổi Thiên Hải:
- Đi đi!
Thấy vẻ mặt khe khắt của vị bảo mẫu cô cô. Thiên Hải biết những lời của Lưu Ngọc Ninh là lịnh, không thể nào cãi lại được nhưng vẫn chần chừ.
Lưu Ngọc Ninh thấy Thiên Hải vẫn còn chần chừ, cáu gắt quát:
- Ngươi còn đứng đó thì Lưu Ngọc Ninh ta giết ngươi đó.
Thiên Hải ngập ngừng nói:
- Vâng, Thiên Hải sẽ đi. Sau này Thiên Hải muốn gặp cô cô thì gặp ở đâu?
- Ngươi không cần tìm Lưu Ngọc Ninh cô cô. Ta cũng chẳng muốn gặp ngươi.
- Cô cô!
- Đừng nói nhiều. Đi đi!
Lưu Ngọc Ninh đẩy Thiên Hải ra ngoài đóng sập cửa lại.
Đứng ngoài thảo xá, Thiên Hải thật ngỡ ngàng với biến cố đột ngột này. Thiên Hải cũng chẳng biết mình phải làm gì trong tình cảnh này.
Đứng một lúc, Thiên Hải mới nói:
- Cô cô bảo mẫu! Người đang giấu Thiên Hải điều gì? Nhất định phải có điều gì đó mới khiến cho cô cô đuổi Thiên Hải.
Hai hàm răng nghiến lại như thể đối mặt với kẻ thù. Mãi một lúc sau Thiên Hải mới nói:
- Lưu cô cô! Thiên Hải sẽ quay lại.
Thiên Hải nói xong ôm quyền hướng về thảo xá hành đại lễ rồi mới chịu quay bước bỏ đi.
Đi khỏi cánh rừng tùng, Thiên Hải quay lại thì thấy khói bốc lên ngùn ngụt từ phía gian thảo xá.
- Chuyện gì thế?
Chẳng cần suy nghĩ đắn đo, Thiên Hải quay bước chạy trở lại. Gian thảo xá đang bốc cháy ngùn ngụt như một bó đuốc khổng lồ đập vào mắt Thiên Hải.
Thiên Hải lao về phía gian thảo xá gọi lớn:
- Bảo mẫu cô cô! Lưu cô cô!
Y muốn dập tắt lửa, nhưng tự biết mình chẳng thể nào dập tắt được ngọn lửa đó.
Trong lúc đang lúng túng, chẳng biết phải làm gì thì Tần Quốc Nghi và gã xà ích xuất hiện.
Vừa thấy Tần Quốc Nghi, Thiên Hải reo lên:
- Tôn giá đến thật đúng lúc. Mau dập tắt lửa đi.
Tần Quốc Nghi dửng dưng nhìn Thiên Hải. Một lúc lâu, y mới lên tiếng:
- Tiểu tử! Ai ở trong thảo xá này?
Thiên Hải cuống quít nói luôn:
- Người mà tôn giá cần tìm.
- Giãn Hoa tiên tử Lưu Ngọc Ninh?
Thiên Hải gật đầu:
- Đúng rồi. Người trong thảo xá chính là Lưu Ngọc Ninh cô cô.
- Thế còn tiểu tử là gì của Giãn Hoa tiên tử Lưu Ngọc Ninh?
- Lưu cô cô là bảo mẫu của Thiên Hải.
Tần Quốc Nghi nhướng mày:
- Thế ư? Thật là may mắn cho Tần mỗ.
Tần Quốc Nghi quay lại gã xà ích:
- Bắt lấy hắn!
Gã xà ích cung kính ôm quyền, nói:
- Tuân lệnh Đàn chủ.
Gã xà ích thốt dứt câu, lắc vai lướt về phía Thiên Hải.
Khinh công của gã vô cùng thần kỳ, chớp mắt đã áp sát lấy Thiên Hải, trảo thủ vươn ra toan thộp vào gáy y.
Thiên Hải cứ đứng đực ra chẳng biết làm gì? Y quá đỗi bất ngờ với sự biến này. Những tưởng trảo công của gã xà ích đã thộp được vào gáy Thiên Hải thì tiếng của Lưu Ngọc Ninh quát lên:
- Không được đụng đến Thiên Hải.
Từ một tàn cây tùng, Lưu Ngọc Ninh với khinh pháp siêu phàm tợ cánh chim sắt lướt xuống, thanh trường kiếm trong tay kẻ một đường thẳng tắp tới tam tinh gã xà ích.
Gã xà ích buộc phải đổi bộ, chuyển hướng, biến hóa trảo công tránh né thế kiếm mãnh liệt của Lưu Ngọc Ninh.
Y buộc phải thối liền ba bộ tránh thế kiếm của Giãn Hoa tiên tử Lưu Ngọc Ninh.
Buộc gã xà ích phải thối bộ, Lưu Ngọc Ninh giật tay Thiên Hải kéo về phía mình.
Nàng cau mày nhìn Thiên Hải:
- Ngươi đã không nghe lời cô cô!
Thiên Hải còn ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang xảy ra thì Tần Quốc Nghi lên tiếng:
- Giãn Hoa tiên tử! Mau trao lại cho bổn Đàn chủ bức mật đồ “Sanh Tử Bình”.
Lưu Ngọc Ninh lắc đầu:
- Lưu Ngọc Ninh không ngờ sau bảy năm mà các ngươi vẫn tìm ra ta để đòi bức mật đồ “Sanh Tử Bình”.
Tần Quốc Nghi gắt giọng quát:
- Đừng nói nhiều, mau giao lại cho bổn Đàn chủ.
- Lưu Ngọc Ninh không giao thì sao nào? Ngươi có đủ bản lĩnh thì cứ đến đây mà lấy bức mật đồ “Sanh Tử Bình”.
- Được! Tần mỗ sẽ tự tay lấy nó.
Tần Quốc Nghi rút ngọn thiết phiến giắt bên hông xoè ra.
Lưu Ngọc Ninh đẩy Thiên Hải qua một bên, nói:
- Ngươi đừng xen vào.
Thiên Hải cứ đứng trố mắt nhìn Lưu Ngọc Ninh. Y nhẩm nói:
- Không ngờ cô cô cũng là một cao thủ kiếm môn. Thế mà từ trước đến nay Thiên Hải không biết.
Lời còn đọng trên môi Thiên Hải thì Tần Quốc Nghi đã thi triển bộ pháp thần kỳ. Thân pháp gã thoăn thoắt, như thể phân chia thành chín chiếc góng lướt đến Lưu Ngọc Ninh.
Lưu Ngọc Ninh hoành kiếm múa tít, tạo ra một vòng tròng kiếm ảnh che chắn trước mặt. Nàng vừa múa kiếm vừa nói:
- Cửu Chuyển Mê Tông bộ của ngươi tiến bộ nhiều lắm đó.
- Đủ để bắt Giãn Hoa tiên tử phải quỳ phục dưới chân ta.
Thiên Hải chỉ thấy hai người vun vút trao đổi chiêu thức qua lại. Thân pháp của Tần Quốc Nghi như thể quay tròn quanh Lưu Ngọc Ninh. Với ngọn thiết phiến thần kỳ, khi thì xoe ra phạt thẳng vào lưỡi kiếm của nàng để gạt, lúc thì gấp lại rồi điểm tới. Trong lúc đó, trường kiếm của Lưu Ngọc Ninh cũng chẳng phải tầm thường. Nó biến hóa một cách linh hoạt, ứng với từng chiêu thức của đối phương.
Chỉ trong khoảng khắc, hai người đã trao đổi qua lại đúng mười hiệp bất phân thắng bại.
Thiên Hải đứng ngoài trố mắt ra nhìn hai người giao thủ. Thỉnh thoảng y lại reo lên khi thấy Lưu Ngọc Ninh dấn bộ tung kiếm buộc Tần Quốc Nghi phải thối bộ, nhưng rồi lại đực ra khi ngọn thiết phiến của Tần Quốc Nghi bức lại Lưu Ngọc Ninh.
Tần Quốc Nghi đánh bồi thêm ba chiêu phiến nữa rồi nói:
- Cuộc giao thủ của ta và Tiên tử đến đây đủ rồi.
Gã vừa nói vừa thi triển Cửu Chuyển Mê Tung bộ nhanh hơn, đồng thời xoè rộng ngọn thiết phiến phất liên tục. Từ trong ngọn thiết phiến, một luồng độc xông mù mịt tỏa ra chụp thẳng tới Lưu Ngọc Ninh.
Lưu Ngọc Ninh hốt hoảng điểm mũi hài thoát về sau để tránh luồng độc xông của đối phương.
Tần Quốc Nghi không bỏ lỡ cơ hội chiếm thế thượng phong, điểm chân bám theo nàng như hình với bóng. Chiếc thiết phiến được gấp lại, điểm tới thượng đẳng của đối phương.
Lưu Ngọc Ninh buộc phải lia ngang trường kiếm gạt binh khí của Tần Quốc Nghi. Chiếc thiết phiến thình lình xoè ra tách làm hai, kẹp lấy lưỡi kiếm của Lưu Ngọc Ninh.
Lưu Ngọc Ninh buộc phải thu kiếm lại.
Tần Quốc Nghi mỉm cười nói:
- Đã quá muộn rồi!
Y vừa nói vừa trì tay cầm quạt ấn trường kiếm của Lưu Ngọc Ninh chúi xuống đất. Tả thủ tung đến nàng một đạo phách không chưởng.
Lưu Ngọc Ninh chỉ kịp xoay ngang, dùng vai phải hứng lấy đạo phách không chưởng của Tần Quốc Nghi.
Bình!
Nàng buông đốc kiếm lảo đảo thối lui năm năm bộ.
Mặt Thiên Hải biến sắc xanh như tào lá chuối. Y hốt hoảng thốt lên:
- Lưu cô cô!
Lời vừa thốt ra trên miệng Thiên Hải thì ngọn thiết phiến của Tần Quốc Nghi cũng điểm tới thế pháp của Thiên Hải.
Tưởng đâu đầu ngọn thiết phiến đã chạm đến đích, nhưng nó lại bật qua một bên bởi đạo chỉ khí vô thanh vô sắc.
Tần Quốc Nghi những tưởng cổ tay mình rát bỏng, đứt lìa không thể giữ được binh khí. Y buộc phải thối bộ.
Phập!
Ngọn đại kỳ trắng hếu có hình hắc lâu xuất hiện ngay trước mặt Lưu Ngọc Ninh.
Vừa thấy ngọn đại kỳ hắc lâu, Lưu Ngọc Ninh bất giác quỳ xuống. Ngay cả Tần Quốc Nghi lẫn gã xà ích cũng quỳ theo nàng, duy chỉ có một người đứng, đó là Chu Thiên Hải.
Y cứ đứng ngây ra như pho tượng, mở to hai mắt hết cỡ nhìn ngọn đại kỳ.
Một người xuất hiện vận áo thụng, có mũ che kín chân diện.
Tần Quốc Nghi xướng lên:
- Giáo chủ giá lâm!