Thương Hành Thiên Hạ

Chương 9: Trổ tài (thượng)

Trở lại nhà Chu tẩu, Tần Đồng vừa cắn khoai lang vửa đem bột son mua hôm nay mở ra hết thảy, bày ra một nơi, đem ngọn đèn lại gần, đối với son phấn nhìn kỹ từng chút từng chút, phân ra ưu khuyết, sắp sửa cải thiện nơi này cùng với những gì cần thiết đều bày hết ra.

Hắn nguyên bản đối với chế tác nước hoa cảm thấy hứng thú, đối với thực vật học, hương liệu học cũng từng nghiên cứu qua, nhớ tới sở trường này ở thời hiện đại hoàn toàn không có đất dụng võ, lại ở nơi này giúp mình rất nhiều, thật không biết cảm tưởng ra sao, chỉ có thể ca thán số mệnh mà thôi.

Nhìn xem nhà Chu tẩu cơ hồ cũng không còn gì nữa, nếu muốn thể hiện chút bản lĩnh làm ra chút cực phẩm, không có công cụ cũng là vô dụng, cũng may hiện giờ đúng vào mùa xuân, trên núi hoa cỏ từng mảng tươi tốt, nguyên liệu tất nhiên không cần phải lo, đem dồ trang điểm ngày xưa cải tiến một chút cũng không khó khăn lắm.

Trong lòng lại tính toàn làm sao sau này có thể mở rộng quy mô gia công ra, nghĩ cách bắt chước lại những thủ đoạn của thương trường để đẩy mạnh tiêu thụ, còn sợ cổ nhân không ngoan ngoãn lấy bạc ra mang đến hay sao, ảo tưởng nhiều bạc trắng tiến vào túi tiền của mình, không khỏi cười “Hắc hắc” ra tiếng, lại không biết biểu tình này của mình cực kỳ quái dị, khiến cho tiểu đào đang đứng một bên hỗ trợ hoảng sợ.


Tiểu đào thấy hắn bỗng nhiên nhíu mày bĩu môi, bỗng nhiên lại ngây ngô cười, không khỏi lo lắng, quan tâm hỏi: “Công tử, ngươi không sao chứ? Có phải hôm nay mệt hay không, có chỗ nào không thoải mái?” Tần Đồng lúc này mới ý thức được mình đã thất thố, ngay tức khắc ngừng tươi cười, đứng đắn nói: “Giờ không còn sớm, ngày mai còn phải dậy sớm nữa, ta đi trước nghỉ ngơi. Tiểu đào ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi.” Tiểu đào gật gật đầu, giúp đỡ dọn dẹp lại, liền đều tự đi nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, Tần Đồng dậy thật sớm, tràn đầy nhiệt tình đem những công việc nặng làm cho xong, sau đó mang theo tiểu đào lên núi, hai người mỗi người vác một cái sọt lớn, đi hái hoa tươi cùng cây cỏ dùng để tinh chế son phấn.

Tiểu đào thế mới biết Tần Đồng đối với thực vật, thậm chí là thảo dược biết rất nhiều, núi này nàng đã chơi đùa từ nhỏ đến lớn, đối với thảo dược trên núi vẫn là do thôn làng truyền lại, vốn tưởng là đã nhiều rồi. Nào biết đâu rằng chính tại nơi mình sinh sống lại là một kho báu thiên nhiên, các loại thảo dược trân quý không phải là ít, càng không nghĩ tới những loại hoa tươi đẹp này cũng có nhiều công dụng đến như vậy. Nàng vốn đối với Tần Đồng đã có chút sùng bái, hiện tại Tần Đồng trong lòng nàng từ ba cấp đã trực tiếp bay thẳng lên thành một vị thần tiên.

Thẳng đến trưa, hai người mới đầu đầy mồ hôi thắng lợi trở về. Tần Đồng hiện tại đối với núi rừng nguyên thủy chưa bị tàn phá này không có phản cảm như trước kia nữa, trước kia lên núi đốn củi, chỉ lo oán giận sơn đạo khó đi, hơn phân nửa tinh lực tập trung ở dưới chân mình, ngẫu nhiên gặp qua một ít hoa cỏ cũng không thể nào để vào trong lòng. Lần này mang theo tiểu đào cẩn thận đến, thật sự khiến hắn kinh hỉ, chẳng những phát hiện rất nhiều vật liệu có thể dùng, trong đó vật trân quý lại càng không ít, mà số lượng lại nhiều, chất lượng cũng vô cùng tốt, chưa qua sơ chế nhưng không kém cỏi, thậm chí hương khí càng đặc biệt, đó hoàn toàn là hương vị của tự nhiên.

Xuống núi, Tần Đồng liền chạy đến bên cạnh dòng suối nhỏ, kêu tiểu đào đi lấy mấy cái sàng bằng tre trúc lớn, rồi tự mình đem hoa cỏ đã hái tẩy sạch, thật cẩn thận không làm hư, sau đó phân loại đặt vào cái sàng ở trên, phủ khăn trắng lên, trở về phóng đến chỗ có bóng râm trong sân, chờ cho chúng hong khô hơi nước.


Trong khoảng thời gian này cũng không nhàn rỗi, đem mấy chục hạp hương phấn kia đổ vào mấy cái khăn lụa khác nhau, lấy tay tinh tế vân vê, trên tay cũng bao khăn trắng, phía dưới dùng hộp gỗ tùng hứng, gỗ này là chính Tần Đồng lên núi bổ đem về, vốn là làm củi dùng, lúc này phải phiền tam thúc làm nghề mộc trong thôn vội vàng làm sớm trong lúc bọn họ lên núi hái hoa, bộ dáng tuy rằng có điểm xấu, nhưng vẫn là phù hợp với yêu cầu của Tần Đồng, bốn vách mỏng, tương xứng với một cái nắp che đậy có lỗ thông hơi.

Sau đó, Tần Đồng nhờ tiểu đào chạy nhanh đến phòng bếp nhóm lửa, đun một bát nước, hắn thì thuận tay lấy cái nồi, khoa tay múa chân, ở cái nồi trên đục một lỗ thủng, đặt ống trúc đã được làm rỗng ruột vào, ống trúc hiện lên hình chữ “kỷ” (几), chính xác là do ba cái hợp lại mà thành, trước đó hắn đã cẩn thận tẩy sạch, đường nối chỗ khúc quanh toàn bộ đều dùng giấy dầu loại tốt.

Hắn vốn không biết thủ công, mấy việc đơn giản này đã khiến cho đầu hắn đầy mồ hôi. Lúc này tiểu đào đã nhóm lửa xong hết, Tần Đồng thừa dịp lửa còn nguội nhanh chóng đem cái nồi lên, lại viền quanh mép nồi một vòng phủ kín như thế. Xong xuôi, chính mình chuyển bệ bếp một chút, sau đó ngẩng đầu đối với tiểu đào nói: “Đây là phương pháp khởi công thô sơ, lần đầu tiên làm nên cũng không biết hiệu quả thế nào, trước hết chúng ta hãy chờ xem.” Tiểu đào nghe hắn nói rất thú vị, không khỏi bật cười.

Lúc này âm thanh Chu tẩu truyền đến, nói: “Các người một ngày vội vã, còn không có ăn cơm, lại đây ăn một chút gì đi.” Hai người quay đầu lại nhìn, nguyên lai nàng đang đứng ở cửa phòng bếp, sờ sờ bụng, lúc này mới nhớ lại chính mình giữa trưa đã quên ăn cơm, hiện nay bị người khác nhắc tới, thật đúng là đói bụng, liền nhất tề đi ra ngoài.

Tần Đồng khi đi ngang qua Chu tẩu, âm thanh cảm kích nói: “Cám ơn.” cực thấp, tiểu đào toàn bộ không có nghe được. Nguyên lai trong khoảng thời gian ở chung này, Tần Đồng dần dần phát hiện Chu tẩu này cũng không có đáng giận như lúc ban đầu, chính là tính tình lạnh lùng một chút, phương thức quan tâm không cần phải để lại dấu vết, hắn không phải ngu ngốc, tự nhiên cảm thụ được, bởi vậy ấn tượng đã sớm chậm rãi thay đổi.


Lại thấy nàng đối với việc chính mình mang theo tiểu đào bận rộn chạy tới chạy lui thế này cũng không ngăn cản, đồ đạc trong phòng lại tùy ý hắn dùng, cho thấy là thực tin tưởng hắn, trong lòng như thế nào lại có thể không cảm kích, một câu “Cám ơn” này tự nhiên mà nói ra. Chu tẩu nghe hắn nói, hơi sửng sốt, Tần Đồng đã sớm lướt qua nàng đi về phía trước, Chu tẩu xoay người, nhìn thấy bóng dáng hắn, khóe miệng vẽ ra một độ cong khó có thể nhận thấy, ánh mắt lại mông lung khó dò.

Tần Đồng cùng tiểu đào cơm nước xong, nước cũng vừa lúc sôi, Tần Đồng chạy nhanh cầm một bình gốm phóng tới hứng tại ống trúc. Tiểu đào cảm thấy được hết sức kỳ quái, hỏi: “Công tử, ngươi phải hứng cái gì a?” Tần đồng giải thích: “Cái này gọi là chưng cất, là đem nước tinh lọc thêm một lần nữa.” Thấy tiểu đào vẫn mang vẻ mặt mơ hồ, bèn đổi cách nói đơn giản hơn: “Chính là làm cho nước này sạch sẽ hơn, mới có thể làm phấn son càng hấp dẫn.” Tiểu đào lập tức tỉnh ngộ.

Tần Đồng nhìn công cụ chưng cất của mình giản dị, quả nhiên vẫn không đủ kín, vẫn có chút hơi nước thoát ra, bất quá coi như cũng tốt, bởi vì không bao lâu sau, trong ống trúc đã tí tách chảy ra nước cất nguyên chất. Tần Đồng chờ một hồi, chờ trong bình hứng được một ít, liền cầm lấy lắc lắc, lại trực tiếp đem đem nước lộn ngược lại, dùng khăn trắng phủ trên miệng bình, lúc này mới đem ống trúc chèn vào. Tiếp theo đối với tiểu đào nói: “Hứng nước này sẽ mất chút thời gian, chúng ta đi làm việc khác trước.”

Tiểu đào tự nhiên gật đầu đáp ứng, vì thế hai người đi đến nơi phơi hoa cùng thảo dược, mở khăn trắng ra, trên tay cũng bao khăn trắng, bắt đầu cẩn thận thay đổi, Tần Đồng thuận tiện chỉ tiểu đào cẩn thận ngắt cánh hoa ra, lấy tay bao khăn làm khô rồi thả vào bên trong bồn gỗ nhỏ. Đợi khi hai người hái đầy bồn nhỏ, liền đậy khăn trắng, Tần Đồng cầm hai cái chày nhỏ, cùng với tiểu đào mỗi người một cái, chỉ nàng đem đóa hoa giã nát, lọc ra nước hoa, sau đó đậy chặt lại trong bình sứ nhỏ, bên trên dán tên nước hoa, để tránh lộn xộn, chính là nước hoa hồng và hoa đào.

Xong lại đi vào phòng bếp, phát hiện nước cất được đã xấp xỉ, liền đem bình gốm xuống dưới, nước lúc này vẫn còn nóng, mang theo mùi thơm ngát của trúc, làm cho Tần Đồng thêm kinh hỉ.


Mang bình gốm, Tần Đồng nhờ tiểu đào ra vại nước múc ra một ít nước suối lạnh lẽo, đem bình ngâm trong nước. Tiếp theo cùng tiểu đào hái chồi cây ném vào giữa nồi, đây là điều duy nhất Tần Đồng thấy buồn bực, cây cỏ vào mùa thu mới đáng giá. Hiện tại là mùa xuân, tự nhiên sẽ không có công hiệu được như vậy, nhưng hiện tại không có khả năng tìm được, đành phải lấy chồi cây thử xem. Chuẩn bị cho tốt xong liền đi hái hoa thược dược làm nước hoa đi.

Trong lòng nghĩ chồi non không thể đun lâu, giúp tiểu đào hái hoa xong liền để nàng giã trước, chính mình đi tới phòng bếp, vừa lúc nước sôi, vội vàng đem nồi lấy ra, cẩn thận loại bỏ, lấy một cái bình nhỏ đậy lại, còn lại đổ vào bình lớn, cũng đem ngâm vào nước lạnh.

Lại nhìn nước cất đã được làm nguội, liền đem một hộp hương phấn đến, đem nước đổ vào một chút, cẩn thận thay đổi, tiếp đó lọc qua một lần, lúc này mới thả vào trong hộp một lần nữa, thêm vào nước hoa đào mới được chế tạo kia. Lúc này bình chứa nước cây cỏ cũng đã lạnh, hắn cũng bỏ thêm vào một chút, đậy lại, lấy cái lồng hấp, đem hòm đặt lên. Vừa muốn đặt trên bếp lò, mới đột nhiên kinh giác cái này được chế tạo bằng trúc, nếu cứ để trên lửa như vậy, không cháy mới là lạ.

Vì thế chạy nhanh gọi tiểu đào tới, lồng hấp cầm trên tay, thần tình bối rối, tiểu đào rốt cuộc suy ra được tình hình, cũng không cười hắn, nhanh nhẹn đem lồng hấp chỉnh sửa lại cho tốt, đối với hắn nói: “Công tử bận bịu một ngày, cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Tần Đồng gãi gãi đầu: “Không có việc gì không có việc gì, ta hôm nay tinh thần thật sự tốt. Nhưng thật ra ngươi, đi theo ta bận bịu một ngày, đi nghỉ ngơi trước đi.” Tiểu đào lắc đầu, hưng phấn nói: “Công tử, ta không phiền, cảm thấy được rất thú vị, thật rất vui.” Quả nhiên vẻ mặt đỏ ửng, ánh mắt chớp chớp, một bộ dáng hưng phấn bừng bừng.

Tần Đồng xem nàng như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến mẫu thân, nếu sống lại thì tốt rồi, cùng với mẹ tiểu đào trở thành tri kỷ, không giống như bọn họ hai tiểu tử cả ngày buông thả không nhà, không một chút hiếu thảo. Nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ thầm, rằng: “Mẹ nếu thực sự sinh nữ nhân, chỉ sợ cách giáo dưỡng đối với tiểu đào cũng không sai biệt lắm đâu.” Trong khoảnh khắc đó đã xem tiểu đào như muội muội của mình.


Vừa đúng lúc lồng hấp có khí bay lên, Tần Đồng đối với thời gian không có khái niệm gì, bèn nhờ tiểu đào: “Tiểu đào, ngươi ở chỗ này trông, ước chừng non nửa canh giờ sau là hoàn thành, ta đối với thời gian không có khái niệm gì, vẫn tốt hơn là nên đi giã nước hoa.” Tiểu đào hướng hắn gật gật đầu, hỏi: “Công tử, về sau làm cái này có thể chỉ ta không?” Tần Đồng không khỏi cười nói: “Tiểu nha đầu, ta khi làm không phải đều chỉ ngươi sao, nhớ rõ làm xong nhớ ghi nhớ lại, đem từng trình tự ghi chép rõ ràng, sau này nếu có gì không hiểu, trực tiếp hỏi ta là được.” Xoay người ra cửa, tiểu đào nhìn bóng dáng hắn, trên mặt không thấy thần sắc mừng rỡ, chỉ là phủ lên một tầng ảm đạm.