Thương Hành Thiên Hạ

Chương 92

Tần Đồng ngồi trên ghế mà không khác gì như đang ngồi đống lửa, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Lục Gia Diễm đang ngồi bên cửa sổ, từ ngày trở về từ hoàng cung hắn liền cảm thấy có gì đó không ổn, tuy rằng biểu tình trên mặt thoạt nhìn vẫn chẳng khác gì bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy thật sự có gì đó không ổn, giống như một tòa núi lửa đang chực chờ phun trào, dưới biểu tình bình tĩnh đó không khác gì dung nham đang sôi sùng sục.

Giống như khi ở cung điện, Lục Gia Diễm chọn vị trí ngay giữa phần ảm đạm của ngọn nến, mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ biểu tình, ánh mắt Tần Đồng hết liếc đến lại rút về, cuối cùng vẫn là nhịn không được, bước xuống đưa tay đến trước mặt hắn lắc lắc, hỏi: “Uy, ngươi không sao chứ?”

Núi lửa bùng nổ.

Ngay khi hắn nói xong thì cổ tay liền bị một nguồn lực mạnh mẽ nắm chặt kéo qua, thắt lưng cũng bị ôm chặt, miệng còn chưa kịp kinh hô đã bị hung hăng ngăn chặn, theo sau thanh âm rất nhỏ của tiếng răng nanh chạm vào nhau chính là đầu lưỡi xông vào khoang miệng hắn xâm chiếm một cách bá đạo. Ánh mắt mở to có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi của người nọ cùng với một đôi mắt vẫn vững vàng, Tần Đồng bị thất thần trong giây lát, đến khi mùi máu tươi trong khoang miệng càng ngày càng đậm hắn mới cảm giác được khóe môi đang đau đớn.

Tần Đồng vốn định tránh khai, nhưng tay vừa mới giơ lên lại buông xuống, tay sờ soạng vòng qua tấm lưng của Lục Gia Diễm, mắt nhắm lại thuận ý hùa theo đôi môi đang xâm lược.

Nụ hôn này rất dài, ngay cả khi Lục Gia Diễm cũng cảm giác không khí trong phổi đã hoàn toàn cạn kiệt mới chấp nhận hé mở chút không gian, một người hơi thở rất nặng lại đang ôm lấy một người hô hấp dồn dập một cách kỳ lạ, nhưng hắn lại không đợi hai người lấy lại nhịp hô hấp đã vội vàng hôn lên, đồng thời dưới tay cũng nhấc lên ôm lấy người nọ bước đến bên giường, thô bạo mà đặt người nọ lên trên.

Trong đầu Tần Đồng vì nụ hôn kịch liệt kia sớm đã thành một mảng hỗn độn, lại thêm kiểu ôm kia khiến cho đầu hắn càng thêm choáng váng, thẳng đến khi thân thể bị áp lên một cách nặng nề mới có chút thanh tỉnh, dưỡng khí thật vất vả mới hít vào được trong phổi lại bị mất đi, ngay cả xương sườn cũng giống như bị gãy ra từng khúc, đến lần thứ hai bị nụ hôn thô bạo ngăn chặn hắn rốt cuộc cũng nhịn không nổi.

Muốn chết hả, tên hỗn đản này có phải là muốn giết chết hắn hay không?! Tần Đồng lúc này liền trở đầu lưỡi hung hăng cắn một cái, đồng thời hai tay dùng hết sức đẩy cái thân thể nặng nề kia ra ngoài, không khí trân quý rốt cuộc lại tìm được đường vào trong ***g ngực hắn một lần nữa, Tần Đồng thở từng hơi, vất vả bình phục được một chút mới hung ác nói: “Hỗn đản, ngươi cút xa ta ra!”

Lục Gia Diễm bất vi sở động, chẳng những không tránh ra xa mà còn dán lại càng gần, tay ở bên hông Tần Đồng quấn chặt đến mức thắt lưng hắn như muốn gãy ra, hai người thật sự rất gần, gần đến mức Tần Đồng có thể cảm giác được nhịp tim kịch liệt của hắn, một chút lại một chút chấn động ***g ngực, theo thân hình kề sát kia mà truyền lại.


Tần Đồng cảm thấy tần suất của nhịp tim mình cũng dần bị đồng hóa, ánh mắt hơi hơi nhắm lại, Lục Gia Diễm ôm hắn thật chặt, tay mình cũng nằm ở vai hắn, ngay cả nhiệt độ cơ thể của hai người đang càng ngày dâng lên cao hắn cũng không có phát giác, thẳng đến khi một thanh âm của tiếng vải vóc bị xé nát vang lên.

Thanh âm không lớn, nhưng trong căn phòng im lặng chỉ nghe mỗi nhịp tim đập lại cực kỳ rõ ràng, sau đó một bàn tay với nhiệt độ cao hơn rất nhiều so với bình thường chạm vào lưng hắn.

Tần Đồng sau khi ngẩn ra liền nổi giận, này tên hỗn đản giậu đổ bìm leo: “Lục Gia Diễm, ngươi đang làm cái gì đó?!”

Câu trả lời mà Lục Gia Diễm dành cho hắn chính là nâng cằm hắn lên, sau đó lại tiếp tục hung hăng hôn lấy, tay ở phía sau lưng không hề có chút tạm dừng đã nhanh chóng đem quần áo tiếp tục xé bỏ, rất nhanh đã trở thành một đống vải hỗn độn.

Tần Đồng giận dữ, chỉ tiếc tiếng hô phẫn nộ từ trong khoang miệng đang bị ngăn chặn một cách chặt chẽ đến đáng thương trở ra đã biến thành tiếng rên rỉ mờ ám, khiến thế công của Lục Gia Diễm càng tăng, lại càng khiến Tần Đồng thêm tức giận, muốn giở trò cũ cắn lên lại bị né tránh, giãy dụa liên tục mới miễn cưỡng nắm được cổ của Lục Gia Diễm khiến hắn thả lỏng, cả giận nói: “Ngươi nổi điên?!”

Cả cơ thể dường như trở nên cứng đờ, nhưng ngay sau đó Lục Gia Diễm đột nhiên thả lỏng toàn thân lại tiếp tục áp chế, áp đến mức Tần Đồng “A” một tiếng lại đem toàn bộ không khí thật vất và mới hít vào phun trở ra, ánh mắt càng thêm tức giận, chính là mặt vẫn đỏ thẫm một mảng, không biết là vì tức giận hay vì thiếu dưỡng khí.

Dường như cuối cùng cũng ý thức được lửa giận cùng tình cảnh khó khăn của Tần Đồng, Lục Gia Diễm thoáng buông lỏng hai tay tạo ra một chút khoảng cách giữa hai người, ở cổ hắn vừa thở vừa nói: “Hai ngày nay tâm tình rất loạn, đã nhiều năm rồi không có.”

Tần Đồng sửng sốt, đột nhiên hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, một người tận mắt nhìn thấy người nhà mình bị giết, đợi mười năm cũng chỉ vì muốn báo thù, hiện tại lại thấy một khắc báo thù kia đã cận kề, chỉ sợ là không ai có thể bảo trì được như bình thường đi. Chính là hiểu thì hiểu được, hắn lại không nghĩ ra nên trấn an người đối diện như thế nào.

Mà tay Lục Gia Diễm lại tiếp tục, đem một mớ vải hỗn độn kia ném ra phía sau giường, lại bắt đầu tấn công về phía quần, vừa nói: “Ta hiện tại cái gì cũng không nghĩ được, muốn tìm chuyện gì đó làm.” Theo câu nói chính là vài tiếng vang “xuy xuy”, quần cũng sắp biến thành một mớ vải rách hỗn độn.

Ân? Tìm chuyện làm? Tần Đồng tuy rằng phản ứng có chút chậm, nhưng trước khi chiếc quần biến thành những mảnh vải vụn đã gắt gao chặn tay Lục Gia Diễm lại, hắn rất muốn đấm cho tên hỗn đản này vài quyền vào đầu, thanh âm cũng không khống chế được lớn thêm ba phần: “Hỗn đản, ngươi không biết tìm việc khác làm a! Lão tử cũng không phải thánh mẫu!”

Được rồi, hắn thừa nhận câu này cũng có chút ích kỷ, bất luận kẻ nào gặp phải sự tình này đều nên được đồng tình, mà hắn chính xác cũng rất phi thường đồng tình, nhưng đồng tình cũng không đồng nghĩa với việc hiến thân, đừng nói là hắn, cho dù là thánh mẫu cũng chưa chắc nguyện ý.


Cảm giác được động tác của người nọ dừng lại, Tần Đồng âm thầm thở phào, hoàn hảo hoàn hảo, quần tuy rằng bị xé nhưng ít ra vẫn còn nằm trên người, sau đó hắn nghe được Lục Gia Diễm hỏi: “Thánh mẫu là cái gì?”

Ngay sau đó, tâm vừa buông lỏng của Tần Đồng lại bị buộc chặt, bởi vì Lục Gia Diễm lại bắt đầu động tác trên tay, còn tiếp tục nói: “Quên đi, việc gì phải quan tâm nó là cái gì. Ta làm những chuyện khác cũng không có cách nào tĩnh tâm được, hiện tại việc muốn làm nhất chỉ có chuyện này.”

Tần Đồng ai lên một tiếng, luống cuống tay chân bắt đầu cùng Lục Gia Diễm cướp lấy những tấm vải đáng thương đã bị xé vụn kia, không chỉ trên mặt, cả cổ lẫn ngực đã bắt đầu nổi lên màu đỏ, cực lực rống giận để che giấu sự bối rối của chính mình: “Ngươi muốn làm gì là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta?”

Tay Lục Gia Diễm dừng lại, suy nghĩ một chút sau đó còn thật sự hỏi Tần Đồng: “Không liên quan đến ngươi? Vậy ý ngươi là muốn ta đi tìm người khác?” Âm cuối cùng còn không quên nhướn một bên mày.

Mặt Tần Đồng lúc trắng lúc xanh, cuối cùng đột nhiên hất Lục Gia Diễm rồi nhảy dựng lên trên giường hét to: “Vương bát đản!”

Hắn vừa mới đứng vững, trong nháy mắt tiếp theo đã bị người khác lôi kéo mắt cá chân mà ngã xuống, Lục Gia Diễm xoay người lại đưa hắn ép vào chặt chẽ, cư nhiên còn ghé vào lỗ tai hắn cười rộ lên.

Những lo lắng bất an phức tạp xao động trong lòng mình hai ngày nay tại đây một khắc đã không cánh mà bay, một cảm giác thoải mái không nói nên lời, bất quá, điều này không có làm tiêu tan ý niệm đang muốn “tìm chuyện làm” trong đầu, ngược lại còn thêm phần mãnh liệt.

Không tiếp tục xé vải cùng với giằng co chiếc quần, Lục Gia Diễm đưa một tay dứt khoát gọn gàng đi xuống chuẩn xác mà nắm lấy nơi mẫn cảm yếu ớt nhất, tay kia rất nhanh giữ chặt hai cánh tay đang muốn quơ loạn xạ của Tần Đồng, thuận tiện liếm luôn đường động mạch trên cổ đang nhảy lên thình thịch của người nọ.

Tần Đồng giật nảy mình, nhưng lại bị áp chế chặt chẽ nên cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngã trở lại, tiếng rên rỉ tràn ra từ yết hầu, ở thời điểm hắn chưa kịp tức giận mắng đã bị một đôi môi nhẹ nhàng ngăn chặn.

Nụ hôn lần này thật ôn nhu, thậm chí còn ôn nhu đến mức ác ý, mềm nhẹ cẩn thận lướt qua đôi môi mẫn cảm từng phân từng tấc, sau đó đưa lưỡi tiến vào, đảo qua hàm răng cùng khoang miệng, tìm được một đầu lưỡi khác đang cố gắng né tránh, giảo hoạt câu triền, chặn lại tất cả các đường lui, dưới tay cũng bắt đầu phối hợp cùng tần suất.

Mãnh liệt kích thích khiến cho nhiệt độ cơ thể lần thứ hai dâng cao lên, tất cả ý thức cùng với máu dường như đều hướng về một chỗ mà phóng, Tần Đồng nhất thời run rẩy, liều mạng xoay cổ muốn thoát khỏi Lục Gia Diễm.


Lục Gia Diễm thật sự là buông hắn ra, khi hắn còn đang há mồm thở dốc thì nói: “Uy, những lúc như thế này ngươi có thể thành thật được một lần hay không?”

“Cút ngay, còn muốn ta thành thật? Được, ngươi cho ta nằm trên đi!”

Lục Gia Diễm không trả lời hắn, tầm mắt vẫn đóng đinh trên mặt Tần Đồng khiến hắn nhìn thấy có chút sợ hãi, nhịn không được lặng lẽ nuốt nước miếng, sau đó gương mặt Lục Gia Diễm đột nhiên phóng đại, đối với hắn cười nói: “Quên đi, cũng chẳng sao, dù sao thì đến cuối cùng ta cũng có thể giúp ngươi thật sự thành thật.”

Kháo! Đây là cái quỷ gì! Tần Đồng vừa định phản bác lại thì thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, tay ở hạ thân mình vừa mới dừng lại đã tiếp tục hoạt động, vài cái ma sát rất nhanh sau đó là xấu xa mà nắm chặt.

Tần Đồng kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt lại phủ thêm một tầng hơi nước, hạ thân càng thêm nóng rực, từng giọt mồ hôi theo da chảy ra, chậm rãi di động theo những vân da trên khuôn ngực cùng cơ bụng phập phồng, chảy về phía dưới, điều này khiến cho mảnh vải vốn đã ẩm thấp lại càng thêm ướt đẫm, đã muốn che không được khí quan đang dần trở nên hưng phấn – tất cả dưới ánh nến chập chờn lại càng trở nên mê người.

Lục Gia Diễm liếm liếm đôi môi, hết lưu luyến ở cổ Tần Đồng liền chậm rãi đi xuống, nhưng không có tiếp tục đụng chạm, chỉ tùy ý để hơi thở theo từng đợt hô hấp phun lên trên làn da hắn, cuối cùng đứng ở một bên đầu nhũ, thổi vào nó một hơi.

Tần Đồng khắc chế không được “A” một tiếng kêu ra, đóa hồng anh bị kích thích theo thân thể run rẩy dần dần biến ngạnh, khiến hắn hận không thể một cú đâm đầu vào gối mà chết đi cho rồi.

Mà Lục Gia Diễm lại cố tình châm dầu vào lửa, trở lại bên tai hắn nhẹ giọng cười nói: “Nhìn xem, ngươi hiện tại không phải rất thành thật sao?” Dưới tay đã hoàn toàn đem mảnh vải ướt đẫm ném ra sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng không ngừng đảo qua linh khẩu đang tí tách những giọt sương.

Thắt lưng theo phản xạ co dãn một chút, rủa thầm một tiếng Tần Đồng đã nhanh chóng bắt được cái tay đáng giận kia, lại không thể đẩy nó ra, hô hấp vừa nhanh vừa vội, không khí xung quanh giống như đang bị thiêu đốt, đến mức yết hầu hắn trở nên đau đớn và gấp gáp.

Lục Gia Diễm ương ngạnh chèn thân mình vào giữa đôi chân đang muốn khép chặt lại, tay bắt đầu ở trên làn da mẫn cảm bên sườn đùi di chuyển, sau đó thâm nhập vào địa phương bí ẩn, hắn đã phần nào không thể chờ được nữa.

Sự khô khốc của nơi đó không phải là nơi dễ dàng để ngón tay hắn đi vào, Tần Đồng bởi vì động tác đột ngột này của hắn mà đau đến mức choáng váng, trước mắt dường như biến thành màu đen: “Ngươi hỗn đản!”


Lục Gia Diễm nhíu mày thở dài, xem ra muốn hắn ở trên giường thuận theo ý mình còn là một đoạn đường rất xa, bất quá hiện tại thì: “Hỗn đản thì cứ là hỗn đản vậy.”

Ngón tay bắt đầu dùng lực, hướng vào bên trong xoay tròn, miệng không quên nói: “Thả lỏng thả lỏng, cứ như vậy ngươi cũng không thể thoải mái được.”

Tất cả khí lực của Tần Đồng đều được dùng để đối kháng với đau nhức đang bị xé mở, nghe được lời nói của Lục Gia Diễm dù không đến nơi đến chốn cũng hận không thể diễn tả bằng lời, nhưng cũng biết là hắn nói thật, nhưng thế nào đi nữa cũng không cam tâm.

Ngón tay Lục Gia Diễm bắt đầu nhẹ nhàng đứng lên, vừa gặm cắn vành tai của Tần Đồng vừa chậm rãi nói: “Thả lỏng chút.” Thanh âm hàm chứa *** không khác gì một lời thôi miên, ý định muốn giúp Tần Đồng thả lỏng thân thể cùng tinh thần.

Một tia lại một tia điện lưu nhỏ bé theo vành tai đang nóng lên truyền xuống trái tim sau đó phân ra trăm ngả, Tần Đồng gắt gao nhắm mắt muốn chống cự lại cảm giác này, mà thân thể, cũng bởi vì lực chú ý của hắn bị dời đi mà dần dần trầm tĩnh lại.

Lục Gia Diễm lập tức nắm chắc cơ hội lại đi vào thêm một ngón tay, Tần Đồng sau một tiếng rên khẽ thân thể lại lập tức căng thẳng, giương mắt hung hăng nhìn tên hỗn đản kia.

Lục Gia Diễm hôn nhẹ khóe mắt hắn: “Ngươi đừng trừng mắt nữa, ngươi nhìn thêm một lần nữa thì ta thật sự nhịn không được.”

Vì cái kia căn bản không thể gọi là “trừng”, đó quả thực là sự “hấp dẫn” tuyệt vời, bị cái loại ánh mắt này nhìn chằm chằm thì thánh nhân cũng muốn phát cuồng, cho dù tự chủ của hắn so với người bình thường mạnh hơn một chút, kia cũng không đạt được đến trình độ của thánh nhân.

Cho nên ngón tay của Lục Gia Diễm càng bừa bãi tàn sát trong cơ thể Tần Đồng, không nặng không nhẹ lướt qua vị trí quen thuộc kia, thưởng thức Tần Đồng lần thứ hai trừng lớn ánh mắt cùng tiếng rên rỉ vuột ra.

Một tiếng rất nhỏ, cũng đủ để đoạn lý trí cuối cùng của hắn bốc cháy, ánh mắt Lục Gia Diễm đột nhiên tối sầm lại, dùng sức đưa tay rút ra, đem hai chân Tần Đồng để ở trước ngực, thẳng lưng hướng thẳng vào.

Trước mắt Tần Đồng lại biến thành màu đen, lần này thì ngay cả thanh âm cũng không phát ra được, đau đớn quá mức kịch liệt khiến cho toàn bộ tiếng kêu đau đớn của hắn đều vướng tại cổ họng, tay căng thẳng nắm lấy cánh tay như thiết chú của Lục Gia Diễm, ngoại trừ thở dốc ra thì cái gì cũng không làm được.


Lục Gia Diễm cũng bởi vì hắn kịch liệt co rút mà đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, dục vọng cường thịnh giờ phút này cũng khó mà rong ruổi, thở dài một hơi liền cố gắng châm lại ngòi *** của Tần Đồng: “Ngươi thả lỏng một chút.”

Thân thể Tần Đồng không thể khống chế được mà co rút, rất lâu sau mới chậm rãi thả lỏng, hắn nói với Lục Gia Diễm đầy căm hận: “Lần sau, lần sau ta nhất định phải ở trên!”

Cảm giác được thân thể người dưới thân đã muốn trầm tĩnh lại, Lục Gia Diễm đưa tay sờ hai má hắn, luật động bên hông không nhanh cũng không chậm, còn không quên trả lời: “Chuyện lần sau thì để lần sau nói đi.