Thương Hành Thiên Hạ

Chương 80: Bát quái (bổ hoàn)

Mua xong tiệm, kế tiếp chính là phải lo lắng chuyện trang trí, Tần Đồng trong đầu ý tưởng rất là nhiều, nhưng nếu bày ra tại thời đại này thì cũng rất không phù hợp với thực tế.

Tìm vật liệu xây dựng từ đầu đến cuối đều do nguồn nhân lực sống, hơn nữa điều kiện thời cổ đại cũng có hạn, không có nhiều thứ vật liệu trang hoàng cho hắn lựa chọn, tiệm kết cấu cũng từ gỗ mà ra, không giống như thiết kế kiểu khung sườn của thời hiện đại, cho nên mấy cái trụ trong sảnh kia hắn nhìn thì thực chướng mắt, lại không có biện pháp nào, khiến cho Tần Đồng rất là phiền não.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cuối cùng quyết định thỉnh thợ mộc khắc họa hoa văn ở bên ngoài, nhưng khi nói đến việc phải lựa chọn loại hoa văn nào lại khiến hắn do dự, kết quả mọi chuyện cứ bị trì hoãn mãi như vậy.

Thời tiết cũng bắt đầu nóng dần lên, trong thành rốt cuộc không thể so với trong núi, tuy rằng ban đêm sẽ mát mẻ được hơn một chút, nhưng ban ngày lại nóng đến mức hắn không thể nào chịu nổi.

Tần Đồng vốn vừa sợ lạnh lại vừa sợ nóng, mùa đông dù cảm thấy rất khổ sở nhưng cũng may còn có lò sưởi. Nhưng mùa hè nơi này không có máy điều hòa cũng không có gió núi, tất nhiên càng thêm khó chịu, thêm lười nhác, đơn giản đem chuyện trang trí buông xuôi, dù sao mua cũng đã mua, cũng không phải bằng tiền của mình, cho nên không đau lòng lắm, dứt khoát để không hai tháng, chờ thời tiết chuyển lạnh tính sau.

Mấy ngày nay hắn liền trốn ở nhà, trừ bỏ chờ sinh ý đến cửa thì cái gì cũng không làm, đem những tấm mành dày treo lên khắp trong phòng, ban ngày hết thảy ngăn trở nhiệt khí, buổi tối ngay cả nhìn ánh nến cũng thấy thực nóng, vì thế không thèm thắp, trực tiếp mang ghế ra viện ngồi hóng mát, nhưng trong viện muỗi nhiều, hắn lại cảm thấy đuổi muỗi bằng rơm rạ quá phiền, chỉ có thể cầm cây quạt trong tay vừa quạt gió vừa đập muỗi, giết hoài không hết, khiến hắn khổ không nói nên lời, mới biết được nguyên lai mình hút muỗi đến như vậy, không khỏi hoài niệm những ngày nhàn nhã thoải mái trong núi.

Hơn nữa, mỗi lần hắn nhìn thấy Lục Gia Diễm là càng thêm bực bội, thật ghen tỵ muốn chết. Tên kia, mùa đông bộ dáng đó, mùa hè cũng là bộ dáng đó, cứ như thời tiết thay đổi không có quan hệ gì với hắn, hơn nữa mỗi lần hắn bị muỗi cắn khổ không nói nổi, tên kia rõ ràng cách hắn không xa nhưng ngay cả lông mi cũng không động, tựa như muỗi căn bản không có tồn tại.

Cũng bởi vì thế, Tần Đồng vốn cái gì cũng không muốn làm cuối cùng chọn ra mấy thứ thực vật có tác dụng xua muỗi cùng một ít hoa lộ, tốn không ít tâm tư tạo thành một loại hoa lộ xua muỗi, chính mình thử một lần hiệu quả rất tốt, tâm tình vui sướng lập tức đi tìm Tầm Nguyệt, đem loại hoa lộ kia cho nàng nhìn, làm ra một vài loại hương, rất nhanh đã bán sạch.

Bạc ào ào chảy vào cũng là một chuyện thực thích, nhưng quá trình làm hoa lộ cũng rất thống khổ, Tần Đồng chịu không nổi khi phải lưu lại lâu trước bếp lò, căn bản bước vào cũng không nguyện, tiểu đào cùng Chu tẩu có khi quá bận bịu, vì thế hắn dứt khoát sai Lục Gia Diễm và Giang Kỳ trông bếp lò, chính mình trốn vào trong phòng, mỹ kỳ danh là “khai phá tân phẩm.”

Hôm nay lúc chạng vạng Tầm Nguyệt đem bạc đến, Tần Đồng lưu nàng ở lại ăn cơm, buổi tối hiếm có thắp lên ngọn nến ngồi trước bàn đếm ngân phiếu, Lục Gia Diễm bưng hai cái bát tiến vào, liếc hắn một cái nói: “Đều đã kiểm ba lần, ngươi dù có kiểm thêm ba lần, nó cũng sẽ không nhiều ra hơn được.”

Tần Đồng hừ một tiếng: “Tính toán kỹ lưỡng là đức tính tốt.”

Lục Gia Diễm khóe miệng khẽ động một chút: “Nguyên lai ngươi cũng tính toán kỹ lưỡng.”

Tần Đồng đối với câu này trực tiếp xem nhẹ, đoạt lấy cái bát uống một ngụm lớn, bên trong là canh ngân nhĩ vừa được ninh chín lại ngâm qua nước giếng, tại nơi không có tủ lạnh cũng như nước đá thế này thì đây là một hưởng thụ khó mà có được.

Tiểu đào đi theo phía sau Lục Gia Diễm tiến vào cửa, cầm trên tay mấy cái chai nói: “Đại ca, đây là mẻ mới làm được, ngươi xem thử.”

Tần Đồng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị nhiệt khí hấp đến đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, trong lòng có chút chột dạ, đem nàng kéo qua thuận tiện cầm lấy cây quạt tạo ra vài cơn gió, nói: “Nghỉ ngơi một chút, nóng không?”


Tiểu đào hướng hắn cười: “Cũng tạm, không cảm thấy quá nóng.”

Tần Đồng thấy một bát khác Lục Gia Diễm đặt trên bàn còn chưa có động, vì thế thuận tay cầm lấy đưa đến trước mặt tiểu đào: “Một thân mồ hôi thế này còn bảo không nóng, này vẫn còn lạnh, uống trước đi.”

Tiểu đào vội nói: “Ta đã uống qua, thật sự.”

Tần Đồng không chút do dự đưa bát qua cho nàng: “Cái gì mà thật giả, nói ngươi uống thì ngươi cứ uống, thứ này nữ hài tử nên ăn nhiều một chút, đối với làn da thân thể đều tốt.”

Lục Gia Diễm rót cho mình một chén nước lạnh: “Uống đi, dù sao ta cũng không thích ngọt lắm.”

Tiểu đào mặt tựa hồ càng đỏ, đáp một tiếng liền bưng bát một ngụm lại một ngụm chậm rãi uống hết, trong lúc đó còn không quên hỏi: “Đại ca, ngươi xem thử mẻ mới làm được thế nào?”

Tần Đồng đem mấy cái chai mở ra, cẩn thận kiểm tra, sau đó cười với tiểu đào: “Thật không sai, hương vị phối hợp rất tốt, cứ như vậy không bao lâu ngươi có thể làm sư phụ, ta về hưu là tốt rồi.”

Tiểu đào vốn sắc mặt vừa mới khôi phục một chút, nghe Tần Đồng nói xong lại bắt đầu hồng lên, mồ hôi trên trán lại kín thêm một tầng, liên tục xua tay: “Sao lại thế được, đại ca ngươi đừng lấy ta làm trò cười.”

Tần Đồng kéo nàng ngồi xuống, lại quạt quạt cho nàng: “Ngươi cái bổn nha đầu, ta không phải muốn ngươi vui vẻ, mà là nói thật, ta vốn không phải là người chịu khó, nếu không phải do hoàn cảnh bức, thì cứ mãi được ngày nào hay ngày ấy. Về sau cửa hàng giao lại cho ngươi ta cũng yên tâm, ngươi muốn kiếm bạc thì cứ tiếp tục làm, nếu ngươi cảm thấy đủ rồi, đóng cũng được.”

Nói tới đây ha hả cười, nói tiếp: “Hơn nữa, ta còn sợ ngươi không dưỡng ta sao? Chỉ sợ đến lúc đó ngươi thấy ta mỗi ngày thanh nhàn, cả ngày nuôi cá lại nuôi chó, chính mình thì mệt chết được, lại hận ta cố ý nhượng ngươi lên thuyền.”

Tiểu đào bị hắn nói mấy câu liền cười rộ lên: “Đại ca, ngươi là lão nhân sao? Cũng không sợ nhàn quá lại chán.”

Tần Đồng mặt nghiêm, sờ sờ cằm: “Với ngươi thì ta là lão nhân, tất nhiên rảnh rỗi.”

Hai người đang chọc qua chọc lại, lại tiến thêm một người vào, Tần Đồng ngẩng đầu nhìn thấy nguyên lai là Giang Kỳ, giờ phút này vẫn dịch dung bộ dạng Tiễn bá, lại giấu không được thần tình tiều tụy, vừa vào liền trực tiếp nằm úp sấp trên bàn liều mạng thở dài.

Tần Đồng vì thế quay đầu nói với tiểu đào: “Tiểu đào, ngươi cũng mệt rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải bận rộn nhiều thứ mà.”

Tiểu đào nhu thuận gật gật đầu, chúc mọi người ngủ ngon liền bưng hai cái bát không ra ngoài.

Giang Kỳ lúc này cũng đem dịch dung hủy đi, vẫn là nửa sống nửa chết nằm trên bàn, ai ai kêu: “Mệt chết mệt chết, lão tử hôm nay đánh chết cũng không đi, ta muốn đi ngủ!”

Tần Đồng kỳ quái hỏi: “Ai không cho ngươi ngủ?”

Giang Kỳ mắt trợn trắng: “Hai người các ngươi! Một người ban ngày muốn ta canh lửa, một người buổi tối muốn ta đi giám sát, ta cũng không phải thần, sao có thể phân thân.”

Tiếp theo ôm lấy ấm trà rót đầy một bụng, hơn nửa ngày mới lau miệng: “Bất quá, cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa ta không thành thần cũng thành tiên, đến lúc đó đừng quên đốt giấy tiền vàng bạc cho ta.”


Ngữ khí Lục Gia Diễm vẫn bình thản: “Những người khác đều chết sạch, đến mức ngươi phải tự mình làm?” Hắn còn không biết mình có thể sai khiến được Giang đại gia.

Giang Kỳ uống một chút, lập tức buông bầu rượu vuốt mũi nói: “Này… ngươi cũng biết ta thích xem chuyện vui… cái kia…”

Lục Gia Diễm cũng không thèm liếc mắt đến hắn, Tần Đồng lại bắt đầu tò mò: “Chuyện vui? Chuyện gì?”

Nói đến đây, Giang Kỳ lập tức lên tinh thần, ngồi thẳng thân mình thần bí mở miệng: “Tất nhiên là có quan hệ với Tấn Dương a.”

Lại uống một ngụm trà, sau đó tiếp tục: “Nói đến người này, ban ngày ra vẻ đạo mạo của một tướng quân, bất quá tới buổi tối lại, hắc hắc…”

Tần Đồng lập tức dâng lên dự cảm bất hảo, nhưng còn chưa kịp ngăn cản Giang Kỳ đã nói tiếp: “Thật không nghĩ tới ham mê lớn nhất của kẻ này là dạo kỹ viện, chọn ra cũng có thể xem là thượng phẩm, phỏng chừng là ở biên quan lâu quá thiếu nữ nhân đi.”

“Cái này còn chưa tính, tìm nữ nhân cũng không phải là chuyện khó khăn, bất quá ta không nghĩ tới hắn cư nhiên lại là kẻ thích ngược, hôm nay roi mai nến, hôm sau lại khắc hoa, ta xem nhiều ngày như vậy cũng không thấy trùng lặp.”

Tần Đồng mặt đã nhuốm đen: “Ngươi xem những chuyện này làm gì?” Không thể in mình cư nhiên lại nhận thức được một cái tên cuồng đi rình, trong lòng không khỏi dâng lên một trận ác hàn.

Giang Kỳ nháy mắt mấy cái, buông tay nói: “Không có cách nào khác, ta ngay từ đầu cũng không muốn nhìn, chỉ muốn từ đó có thể tìm ra tang chứng phạm tội của hắn hay không, cũng muốn tra xem còn liên lụy đến ai nữa.”

“Nhưng sau chuyện của Phó Nguyên cùng mấy tên sát thủ kia hắn trở nên rất là tỉnh táo. Trong nhà không hề tìm ra được cái gì, ta hoài nghi không biết mấy thứ kia là hắn luôn mang theo hay là bị hắn dời chỗ giấu, vì thế muốn theo dõi tìm cơ hội, không nghĩ đến lại nhìn được vài trò hay.”

“Sau đó, sau đó thì ta cũng không nhẫn nhịn, vẫn tiếp tục nhìn, muốn thử xem hắn có thể ngoạn ra được thứ gì hay ho nữa. Nhưng những thứ này, mới nhìn thật kích thích, bất quá xem lâu cũng có chút chán, hơn nữa cũng đang mệt mỏi, trước phái người quan sát, ta đi nghỉ ngơi trước rồi tính sau.”

Tần Đồng nhịn xuống xúc động khinh bỉ hắn: “Ngươi vậy muốn nói với chúng ta những thứ này?”

Giang Kỳ lại nằm úp sấp, buông tay: “Đương nhiên là muốn đến báo với gia của ngươi một tiếng, đỡ mắc công hắn cho rằng ta ăn không ngồi rồi.”

Tần Đồng rất muốn nói ngươi chính thực là kẻ ăn không ngồi rồi, nhưng Giang Kỳ lại giành trước một bước, đột nhiên chống tay lên bàn, cười đến mức tà ác: “Ai, ta nghĩ đến một chuyện.”

“Lại nói tiếp, Tấn Dương ngoạn những thứ này xem ra cũng hảo, chỉ cần xuống tay có mức độ một chút là thành tình thú, hay các ngươi cũng thử xem? Ta liền vất vả một chút, giúp các ngươi mang về chút đạo cụ, đương nhiên, phí toàn bộ đều miễn, không có yêu cầu nào khác, chỉ cần dùng xong nói cho ta biết hiệu quả thế nào là được.” (good idea =))))))))))

Tần Đồng theo phản xạ nhảy dựng lên: “Cút!”

Mà Lục Gia Diễm sớm đã xách cổ Giang Kỳ, kéo hắn tới cửa ném một cái liền “ba” khép lại cửa.

Giang Kỳ ở ngoài chưa từ bỏ ý định, dùng sức vỗ vào ván cửa kêu lên: “Uy uy uy, đừng có như vậy nha, ta này có một đề nghị thật tốt, các ngươi cân nhắc thử, thế nào?”

Tần Đồng trừng mắt nhìn ván cửa, răng đánh vào nhau khách khách vang lên, nhiệt độ không khí cùng độ ấm cơ thể khiến hắn có cảm giác mình đang bị thiêu cháy, hận không thể xuyên qua cánh cửa dùng ánh mắt đục một lỗ thật to trên người Giang Kỳ, nhất là cái đầu hắn, tốt nhất là cả người!


Khóe mắt lại cố tình phiêu đến Lục Gia Diễm đang đứng cạnh cửa, khiến cho hắn càng thêm hoảng hốt, vừa thấy Lục Gia Diễm tựa hồ chuyển động, nhanh chóng thổi tắt ngọn nến trên bàn: “Ta mệt mỏi, ngủ.”

Hắc ám đột nhiên như vậy đã thành công che lấp vẻ mặt hắn, nhưng cũng khiến ánh mắt nhất thời không thích ứng nhìn không rõ dưới chân, cuống quít xoay người đồng thời chân lại vướng chân, khó khăn né tránh lại đụng vào cái ghế dựa, vốn đang miễn cưỡng giữ thăng bằng lập tức hụt hẫng, “A” một tiếng mặt hướng về phía đất mà cắm xuống.

Không đợi hắn ngã trên mặt đất, đai lưng đã bị người giữ chặt, không bất ngờ khi lại đụng vào ngực Lục Gia Diễm, mùa hè khiến hắn có cảm giác nhiệt độ cơ thể tựa hồ rất cao, nóng bỏng bao quanh người mình: “Lần trước ngươi còn chưa có trả lời ta, ngươi đang sợ cái gì?”

Tần Đồng cảm thấy được lỗ tai mình đã nhanh chóng bị thiêu rụi, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra: “Ta sợ cái gì? Ta đứng vững, ngươi có thể buông ra, nóng.”

Tay bám dính bên hông không có buông ra, Lục Gia Diễm đứng trước mặt hắn, mạnh mẽ kéo mặt hắn đối diện với ánh mắt của mình: “Không sợ? Vậy ngươi nhìn vào mắt ta mà lặp lại một lần nữa.”

Tần Đồng nuốt nước miếng, ánh mắt bắt đầu phiêu loạn chung quanh: “Ta sợ cái gì.”

Lục Gia Diễm hừ một tiếng: “Này không có nến ngươi cũng không dám nhìn vào mắt ta, còn nói không sợ?” Đột nhiên lại cúi đầu, nói: “Ngươi trong lòng lại dối? Vì cái gì? Hay là nói…”

Tần Đồng quát to một tiếng: “A!”

Một tiếng kia thành công đánh gãy lời nói của Lục Gia Diễm, thừa dịp hắn sửng sốt Tần Đồng liền tránh ra hướng về cửa mà chạy: “Ta quên đổi nước uống cho cẩu.”

Trong sài phòng cách phòng bếp một tiểu gian, Tiểu Cáp cùng Đại Mã trưởng thành ngụ nơi đó, Tần Đồng lần mò chạy tới, nến cũng không thắp, ngồi xổm bên hai chú cẩu mà liên tục thở dài.

Tiểu Cáp vốn đã ngủ, lại bị bừng tỉnh, đôi con ngươi trong bóng đêm phát ra lục quang, vừa thấy là Tần Đồng, liền nằm xuống lại, ánh mắt nửa mở nửa khép hưởng thụ Tần Đồng vuốt ve, vậy nên căn phòng lại trở nên u ám như trước.

Tần Đồng ngồi chồm hổm riết cũng mệt mỏi, liền dứt khoát ngồi luôn xuống, nhu nhu bộ lông đã được dưỡng đến mức mềm mại bóng loáng của bọn chúng, buồn nói: “Cũng là các ngươi hảo, ăn no lại ngủ, ngủ xong lại ăn, ta như thế nào lại không có mệnh hưởng phúc như vậy!”

Hắn chỉ cảm thấy trong đầu mình là một mạt hỗn loạn, hoàn toàn không làm rõ được suy nghĩ hiện tại của chính mình, nhưng có một thứ không thể không thừa nhận, vị trí Lục Gia Diễm chiếm cứ trong lòng hắn càng ngày càng nhiều, tuy rằng thong thả chậm rãi, lại từng bước xâm chiếm mở rộng lãnh địa, đã đến mức không thể bỏ qua, hay phải nói là, căn bản đã không thể bỏ qua.

Gian phòng này tuy nhỏ nhưng thật rất thông gió, Tần Đồng ngồi bên trong cũng không cảm thấy buồn, qua hồi lâu mới nhìn sắc trời, phát hiện đã gần đến nửa đêm, lúc này mới chậm chạp trở về, trong lòng lại tính toán trời hiện tại dù sao cũng nóng, không bằng trải ra đất ngủ, vừa mát mẻ, lại không phải mất ngủ, tinh thần không yên khi ở với người nọ, thật sự là một mũi tên trúng hai con chim.

Nhẹ nhàng mở cửa, ánh mắt như rada đảo một vòng, xác định trong phòng không có động tĩnh gì, mới như kẻ trộm mà lướt vào, từ trong tủ quần áo lấy ra tấm chăn mỏng trải trên mặt đất, Tần Đồng lặng lẽ sờ lên giường muốn tìm gối đầu của mình, nào biết vừa mới vươn tay đã bị giữ chặt, lập tức một nguồn lực mạnh mẽ kéo hắn lên giường, lại một trận thiên toàn địa chuyện, trên người bị đè nặng, đến khi hoàn hồn đã hoàn toàn bị ngăn chặn.

“Ngươi làm gì? Cút ngay!”

“Nga? Là ngươi nha, ta còn tưởng là tiểu thâu (tên trộm).”

Tần Đồng uất hận, tiểu thâu? Chó má! “Là tiểu thâu mà ngươi còn có thể kéo lên giường? Nhảm nhí, cút cho ta đứng lên!”

Lục Gia Diễm không chút xê dịch, còn đưa tay vuốt trên mặt hắn: “Ngươi đôi khi cũng thật sự thông minh.”


Tần Đồng “ba” một tiếng đem cái tay kia đập ra: “Ta thông minh hay không liên quan gì ngươi, buông.”

Lục Gia Diễm chỉ xuống dưới giường: “Kia là cái gì?”

“Đương nhiên là bởi vì nóng, ta muốn trải chăn nệm nằm dưới đất.”

“Nóng? Ngươi thật sự là rất được nuông chiều, hết sợ lạnh lại sợ nóng, thời tiết khiến cho ngươi vừa lòng xem ra không được nhiêu ngày.”

“Thừa hơi, tưởng ai cũng giống như ngươi a, cút ngay cút ngay, ta muốn đi ngủ.”

Tay Lục Gia Diễm đột nhiên dán lên cổ hắn: “Này còn nóng hay không?”

Tay kia lạnh lẽo, hoàn toàn không mang độ ấm ngày xưa, Tần Đồng kinh ngạc nói: “Đây là có chuyện gì?” Cùng lúc đó, cảm giác được nhiệt độ cơ thể Lục Gia Diễm hạ thấp xuống, lạnh lạnh không khác gì một khối băng, nhất thời cũng quên kêu Lục Gia Diễm cút đi.

Tay Lục Gia Diễm không chút vết tích đi xuống: “Không có gì, chỉ là ta luyện công nội lực âm hàn mà thôi.”

Tần Đồng trừng mắt, luyện công cư nhiên có thể điều chỉnh nhiệt độ, không biết hiện tại hắn học thì có muộn hay không? Đột nhiên lại nghĩ tới một sự kiện: “Từ từ, vậy mùa đông sao ngươi lại nóng như vậy?”

Tay Lục Gia Diễm đã muốn kéo ra khuy áo của hắn, hồi đáp: “Đó là nhiệt độ bình thường của cơ thể, cũng đã lâu như vậy rồi mà ngươi còn không biết sao?”

Tần Đồng ngẩn ra, câu nói kia trong đầu hắn còn ám muội nhiều lắm, lập tức cảm thấy trên mặt mình lại có dấu hiệu nóng lên, cũng không quản động tác của Lục Gia Diễm, chống tay muốn đứng lên: “Nhiệt độ cơ thể ngươi thế nào đâu liên quan gì đến ta, không biết là chuyện thường. Còn đè ta làm cái gì, tránh ra!”

Lục Gia Diễm bắt đầu ở trên xương quai xanh hắn họa vẽ: “Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được ngủ trên giường so ra mát mẻ hơn.”

“Muốn mát mẻ đương nhiên là phải nghỉ trên mặt đất!”

Nói là nói như vậy, ngủ trên đất rốt cuộc vẫn không thể thoải mái bằng giường được, Tần Đồng ngắm ngắm chiếc chăn mỏng trải trên mặt đất, lại theo bản năng đụng đụng Lục Gia Diễm, hơn nữa… Thật sự rất mát mẻ!

Lục Gia Diễm liếc mắt một cái liền nhìn ra do dự của hắn, dứt khoát ôm lấy hắn nằm xuống: “Được rồi được rồi, cứ như vậy ngủ đi, ngủ trên đất, sáng mai dậy ngươi chắc chắn sẽ bị thắt lưng đau lưng đau.”

Ngày hôm sau

“Chuyện này là như thế nào?” Rống giận.

“Ta làm sao biết.” Bình tĩnh.

Tần Đồng đứng lên: “Ngươi dám nói không phải ngươi?!”


“Không phải.”

“Ngươi là người luyện võ, có động tĩnh ngươi như thế nào không tỉnh!”  Lại rống giận.

“Luyện võ thì cũng là người, không phải thần tiên, đang ngủ thì tất nhiên cái gì cũng không biết.” Vẫn thực bình tĩnh.

Tần Đồng không thèm để ý đến hắn, tay chân luống cuống đem quần áo mặc vào, sắc mặt xanh mét, ngày hôm qua khi ngủ rõ ràng hoàn hảo, sau khi tỉnh lại phát hiện quần áo hai người không cánh mà bay, nghĩ không muốn hét chói tai cũng khó.

Sửa sang lại tốt quần áo, lấy lại khuôn mặt bình tĩnh đẩy Lục Gia Diễm ra, Tần Đồng thề: cho dù thắt lưng có đứt, hắn cũng phải nằm trên đất mà ngủ!