Thương Hành Thiên Hạ

Chương 52: Thiện hậu vấn đề (hạ)

Đến lúc cơm chiều Tần Đồng cũng chỉ muốn uống cháo, tiểu đào quan tâm hỏi: “Đại ca, một ngày nay chưa ăn cái gì, ban ngày cũng chỉ ăn có một bát cháo, có thể được không?”

Tần Đồng gương mặt cứng đờ, ánh mắt phiêu du một vòng, phiêu đến bên trong nhà ăn không có thấy thân ảnh người nọ mới hồi đáp: “Uống rượu nhiều dạ dày không có thoải mái, vẫn là ăn cháo tốt hơn.” Trong lòng lại bực bội không chịu được, một bàn đầy tràn đồ ăn, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, người trong thiên hạ gặp chuyện hay ho như hắn thế này thực sự không nhiều.

Tiểu đào vẫn đang khư khư giữ cái ấm, “Nga” một tiếng rồi tiếp tục nói: “Kỳ quái, hôm nay Lục ca ca chạy đi đâu, như thế nào mà đến giờ này còn không trở về?”

Tần Đồng cố nén tiếng ho khan thiếu chút nữa là sặc ra đến nơi, tiếp tục tự mình ăn. Nhưng những người trên bàn ăn ánh mắt toàn bộ đều đem đặt trên người hắn, căn bản là xem nhẹ không được. Đặc biệt là ánh mắt Tiễn bá mang đầy hứng thú, tuy rằng rất muốn đem đôi mắt kia chọc cho mù luôn, nhưng Tần Đồng vẫn là cố gắng giữ vững trấn định mà vùi đầu vào ăn cháo, cả mí mắt cũng không thèm nâng: “Ta nào biết, lớn như vậy rồi không cần phải lo lắng đâu.”

Chu tẩu vẫn là mở miệng: “Chắc là hắn có chuyện gì muốn làm đi, chúng ta cứ ăn trước.”

Không khí ăn cơm cứ như vậy liền trở nên trầm mặc, Tần Đồng càng thêm buồn bực, mùa đông trên ghế tuy rằng có lót thêm nệm bông, nhưng ngồi một thời gian dài vẫn có chút ẩn ẩn đau, như đứng đống lửa như ngồi đống than đem bát cháo uống xong trong hai ba hớp, nhanh chóng thả bát, nói muốn nghỉ ngơi sớm liền trực tiếp quay trở về phòng.

Vào phòng chợt nghe tiếng chó sủa, nguyên lai là Tiểu Cáp cùng Đại Mã bị tiểu đào uy ăn no, mới vừa ở trong ổ đánh xong một trận, đang mắt to trừng mắt nhỏ mà nhe nanh múa vuốt. Tần Đồng đang nhàm chán, vì thế liền một tay một con đem đặt ở trên giường, có cái bầu bạn, vẫn còn khá hơn là không có gì lại phải nghĩ tới chuyện mà mình không muốn nghĩ.


Buổi sáng ngủ rất lâu, Tần Đồng giờ phút này tinh thần lại cực kỳ tốt, cùng hai chú chó nhỏ tinh lực mười phần ngoạn ngoạn nháo nháo cũng không biết mệt, nhìn thấy chúng nó ở trên giường chạy tới chạy lui không khỏi cười rộ lên, một tay bắt lấy một con, lẩm bẩm: “Chưa được bao lâu, đã lớn nhanh như vậy.” Nhanh chóng sờ sờ chân trước có bộ dạng rất là cường tráng, tuy rằng còn nhỏ nhưng cũng cảm thấy được rất mạnh mẽ: “Nhìn xương cốt thế này, về sau chắc chắn không nhỏ tí nào.”

Con chó nhỏ dù bị Tần Đồng nắm lấy cũng không chạy loạn hay phát cáu, đem đầu cọ cọ vào người Tần Đồng, có vẻ rất là thân mật, một con khác cũng đã chạy tới vẫy vẫy đuôi với hắn, Tần Đồng nhịn không được sờ sờ vào, lại còn vui vẻ mà gãi gãi vào cổ nó, tuy rằng biết chúng sẽ không thể trả lời hắn, vẫn là cười nói: “Làm nũng a, nguyên lai là nhận biết được ta.”

Hai con chó nhỏ ăn no tinh lực mười phần khiến người ta có chút theo không kịp, lúc chơi đùa với Tần Đồng càng thêm ầm ĩ náo loạn, đợi cho đến khi mà chúng nằm úp sấp không chạy nữa hắn đã rơi vào tình trạng kiệt sức, thầm nghĩ phải mau chóng nghỉ ngơi.

Tần Đồng không đem hai chú chó thả lại vào trong ổ, chỉ là bỏ áo khoác rồi ôm chúng nó nằm trên giường mà chợp mắt ngủ. Hắn chưa tắt đèn, một chút ánh sáng từ ngọn nến lòe lòe nhấp nháy khiến căn phòng có một loại tĩnh lặng không thể nói nên lời.

Bách Y lâu.

Bóng đêm thâm trầm như bị vẩy mực, trăng sao nơi chân trời càng có vẻ trở nên xa xôi cách trở, khiến cho một chút ánh sáng mỏng manh kia dường như không thể chạm được vào mặt đất. Tửu lâu sớm đã đóng cửa, chỉ còn lại mấy ngọn đèn ***g đang chập chờn lay động trong gió, náo nhiệt một khi đã tán đi lại càng có vẻ quạnh quẽ.

Lục Gia Diễm lúc này đang ôm hai vò rượu ngồi trên đỉnh Bách Y lâu, một chiếc áo đơn bạc ngay cả áo khoác cũng không có nhưng hắn lại không cảm thấy được gió đêm có chút lạnh lẽo nào, thậm chí hắn còn hy vọng có thể lạnh hơn một chút, tựa hồ như vậy có thể giúp hắn thổi tắt đi ngọn lửa đang bùng cháy trong ***g ngực kia. Hắn không hiểu, hắn cũng chia không rõ lửa bên trong mang theo những cảm xúc gì, càng cháy càng mạnh, cũng bởi vì như vậy mà hắn càng trở nên phiền muộn, một ngụm lại tiếp một ngụm đem rượu uống cạn, ngược lại lại khiến ngọn lửa càng bùng cháy mạnh mẽ.

Nhưng hắn lại dừng không được, trừ bỏ uống rượu, hắn không tìm thấy phương thức phát tiết nào hiệu quả, chỉ có thể càng uống càng hung. Bóng đêm càng trầm, ánh trăng trong vắt giữa bầu trời tăm tối như đang muốn giãy dụa thoát khỏi màn đêm u ám, tuyết vừa mới đọng không lâu khiến cho nóc nhà như được phủ thêm một tầng sương bạc.

Một đạo nhân ảnh khác vô thanh vô tức xẹt qua nóc nhà, dừng lại trên tầng thượng, kéo theo tuyết phủ nơi đó, thân thủ cầm lấy vò rượu bên người Lục Gia Diễm cười nói: “Như thế nào lại phá lệ bắt đầu uống rượu, hôm nay tâm tình không tốt sao?” Ngữ khí nhẹ nhàng tùy hứng, không phải Giang Kỳ thì còn là ai.


Lục Gia Diễm cũng không để ý đến hắn, cứ tiếp tục rót rượu, vò rượu trong tay kia bị hắn uống ngay cả một giọt cũng không thừa, vì thế lại đoạt lấy vò rượu trong tay Giang Kỳ, mở ra lại uống tiếp.

Giang Kỳ trơ mắt nhìn hảo tửu bao năm cứ như vậy mà rơi vào bụng Lục Gia Diễm, không khỏi liên tục thở dài, đau lòng không thôi nói: “Ai ai ai, ngươi phải chừa cho ta một chút nha, “Thanh Lăng” tốt nhất mà cứ bị ngươi uống như vậy thật sự là lãng phí.”

Lục Gia Diễm rốt cuộc cũng liếc mắt qua nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ta không có mời ngươi.”

Giang Kỳ nghẹn họng, sờ sờ mũi sau đó ngồi xuống nóc nhà, sau một lúc lâu không lên tiếng, đột nhiên quay đầu lại nói với Lục Gia Diễm: “Uy, các ngươi hôm nay rất không bình thường a, ta xem Tần Đồng kia dường như rất không thoải mái, đi đường so với bình thường cũng không…” âm cuối cố ý không lên giọng cùng với hai tiếng “hắc hắc” hàm xúc ý tứ rất không rõ ràng.

Quả nhiên liền nhìn thấy vò rượu trong tay Lục Gia Diễm trượt xuống một chút, tuy rằng hắn bình ổn thật sự rất mau, nhưng lại không tránh được ánh mắt Giang Kỳ, vuốt cằm che đi khóe miệng đang nhếch lên, Giang Kỳ tiếp tục: “Nhìn bộ dáng hắn còn giống như có điểm phát sốt.”

Lục Gia Diễm không nói chuyện, tiếp tục uống rượu, uống càng nhiều, rượu đã đưa ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh ngày xưa của hắn biến đi đâu mất, chứa đựng một chút tình tự hỗn loạn đang chuyển động nơi đó.

Ân, tay có điểm không xong, xem ra thêm một chút nữa sẽ thú vị. Tiếp tục vuốt cằm, tinh quang trong mắt Giang Kỳ bắn ra bốn phía: “Hắn một ngày cũng chưa ăn cái gì chỉ ăn hai chén cháo, ngay cả đi đường cũng có chút không ổn, ngươi không đi xem hắn?”

Vẫn không có được câu trả lời, Lục Gia Diễm vẫn đang uống rượu. Giang Kỳ đợi một hồi, bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn, chẳng lẽ chính mình đã đoán sai? Nhưng nhìn hắn uống rượu cứ như uống nước như thế này, nhận thức hắn nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên, không ai lại vô duyên vô cớ mượn rượu gây sức ép cho chính mình như vậy đi.


Hắn đang cân nhắc, thình lình một bóng đen mang theo tiếng gió hướng về phía hắn bay tới, nghe đã biết kình lực không nhỏ, lại có thể tích lớn, không giống ám khí, lúc này ra tay vừa chuyển đánh tan kình lục đem đồ vật đó nắm ở trong tay, nguyên lai là cái vò rượu.

Lại ngẩng đầu lên đã không còn thấy bóng dáng của Lục Gia Diễm đâu nữa, Giang Kỳ cầm vò rượu tà tà cười nói: “Ta chỉ biết sẽ có kịch hay xem, ha ha ha.”

Nói xong liền nâng vò rượu hướng vào miệng mình, sắc mặt biến đổi, nhảy dựng lên hướng bóng người đã biến mất vô tung mà cả giận nói: “Quỷ hẹp hòi, ngay cả vò rượu cũng không cấp ông nội sao, ta sẽ không giúp ngươi thu thập nữa.”

Tay lại sờ sờ, con mắt luân chuyển: “Ngươi chạy trốn mau cỡ nào, ta cũng có thể đến xem diễn.” Thuận tay liền ném xuống vò rượu đã không còn dư thừa một giọt nào, mặc cho nó lăn lông lốc trên nóc nhà rồi phát ra tiếng giòn vang trên mặt đất, cũng không quản đã làm bừng tỉnh bao nhiêu người trong nhà, tự khinh công quay trở về.

Khi Lục Gia Diễm trở về phòng ánh nến còn chưa tắt, ánh lửa xuyên thấu qua song cửa càng trở nên mông lung hơn, hắn đứng trước cửa giữa trời lại không duỗi tay ra, ngược lại bắt đầu ngẩn ngơ, không bao lâu liền cảm giác được có ánh mắt đang đâm chọt vào sau lưng hắn, không cần quay đầu lại hắn cũng biết là ai.

Nhíu nhíu mày, Lục Gia Diễm lập túc đẩy cửa bước vào, đem cửa phòng đóng chặt, trên cửa sổ phảng phất một bóng hình. Giang Kỳ cười thầm, tốc độ hắn trở vè cũng không tính mau, đến khi hắn trở về mà vẫn còn người đứng trước cửa, tuy rằng không thể nhìn ra biểu tình, nhưng như vậy đã rất là thú vị. Duỗi lại cái thắt lưng, vở diễn đã xem xong, nên đi ngủ rồi.

Lục Gia Diễm tựa vào cạnh cửa, đôi lông mày không có giãn ra mà ngược lại càng nhíu lại chặt hơn, chờ hắn cuối cùng cũng bước đến bên cạnh giường thì ánh nến đã gần tắt, cây nến ngắn ngủn vây quanh những giọt nến đã bị đông lại, nến gần cháy hết phát ra những tiếng vang rất nhỏ, ngẫu nhiên lại phát ra một đoàn hoa đèn, độ sáng cũng không còn như trước, mang theo chút mơ hồ âm u.

Người trên giường lúc này ngủ thật sự rất an ổn, chăn trên người đã muốn tuột xuống hơn phân nửa, chỉ khoát lên trên lưng, trên ngực chính là hai chú chó nhỏ đang nằm úp sấp, hô hấp theo đó cho thấy cũng ngủ rất trầm, tay nguyên bản ôm chú chó lúc này lại buông thỏng ở hai bên, cơ thể nghiêng qua một bên giường, gối đầu đang nằm lẻ loi trơ trọi ở một góc, ngủ trước sau như một vẫn là một bộ dáng không nghiêm chỉnh.

Trong lòng nhịn không được bắt đầu thở dài, sau đó động thủ đem hai chú chó nhỏ quay trở về trong ổ, lại đem gối đầu bị vứt bỏ đặt lại đúng chỗ cùng đem ngườivà chăn chỉnh lại cho thật hảo. Xong xuôi, ánh mắt liền nhìn đến cái trán Tần Đồng, nhìn hắn ngủ sắc mặt vẫn như bình thường, nhưng vẫn nhịn không được vươn tay, cách một chút lại dừng lại, lát sau mới đặt lên trán hắn.


Trán mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp, làm sao có cái gì gọi là phát sốt. Biết bị cái tên Giang Kỳ kia chê cười, trong lòng dâng lên một chút tức giận, nhưng biết hắn không có việc gì lại có chút yên tâm.

Ngọn nến trên bàn chỉ còn lại một đốm lửa nhỏ đang miễn cưỡng chống đỡ, Lục Gia Diễm trầm mặc một hồi, vẫn là xoay người đi đến cạnh cửa, ngay tại lúc hắn chuẩn bị mở cửa bước ra, trước mắt tối sầm, ngọn nến cuối cùng cũng tắt, mà tay hắn theo đó cũng dừng lại.

Cửa phòng cuối cùng cũng không bị mở ra, thân ảnh dừng lại trước cửa cũng quay trở về. Tránh gặp mặt không phải là kế lâu dài, có năng lực trốn mất vài ngày? Nếu hiện tại cũng không tìm ra được biện pháp, không bằng đi từng bước tính từng bước, chuyện ngày mai để ngày mai hãy nói sau, hắn thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi.

Mới vừa nằm xuống, tên bên cạnh liền tựa như bình thường mà dán lên người hắn, tay chân như thường lệ đồng loạt di chuyển bám vào, quả thực chính là… Lục Gia Diễm suy nghĩ nửa ngày, trừ bỏ bốn chữ “tính xấu không chừa” thật sự là không có từ nào khác có thể hình dung.

Chạm vào da thịt lạnh lẽo của hắn, càng cảm thấy như trước độ ấm như thiêu như đốt giống như là ảo giác, nắm tay Tần Đồng buông ra, trong lòng lập tức cảm thấy có chút vắng vẻ, lúc chợp mắt ngủ, lại không tự giác cầm lấy, tựa hồ như vậy mới có thể ngủ yên ổn được. (so cute =))))))))))))))))

Như vậy quả nhiên ngủ thật yên ổn, ngày hôm sau hắn thế nhưng lại tỉnh lại sau Tần Đồng, kỳ thật hắn có thể ngủ nhiều thêm một chút, nhưng cái người tỉnh lại trước kia tiếng kêu có thể được xem là kinh thiên động địa ngay cả người chết cũng sẽ bị đánh thức, khiến cho hắn phải mở to mắt nhanh tay như chớp che lại miệng Tần Đồng: “Câm miệng, ngươi muốn đem toàn bộ người tới?”

Ánh mắt Tần Đồng trừng hết lớn, đầu choáng váng có cảm giác cứ như mình đang nằm mơ, hắn là khi nào trở về? Nhưng hắn lại càng muốn điên lên với hai cái tay mình, cư nhiên lại bám vào người ta ngủ như lợn chết! Điều này làm cho hắn nhịn không được ở trong lòng mắng mình thật sự là cái đầu heo! Không, căn bản so với heo còn ngu ngốc hơn!

Phiền toái đem bàn tay đang bịt kín miệng mình lại kéo ra, hít thở mấy cái liền cố gắng đè thấp âm lượng: “Ngươi trở về làm cái gì?” Khiến cho hắn hai ngày thanh tĩnh cũng không được!

Lục Gia Diễm ánh mắt lóe lên, đột nhiên lại có một loại cảm giác thoải mái, ngữ khí lại như thường trả lời: “Ta không trở lại nơi này thì còn muốn đi đâu.”


Tần Đồng ngẩn ra nghiến răng, hận không thể đem cái khuôn mặt ngàn năm băng lãnh tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh mà kéo phăng xuống, quơ tay lung tung đẩy người kia ra xa mình một chút, lại chửi: “Quản ngươi nhiều làm gì!” nhịn không được lại ở trong lòng mắng thêm một câu: “Kháo!”

Nhiều lúc quên đi lại là biện pháp tốt nhất, coi như trước đây không có tồn tại, mộng hoang đường không cần phải nhớ lâu, mai mốt liền hảo. Chính là, nghĩ như thế nào lại quên mất, có một số thứ lại không giống như vậy.