Thương Hành Thiên Hạ

Chương 31: Mặc cả

Tần Đồng quả thật chỉ muốn kiếm chỗ nào đó mà đập đầu vào, từ nhỏ đến lớn hắn tuy rằng cũng có chút ngu ngốc đi nhưng mà chưa từng đến mức này, quay tới quay lui cuối cùng lại càng đem bản thân mình vùi càng sâu xuống lòng đất, chỉ có thể nhìn người khác từng cuốc từng cuốc đem đất hất vào chính mình.

Nhị thiếu gia một gia đình kinh doanh nổi tiếng, trên bàn đàm phán không những đấu không lại một tên sát thủ mà còn đem chính mình đi bán luôn, nếu mà lão ba cùng ca ca biết được dù chỉ một chút thôi, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức đem hắn nhét lại vào trong bụng mẹ mà dưỡng lại một lần nữa cho chắc ăn.

Hắn minh bạch nhìn Lục Gia Diễm vẫn băng lãnh như trước nhưng trong mắt lại đang lóe lên một chút gian xảo cùng tự đắc, hiện tại, hắn trước mắt không có biện pháp nào hữu hiệu, không những không có biện pháp thì phải nếm trải thái độ đối xử lạnh lùng của tên kia, mà những ngày sau này hắn còn phải bắt buộc chính mình phải nôn ra những “phối hợp” tràn đầy “tình ý”.

Trừng mắt nhìn cái tên đang nằm trên giường hô hấp dần dần yên bình kia, Tần Đồng khẳng định cái tên vô liêm sỉ này tuyệt đối là sao chổi của mình! Mà ở giờ khắc này, Tần Đồng trong lòng đã muốn sự tình này không còn trở nên đơn giản như thế nữa, hắn thề, trong tương lai gần nhất, hắn nhất định phải làm cho người kia triệt để hoàn toàn “biến mất” trước mắt hắn, từ nay về sau vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Chỉ là, chỉ sợ là dù muốn thế nào đi nữa thì mộng đẹp của mình đến kiếp sau chắc cũng không thể hoàn thành.

Mơ mơ hồ hồ cảm giác có người đập vào bờ vai hắn, trong giọng nói còn có một tia không kiên nhẫn: “Uy, mau đứng lên.”

Tần Đồng nhíu mày, người nào mà dám quấy nhiễu giấc mộng đẹp của hắn, nâng tay phủi cái tay trên vai xuống, than thở một câu: “Đừng ầm ĩ.” Quay đầu đi tiếp tục ngủ.

Tay trên vai rời đi, bên tai cũng an tĩnh lại, Tần Đồng hài lòng nâng khóe miệng lại chìm vào trong mộng. Bỗng nhiên “Phanh” một âm thanh mạnh mẽ vang lên khiến cả người hắn chấn động, mộng đẹp tiêu thất, Tần Đồng có chút bối rối ngẩng đầu: “Sao vậy? Cháy hay là cướp?” tim bị chấn kinh đến mức cũng muốn nhảy ra khỏi miệng hắn.

“Yên tâm, không phải cháy cũng không phải cướp bóc, mà là ngươi phải rời giường.”


Thở ra nhẹ nhõm, Tần Đồng xoa xoa mặt, mới phát hiện chính mình cư nhiên ghé mặt trên bàn ngủ cả một đêm. Ngày hôm qua phiền não suy nghĩ xem nên dùng biện pháp gì chấm dứt cái loại quan hệ buồn cười này, kết quả nghĩ nghĩ rồi lăn ra mặt bàn mà ngủ. Lại ngẩng đầu nhìn nhìn cái tên đang đứng trước mặt mình, không nghĩ cũng biết dùng phương pháp ác liệt thế này gọi người ta rời giường ngoài cái tên đó ra thì còn ai vào đây nữa.

Xoa xong tỉnh lại thì cảm giác đau nhức không thôi truyền tới từ bả vai cùng cánh tay, Tần Đồng khẩu khí tự nhiên cũng trở nên không tốt: “Gọi ta làm cái gì, ta ngủ ở đây cũng phiền cho ngươi?” Lão tử lại không có chiếm giường của ngươi a.

Lục Gia Diễm chỉ ra ngoài của sổ, sau đó đặt xuống mặt bàn mấy thứ gì đó nói: “Ngươi vẫn chưa quên là mình có chuyện gì phải làm đi.”

Ngoài cửa sổ mặt trời đã soi rọi, gần đến trưa rồi, lại quay đầu nhìn giấy bút mới vừa được Lục Gia Diễm thô bạo đặt trên bàn, Tần Đồng sắc mặt đen còn hơn đáy nồi, ba trăm lần, tới giờ cơm tối thì phải nộp, thà cứ dứt khoát giết hắn đi cho xong! Huống chi hắn căn bản còn không thuộc được cái gì, bắt hắn viết gì a? Tần Đồng phiền toái gãi gãi đầu, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy phóng ra khỏi cửa, thanh âm Lục Gia Diễm lại lạnh lùng bay tới: “Ngươi chậm rồi, Chu tẩu sáng sớm đã mang tiểu đào ra ngoài, ngươi nghĩ nàng không lường được?”

Cả một thùng nước lạnh cứ thế đổ thẳng vào đầu, Tần Đồng đông cứng tại chỗ khóc không ra nước mắt, Chu tẩu làm vậy thật sự là quá tàn nhẫn a, hắn có thật là đã phạm gì tới ông trời rồi không, sao ông lại đối xử với hắn như vậy a?

Lục Gia Diễm gõ gõ cái bàn: “Nhanh lên, ngươi thích ba nghìn lần hơn à?”

Tần Đồng “ba” một tiếng kéo mạnh cánh cửa: “Dù sao trước cũng phải cho ta rửa mặt đã.”

Khi trở về mang theo cả một khuôn mặt đầy nước, Tần Đồng cũng chẳng buồn lau, chậm chạp lết đến bên bàn ngồi xuống mở trang giấy ra, cắn cán bút bắt đầu hồi tưởng cái khẩu quyết chết tiệt kia, nghĩ được câu nào viết câu đó.

Lục Gia Diễm không có chuyện gì để làm, lấy ra một quyển sách sáng sớm mới mua dựa vào đầu giường mà xem. Ngón tay thỉnh thoảng lật lật trang sách, tâm tư thì lại không hoàn toàn đặt trên đó, ánh mắt cứ bay tới ngồi phịch bên cái người đang buồn rầu vừa căng lưng vừa viết khẩu quyết kia, trong ánh mắt lại chứa đựng một chút hư vô mờ mịt.


Đó là mình trước đây, cùng mẫu thân ôm muội muội còn nhỏ ngồi ở bên cạnh kiên nhẫn chỉ mình học chữ, đương nhiên cũng thường ngâm nga cái khẩu quyết bàn tính kia, bởi vì mẫu thân nói đó xem như là những bước đầu tiên để gầy dựng gia đình, sau này gia nghiệp nhà hắn còn phải phụ thuộc nhiều vào hắn.

Đợi cho đến khi hắn mệt mỏi, phụ thân cũng sẽ trở về nhà, hắn sẽ ném bút xuống cười “khanh khách” nhào vào lòng cha ôm ấp, đôi tay hữu lực đó ôm lấy mình xoay vòng vòng, mẫu thân thì ôm ấu muội đứng một bên mỉm cười.

Tần Đồng đang ở trước bàn nhìn cái khẩu quyết không đầy đủ kia mà ngẩn người, liều mạng moi ra những câu chữ đã bị thất linh bát lạc thiếu chút nữa khiến não của hắn chảy ra khỏi đầu, đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp có chút hư ảo vang lên: “Nhất thượng nhất nhất hạ ngũ khứ tứ nhất khứ cửu tiến nhất nhị thượng nhị nhị hạ ngũ khứ tam nhị khứ bát tiến nhất…”

Ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, liền thấy Lục Gia Diễm mắt đang khép hờ, đôi môi mỏng đang khép mở nhẹ nhàng, khẩu quyết cũng theo đó mà xuất ra, trôi chảy tựa như dòng nước suối không hề gặp chút trở ngại nào.

Tần Đồng cảm thấy kỳ quái đến cực độ, không nói nên lời, vừa định mở miệng hỏi lại đột nhiên dừng lại, nâng bút vội vã ghi lia ghi lịa lại khẩu quyết trong lời Lục Gia Diễm. Ai mà quản hắn có kỳ quái hay không, việc bị phạt ba nghìn lần trước mắt mới là vấn đề tối trọng yếu.

Phép cộng hoàn tiếp đó là phép trừ, lại đến phép nhân cùng phép chia, Tần Đồng thầm giật mình kỳ quái, hắn như thế nào lại có thể nhớ cái khẩu quyết đó thuần thục đến như vậy?

Đợi đến khi ghi xong đến câu cuối cùng, Tần Đồng lúc này mới để bút xuống hỏi: “Ngươi sao lại nhớ rõ như thế?” cầm lấy trang giấy nhìn kỹ lại một lần nữa, càng xem càng cảm thấy được thật sự rất lạ lùng.

Lục Gia Diễm bỗng nhiên hoàn hồn, biết là chính mình nhất thời thất thần, nhưng thật ra lại giúp cho tiểu tử kia một cái đại ân, thản nhiên liếc mắt nhìn Tần Đồng một cái, không trả lời.

Tần Đồng thấy hắn không đáp cũng không để ý, dù sao mình cũng đã nói không truy cứu bí mật của hắn, quay đầu bắt đầu toàn lực sao chép, hy vọng có thể xong ba trăm lần trước bữa cơm chiều.

Lục Gia Diễm thu lại suy nghĩ, bắt đầu chuyên tâm xem quyển sách trên tay, Tần Đồng ngồi trên bàn múa bút thành văn, hai người không còn nói chuyện nữa, trong không khí chỉ còn lại tiếng vang của trang sách bị lật cùng tiếng bút múa may trên mặt giấy.


Mùa thu vầng thái dương lặn sớm, sắc trời dần dần u ám, Tần Đồng kéo cánh tay đã muốn đau nhức đến tê dại cố gắng viết ra những dòng chữ xiên vẹo, không ngừng cỗ vũ chính mình: còn có mười lần còn có mười lần, ráng một chút là xong.

Đợi đến khi hắn đem bút quăng thẳng lên bàn, trong phòng đã trở nên mờ mịt, sách trong tay đã sớm bị Lục Gia Diễm đặt sang một bên, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng đập cửa vang lên, thanh âm tiểu nhị truyền đến: “Hai vị khách quan, cơm chiểu đã được đưa đến phòng bên cạnh, đang chờ hai vị qua dùng.”

Lục Gia Diễm lên tiếng: “Đã biết.” Liền đứng lên, thuận tay chỉnh sửa quần áo, hỏi: “Chép xong chưa?”

Cái “chép” (“chép” này là sao chép ah) kia Tần Đồng nghe thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, lại không phản bác được, đành phải thô lỗ thu lại giấy bút, tức giận đáp: “Xong rồi.” đánh chết cũng không chịu nói “chép”.

Hai người đi vào phòng Chu tẩu cùng tiểu đào, hai người bọn họ đã ngồi vào trước, trên mặt bàn là đồ ăn nóng hôi hổi, nhìn thấy bọn họ lại, câu đầu tiên của Chu tẩu chính là: “Viết xong rồi?”

Tần Đồng cùng Lục Gia Diễm ngồi vào bàn, Tần Đồng nhịn không được liếc người bên cạnh một cái, gật gật đầu “Ân” một tiếng, đem chồng giấy đã viết đến kín mít kia đưa qua.

Chu tẩu lật chồng giấy ra, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, bỏ qua chữ có chút xấu, nội dung thật ra lại không sai một chữ, không khỏi nói: “Cư nhiên một chữ cũng không sai, ngươi ngày hôm qua thế nào lại sai nhiều như thế.”

Tần Đồng tâm tư càng giật thót, ánh mắt không dám đối diện cùng Chu tẩu nói: “Cho nên ta nói ngày hôm qua ta mệt mỏi a.” bắt lấy chiếc đũa trong tay nói tiếp: “Ta đói bụng, nhanh ăn cơm đi, để nguội cũng không tốt.” liền bưng cơm nhét vào miệng.

Chu tẩu có chút hoài nghi nhìn hắn, chuyển qua hỏi Lục Gia Diễm: “Thật sự?”


Tần Đồng không tự chủ được cũng nhìn qua, sau đó, chuyện khiến hắn rớt xuống vực thẳm một lần nữa đã xảy ra. Lục Gia Diễm cư nhiên quay đầu nhìn hắn mỉm cười đáp: “Thật, ta đã xem hắn đến khi viết xong.”

Khi nói lời này, ánh mắt Lục Gia Diễm thủy chung nhìn Tần Đồng, cười một cái có thể nói là rất phong tình vạn chủng cứ thế quất thẳng vào mặt Tần Đồng. Tần Đồng mắc nghẹn một ngụm cơm ngay cuống họng cố gắng thế nào cũng không nuốt vào được, cái nụ cười kia trong mắt hắn chẳng khác nào bùa đòi mạng, bởi hắn nhớ đến “điều kiện” mà Lục Gia Diễm đã nói ra.

Miệng còn chứa cơm không thể nuốt vào được, Tần Đồng dưới cái nhìn chăm chú cùng nụ cười của Lục Gia Diễm run rẩy nâng khóe miệng, lộ ra một nụ cười mà so với khóc thực còn khó coi hơn, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm mà không dám nâng lên thêm một lần nào nữa, thức ăn trên bàn bị hắn triệt để bỏ qua.

Nhìn hai người đối diện nhìn nhau cười đầy nhiệt khí như thế (T_T), Chu tẩu càm thấy tâm tư của mình cũng trở nên nhẹ nhõm, lúc này giỡ đũa lên nói: “Thật là tốt rồi, nhanh ăn đi, coi chừng nguội.”

Gắp một miếng cá vào trong bát tiểu đào, vỗ nhẹ vào người vẫn còn đang đỏ mặt ngây ngẩn: “Nhanh ăn đi, ngươi không phải đói bụng sao.” Tiểu đào lúc này mới hoàn hồn, vội ứng một tiếng, bắt đầu cầm đũa.

Bốn người cùng nhau ăn, không nói với nhau câu nào nữa. Như đứng đống lửa, như ngồi đống than giải quyết xong bát cơm, Tần Đồng “ba” một tiếng đem chén đũa buông, vội vàng nói: “Ta ăn xong rồi.” lập tức đứng dậy trở về phòng, tốc độ thật sự khiến mọi người không theo kịp. (từ ngày quen anh em bị thiếu ăn quá trời T_T)

Lục Gia Diễm thì vẫn là một vẻ bình thản khó lường, dùng cơm với một tốc độ không nhanh không chậm xong, lúc này mới buông chén đũa xuống nói: “Ta ăn xong rồi.” lại vững vàng rời đi.

Bọn họ hai người một trước một sau rời đi, tiểu đào mặt chôn ở bát cơm mới dám ngẩng dầu lên thở dài, quay đầu nói: “Nương…” Vừa rồi tim của nàng đập thực mạnh.

Chu tẩu lấy đũa gắp một miếng rau nói: “Tiểu hài tử, nhiều xem ít nói, nhanh ăn cơm đi.”

Tần Đồng lại hứng thêm một thau nước lạnh nữa, thượng đế ơi, sự tình lại bắt đầu phát triển theo hướng ngày càng quỷ dị hơn rồi, nụ cười kia của Lục Gia Diễm, khiến cho hắn đến giờ tóc tai vẫn còn dựng thẳng đứng, tên kia là cố ý, tuyệt đối là cố ý!


Nhớ tới mình còn phải “phối hợp”, Tần Đồng quả thực phát run, cái này sao có thể được! Chuyện này liên quan đến thể diện nam nhi, hắn nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi thân phận đồng tính luyến ái thôi! Nhưng bằng cách nào?

Lục Gia Diễm khi bước vào cửa nhìn thấy là cảnh Tần Đồng hai tay ôm đầu, mặt chôn ở cánh tay, đang thì thào tự nói, cả chuỗi âm tiết bay ra đều là thứ ngôn ngữ hắn không thể nào hiểu được, ánh mắt trầm xuống, xem ra đây là ngôn ngữ mà Tần Đồng vô cùng hiểu rõ, những phỏng đoán thông thường đối với người này cũng có thể hoàn toàn vứt bỏ được rồi. Nhưng đến tột cùng đây là ngôn ngữ gì?