Thương Hành Thiên Hạ

Chương 42: Uy thực

Tần Đồng thở dài: “Tiểu đào, sủng vật không phải dễ dàng dưỡng như vậy, hơn nữa chúng nó quá nhỏ.” Chưa nói đến hiện giờ còn chưa có vắc-xin phòng bệnh.

Tiểu đào tiếp tục nhìn hắn: “Nhỏ như vậy cho nên mới phải dưỡng nha, chẳng lẽ ca ca ngươi nhẫn tâm nhìn chúng nó chết?” Nước mắt bắt đầu chuyển, chỉ cần Tần Đồng gật đầu một cái, tuyệt đối sẽ ào ào rơi xuống.

Tần Đồng cũng thật tình, nhóm tiểu tử kia thực đáng thương, làm sao mà nhẫn tâm nhìn chúng nó tử, nhưng phải dưỡng, hắn thật sự còn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Tiểu đào thấy Tần Đồng không nói lời nào, vì thế chuyển qua nhìn chằm chằm Lục Gia Diễm: “Lục ca ca, ngươi giúp ta dưỡng không?”

Lục Gia Diễm nhìn tiểu đào, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi nhặt con chó nhỏ trở về, mẫu thân ngươi biết không?”

Đầu tiểu đào lập tức thấp xuống không nói lời nào, một hồi lâu mới lại nâng lên nói: “Mẫu thân còn không biết, chính là cũng không thể nhanh như vậy liền đem con chó nhỏ vứt bỏ a.” Nước mắt kia chỉ còn kém một chút là sẽ chảy ra.

Lục Gia Diễm rốt cuộc cũng không dám nói ra lời, lần đầu tiên trong cuộc đời không dám cùng người đối diện, đành phải đem ánh mắt dịch chuyển, tình cờ cùng ánh mắt Tần Đồng đụng chạm.

Tần Đồng khi tiểu đào dời mục tiêu cũng không nhàn rỗi, theo cuộc đối thoại của nàng cùng Lục Gia Diễm tự nhiên cũng đem ánh mắt dời qua, hắn cũng không dự đoán được Lục Gia Diễm cư nhiên đem ánh mắt dời đi, cứ như vậy thình lình trực tiếp hứng lấy.


Hai người nhìn nhau thật lâu, đồng thời nhìn thấy trong mắt đối phương một vẻ mặt sủng nịch không hề nề hà, tuy rằng vẻ mặt như vậy không phải là dành cho đối phương, lại mạc danh kỳ diệu làm cho bọn họ di không ra tầm mắt.

Mà đương sự đứng ở bên cạnh hồn nhiên không nhận ra không khí quỷ dị giờ phút này, mắt to nhanh như chớp chuyển động vài vòng, phát hiện hai người kia không có chút nào đáp lại quyết định của mình, nhịn không được nói: “Các ca ca, các ngươi đáp ứng với ta đi.”

Mà hai chú chó nhỏ vẫn nằm im lặng trong giỏ trúc lại tung thêm một cước, ô ô kêu nhỏ nhắc nhở người trong phòng mình rõ ràng đang là một sinh mệnh.

Tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt như đánh thẳng vào lòng, tiểu đào chạy qua đem giỏ trúc Lục Gia Diễm cầm trên tay xuống, ôm vào trong lòng ngực nhẹ nhàng lay động, chó quá nhỏ, nàng không dám ôm, chỉ có thể dùng phương thức như vậy thể hiện tình yêu thương của mình.

Còn có thể nói cái gì? Tần Đồng thở dài thật to, hỏi: “Tiểu đào, hai vật nhỏ này cho đến giờ đã dùng qua cái gì chưa?”

Tiểu đào nhãn tình sáng lên, nước trong hốc mắt không biết đã chạy đâu mất tiêu, hưng phấn nhảy đến bên người Tần Đồng: “Đại ca ngươi giúp ta?” vừa đem ánh mắt khẩn cầu đã hướng Lục Gia Diễm chuyển nhanh qua.

Tần Đồng buông tay: “Không giúp ngươi ta còn có thể giúp ai.” Tiếp theo đối tiểu đào nói: “Đem cho ta xem xem.”

Tiểu đào vội đem giỏ trúc đưa qua, sau đó chạy đến bên người Lục Gia Diễm kéo tay áo hắn: “Lục ca ca?” Nhận được cái gật đầu không tiếng động của Lục Gia Diễm lập tức nhanh chóng đến bên người Tần Đồng nhìn con chó nhỏ.

Tần Đồng cầm rổ nghiên cứu một lát, một bên đùa với chú chó trong rổ một bên nói: “Xem ra chính là tiểu thổ cẩu (bạn ko bít loại gì nữa, đánh vào nó ra cả chục loại T_T), hẳn là so với loại thuần chủng thực tốt lắm, bất quá lạnh như thế này chỉ sợ không thể tắm rửa cho chúng rồi.” Trong đó có một con đang cố gắng cào cào ngón tay Tần Đồng, liều mạng hút vào mấy khẩu lại nhổ ra, tiếp tục kêu ô ô không ngừng.

Tần Đồng gãi gãi đầu: “Chúng nó thật sự là đói bụng, tiểu đào, có loại sữa bò nào đó hay không?” Thổ cẩu chắc cũng không yêu cầu cao vậy đi, chắc là có thể đối phó được.

Tiểu đào vò đầu theo: “Không có a, kia làm sao bây giờ?” Nàng không muốn bọn chúng cứ như vậy mà đói chết, suy nghĩ nửa ngày, hỏi: “Nước cơm được không?”


Tần Đồng khóe miệng khẽ động, tại đây làm sao mà mua được sữa bột, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ phải nói: “Tạm thời cũng không có biện pháp nào khác, liền xem thử đi.” Nhìn lại hai tiểu tử trong lòng ngực kia, hy vọng chúng nó mạng lớn.

Hắn trong lời nói còn chưa dứt tiểu đào đã xông ra ngoài, Tần Đồng nhìn thấy cửa phòng đung đưa trong gió lạnh mà lắc đầu, trước đem giỏ trúc đặt trên giường, sau đó đem cửa đóng hảo, lại trở về giường cần thận đem hai chú chó nhỏ chuyển qua trên tháp nhỏ. Ít nhất tại đây ấm áp nhiều lắm, có thể làm cho chúng nó không cảm mạo.

Tần Đồng lục lọi kiện quần áo mùa đông cũ, xếp thành một cái ổ nhỏ đặt đến trên tháp, thẳng đến khi được sưởi ấm áp một chút, liền đem vật nhỏ trên bàn chuyển vào bên trong, ngón tay đùa giỡn, trên mặt không biết khi nào đã mang theo ý cười nhẹ nhàng.

Trước lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Lục Gia Diễm vẫn đứng liền ra mở cửa, tiểu đào hấp tấp bưng bát nước cơm tiến vào, vừa chạy vừa hỏi: “Này được chưa?”

Tần Đồng sờ sờ bát: “Có chút nóng, lạnh một chút nữa là được.” Sau đó lại tới vấn đề nữa, nhỏ như vậy, nên lấy cái gì uy? Mà hai tiểu tử kia tựa hồ nghe thấy hương vị cơm, ở trong ổ cào càng hăng say, kêu càng dồn dập, hiển nhiên là đói không chịu được.

Suy nghĩ nửa ngày, Tần Đồng lại nói với tiểu đào: “Trong nhà không có cái muỗng nhỏ nào à? Loại rất nhỏ ấy?”

Tiểu đào lắc đầu, lát sau Tần Đồng mới nói: “Vậy đi tìm trúc xé ra.” Vươn ngón út mình ra so, gật đầu nói: “Đại khái xé cỡ như vầy, nhớ rõ sau khi rửa xong lấy nước sôi đun lại.” Tiểu đào liên tục gật đầu, lại chạy đi ra ngoài.

Chờ đến khi tiểu đào quay lại đã là một tầng mồ hôi, gương mặt đỏ bừng cùng đôi con ngươi càng thêm lấp lánh, tế trúc (mảnh trúc nhỏ) còn đang nhè nhẹ tỏa nhiệt khí.

Đem tế trúc đưa cho Tần Đồng, tiểu đào hỏi: “Đại ca, như vậy à?”

Tần Đồng tiếp nhận đem so với miệng chú chó nhỏ, gật đầu nói: “Hẳn là được.” Lại duỗi tay thử xem nước cơm, độ ấm vừa hảo.


Cầm tế trúc múc lên một chút nước cơm đưa tới bên miệng chú chó nhỏ, tiểu tử kia lập tức cảm nhận được thè lưỡi ra liếm. Tiểu đào ở một bên nhìn thấy, kinh hỉ nói: “Ăn kìa ăn kìa.” Chính mình cũng bắt chước Tần Đồng cầm một tế trúc uy con còn lại ăn.

Tần Đồng giúp tiểu đào ôm lấy chú chó nhỏ, như vậy uy cũng thuận tiện hơn. Nhưng hắn tay phải có thương tích, không thể đem chú chó nhỏ kia ôm lấy, uy cũng phiền toái không ít.

Tiểu đào thấy Tần Đồng uy thật vất vả, không khỏi nhìn Lục Gia Diễm, mới vừa ngẩng đầu Lục Gia Diễm liền theo qua bên cạnh, đem chú chó nhỏ còn lại kia ôm lấy, nói: “Ta giúp.” Thuận tay lấy đi tế trúc trong tay Tần Đồng.

Tần Đồng có chút ngẩn ngơ tùy ý Lục Gia Diễm lấy đi tế trúc trong tay, nhìn hắn ôm chú chó nhỏ uy thực, nghĩ đến hắn một sát thủ cư nhiên cũng sẽ làm loại sự tình này, một chút là cảm thấy đột ngột, tình cảnh này còn làm cho hắn cảm thấy được có chút… quỷ dị.

Hắn còn đang nhìn chằm chằm Lục Gia Diễm, không nghĩ tới người đang chuyên tâm uy chú chó nhỏ lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hắn nói: “Ngươi cũng không đi ăn cơm đi, chẳng lẽ không đói?”

“A” lăng lăng một câu, Tần Đồng mới phát hiện mình vừa mới nhìn chằm chằm tai tinh nửa ngày trời, lập tức ly khai tầm mắt: “Ta không cảm thấy đói.” Nào biết vừa dứt lời, bụng liền rất thức thời mà “thầm thì” rung động, làm cho hắn đột nhiên cực kỳ xấu hổ.

Tiểu đào vội vàng đưa chú chó nhỏ đã ăn lửng dạ vào trong ổ, tự trách nói: “Ta cư nhiên đã quên, mẫu thân cùng Tiễn bá đã ninh thuốc tốt lắm, vẫn đang trên bếp lò hâm nóng, ta đây đi bưng tới.” Không đợi Tần Đồng mở miệng nói cái gì liền bỏ chạy ra ngoài.

Trong phòng không khí lại yên lặng, chỉ có tiếng kêu nho nhỏ của hai chú cho trong ổ. Lục Gia Diễm cúi đầu uy tiếp vật nhỏ trong ***g ngực, Tần Đồng cả người không được tự nhiên, có chút không yên lòng cầm lấy tế trúc tiểu đào lưu lại uy một con khác.

Lần này tiểu đào quay lại, cẩn thận bưng theo một bát thuốc nóng, hai dĩa thức ăn cùng một chén cơm chậm rãi đặt trên bàn, mùi nồng đậm thoảng nhẹ khắp phòng, tiểu đào giơ bát nói: “Đại ca, mau tới uống đi.”

Tần Đồng bụng đói kêu vang, chạy vài bước đến cạnh bàn ngồi xuống, đối với thang thuốc ngửi ngửi, cảm thán nói: “Thơm quá.”

Tiểu đào “Khanh khách” cười, múc cái bát đưa đến bên miệng Tần Đồng: “Thừa lúc nóng uống nhanh đi, lạnh sẽ không tốt.”


Tần Đồng vừa muốn ăn canh, một thanh âm đã xen vào: “Hiện tại không còn sớm, tiểu đào, ngươi nếu không chạy nhanh trở về, mẫu thân ngươi tìm đến đây, lúc đó ngươi nói sao với nàng về mất con chó nhỏ này?”

Tiểu đào hô nhỏ một tiếng, nhìn thấy Lục Gia Diễm ôm chú chó nhỏ vào trong ngực, nàng còn chưa nói với mẫu thân, nếu mẫu thân lúc này tìm đến thế nào cũng sẽ bị trách mắng. Chính là hiện tại trở về, tiểu đào khó xử nhìn Tần Đồng, đại ca ăn như thế nào?

Không đợi nàng khó xử lần nữa, Lục Gia Diễm bước lại tiếp nhận cái thìa trong tay nàng: “Ta giúp.”

Tiểu đào theo bản năng muốn ôm chú chó nhỏ, Lục Gia Diễm theo ánh mắt nàng nhìn qua nói: “Đã uy no rồi.”

Tiểu đào chạy đến bên giường, nhìn hai vật nhỏ đã tìm được vị trí ngủ thoải mái, ánh mắt lười không thèm mở ra, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, cười nói: “Vậy ta đây về trước, sợ mẫu thân hiện đã đi tìm.” Hướng hai người nói ngủ ngon, lúc này mới chạy về.

Lục Gia Diễm múc thang đưa đến bên miệng Tần Đồng, phát hiện hắn đang ngẩn người, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn vào mặt mình, không khỏi nhíu mày: “Ngươi nhìn cái gì?”

Tần Đồng làm như hoảng sợ, hạ mi lắc đầu nói: “Không có gì, nhất thời thất thần.” Hôm nay tựa hồ hai người đều có chút không bình thường, đây là như thế nào?

Cơm nước xong, Tần Đồng đối với hai vật nhỏ đang ngủ ngọt ngào trên giường mà phát sầu, nhịn không được thở dài: “Thật sự là mệt, nơi này ngay cả vắc-xin phòng bệnh cũng không có, này phải nuôi lớn như thế nào a?” Tùy tiện thì ngay cả tiểu bệnh cũng có thể mắc phải, ngẫm lại khi đó tiểu đào nước mắt lưng tròng, như thế nào mà chịu cho được.

Lục Gia Diễm khó hiểu: “Không phải dưỡng thì như nhau cả sao, còn nữa, vắc-xin phòng bệnh là cái gì?” Dưỡng chó có phải phiền toái như vậy? Dưỡng không chết là được rồi.

Tần Đồng trở mình xem thường: “Như thế nào có thể tùy tiện dưỡng, ở chỗ chúng ta xem chó quan trọng như người.” Đem ổ chó hướng vào phía trong, bò lên giường: “Về phần vắc-xin phòng bệnh, quên đi, nói ngươi cũng sẽ không biết.”


Lục Gia Diễm cũng không hỏi lại, xem chó quan trọng như người, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe chuyện ly kỳ như thế, cũng không tính toán hiểu biết thêm. Đem mặt bàn thu thập đàng hoàng rồi đến bên giường nói: “Đưa tay phải cho ta.”

“Ân? Làm cái gì?”

“Ngươi nên đổi dược.”