Thương Hành Thiên Hạ

Chương 33: Phản nhất tương quân (hạ)

Tần Đồng khóe mắt xẹt lên một chút gian trá, nằm lại hảo ở trên giường, nhắm mắt rồi lại mở ra, nặng nề mở miệng: “Bất quá thân thế ta không bình thường, ta cam đoan mỗi chữ mỗi câu đều là sự thật, về phần tin hay không, đó là chuyện của ngươi.”

Lục Gia Diễm lại không đem những lời này để ở trong lòng, nhiều năm đã qua, thân thế kỳ lạ thế nào hắn cũng đã gặp, thân thế Tần Đồng có cái gì kỳ lạ, cuối cùng thì cũng không thể nào là bước ra từ hư không được. Lập tức cũng không nói gì nữa, lẳng lặng chờ Tần Đồng nói ra.

Nhớ lại thân thế của chính mình, Tần Đồng trong nháy mắt có chút hoảng hốt, ho nhẹ một tiếng thu hồi tinh thần rồi chậm rãi nói: “Ta vốn sinh ra ở nước Mỹ vốn không hề cùng thế giới này có một chút liên quan nào…”

Đợi cho đến khi hắn nói xong, Lục Gia Diễm lần đầu tiên trong đời lâm vào tình trạng ngây dại, một câu nói đùa trong lòng tự nhiên lại trở thành sự thật, người trước mặt thật đúng là tự nhiên hiện ra, này cũng thật là khó tin. Đáy mắt càng lúc càng chất chứa nhiều hoài nghi, muốn nói dối thì cũng nên chọn một mẫu đi, vì cái gì phải bịa ra một cái chuyện kỳ lạ đến mức như thế.

Tần Đồng nhìn xem thần sắc của Lục Gia Diễm là hiểu người này cả mười phần đều không tin, suy nghĩ trầm xuống một chút lại nói: “Phiền ngươi giúp ta đem gói đồ tùy thân lại đây.”

Lục Gia Diễm quăng cho hắn một cái liếc mắt, liền y như lời hắn nói đứng dậy đem gói đồ đưa đến, lòng tràn đầy hoài nghi hắn còn có thể đưa ra được thủ đoạn gì thú vị nữa.

Tần Đồng nhanh tay lấy gói đồ, dưới lớp cuối cùng lôi ra một cái bọc nhỏ, cởi ra vỏ bọc lại một chuỗi những thứ hình thù ký quái đang lắc lắc: “Đây là chìa khóa nguyên lai được sử dụng ở thời của ta, chất liệu cùng hình dạng hoàn toàn bất đồng so với nơi này.” Chìa khóa chạm vào nhau phát ra những âm thanh thanh thúy được đưa đến tay Lục Gia Diễm.

Tần Đồng lại lấy ra một tờ đô la: “Đây là tiền nơi quốc gia ta ở sử dụng, trên tờ tiền mặt này chính là kỹ thuật in ấn hiện đại nhất, so với nơi này thì thật đã vượt xa mấy nghìn năm rồi, khoa học nơi này phát triển thật còn thua xa.”


Đưa ra hai thứ hình dạng khác biệt đó, Tần Đồng co tay lại vào trong chăn bông: “Thứ trên người ta có thể chứng minh được chỉ có nhiêu đó, bất quá ta nghĩ thế là đã đủ rồi.”

Nhìn Lục Gia Diễm có chút ngây ngốc đem chuỗi chìa khóa kia giơ lên trước mắt, Tần Đồng âm thầm áp chế khoái cảm đang dâng lên trong lòng mà bình thản giải thích: “Đây là những chìa khóa khác nhau cho nhà, xe, hoặc bảo hiểm ngân hàng.”

Cái chuỗi chìa khóa kia có cái còn có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng của chìa khóa, có cái đã thay hình đổi dạng hoàn toàn, nếu một mình đưa đến trước mặt mình, Tần Đồng mà không nói nó là chìa khóa, hôm nay tuyệt không một ai có thể đoán ra nó là cái gì.

Mà tấm đô la cũng là một căn cứ chính xác không thể cãi lại được, tên kia nói đúng, những thứ này tuyệt đối không phải là người thời này có thể chế tạo ra.

Lục Gia Diễm nhìn tờ tiền mặt phiêu phiêu trong tay mình, cảm thấy từng đường gân xanh bắt đầu ẩn ẩn nổi lên, hắn đúng là tự mình tìm phiền toái, mà lại là cam tâm tình nguyện chui vào bẫy mới chết chứ, lòng hiếu kỳ quả nhiên là một thứ nguy hiểm!

Nhìn thấy gương mặt xanh mét của Lục Gia Diễm, Tần Đồng tâm tình tốt đẹp lên hẳn, lúc này cảm giác được nhiệt độ đã bớt đi không ít, nhắm mắt lại che đi vẻ đắc ý chói lóa, không thèm nhắc lại. Không một nguyên nhân, cố gắng khôi phục lại khóe miệng đã không nhịn được mà nhếch lên.

Lục Gia Diễm không thể không thửa nhận mình đã bị gậy ông đập lưng ông thật, đem hai thứ đồ vật hình dạng kỳ dị để lên bàn, sắc mặt dù có chút xanh mét nhưng ngữ khí vẫn lãnh đạm như thường: “Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?”

Tần Đồng đáy lòng cười to một tiếng, trên mặt cũng không thèm mở to mắt mà chỉ liếc Lục Gia Diễm một cái: “Ta làm sao biết, ngươi đã đáp ứng, biện pháp đương nhiên phải do ngươi nghĩ.” Nói xong nhắm mắt lại, ra vẻ một bộ ta đây muốn ngủ.

Mới trải qua một thời gian ngắn, những thứ mình tiếp đãi Tần Đồng toàn bộ đều trở lại chính mình, này có tính là báo ứng hay không? Lục Gia Diễm đã bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu đến mức lo lắng, thẳng hướng cửa phòng bước ra ngoài, hắn phải đi hứng gió, bằng không chắc sẽ lỡ tay mà bóp chết cái tên không sợ trời không sợ đất kia mất.


“Ba” vang lên tiếng đóng cửa, Tần Đồng mở to mắt, khắc chế không được cười ra thành tiếng, nếu không phải bởi vì đang sốt ho khan, hắn thật rất muốn xốc chăn nhảy dựng lên. Cảm giác trả thù thật sự rất sảng khoái, hắn hiện giờ, không cần uống những chén thuốc đắng chát đó, bệnh cũng đã khỏe hơn phân nửa.

Trong lòng vẫn còn đang vụng trộm, âm thanh đẩy cửa truyền đến, Tần Đồng vội vàng nằm lại ngay ngắn. Lần này là Chu tẩu cùng tiểu đào, Chu tẩu đến đầu giường thu dọn gì đó, tiểu đào buông mâm, lại nhìn kỹ Tần Đồng, có chút vui mừng nói: “Đại ca khí sắc tốt hơn nhiều rồi.”

Chu tẩu thấy có mình hắn ở trong phòng hỏi: “Lục công tử đâu?”

Tần Đồng ho khan hai tiếng: “Hắn vừa mới ra ngoài, nói là có việc muốn làm.”

Chu tẩu nga một tiếng, tiểu đào đem mâm đựng một chén cháo thơm phức mang sang, lẫn trong đó có một ít thức ăn vụn vặt: “Ngươi ăn uống không tốt, đây chính là cháo gà mà nương sáng sớm đã đi ra chợ chọn mua thức ăn, thừa dịp còn nóng mau ăn đi.”

Tần Đồng vừa cảm động vừa chột dạ tiếp nhận bát cháo, này bệnh, mình đã khổ còn liên lụy đến các nàng, chiêu này thực sự vừa hại mình vừa hại ngươi, vừa nghĩ vừa đem cháo đưa vào miệng uống. Tiểu đào ngồi ở bên cạnh chiếu cố, Chu tẩu đem ấm trà nhỏ ra ngoài nói: “Ta đi xem bếp lửa.”

Tần Đồng uống cháo, hỏi tiểu đào: “Các ngươi đều lo cho ta, vậy đã ăn cơm chưa?”

Tiểu đào nhăn nhăn mũi: “Sớm đã xong, thay phiên giúp ngươi coi bếp nấu thuốc, hương vị thật khó chịu.” Giống như thật sự cảm thấy được vị đắng chát của bát dược vậy.

Tiểu đào vừa dứt lời, Tần Đồng lập tức liên tưởng đến bát dược đã hành hắn nhiều ngày qua, dạ dày nhất thời lại quặn lên một trận, cháo kia tới miệng thật sự cảm thấy nuốt không trôi, may mà chỉ còn lại khoảng nửa bát, cầm chén đưa lại cho tiểu đào, đôi mắt tràn ngập trông mong nhìn nàng: “Tiểu đào a, ngươi cũng biết dược rất đắng, một hồi ngươi đem bát ra rồi nói với nương ngươi là ta đã ngủ rồi, đem bát dược kia dẹp đi.”

Tiểu đào còn chưa kịp trả lời hắn, tiếng hừ lạnh của Chu tẩu truyền tới, Tần Đồng rụt rụt cổ, vị thuốc đông y lại bay tới, là nàng đang bưng chén thuốc bước vào, nghe được lời Tần Đồng nói: “Nhiều lời, bất quá chỉ là một chén dược, cũng đâu phải là cái mạng ngươi.”


Tần Đồng trong lòng nói thầm: “Đâu chỉ một chén, năm ngày mỗi ngày ba bát, cũng đúng mười lăm bát, sớm đã lấy mất nửa cái mạng rồi.”

Cũng chỉ dám để trong lòng, nín thở nhận bát thuốc từ tay Chu tẩu, nhìn thấy nước đen sì sì mà có cảm giác nửa bát cháo khi nãy ăn được cũng đã biến đi đâu mất rồi.

Chu tẩu từ trong áo lấy ra một gói nhỏ, mở ra đặt ở trên bàn nhỏ, hương vị ngọt ngào tỏa ra bốn phía hòa với vị thuốc đông y luồn vào mũi Tần Đồng, đảo mắt qua nguyên lai là mứt hoa quả, vị chát trong miệng nhất thời tiêu giảm đi không ít, nhịn không được đã thò tay qua bóc lấy.

“Ba” một tiếng, cái tay đã bị Chu tẩu đánh cho cấp tốc lui trở về, Chu tẩu nghiêm mặt nói: “Uống xong mới được ăn.” Biểu tình tuy lãnh đạm nghiêm túc nhưng khóe môi lại ẩn ẩn dấu hiệu chiến thắng.

Tần Đồng liền nhìn nhìn lại bát dược đắng chát kia, cảm thấy thật khổ, chỉ đành phải nói: “Uống thì uống.” phải cố gắng vận dụng hết sức lực cơ thể mới đem bát dược kia một mạch xuống hết, sau đó nhanh như cắt lấy hai khối mứt bỏ vào miệng, cảm nhận vị cay đắng đã bớt đi ít nhiều, cũng coi như thoải mái hơn được một chút.

Tiểu đào nhìn bộ dáng hắn không khác gì tiểu hài tử, nhịn không được cười thành tiếng, Tần Đồng thì hoàn toàn không thèm quan tâm, dù sao trước mặt hai người này hắn có còn cái gì gọi là mặt mũi đâu, đem gói mứt hoa quả kia hướng về phía tiểu đào: “Ta bất quá khi uống dược mới phải ăn để bớt đắng một chút, cũng không cần nhiều thế, ngươi ăn với ta đi.”

Nhìn thấy mứt hoa quả trước mắt, tiểu đào nhớ khi nãy mình mới vừa cười hắn, mặt không khỏi hồng hồng lên một chút, nhưng rốt cuộc cũng là tâm tính con nít, hơn nữa mứt hoa quả thật sự rất ngon, trong thôn bình thường cũng không thể nào nói có là có, sau rời thôn thì vội vội vàng vàng sao mà nhớ được, hiện tại nhờ vào việc Tần Đồng sinh bệnh, cũng thật cao hứng mà cầm lấy một khối lên bắt đầu ăn.

Chu tẩu nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của con gái, ánh mắt ảm đạm, xoay người nói: “Buổi tối lạnh, ta đi bảo tiểu nhị đun chút nước ấm cùng một cái chậu than nữa mang đến.” Tiểu đào cùng Tần Đồng nhất tề ứng một tiếng.

Nàng mới vừa ra khỏi cửa, Lục Gia Diễm đã tiến vào, đảo qua một chút liền thấy hốc mắt nàng có chút đỏ, trong lòng cố gắng áp chế đau đớn, cử động môi nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ trầm mặc nhìn bóng nàng thật lâu sau đó mới bước vào cửa.

Tiểu đào ngồi bên giường đang nói chuyện vui vẻ cùng Tần Đồng, tay cầm một bao mứt hoa quả thỉnh thoảng lại bỏ vào miệng, ngây thơ đáng yêu.


Tình cảnh này khiến Lục Gia Diễm trong mắt lộ ra chút lo lắng, chậm rãi đến cạnh bàn, ánh mắt vẫn lưu luyến trên người tiểu đào. Nghe được động tĩnh, tiểu đào ngẩng đầu nhìn thấy Lục Gia Diễm, cưới xán lạn: “Nguyên lai là Lục ca ca đã trở lại.” lại ngồi tán gẫu thêm một chút rồi trở về phòng.

Lục Gia Diễm chờ đến khi thân ảnh tiểu đào biến mất sau cánh cửa mới đưa mắt đến trên người Tần Đồng, trầm giọng nói: “Ngươi tính bệnh đến khi nào?”

Tần Đồng một lần nữa chui vào chăn, tùy ý nói: “Không sao cả, chừng nào ngươi nghĩ ra biện pháp giải quyết thì ta sẽ khỏe lại.”

Cảm giác được ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào mình khá lâu: “Tốt lắm, vậy ngày mai ngươi bắt đầu khỏe lại đi.”

Cái gì? Tần Đồng trừng mắt, không thể tin được mà nhìn hắn: “Ngày mai?” Nhanh như vậy đã nghĩ ra được biện pháp? Sao có thể như thế!

Lục Gia Diễm vừa muốn trả lời, tiếng tiểu nhị cùng với tiếng đập cửa đã vang lên: “Khách quan, nước ấm đã chuẩn bị xong, hiện tại có thể mang vào không?”

“Vào đi.”

Cửa mở ra, một cơn gió lạnh buốt cũng theo đó mà tiến vào, Tần Đồng nhịn không được lại rụt rụt vào ổ chăn. Tiểu nhị cùng hai tạp dịch bưng một bồn nước ấm lớn vào bình phong phía sau giường, “ầm” một tiếng nước được đổ vào, phía sau bình phong liền dâng lên những làn khói trắng mờ ảo ẩn hiện.

Tiểu nhị đi rồi, Lục Gia Diễm cũng không vội vàng trả lời vấn đề của Tần Đồng, tự nhiên đi đến sau bình phong thoát quần áo chuẩn bị tắm, không quản Tần Đồng phía sau ánh mắt cơ hồ chỉ muốn chọc thủng được hai cái lỗ trên người mình.

Đợi tắm rửa xong, thay y phục khô mát, Lục Gia Diễm chậm rãi bước đến bên giường xốc chăn lên nằm. Tần Đồng nắm chặt cái chăn đến mức dúm dó, nhìn thấy Lục Gia Diễm thế nhưng cư nhiên lại muốn nhắm mắt lại, không khỏi cảm thấy phát hỏa.


Đang định mở miệng lại đột nhiên chớp mắt mấy cái, cũng không thèm truy vấn thêm lần nữa, lôi chăn kéo lại xoay người nằm xuống, không nói? Bổn đại gia ta cũng không thèm, hôm nay không nói hôm sau cũng không nói, chẳng lẽ đến kinh thành ngươi cũng không thèm nói sao.

Lục Gia Diễm khẽ mở mắt, liếc nhìn bóng dáng Tần Đồng, trong mắt hiện lên rõ ràng vẻ gian trá, gậy ông đập lưng ông? Thật không biết sắp tới là gậy ai đập ai, hắn đột nhiên cảm thấy rất mong chờ cái ngày mà bọn họ đến được kinh thành.