Thương Hành Thiên Hạ

Chương 74: Bất an

Tần Đồng hiển nhiên đối với tác phẩm của chính mình phi thường vừa lòng, cười đầy ôn nhu cùng tự tin: “Tầm Nguyệt cô nương, thế nào?”

Tầm Nguyệt cầm lấy chiếc gương, tay chậm rãi khẽ vuốt trên chính gương mặt mình: “Đây là ta sao?”

“Đương nhiên là ngươi.”

“Này thật sự… bất khả tư nghị…”

Ánh mắt Tần Đồng ở trên người nàng dừng lại một lát, sau đó nhanh chóng lấy tay tháo hết những thứ trang sức đang rải quanh đầu nàng, vừa nói: “Trang sức, bất quá cũng chỉ là một loại công cụ tô vẻ cho dung mạo mà thôi, không thể để cái phụ lấn át cái chính, nó không phải trọng điểm, chỉ điểm một chút mới là thượng sách.”

Tóc Tầm Nguyệt bởi vì mất đi cố định mà nhẹ nhàng từng đợt từng đợt rớt xuống, Tần Đồng lược bớt một chút lại tiếp tục đắn đo những trang sức còn lại nên lưu hay nên bỏ.

Ánh sáng rực rỡ soi rọi bên trong phòng, vì hai người mà ánh lên vầng sáng, không khí kia tốt đẹp đến mức thật sự không thể nào có thể nói bằng lời, nhưng dưới ánh mắt của Lục Gia Diễm đang ngồi một mình ở một bên thế kia, lại cực kỳ chói mắt, hắn đột nhiên rất muốn đem cây trâm trên tay Tần Đồng đâm thẳng vào yết hầu của nữ nhân. Ánh mắt cũng đã bắt đầu hơi mị mị lên, bắt đầu tính toán góc độ cùng lực đạo khi đâm. (0_o)

Nữ nhân trời sinh vốn là mẫn cảm, ánh mắt mang theo địch ý mãnh liệt phát ra sau lưng Tầm Nguyệt tự nhiên phát hiện rất rõ ràng, điều này khiến nàng càng không dám quay đầu lại, nắm lấy gương gắt gao nhìn chằm chằm vào ảnh ngược trong gương, bắt buộc chính mình phải đặt toàn bộ lực chú ý trở lại khuôn mặt kia.

Mà như vậy cũng xem như là thành công, trừ bỏ thiên tính của nữ nhân, này cũng phải xét đến công lao Tần Đồng đã tạo nên một hình ảnh như thế. Cuối cùng, hắn cơ hồ đem toàn bộ đồ trang sức trên đầu Tầm Nguyệt gỡ xuống, chỉ để lại hai cái trâm cài nhỏ cố định khéo léo một búi tóc sau đầu, những sợi ngân bạch trên cây trâm nương theo suối tóc nhẹ nhàng dao động, ngẫu nhiên lại phát ra âm thanh va chạm khẽ nhẹ.

Tần Đồng vỗ tay, phi thường vừa lòng nói: “Cái này thì như thế nào?”

Tầm Nguyệt càng không nói nên lời: “Này… này…”

Ngày xưa, các nàng vì muốn có được sự chú ý của nam nhân, liều mạng ăn mặc thật xinh đẹp, thế nào cũng phải có hào quang tứ phía, tuyệt nhiên không biết, chính mình cũng có thể có được một mặt như vậy: thanh nhã mà không nhạt nhẽo, quyến rũ mà không đẹp đẽ, ngay cả khí chất dường như cũng đã cải biến.

Tần Đồng cũng không sốt ruột, lẳng lặng ngồi chờ nàng thích ứng, trên mặt thủy chung mang theo nét tươi cười ôn hòa, không khác gì lần đầu gặp gỡ, không có một chút khinh thường, giống như là – hoàn toàn xem nàng là người.

Đột nhiên, Tầm Nguyệt đem gương thả xuống dưới, nâng đôi mắt lên nhìn Tần Đồng: “Tần công tử, ngươi muốn Tầm Nguyệt như thế nào, liền phân phó đi.”


Nàng nói thực kiên định, nhưng Tần Đồng không hề phòng bị lại đột nhiên nghe nàng nói như vậy với bộ dáng cũng ngữ khí hoàn toàn nghiêm túc đã thực hoảng sợ, sau đó lại vội vàng xua tay: “Đừng nói như vậy, ta tới tìm ngươi, là “thỉnh” ngươi hợp tác với ta, không có chuyện phân phó hay không phân phó gì ở đây, hơn nữa, có lẽ cái này cũng có thể giúp được các ngươi không chừng.”

Tầm Nguyệt nở nụ cười, không phải loại cười mà nữ tử hay dùng để tiếp khách, mà là xuất phát từ thực tâm: “Tốt lắm, Tần công tử có tính toán gì, liền thỉnh nói thẳng đi.”

Tần Đồng đem kế hoạch của chính mình cẩn thận nói lại một lần, tiếp theo cười nói: “Chính là như thế.”

Tầm Nguyệt một tay vuốt má, khó hiểu hỏi: “Tần công tử, ta có một chuyện không rõ. Nếu là muốn bán thứ gì, tại sao không làm trực tiếp? Sao lại phải quanh quẩn một vòng lớn như vậy?”

Tần Đồng này vốn là người không thể giấu được cái gì, nhất là khi mỹ nữ như vậy vừa hỏi, tự nhiên càng không thể giấu, chính mình rót chén trà nhuận nhuận yết hầu sau đó bắt đầu nói tiếp: “Tầm Nguyệt cô nương, con người, đều có lòng hiếu kỳ, nhất là khi đối với thứ gì đó mình hứng thú mà không có biện pháp tìm hiểu sâu được cái đó, chẳng những hứng thú sẽ càng tăng mà cũng sẽ có tâm tư tìm tòi nghiên cứu thêm. Tại thời điểm này, nếu vừa vặn hắn có một cơ hội để tìm ra điều đó, ngươi nói, hắn sẽ làm sao?”

Tầm Nguyệt suy tư một chút liền cười nói: “Tự nhiên sẽ vội vàng gấp rút. Tần công tử thật cao minh, ngay cả điều này cũng có thể suy nghĩ thấu đáo.”

Lời này nói ra lại khiến Tần Đồng có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Đâu được, chỉ là một chút hiểu biết sơ sài mà thôi.”

Những thứ hắn học được cũng chỉ có bấy nhiêu, thật sự là một kiểu lý thuyết dành cho kinh doanh, không nói đến lão ba sớm đã tu luyện thành tinh của mình, thì lão ca nhà mình cũng không biết mạnh hơn hắn biết bao nhiêu lần.

Mọi chuyện bàn xong, thời điểm cũng không còn sớm, Tầm Nguyệt chào tạm biệt, Tần Đồng đột nhiên lại nghĩ tới và gọi nàng lại, thấy nàng đang chờ hắn mở miệng, thì bắt đầu có chút khó khăn bắt đầu: “Cái kia… Tầm Nguyệt, nhớ rõ nắm được giới hạn, để tránh… khi đi ra có thể gặp khó khăn…”

Tầm Nguyệt giật mình tỉnh ngộ, hắn là đang nhắc nhở mình không nên khiến cho chính mình trở nên được tán tụng, nâng niu quá mức, khi đó muốn thoát khỏi lại tạo thành vô số phiền toái không đếm được, nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp, người có thể vì người khác mà suy nghĩ như thế, trên đời này có mấy ai?

Vì thế khom lưng cúi chào: “Tạ ơn công tử nhắc nhở, Tầm Nguyệt đã biết.”

Nghĩ nghĩ, lại đem trang sức cài lại, tay lấy khăn lụa lau sơ khiến cho son phấn phai nhạt đi một chút, lại thêm vài nét bút. Đối với phản chiếu trong gương, thấy được bộ dáng so với khi đến không khác nhau lắm, chỉ có thể nhìn ra một chút sai biệt mà thôi, cười nói: “Như vậy trở về sẽ tốt hơn nhiều lắm. Kia Tầm Nguyệt trước xin cáo từ, có việc sẽ nhờ nha đầu bên người lại đây tìm công tử.”

Hai người cứ như vậy là chia tay.

Tầm Nguyệt khi ra đi, hai mắt lấp lánh tỏa hào quang, gương mặt mỹ lệ, khiến cho người ta nhịn không được lại liếc nhiều thêm một chút.

Mọi chuyện thương lượng xong, Tần Đồng trong lòng tự nhiên cao hứng, mang theo nét tươi cười thu thập những thứ trên bàn, thình lình nghe được một tiếng hừ lạnh: “Ngươi thật rất cao hứng.”

Thanh âm quá gần, nhiệt khí thổi thẳng vào lỗ tai, Tần Đồng bị kinh hách, mạnh mẽ xoay người thiếu chút nữa là đánh lên bức tường thịt trước mắt: “A, là ngươi!”

Lục Gia Diễm lông mi như muốn xoắn lại: “Không phải ta thì còn là ai, ngươi cho ta đã chết?” Hắn vốn luôn ở đây, lại không thể tưởng tượng được cư nhiên lại có thể rơi vào tình trạng bị bỏ qua hoàn toàn như thế này.

Tần Đồng ánh mắt khẽ lay động, cũng không đến mức chết, chính là thực đã quên rằng hắn tồn tại, nếu hắn không tồn tại, thì tốt hơn là một cái cọc, ít nhất mình có thể cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Không giống như hiện tại, không khí mang theo cảm giác bức bách như thế này khiến hắn thật sự rất khó thở.

Lục Gia Diễm nhìn ánh mắt hắn mơ hồ, hiển nhiên đã đoán được tám chín phần, trong lòng càng thêm khó chịu, càng ép sát lại gần: “Xem ra thật là như thế.”


Tần Đồng nuốt nước miếng bắt đầu lui, nhưng sau hắn chính là cái bàn, bị lực đạo của hắn lui về phía sau chuyển dời “cạch cạch” cũng không giúp cho khoảng cách giữa hai người rớt ra thêm một chút nào, Tần Đồng bất đắc dĩ, liều mạng ngẩng đầu: “Không thể nào, là ngươi suy nghĩ nhiều.”

“Nga? Thế chuyện tình đó là như thế nào?” Ít nhất hắn nhìn thấy được, sự tồn tại của nữ nhân kia so với hắn mạnh hơn rất nhiều.

Tần Đồng tay cầm lấy cạnh bàn: “Chính là… là kiếm tiền!”

“Kiếm tiền?” Lục Gia Diễm lại hừ một tiếng: “Ta thấy ngươi là đi tìm nữ nhân đi, bộ dáng kia của ngươi cũng kêu là kiếm tiền?” Mắt vừa nhìn thấy nữ nhân là cười không dứt. (anh ghen =)))) cute)

Tần Đồng lúc này cũng không cố bắt lấy cái bàn nữa, lầm bầm hai tiếng, cơ hồ dùng âm thanh kêu gào: “Cái này gọi là phục vụ riêng, ngươi hiểu không? Trực tiêu, trực tiêu có nghĩa là gì ngươi biết không.”

Lục Gia Diễm trầm mặc.

“Đó là hình thức kinh doanh kinh điển nhất vừa tiết kiệm chi phí vừa cho ra hiệu quả nhanh nhất, không có thông qua trung gian cũng như chi phí tiêu dùng, trực tiếp hướng về phía khách hàng mà phục vụ, một khi thành công sẽ mở ra con đường tiêu thụ, lợi nhuận so với mở cửa hàng cao gấp mấy lần…”

Tần Đồng vẫn đang căm giận mà tiếp tục, trong khi đó Lục Gia Diễm đồng học của chúng ta gần như đã hoàn toàn hóa đá.

Lúc này tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, đánh gãy bài diễn thuyết hùng hồn của Tần Đồng, thanh âm Hà Vấn Kinh từ ngoài vọng vào: “Tần Đồng, có chuyện gì vậy?”

Tần Đồng đi qua mở cửa: “Không có gì, chỉ là thanh âm hơi lớn một chút.” Vừa nói vừa mời Hà Vấn Kinh tiến vào, rồi nói tiếp: “Sự tình thật ra cũng thuận lợi, này phải đa tạ ngươi.”

Hà Vấn Kinh hào phóng cười nói: “Việc nhỏ mà thôi, không có gì, thuận lợi là tốt rồi.”

Nữ nhân vừa mới đi ra, nếu hắn không có nhìn lầm, chính là người đêm đó tại Lục Y Các, là chuyện gì, mà phải dùng đến nữ nhân như vậy?

Trên mặt Lục Gia Diễm lúc này đã khôi phục lại như bình thường, chính là vẻ mặt vẫn đang có gì đó buồn bực, Hà Vấn Kinh liếc mắt một cái, sau đó bước đến vài bước lại gần sát Tần Đồng, đề nghị: “Hiện tại cũng sắp đến giờ cơm chiều, không bằng ngay tại nơi này ăn, ta đi chuẩn bị rượu, coi như là chúc mừng các ngươi.”

Đề nghị này Tần Đồng đương nhiên mừng rỡ ưng thuận, hắn đã bao lâu không có ôn lại trường hợp này? Nếu tính lần tụ hội trong thôn ngày đó, kia cũng đã hơn mấy tháng.

Lần này, Lục Gia Diễm chen vào: “Vậy ngươi chậm rãi ngoạn, ta đi về trước.”

Hà Vấn Kinh tỏ vẻ kinh ngạc: “Di, Lục huynh chẳng lẽ không thể ở lại hay sao? Nhiều người mới náo nhiệt.”

“Không được, ta còn có việc phải xử lý.” Nói xong cũng không nói câu nào với Tần Đồng nữa, nhanh chóng bước ra ngoài.

Hà Vấn Kinh phẩy phẩy cây quạt, lắc đầu nói: “Đáng tiếc đáng tiếc.”


Tần Đồng thấy Lục Gia Diễm ngay cả một câu cũng không nói đã quay đầu rời đi, trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt, vì thế cũng không cùng hắn nói thêm câu nào, vội lôi kéo Hà Vấn Kinh đến cạnh bàn: “Vừa lúc nơi này có một ít đồ ăn khi nãy vẫn chưa động đũa, không bằng trước uống vài chén.”

Âm thanh cụng chén truyền đến, Lục Gia Diễm một mình nằm ngửa trên nóc nhà, nghe hai người bên dưới náo nhiệt nói chuyện, cảm giác vô định chưa bao giờ có bắt đầu lan tỏa: Hắn, thật sự có thể được hay không?

_______________________

Mọi người tại Lục Y Các rõ ràng cảm giác được những biến hóa của Tầm Nguyệt, loại biến hóa này không phải đột nhiên, mà là tích lũy từng chút từng chút mỗi ngày, lúc ban đầu không ai phát hiện, mà đợi đến khi các nàng phát hiện ra, biến hóa đã phi thường rõ ràng.

Đầu tiên, làn da của nàng dần trở nên tốt hơn, mềm mại non nớt như cô gái tuổi hai tám, khuôn mặt của nàng cũng có chút thay đổi, trong đó cũng không kèm phần phong tình quyến rũ, có phong thái của một nữ nhân thành thục, quần áo của nàng cũng từ diễm lệ sặc sỡ chuyển sang thanh nhạt, không hề nạm vàng khỏa ngọc, nhưng vẫn hấp dẫn được tầm mắt nam nhân.

Dần dần, khách của nàng lại bắt đầu nhiều lên, hơn nữa trong đó còn rất nhiều khách quen, bọn họ tựa hồ tham luyến cảm giác này nơi nàng, trong đó còn có những nam nhân trước đây nàng đã từng thân mật, sau đó là cả những nam nhân trẻ tuổi. Cũng có người tính toán đem nàng chuộc ra, này ở tuổi nàng phải nói là một chuyện không thể tưởng tượng được.

Tuy rằng nàng như cũ so ra vẫn kém hơn những hồng nhan trung tâm nơi này, nhưng cũng đủ khiến cho người ta ao ước cùng đố kỵ. Vì thế càng ngày càng nhiều người bắt đầu tò mò, đoán tới đoán lui nguyên nhân nàng thay đổi, không riêng gì những cô nương trong thanh lâu mà còn cả nam nhân.

Dần dần, đoán không thể thỏa mãn được mối quan tâm của bọn họ, bọn họ bắt đầu hỏi thăm những tin tức nhỏ nhặt nhất, nghĩ muốn lấy càng nhiều càng tốt. Mà tin tức đáng tin nhất, tất nhiên là phải từ người tiểu tỳ của nàng – Mộ Thu.

“Tỷ tỷ, gần mười ngày nay ta có không ít bạc, đã bắt đầu vượt qua số ta tích cóp được nửa năm trước.”

Tầm Nguyệt cười cười, ngồi ở trước gương tinh tế trang điểm dung mạo của mình: “Đây là chuyện tốt, chẳng lẽ ngươi không thích?”

Mộ Thu đi qua giúp nàng chải đầu, cẩn thận lướt nhẹ, nói: “Tất nhiên là tốt, như vậy cả nhà có thể sống khá giả hơn một chút, ta cũng có thể sớm đi ra ngoài. Để tránh…”

Biết nàng chưa nói hết ý, loại địa phương này, ai lại nguyện ý chờ đợi nhiều đâu? Tầm Nguyệt buông bút họa mi xuống, nói: “Đúng vậy, như vậy chúng ta sớm có thể đi ra ngoài.”

Lại hỏi tiếp: “Bên ngoài tình huống thế nào?”

Mộ Thu lấy ra một chiếc vòng vàng chuỗi hạt thủy tinh để cố định, đặt hảo chuỗi hạt, thấy chúng chỉnh tề mới vừa lòng buông tay: “Bọn họ đều quan tâm như nhau, mọi người cơ hồ đều hướng ta hỏi vài lần, ngay cả mụ mụ cũng thế.”

“Kia mấy này nữa, ngươi liền lộ một chút tin tức ra ngoài.”

“Đều nghe tỷ.”

Mộ Thu đi ra ngoài lấy cơm trưa, Tầm Nguyệt dừng ngay trước hình ảnh của mình trong gương, tương lai của mình, có thể một lần nữa trở lại trong tay mình hay sao?

Cách vài ngày, Tầm Nguyệt sau khi rời giường đang ngồi trước gương trang điểm, nghe được có người đang nhẹ nhàng gõ vài tiếng, sau lại mở cửa ra, một nữ nhân nhìn xung quanh bên trong một lát, thấy Tầm Nguyệt đang nhìn lại, cười có chút cứng ngắc nói: “Ai, Nguyệt tỷ tỷ, còn chưa ăn cơm nhỉ.” Nói xong liền hướng vào trong phòng, khi vào không quên nhìn xem ngoài cửa, lại cẩn thận đóng cửa lại.


“Ta nha, luôn cảm thấy được một người ăn cơm cũng khó chịu, cho nên muốn tìm người trò chuyện, này lại đến đây, Nguyệt tỷ tỷ ngươi đừng ghét bỏ.”

Tầm Nguyệt cười đáp: “Sao nói vậy, Hồng Ngọc có thể đến đây ngồi chơi ta cao hứng còn không kịp. Mau đến ngồi, Mộ Thu, ngươi nhanh mang trà đến.”

“Này còn hơi loạn, trang điểm cũng chưa tốt, ngươi đừng trách móc. Trước ngồi xuống, ta chuẩn bị xong tốt liền đến nói chuyện với ngươi.”

Hồng Ngọc ngồi cạnh bàn ánh mắt nhiễu quanh một vòng, sau một hồi không an vị được liền đừng lên đông sờ sờ tây nhìn xem, trò chuyện câu có câu không, sau đó lại đến tìm Tầm Nguyệt: “Tỷ tỷ trang điểm thật tốt, Hồng Ngọc nhìn thấy liền hâm mộ.”

Tầm Nguyệt chính là đang dùng bút họa mắt, một đường cong đen nhánh dọc theo đôi mắt lướt qua, phần đuôi lại thoáng cong lên, tinh tế và nhẹ nhàng.

Buông bút xuống, Tầm Nguyệt lúc này mới cười nói: “Làm gì có, bất quá là son phấn tốt một chút thôi.”

Hồng Ngọc khi nhìn nàng họa ánh mắt đã không dừng dừng, lúc này vội vàng tiếp cận: “Tỷ tỷ, ngươi đây là họa cái gì?” Nguyên lai đôi mắt cũng có thể họa được như vậy sao?

Lại duỗi tay đem mấy cái hộp nhỏ trước mặt nàng cầm lên, đúng là son, nhịn không được tò mò dính một chút vân vê, ngạc nhiên nói: “Yêu, son này cũng thật mịn nha.”

Lại nghe thấy nơi chóp mũi, một mùi hoa thản nhiên lượn lờ, không phải là hương vi son phấn tầm thường, khiến cho nàng có điểm luyến tiếc không buông: “Mùi cũng thật tốt, tỷ tỷ thật biết chọn.”

Lại đổi tiếp lấy bút họa Tầm Nguyệt vừa buông xuống cầm ở đầu ngón tay thưởng thức, nhẹ nhàng chạm vào phần đầu nhọn: “Hảo tỷ tỷ, ngươi giải thích một chút đi.”

Tầm Nguyệt kéo ghế lại để nàng ngồi xuống, cười nói: “Có cái gì không thể, cái ta vừa mới làm gọi là họa mắt, cũng phải luyện một khoảng thời gian mới có thể đạt đến được trình độ này. Nói ra thì mấy thứ này, cũng là khi ta ra ngoài vô ý có được, lại có người dạy ta dùng, liền như vậy.”

Nàng nói đơn giản, lại càng gợi lên hiếu kỳ nơi Hồng Ngọc: “Trong lúc vô ý có được? Vậy những thứ này không bán sao? Là ai dạy ngươi dùng?”

“Đúng vậy, trong lúc vô ý thôi, theo ta biết, kinh thành không có bán. Về phần người dạy, đó là người làm ra mấy thứ này, lúc trước nói là trong lúc nhất thời tâm huyết dâng trào mà làm ra, muốn tìm người để thử xem sao, coi như cũng là vận khí của ta.”

Hồng Ngọc nghe được ánh mắt càng thêm hâm mộ, đối với cơm canh Mộ Thu cùng tiểu tỳ nhà mình mang về cũng không để ý, thở dài: “Tỷ tỷ thật sự là vận khí tốt, Hồng Ngọc cũng thực hâm mộ.”

Nói đến đây liền lộ ra biểu tình thất vọng: “Nguyên lai mấy thứ này thật sự không bán sao?”

Tầm Nguyệt mỉm cười: “Muội muội cũng thích?”

Hồng Ngọc gật đầu, lôi kéo ống tay áo Tầm Nguyệt nói: “Hảo tỷ tỷ, có thể giúp Hồng Ngọc tìm biện pháp không?”

Tầm Nguyệt ra vẻ trầm tư cúi đầu, sau đó một lúc lâu mới cau mày nói: “Ta cũng không biết có được hay không, không bằng lần sau khi ra ngoài ta sẽ hỏi một chút.”


Hồng Ngọc tranh hỏi: “Kia tỷ tỷ khi nào đi ra ngoài? Có thể hay không mang muội muội theo?”

Tầm Nguyệt lộ ra thần sắc khó xử: “Hắn không thích người lạ, vẫn là ta đi trước hỏi thử xem sao.”

Hồng Ngọc lập tức lôi kéo Tầm Nguyệt hướng đến cạnh bàn: “Kia liền làm phiền tỷ tỷ, nói thời gian cũng đã lâu, vẫn là nên ăn một chút, đói bụng không tốt cho dạ dày.”

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, cuối cùng ăn xong Hồng Ngọc bổ sung một câu: “A, đúng rồi tỷ tỷ, phiền toái ngươi nói với vị sư phụ kia, bạc không là vấn đề. Chúng ta như vậy, ai cũng không muốn lãng phí tuổi xuân đi.”

Tầm Nguyệt đôi mắt hơi thùy hạ: “Nói cũng đúng…”