Thương Hành Thiên Hạ

Chương 65: Tái ngộ

Về đến nhà, tiểu đào là người thứ nhất nhảy xuống xe, một thân một mình cư nhiên lại có thể ôm   một cái lu lớn chạy vào tìm nước, Tần Đồng trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu nha đầu ôm cái lu vượt qua cả đầu mình mà chạy như bay, cảm thán nói: “Quả nhiên là có sức sống a.”

Chăm sóc cá xong lại chuyển sang chăm sóc chó, cuối cùng mới là chăm sóc chính mình ăn cơm, sau khi ăn xong lại đem hai chú chó đi tản bộ, vừa lúc ra đến tiền viện, lúc này trong viện đã là một mảng xanh rì tràn đầy sức sống, khác hẳn một trời một vực với cái bộ dáng tiêu điều phủ đầy tuyết trắng lúc mới tới. Tần Đồng ngắm nghía cái ao lớn đang nằm lẳng lặng một bên trong viện, núi giả nơi đó đã phủ đầy rêu xanh, ngoài ra còn có cả cỏ dại, thoạt nhìn thật có chút hỗn độn, nói với tiểu đào: “Về sau dành chút thời gian sửa sang lại cái này, đến lúc đó đổ nước nuôi cá, nhất định sẽ rất đẹp.”

Tiểu đào chạy tới xem ao: “Nơi này thật lớn, chúng ta nếu bỏ mấy con cá nhỏ kia vào, có khi nào không thấy bóng dáng chúng đâu không?”

Lời nói khờ dại khiến Tấn Đồng bật cười: “Kia có cái gì khó, ngày mai lại đi mua thêm mấy cái.”

Ánh mắt tiểu đào sáng lấp lánh: “Thật?”

Tần Đồng còn chưa kịp trả lời, phía sau đã vang lên một thanh âm: “Trước đem mấy con cá này nuôi sống đi đã.” Lạnh lùng thản nhiên, thật chẳng khác nào đổ vào đầu một chậu nước lạnh.

Tiểu đào lập tức nhụt chí: “Lục ca ca…”

Lục Gia Diễm tiến lên vỗ vỗ nàng, ngữ khí cũng mang theo độ ấm: “Dù sao thì vốn liếng của người bán cá kia đều đã bị ngươi hỏi thăm thật kỹ càng, về sau muốn mua thêm cũng không phải là việc gì khó.”

Tiểu đào lại đi nhìn cái ao lớn kia, sau đó thong thả bước lại: “Nếu qua hai tháng có thể chuẩn bị tốt cái ao này là được rồi, nơi này thật sự không tồi.”


Tần Đồng đến gần cây đại thụ với những phiến lá đã muốn phát triển xanh ngắt, ngẩng đầu nhìn lá cây chi chít, không khỏi thầm than: nuôi chó nuôi cá, thêm mấy chốc nữa sẽ đủ cả các loại cây hoa, đúng là một cuộc sống của lão niên về hưu, thật sự có nằm mơ cũng chưa nghĩ đến chính mình tuổi còn trẻ mà phải tu thân dưỡng tính như vậy.

Kỳ thật xuyên qua đây lâu như vậy, những ngày này so với dĩ vãng đầy vàng son thật ra lại có rất nhiều điểm thú vị, nhưng loại cuộc sống vật chất đề cao phẩm chất này phải lấy điều kiện kinh tế hùng hậu làm trụ cột, muốn được như thế này, tiền chắc chắn là không thể thiếu, hắn không phải là người tham mê làm việc, nên như thế nào để kiếm tiền đây?

Không nhận thấy suy nghĩ của mình đang từ nơi cao cao tại thượng mà rơi xuống nơi trần tục, Tần Đồng trong đầu đã bị hình ảnh bạc trắng lấp lánh choáng ngợp, tiếp theo đó linh quang vừa hiện, đang nghĩ ngợi đột nhiên nhấc đầu lên liền đối diện với ánh mắt của Lục Gia Diễm.

Sau đó là tình cảnh ngày hôm đó nửa điểm cũng không sót toàn bộ chảy về trong óc, Tần Đồng cảm thấy giật thót, từng bước rớt ra khoảng cách giữa mình với Lục Gia Diễm nói: “Ngươi chắn trước mặt ta làm cái gì?” Thanh âm cất cao che dấu chút quái dị vừa lóe lên.

Không biết có phải liên quan đến sự chột dạ của chính mình không, nhưng Tần Đồng thấy thế nào cũng có cảm giác ánh mắt Lục Gia Diễm có chút cổ quái, đối diện một chút liền lập tức bỏ qua, hắn thật sự là không có đủ dũng khí để nhìn thẳng.

Lục Gia Diễm sau lần này lại có chút thối lui nói: “Ta đang cùng tiểu đào nói chuyện, chính ngươi đâm vào còn nói ta sao.”

Tần Đồng yên lặng, phóng tầm mắt thấp xuống một chút liền phát hiện tiểu đào đang nghiêng đầu nhìn mình, lập tức liền cảm giác máu như đang muốn xông thẳng lên mặt, cúi đầu nói: “Mới vừa rồi không chú ý, ta còn chuyện muốn làm, đi về trước.” Nói xong liền chuồn đi, càng đi càng nhanh, nếu như có thể, hắn rất muốn chạy thật là nhanh.

Tiểu đào ôm Tiểu Mã nhìn theo bóng dáng chạy trốn của Tần Đồng, có chút khó hiểu: “Đại ca gần đây sao có vẻ là lạ?”

Lục Gia Diễm bên khóe miệng mơ hồ tạo ra một độ cung, nói với tiểu đào: “Ngươi lớn hơn một chút tự nhiên sẽ biết.”

Kết quả lại đụng đến nỗi đau của nàng, tức đến mức khiến nàng lầm bầm: “Còn nói ta nhỏ, ta đã nói bao nhiêu lần là ta không nhỏ!”

Lục Gia Diễm đem con chó trong ***g ngực nàng ôm trở về, vuốt ve cổ con chó mà nói chuyện: “Đúng đúng, còn có năm ngày, ngươi liền trưởng thành thành một đại cô nương.”


Câu này đúng là câu tiểu đào thích nghe nhất, sắc mặt chuyển thành vẻ cười thập phần đáng yêu: “Kia Lục ca ca muốn tặng ta lễ vật gì không?”

Lục Gia Diễm loạn nhịp một cái, ánh mắt phiêu tới cái ao lớn kia, hỏi: “Không bằng ta tặng ngươi thêm mấy con kim ngư được không?”

Ngày trôi qua mau, sinh nhật tiểu đào ngày càng gần, tiểu nha đầu cả hai ngày nay sôi nổi hiếm khi chịu an tĩnh, Tần Đồng nghĩ chính mình đã đáp ứng nàng đưa lễ vật, không khỏi có chút nhức đầu, này nên mua cái gì mới tốt đây?

Hôm nay Tần Đồng thật vất vả thừa dịp không ai chú ý mà chuồn êm ra ngoài, thuận tiện nhìn ngắm hai bên đường, tâm tình tốt. Lúc trước mặc kệ đi đến đâu, ánh mắt kia của Lục Gia Diễm cứ chặt chẽ chăm chú dính chặt trên người mình, cảm giác thật sự có bao nhiêu mất tự nhiên thì có bấy nhiêu, hôm nay thật khó có dịp hắn mất tăm, Tần Đồng tự nhiên mừng rỡ chuồn ra ngoài hít thở không khí.

Nhìn tới nhìn lui, vẫn không quên ngày mai chính là sinh nhật tiểu đào, Tần Đồng nhìn ngắm các cửa hàng bên đường, tự hỏi nên tặng quà sinh nhật gì cho thích hợp.

Cổ đại không giống hiện thế, có chút thứ gì mới lạ hấp dẫn ánh mắt tiểu cô nương, Tần Đồng đi dạo đến gần trưa vẫn không tìm thấy cái gì hợp ý, không khỏi có chút ủ rũ, giữa trưa lại vừa mệt vừa khát, dứt khoát rẽ vào tửu lâu ưa thích mà nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cơm nước xong thì tiếp tục đi xem.

Nói chung cũng thật là vừa khéo, Tần Đồng vừa bước vào tửu lâu đã gặp ngay người mà nói quen cũng không thể tính là quen – Hà Vấn Kinh.

“Ai, phía trước hình như là Tần công tử?”

Tần Đồng nghe tiếng quay đầu lại, phát hiện một người đang đứng không xa sau lưng mình, mặt mày thoạt nhìn có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ ra, người nọ thấy hắn quay đầu lại, tiến đến vài bước cười nói: “Tại hạ Hà Vấn Kinh, Tần công tử còn nhớ rõ?” Khi nói chuyện “Ba” một tiếng đem chiết phiến thu hồi, khom người hướng Tần Đồng cúi chào.

Nhìn động tác thu phiến của hắn, Tần Đồng lúc này mới nhớ lại, vội vàng đáp lễ: “Nguyên lai là ngươi… Hà công tử, cư nhiên lại gặp tại nơi này, thật cũng xảo.” Này lời nói nho nhã, thật là không có thói quen.


Hà Vấn Kinh cười nói: “Quả thật là xảo, xin hỏi Tần huynh là muốn ăn cơm? Kia vừa lúc, nhà này ta quen biết, không bằng lần này ta làm chủ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Tần Đồng nhìn thấy hắn vẻ mặt tha thiết, không tiện cự tuyệt, chỉ đành gật đầu: “Ta đây trước xin cảm tạ.” Trong lòng lại nói sao mà gặp phải cái quái gở như thế này, nào có ai lại cứ trông mong mời người lạ ăn cơm.

Hà Vấn Kinh làm tư thế thỉnh, đi trước dẫn đường, quen thuộc mang theo Tần Đồng xuyên qua tiền thính tiến thẳng vào hậu viện, đi qua một hành lang quanh co trước mắt liền trở nên rộng rãi, mái đình bàn ghế ao hồ đều đầy đủ, hoa mai lượn lờ trên mặt nước, phía sau là một loạt các sương phòng, Hà Vấn Kinh đẩy một gian đi vào, nói: “Ta thích nhất gian này, nơi này ngắm cảnh thật tuyệt.” Nói xong tỏ ý mời Tần Đồng ngồi xuống.

Giữa sương phòng là huân hương đang được đốt lên, sáng sủa sạch sẽ, một cái bàn cao mang theo một bồn cảnh nhỏ, cửa sổ hướng ngoài vườn toàn bộ đều mở ra, cảnh trí nhìn không sót một chút gì, người tọa bên cạnh bàn đẹp như đang ở giữa một bức tranh thơ mộng, thật sự vô cùng hoàn hảo.

Tần Đồng vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ không dời mắt, đi vào ngồi xuống bên cạnh bàn mới nói: “Nguyên lai bên trong Tùng Hạc lâu không khác gì chốn bồng lai, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.” Hắn thích tửu lâu này, tuy rằng không đến đây nhiều lắm, nhưng cũng không biết còn có một hậu viện như vậy, ngay cả nghe cũng chưa bao giờ nghe nói qua.

Hà Vấn Kinh mỉm cười, cũng không trả lời, chỉ cầm lấy ấm trà tử sa đang tỏa khí lượn lờ rót cho Tần Đồng một chén: “Trà nơi đây thật không tồi, ngươi nếm thử.”

Tần Đồng cho đến bây giờ cũng không có hứng thú nghiên cứu trà, mặc kệ uống cái gì thì cũng chẳng khác uống nước là bao, lúc này chỉ đành giả bộ vờ vịt xem xét, sau đó gật đầu: “Hảo.”

Cũng không thấy qua Hà Vấn Kinh gọi món ăn, nhưng không bao lâu sau đã có mấy nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi thướt tha bưng mâm bước vào, cẩn thận đem rượu cùng thức ăn bày trên bàn, sau đó lễ phép cúi chào lui ra.

Lúc này Tần Đồng thực sự sửng sốt, đồ ăn trước mắt thực tinh xảo, so với tiêu chuẩn những bữa tiệc sang trọng trước kia mình thường ăn chỉ có hơn chứ không kém, tuy rằng hắn không có nghiên cứu về đồ ăn Trung Quốc, sau khi đến đây thì cũng chỉ là thức ăn thường nhật đơn giản, thật sự đây là lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này, khiến hắn nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt.

Chắc phải có vẻ kinh ngạc đi, cảm giác chính mình thực không khác gì một tiết mục dân gian, nếu không có động thái gì, có vẻ như thật có lỗi với một bàn đầy ắp đồ ăn thế này, cuối cùng đành khép hờ che khuất đi ánh mắt, dùng ngữ khí có chút chần chừ nói: “Này…” khẳng định rất quý!

Hà Vấn Kinh lại làm như không nghe ra được ý nghĩa trong lời nói của hắn, trước lấy bầu rượu rót một chén đưa qua cho hắn, lại rót cho chính mình thêm một chén: “Đến đến đến, hôm nay xảo ngộ có thể thấy được chúng ta hữu duyên, tại hạ trước kính một chén.” Nâng chén uống một hơi cạn sạch.


Tần Đồng không lay chuyển được, đành phải uống theo, sau đó là uống rượu ăn cơm nói chuyện phiếm, bất tri bất giác cũng đã qua hơn nửa canh giờ. Tần Đồng mới phát hiện người này không phải chỉ là khéo nói bình thường, thật không hổ là người làm ăn.

Cuối cùng, Tần Đồng đã có chút ngồi không yên, nhớ đến chình mình còn có việc chưa xong, cũng đã mơ hồ có chút cảm giác say say, khuôn mặt đã hồng hồng, đầu cũng có chút choáng váng, đành phải cắt ngang Hà Vấn Kinh đang còn hưng trí bừng bừng: “Hà huynh, thật sự thất lẽ, nhưng ta còn có việc muốn làm, bởi vậy…”

Hà Vấn Kinh nháy nháy mắt: “Nga? Tại hạ thật có lỗi, đã dây dưa lâu như vậy, xin hỏi Tần công tử là đang vội vã làm chuyện gì? Nói không chừng tại hạ có thể giúp đỡ.”

Tần Đồng không nghĩ tới hắn cư nhiên lại nhiệt tình đến mức này, do dự một lúc lâu, lại cảm thấy được một mình đi chọn đông chọn tây cũng thật sự phiền toái, vì thế nhân tiện nói: “Tiểu muội nhà ta sắp sinh nhật mười lăm tuổi, ta chính là đang phiền não nên tặng cái gì để chúc mừng.”

Hà Vấn Kinh cười nói: “Nguyên lai là chuyện này, kia vừa lúc tại hạ có thể hỗ trợ.” Lại hỏi qua một chút thứ yêu thích, sau đó cầm lấy chiết phiến trên bàn nhẹ nhàng mở ra: “Muội muội nhà ngươi thật đáng yêu, cũng không phải là kén chọn gì, tặng quá không phải là việc khó, không bằng ta giúp Tần công tử ngươi chọn lựa đi.”

Tần Đồng cám ơn trước, sau đó hai người ra tửu lâu, trước lâu đã chuẩn bị xe ngựa đầy đủ, đúng là chiếc xe mà Tần Đồng đã nhìn thấy vài ngày trước, sau khi lên xe chạy không lâu, xe ngựa đã dừng lại trước một cửa hàng, Tần Đồng xuống xe vừa thấy, nguyên lai là một cửa hàng quần áo, tên là “Trân Tú phường”.

Hà Vấn Kinh giới thiệu nói: “Cửa hàng này hơn phân nửa là làm quần áo cho các nữ tử còn trẻ tuổi trong kinh thành, tay nghề sư phụ không thể chê, chất liệu tốt kiểu dáng đẹp, giá cả lại hợp lý, ở kinh thành cũng có thể coi là rất được hoan nghênh.”

Tần Đồng thật không nghĩ tới tặng quần áo, này vừa nhìn thấy cũng thật không tồi, liền theo đề nghị của Hà Vấn Kinh chiếu theo thân hình tiểu đào mà chọn mua hai bộ may sẵn. Đợi quần áo được đóng gói hảo, Tần Đồng cầm quần áo có chút do dự, nói lời cảm ơn là chắc chắn phải nói, nhưng có cần phải thỉnh hắn ngày mai đến nhà mừng sinh nhật hay không? Hắn đối với sinh nhật của nữ tử cổ đại không có khái niệm gì, còn cho là giống như thời hiện đại có thể mời người ngoài đến chơi.

Bất quá may mắn trước khi hắn quyết định mở miệng Hà Vấn Kinh đã nói: “Nữ tử mười lăm cập kê chính là đại lễ, ta trước hết xin chúc mừng.”

Tần Đồng còn không biết “cập kê” là cái gì, chỉ đành phải nói tạ ơn, lại nhìn thấy thời gian không còn sớm, liền hướng Hà Vấn Kinh cáo từ. Hà Vấn Kinh cũng không giữ lại, nói: “Ta đây liền tiễn công tử một đoạn đường.”

Tần Đồng lập tức cảm thấy được là lạ, lắc đầu nói: “Không cần không cần, ta còn thích đi dạo một chút, này xin cáo từ.”


Hà Vấn Kinh nhìn hắn rời đi, nét tươi cười trên mặt không biến mất, quay đầu phân phó chưởng quầy trong tiệm: “Ngươi đi tra chỗ ở của công tử kia, xem ra ta cũng nên chuẩn bị lễ vật riêng.”

Tần Đồng mang theo quần áo vừa mới quẹo vào góc đường liền đụng phải một thân hình vững chãi, độ cứng quen thuộc khí tức quen thuộc còn có xương sườn đang ẩn ẩn phát đau khiến hắn co chút nổi nóng: “Thấy ta tại sao ngươi không né ra chút! Còn có, ngươi đứng làm cột ở đây làm cái gì a?”

Lục Gia Diễm đỡ Tần Đồng suýt nữa sắp ngã xuống, ánh mắt hơi nheo nheo lại: “Ngươi thế nào lại cùng hắn ở một chỗ?”