Thương Hành Thiên Hạ

Chương 82: Thục thân thục viễn

Bởi vì ban ngày nóng, cho nên Tần Đồng định thời gian gặp mặt vào buổi tối, hắn cũng không gấp, ít hôm sau mới chậm rãi đi qua, trước kia xuất môn không phải xe cũng là phi cơ, mà hiện tại, hắn phát hiện mình càng thích đi bộ, cảm thấy đây thật là một loại hưởng thụ không sai.

Màn đêm vừa phủ xuống hàng đèn rực rỡ đã được treo lên, những cửa tiệm bên đường đều châm lửa đốt lên những ngọn đèn ***g trước cửa, trước mắt dần dần bị ánh sáng chiếm cứ, dòng người hiện ra giữa ngã tư đường đột nhiên mang theo phong mạo hoàn toàn bất đồng so với ban ngày.

Mỗi lần đứng trước tình cảnh như vậy lại khiến cho Tần Đồng cảm thấy mình giống như một vai quần chúng rảnh rỗi, nhìn thấy những hỉ nộ ái ố của những người xa xôi nơi thời không này, chính là những việc này đều không có quan hệ gì đến mình, rồi lại có thể cảm thụ một cách chân thật đến như vậy, này thật sự là một chuyện kỳ diệu.

Nói người sống một đời, hắn cũng không tin tưởng vào kiếp này kiếp sau, nhưng hiện tại, hắn nghĩ, tự nói mình sống quá hai đời người cũng không quá đáng.

Hà Vấn Kinh tới trước Tần Đồng, cũng không ngồi trong tiểu thất, mà đứng ở trước *** chờ hắn, thấy hắn tiến đến liền ra đón: “Tần huynh nguyên lai là thích xem cảnh đêm sao?”

Tần Đồng ngượng ngùng cười cười: “Chỉ là muốn tản bộ một chút, đợi lâu không? Xin lỗi.”

Hà Vấn Kinh cũng tươi cười đầy mặt: “Cũng không có lâu, bất quá, không biết ngươi ăn cơm hay chưa, ta tự mình gọi rượu và thức ăn, một lát là có thể đến.”

Tần Đồng liên tục xua tay: “Không sao không sao, vừa vặn ta cũng chưa ăn cơm, vào thôi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Hà Vấn Kinh bày ra tư thế thỉnh liền theo Tần Đồng vào tiểu thất, ngọn đèn ***g được bọc bởi mảnh lụa màu xanh bên trong điểm một ngọn nến, ánh lửa xuyên thấu qua màng lụa mỏng khiến tiểu thất có chút mông lung, trên bàn đã bày sẵn thức ăn, cộng với một màu trắng tinh từ bầu rượu cùng hai chén rượu cùng bộ. Cửa sổ bên cạnh bàn vẫn mở ra, ngọn đèn ***g xa xa ngoài cửa sổ chỉ còn là một đốm sáng nhỏ, nhưng tương phản, ánh sáng từ những chú đom đóm đang lượn quanh giữa hoa cỏ lại phá lệ rõ ràng, ngẫu nhiên còn có tiếng côn trùng kêu vang, ánh sáng phiêu du tựa như ảo mộng.

Tâm tình Tần Đồng còn chưa kịp điều chỉnh, đột nhiên nhìn thấy những đóa hoa điêu khắc trên bàn gỗ liêm hợp với màu trắng từ rượu, cùng màu xanh của ngọn đèn ***g, lại bởi vì nhiệt khí lượn lờ càng khiến mọi thứ trở nên mông lung, mang theo vầng sáng nhợt nhạt, khiến mình cảm thấy như đang nằm mơ. (anh Diễm nên học thêm cái khoảng lãng mạn từ bạn Vấn Kinh =))))))

Hà Vấn Kinh thấy hắn có chút ngẩn người, không khỏi cười hỏi: “Như thế nào, này đó không hợp ăn uống? Ta đây lại đổi một bàn.”

“A? Cái gì? Không cần không cần, vậy là rất tốt.”


Tần Đồng nói xong ngồi xuống, lúc này mới có tâm tình nhìn rượu và thức ăn trên bàn, có chút líu lưỡi, chén dĩa đựng đồ ăn xa hoa, bên trong lại là những thứ chưa từng thấy qua, rượu mặc dù còn chưa có uống, nhưng hương thơm thoang thoảng đã đủ để khiến lòng người say. Tần Đồng theo bản năng bắt đầu ở trong lòng tính toán một bàn như thế này đại khái tốn bao nhiêu bạc, loại thói quen này, bất tri bất giác cũng đã dưỡng thành, ngay cả chính hắn còn không phát giác.

Hà Vấn Kinh nhấc tay rót rượu cho hai người, trước kính một ly, Tần Đồng sau khi uống qua liền nói: “Rượu vẫn là uống ít một chút thì tốt hơn, không bằng liền vừa ăn vừa nói chuyện.” Giáo huấn của rượu đối với hắn khắc quá sâu, đối với rượu, có thể không uống thật là tốt, không bằng uống trà.

Hà Vấn Kinh nghe vậy buông chén rượu, trong lòng ít nhiều cảm thấy có điểm đáng tiếc, nhưng vẫn nói: “Cũng có lý. Đúng rồi, ngươi đang muốn thảo luận chuyện gì, có hay không kể lại cho ta nghe một chút đi? Ta cũng có thể nhìn xem có thể giúp ngươi được cái gì.”

Tần Đồng lập tức lấy lại tinh thần, đem sự tình nói lại cho Hà Vấn Kinh một lần, sau đó nói: “Ta cũng chỉ mới bắt đầu buôn bán, đối với mấy chuyện lễ nghĩa kia không hiểu biết cho lắm, vẫn thỉnh Hà… Vấn Kinh ngươi hỗ trợ nhiều.”

Ánh mắt Hà Vấn Kinh khẽ dao động: “Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ, ngươi nói cho ta biết tên mấy địa phương đó, ta vừa lúc mấy ngày nay kiểm tra sổ sách, thuận tiện cấp quản sự nơi đó nói một tiếng, khiến bọn họ giảm đi một chút, chắc là được.”

Nói đến đây, Tần Đồng lại nhớ đến một chuyện, vì thế sau khi tạ ơn lại hỏi: “Còn có một chuyện, ta muốn hỏi một chút.”

“Cứ nói đừng ngại.”

Tần Đồng trong mắt dâng lên một chút hưng phấn: “Không biết ngươi trừ bỏ ở trong nước có không ít sản nghiệp, kia ở nước láng giềng có không?”

“Như thế nào? Ngươi còn muốn làm sinh ý ở nước láng giếng sao?”

Tần Đồng liên tục gật đầu: “Đó là tự nhiên, khi buôn bán loại ý tưởng này cũng sẽ có, chỉ là không biết có mở được hay không thôi.”

Hà Vấn Kinh buông đũa thần tình kinh ngạc, hỏi: “Không biết? Này cũng lạ, Tần Đồng, không lẽ ngươi đối với tình thế các quốc gia hiện giờ không có một chút rõ ràng nào sao?”

Tần Đồng âm thầm thở dài, chỉ đành nói: “Ta trước kia cũng không quản lý việc buôn bán, được chăng hay chớ mà thôi, cho nên đối với mấy thứ này cũng không để ý, bây giờ hỏi ra ngươi cũng đừng nên chê cười.” Trong lòng lại càng nghĩ càng giận, nếu không phải cái tên Lục Gia Diễm hỗn đản kia làm bộ làm tịch, hắn cần gì phải chạy đến hỏi người khác như vậy.

Hà Vấn Kinh “nga” một tiếng, vẫn chưa trả lời vấn đề của Tần Đồng, trái lại hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, mới nói: “Chuyện tình của các quốc gia trong lúc này nói đến có chút phức tạp, hiện tại sắc trời cũng đã muộn,  nếu ta nói xong, sợ phải đến hừng đông, ngươi không ngại ở trong này ngồi cả đêm?”

“A? Như thế nào lại phiền toái như vậy?”

“Quan hệ hiện giờ giữa các quốc gia đều do những trận chiến năm xưa chồng chất mà thành, bên trong còn nhiều dây dưa không rõ, ta nếu là chỉ nói đại khái, chỉ sợ ngươi nghe một nửa cũng không hiểu.”

“Kia… kia vẫn là quên đi…” Trước kia tin vắn một giờ hắn còn không có tâm tư nghe cho xong, hiện tại lại nghe trường thiên một người suốt đêm, vẫn tại mùa hè như thế này, hắn tình nguyện về nhà ngủ một giấc.


“Dù sao cũng không nóng lòng, về sau chậm rãi nghe cũng được.”

Nói xong Tần Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm càng sâu, ánh trăng càng thêm sáng ngời, ngay cả những con đom đóm cùng những tiếng côn trùng ngẫu nhiên đã không còn nghe thấy, nguyên lai bất tri bất giác thực đã đến đêm khuya. Này một năm nay hắn làm việc và nghỉ ngơi cực quy luật, đã bắt đầu có cảm giác mệt mỏi.

“Phiền ngươi đến trễ như thế này, thật sự là có lỗi.”

“Sao lại thế, ngươi làm gì mà phải khách khí. Nếu ngươi không vội trở về, ta còn muốn mời ngươi qua nhà ta đàm đạo một đêm, hẳn là có chút ý vị.”

Hắn trong lời còn có hàm ý khác, Tần Đồng lại không có nghe ra, chỉ cười cười: “Nhờ ngươi giúp vốn đã ngượng ngùng, nếu còn suốt đêm, nhiễu đến những an bài sau này của ngươi, ngươi nếu đem sổ sách tính sai, ta thế nhưng lại thành tội nhân.”

Hà Vấn Kinh cũng theo Tần Đồng đứng lên, nghe vậy cười: “Ngươi nói cũng đúng, dù sao cũng còn nhiều thời gian.” Trong lòng đã có một chút mất mát, cũng bắt đầu tính toán làm sao có thể đem hai người tiến gần nhau hơn một chút.

Hai người đi ra ngoài, Tần Đồng mới phát hiện bên ngoài còn có hai gian phòng có đèn sáng, gian ngoài cũng không đóng cửa, chính là người đến tiệm đã thay đổi, nghĩ nơi này kinh doanh thật cũng không tồi.

Chưởng quầy thấy bọn họ đi ra, nhanh chóng chạy ra đón, phân công hai người khác tiếp khách, mới nói: “Hai vị đại gia, có cần chuẩn bị chút trà nước điểm tâm?”

Tần Đồng lắc đầu nói: “Không cần, sự tình đã đàm xong. Chưởng quầy, tính tiền đi.”

Chưởng quầy kia ngẩng đầu liếc Hà Vấn Kinh một cái, Hà Vấn Kinh vốn định ngăn cản, rồi dừng lại, thoáng suy tư sau đó gật gật đầu, chưởng quầy thế mới nói với Tần Đồng: “Kia thỉnh qua bên này, tiểu nhân tính tiền cho ngài.”

Thanh toán xong, hai người đi tới cửa, xe ngựa của Hà Vấn Kinh đã chờ sẵn trước cửa, liền hỏi: “Hiện tại sắc trời đã muộn, không bằng ta đưa ngươi một đoạn? Đi đường đêm không an toàn lắm.”

Tần Đồng vừa nhấc đầu, liền thấy Lục Gia Diễm tựa vào góc tường phố phía trước, lúc này đang quay đầu nhìn lại đây, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhảy dựng, ngoài miệng cũng trả lời: “Không sao, ta còn thích đi dạo một chút, này xin cáo từ.”

Hà Vấn Kinh nhìn hắn tiến về phía trước, từ trong chỗ tối chậm rãi bước ra một thân ảnh, hai người nói cái gì đó, sau đó rời đi, tất nhiên hắn nhận ra được đó là Lục Gia Diễm, không khỏi lấy cây quạt gõ gõ lòng bàn tay, thở dài: “Kia một tiếng “Hà Vấn Kinh” thật đúng là khó có được, không biết khi nào mới có thể nghe lại.”

Hắn vốn là độc thoại, không nghĩ tới bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm: “Hà gia, ngươi nên cảm thấy đủ, hắn đối với ngươi thật sự rất khách khí, chúng ta chính là bị hắn mở miệng đã kêu hỗn đản.” Kêu nhiều đến mức hắn oán nha, nghĩ hắn vô tội biết bao nhiêu, chỉ là không gặp may mắn mà thôi.

Hà Vấn Kinh mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy một người lười biếng đứng trong bóng tối của cánh cửa, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, thanh âm có chút quen tai, thoạt nhìn lại thực xa lạ: “Ngươi là ai?”

Giang Kỳ lúc này mới từ trong bóng tối bước ra, đi đến trước mặt Hà Vấn Kinh: “Bỉ nhân họ Giang tên Kỳ,” nói xong nâng cằm hướng về phía hai người kia vừa ly khai, nói tiếp: “Là người hầu của hai vị vừa mới rời đi kia, ngươi nếu thích, còn có thể gọi ta là Tiễn bá.”


Hà Vấn Kinh ngẩng ra: “Tiễn bá?” Lúc này mới giật mình, khó trách thanh âm nghe có chút quen thuộc, chính là khuôn mặt…

Giang Kỳ cười hì hì, còn thuận tiện khoe mẽ: “Gọi cũng đã gọi rồi, cũng thật nghe lời, chỉ là làm trưởng bối lại không có lễ gặp mặt, ngươi đừng trách móc.”

Nhìn thấy thần sắc Hà Vấn Kinh, hướng hắn lắc lắc ngón tay: “Hà gia, nên biết thì ngươi có quyền biết không sao cả, không nên biết, ngươi vẫn nên biết ít một chút thì tốt.”

Hà Vấn Kinh bị bộ dáng lỗ mãng của hắn khiến trong lòng khó chịu, khẽ nhíu mày: “Thật không, đa tạ Giang huynh nhắc nhở, Hà mỗ đã biết, hiện giờ đã muộn, xin cáo từ.”

Hắn vừa mới di chuyển, chợt nghe Giang Kỳ nói: “Ai, từ từ, ta còn chuyện nói.” Lập tức thân hình nhoáng lên một cái đã ngăn ngay trước mặt Hà Vấn Kinh.

Hà Vấn Kinh còn chưa có biểu tình gì, xa phu thì lại bị cấp cho hoảng sợ, kêu lên: “Gia!”

Giang Kỳ một cái tát đã đem người nọ đánh ngất trên thành xe, vỗ vỗ tay nói: “Gọi bậy cái gì, đừng khiến cho mọi người nghĩ ngươi bị cướp, đại gia ta cũng không phải cường đạo.”

Hà Vấn Kinh thật ra biểu tình lại như bình thường: “Còn có chuyện gì?”

Giang Kỳ lúc này mới đối mặt với hắn: “Cụ thể mà nói, kỳ thật cũng không phải là việc của ta, ta chỉ là người thay mặt giải thích. Hà gia, ngươi cũng là người thông minh, khi buông tha thì nên buông tha, cho nên ta muốn nói, ngươi vẫn nên buông tha đi.”

Hà Vấn Kinh cười lạnh: “Hắn bảo ngươi tới nói với ta?” Kia hắn thật đúng là quá xem trọng đối thủ của mình, bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.

Giang Kỳ lắc đầu: “Hắn như thế nào lại nói những lời này, hắn chỉ chờ đến lúc cho là tất yếu dùng phương thức nhanh nhất để giải quyết cái phiền toái mà hắn nhận định thôi, đến lúc đó, Hà gia, ngươi sẽ hối hận.”

“Hơn nữa, những lời vừa rồi ta nói ngươi chẳng lẽ không nghe? Tên kia gọi ngươi “Hà Vấn Kinh”, đối với hắn lại cự tuyệt chỉ gọi là “hỗn đản”, ai gần ai xa, ngươi nên phân biệt được mới đúng chứ.” Theo đuổi nam nhân cùng với theo đuổi nữ nhân không giống nhau, xuống tay trước đưa miếng ăn lên miệng mới có ưu thế được.

Hà Vấn Kinh cúi đầu không nói, nguyên lai giữa hai người vẫn còn khoảng cách quá lớn, một chút cũng không thể kéo lại gần sao?

Giang Kỳ cười tủm tỉm dán lại gần: “Hơn nữa, là nam nhân cầm được buông được, ngươi nếu cảm thấy buồn bực, đơn giản ta đây làm người tốt để bồi rượu cùng ngươi.” Nếu là “bồi”, đương nhiên người đài thọ không phải là hắn, loại chuyện tốt này đương nhiên là phải giành làm rồi. (thế ra anh Diễm thì giàu mà anh Kỳ thì nghèo ah =)))))

Hà Vấn Kinh cúi đầu cứu tỉnh xa phu, nói: “Hồi phủ.” Sau đó trực tiếp lên xe, cũng không thèm liếc mắt nhìn Giang Kỳ một cái.

Xa phu vừa nghe hồi phủ, nhanh chóng cho xe lăn bánh, vung roi vội vàng, thầm nghĩ phải cách xa quái nhân này càng nhanh càng tốt. Giang Kỳ bị hành động của Hà Vấn Kinh làm giật mình, lập tức kêu lên: “Uy uy uy, cứ như vậy liền đi? Tốt xấu gì cũng cấp cho ta câu trả lời a.”


Không ai để ý đến hắn, Giang Kỳ cuối cùng sờ sờ đầu, cảm thán: “Mọi người hiện tại là xảy ra chuyện gì, một người hai người đều như vậy, một lời hay một câu cũng không nghe vào hay sao?”

Lần trước bị người trực tiếp ném ra, lá gan yếu ớt của hắn còn chưa có phục hồi như cũ, hiện tại lại bị đâm thêm một đao nữa, thật sự là không chịu nổi: “Người tốt quả nhiên không nên làm, vẫn là đi uống rượu đi.” (= = chắc anh nên xem lại định nghĩa “người tốt” của anh ah =))))

Bên kia

Tần Đồng đi không được bao xa, đột nhiên nói: “A, ta đói bụng.”

Lục Gia Diễm dừng bước: “Ngươi không có ăn no sao?”

“Ăn cái gì? Toàn nói chuyện, kia một bàn đồ ăn ta cũng chưa ăn được mấy khẩu.” Trong lòng âm thầm tiếc nuối, tốn không ít tiền lại không lấy được chút vốn về, thật sự là mệt.

Vừa nói vừa nhìn xem xung quanh, phố này xem như là phố buôn bán, giờ phút này tuy đêm đã muộn, những cũng không phải là không có người, bất quá chỉ là tốp năm tốp ba, tiểu quán ven đường cũng đã dọn hết bảy tám phần, không còn lại mấy nhà.

Mắt Tần Đồng đột nhiên sáng ngời, kéo Lục Gia Diễm: “Ngươi theo giúp ta, tiền trên người ta hết.” Nếu ăn xong một lần mệt, đương nhiên sẽ phải kiếm chút vốn về, kiếm được đủ vốn thì càng tốt.

“Ta đây nếu đêm nay không có tới, ngươi không phải là đói chết.”

“Dù sao ngươi cũng đã đến đây, ta tự nhiên cũng sẽ không đói chết, nhanh lên nhanh lên, cẩn thận người ta dọn quán.”

Kêu hai bát mì thịt bò, nhiệt khí hôi hổi bốc lên, Tần Đồng lập tức chảy mồ hôi, bất quá điều này hắn không quan tâm, ăn rất ngon, ăn đến một nửa, hỏi Lục Gia Diễm: “Uy, lần trước hỏi ngươi, hiện tại tình hình mấy nước láng giếng là như thế nào, ngươi nên nói cho ta biết đi.”

Lục Gia Diễm cũng không làm khó hắn nữa: “Trở về ta liền nói cho ngươi.”

Kết quả, ăn no lại qua một đoạn đường đi bộ, Tần Đồng sau khi trở về ánh mắt đã không còn mở ra được nữa, tùy ý lấy nước vẩy vẩy lên mặt liền ngã vào giường. Lại cảm thấy thật nóng, kéo người kề sát qua bên người Lục Gia Diễm, cuối cùng hỏi một câu: “Ngươi như thế nào không lạnh?”

Lục Gia Diễm đưa tay ôm lấy hắn, ánh mắt dừng lại trên lớp áo ngăn cách, vật liệu hơi mỏng so với nhiệt độ bình thường của cơ thể cao hơn một chút, cũng không biết là có quan hệ gì với bát mì thịt bò kia hay một quãng đường đi bộ không. Nhiệt độ cơ thể cùng với hơi phở phả vào, hắn đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô.

“Ta cũng không phải người chết, sao có thể luôn lạnh.” Nói xong điều khởi nội lực, cũng bởi vì cả đêm luôn vận công, trong khoảng thời gian này công lực của hắn lại tinh tiến không ít, thực phải hảo hảo cảm ơn người này.

Khi nói chuyện nhiệt độ cơ thể chậm rãi hạ, Tần Đồng tự nhiên càng dán sát vào, nửa tỉnh nửa mê nói: “Này thực tiện, ta cũng muốn học.”


Lục Gia Diễm đã hướng tới phiến da thịt cực kỳ hấp dẫn kia mà cắn xuống, không nặng không nhẹ lưu lại một dấu hồng ấn: “Muộn, không luyện được. Hơn nữa ta ở đây, ngươi luyện hay không có quan hệ gì.”

Tần Đồng gãi gãi cổ, tưởng bị muỗi cắn, nhắm mắt sờ sờ vào lọ hoa lộ đặt đầu giường, còn không quên trả lời Lục gia Diễm: “Kia không giống nhau.” Chính mình có, tùy thời tùy chỗ muốn mát mẻ liền mát mẻ, không cần đến chỗ nào cũng bám hắn, hơn nữa, hắn còn ước hai người cách nhau xa xa chút.

Lục Gia Diễm nắm lấy tay còn đang sờ soạng của Tần Đồng, dứt khoát xoay người liền đem hắn áp đảo, sau đó tiếp tục ở trên cổ hắn gặm gặm cắn cắn: “Đều giống nhau.”

Tần Đồng đột nhiên cảm thấy tay mình không động đậy, trên người lại nặng, ép hắn tới khó thở, giãy dụa nửa ngày mới miễn cưỡng đem ánh mắt hé ra một khe nhỏ, đầu tiên là nóc nhà tối như mực, đầu óc có chút xoay tròn, sau đó cúi đầu, ba giây sau, ánh mắt bỗng nhiên trừng lớn, buồn ngủ toàn bộ biến mất vô tung, kêu to: “Hỗn đản!”