Thương Hành Thiên Hạ

Chương 23: Tái kiến

Sự việc vốn đã bị ném ra khỏi đầu một lần lại hiện ra một cách rõ ràng trong óc hắn, Tần Đồng có chút ngây dại nhìn nhìn bức họa kia, thẳng đến khi tiểu đào kéo kéo hắn mới lấy lại tinh thần. Tiểu đào nhìn thấy bộ dáng không yên lòng của hắn không khỏi thắc mắc: “Đại ca cảm thấy thế nào? Có phải hay không còn chưa có nghỉ ngơi tốt?”

Tần Đồng nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không có gì, nhất thời thất thần thôi. Tiểu đào, này cũng không có gì đáng xem. Chúng ta lo chuyện của mình trước đi.” Nói xong liền mang tiểu đào ra ngoài, Chu tẩu đã ở sẵn bên ngoài chờ họ.

Vì thế ba người liền đi dọc theo con phố thành nam vừa đi vừa nhìn, nhưng tâm tư Tần Đồng  lại không có đặt nơi con phố, chính là cứ lẽo đẽo đi theo Chu tẩu cùng tiểu đào, trong lòng còn đang mãi suy nghĩ về bức họa kia, không khỏi đấu tranh tư tưởng.

Đó là bảng cáo thị của quan phủ nơi này, chính mình có nên đi báo quan chính mình là người chứng kiến hay không? Chính là đêm đó mình cũng không có nhìn được mặt người chết a, thậm chí khi quay lại thì thi thể cũng không còn bóng dáng, không có bằng chứng thì làm sao nói người trên bức họa đã chết, có chăng sẽ bị người ta cho là kẻ điên?

Mà nếu không đi nói, việc này sẽ cứ mãi ám ảnh trong lòng hắn, không sao vứt đi được, dù sao đó cũng là một mạng người a, vẫn là nên đi nói đi. Nghĩ lại liền dừng cước bộ, chính là Chu tẩu đi bên người liền phát hiện hắn không theo kịp, quay đầu lại nhìn hắn: “Như thế nào không đi? Gần đây không có gì hay để xem đâu.”

Tiểu đào ở bên cạnh nhìn nhìn hắn: “Đại ca, hôm nay người rất kỳ quái, có phải hay không mệt? Không bằng hôm này trở về đi.” Ánh mắt có chút lo lắng.

Tần Đồng định há mồm, cuối cùng đành cười nói: “Không có gì, chỉ là suy nghĩ chút sự tình, tìm cửa hàng không phải chuyện dễ dàng, chúng ta vừa đi vừa chậm rãi xem đi.” Rồi dẫn đầu mà đi, không để cho các nàng nhìn thấy được biểu tình cứng ngắc của mình.


Vừa đi vừa không ngừng ở trong lòng mắng to chính mình ngu ngốc, mình không biết quan phủ như thế nào, có thể đi làm sao? Hơn nữa, nếu muốn đi, còn Chu tẩu với tiểu đào thì sao, các nàng hỏi thì nói như thế nào đây?

Huống chi, nếu đi, chẳng phải cuốn các nàng vào luôn sao? Nếu chình mình thực đi báo quan phủ, người nọ không lẽ không giết người diệt khẩu? Nguyên lai đã hiểu được hai chữ “Không đáng” đó “thực đáng giá” thế nào. Nhớ tời ánh mắt băng lãnh kia Tần Đồng không khỏi rùng mình, sau lưng như cảm thấy được từng cơn gió lạnh lẽo.

Cứ như vậy vừa đi vừa nghĩ, tâm tư làm gì còn chỗ nào mà nghĩ đến mặt đường, đi được vài bước liền cảm thấy nửa người đau đớn, hóa ra là đụng vào một người.

Một tiếng “Ôi” vang lên bên chân Tần Đồng, cúi đầu vừa thấy, nguyên lai là một nam hài còn choai choai, dáng người gầy gầy, bộ quần áo cũ trên người còn có chút rộng rãi đến buồn cười.

Nam hài kia “ai ai” kêu lên xoa xoa chân mình, Tần Đồng lập tức cúi xuống nâng người dậy, vừa nói: “Thật có lỗi thật có lỗi, ta không chú ý, không có sao chứ?”

Nam hài thuận thế đứng lên, nghe Tần Đồng nói chuyện lập tức trả lời: “Đụng rồi còn nói có sao không, như thế sao trước đó không hảo hảo nhìn đường? May mắn cho ta mới không có chuyện gì, lần sau nhớ rõ chú ý khi ra đường.” nói xong vỗ vỗ bụi trên người, nhanh chóng lách ra, chân tuy khập khiễng nhưng tốc độ lại rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trong đám đông.

Tần Đồng không nghĩ tới cư nhiên lại đụng vào một người tính tình như thế, cái loại ăn nói như thế khiến hắn có chút ngây người. Tiểu đào một bên nói thầm: “Thật là, hắn nếu nhìn đường thì thế nào lại đụng.”

Chu tẩu nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vội vàng nói với Tần Đồng: “Mau nhìn xem túi tiền của ngươi còn không.”

Hai người lúc này mới tỉnh mộng, Tần Đồng nhanh chóng sờ sờ ngực, sau đó vẻ mặt sợ hãi than: “Quả nhiên bị thâu!” một bên nhún nhún vai: “Xem ra dù ở đâu, tiểu thâu cũng là nhanh chân nhanh tay giống nhau.”

Tiểu đào nghe hắn nói chuyện cơ hồ muốn đứng không vững, sắc mặt Chu tẩu thì biến thành đen xì, một tay giơ lên: “Còn không mau truy!”


Tần đồng vừa định nói dù sao cũng không bao nhiêu tiền, hơn nữa truy cũng đuổi không kịp, không bằng quên đi, kết quả thấy một cái tay gõ vào thẳng đầu mình, liền “Ực” một tiếng nuốt vào: “Ta đuổi theo.” Nói xong lập tức chạy theo hướng nam hài vừa trốn.

Phỏng đoán Chu tẩu cùng tiểu đào sẽ không đuổi tới kịp hắn mới ngừng lại, thầm nói: “Như thế nào mà truy được?” May mắn ban sáng đã đem ngân phiếu giao cho Chu tẩu, cứ thế lững thững mà đi tới.

Cúi đầu tiếp tục nghĩ tới chuyện khi nãy, một bên theo bản năng tránh đi đám đông hướng chỗ ít người mà đi đến, bên cạnh bỗng nhiên lao ra một bóng người, “Thình” một tiếng Tần Đồng bị đụng đến nghiêng người, liên tục lui vài bước mới đứng vững được, nhe răng xoa xoa cánh tay, thầm than nói: “Hôm nay sao mà xui dữ vậy!”

Sau đó một tiếng hô đau vang lên, Tần Đồng đang xoa cánh tay trợn mắt nhìn, lẩm bẩm nói: “Sẽ không phải là như thế chứ.” Ngẩng đầu hướng về chỗ phát ra âm thanh, cư nhiên lại là tiểu thâu đã lấy túi tiền của mình.

Giờ phút này hắn đang bị người giữ chắc, vai phải bị chế trụ, mũi chân chỉ với vừa tới đất, một bên kêu đau một bên hai tay cứ liên tục đánh vào đôi vai của cánh tay kia, một lòng muốn chạy trốn thoát. Chính là vô luận dùng lực như thế nào, cánh tay kia như không bị hề hấn gì, lực đạo ngược lại càng lúc càng lớn, đau đến chính hắn cũng hoài nghi bả vai có phải hay không sẽ bị bóp nát.

Tần Đồng vừa thấy nam hài kia lập tức kêu: “A, quả nhiên là ngươi…” Lời còn chưa dứt đã đột nhiên tiêu tan, nguyên nhân chính là hắn đã nhìn thấy rõ ràng người đang chế trụ nam hài là ai.

Trước hết vẫn là đôi mắt lạnh như băng cơ hồ đã muốn ăn sâu vào óc hắn, khuôn mặt có chút gầy yếu, tóc dài qua vai được buộc một cách tùy ý, hai hàng lông mày chứa đựng một chút gì đó của sự ngang ngạnh không chịu gò bó, mũi thẳng cùng với đôi môi không mang theo chút biểu tình nào, cả người tựa hồ đều toát ra hàn khí, cùng với bộ quần áo màu đen kia cực kỳ thích hợp.

Lúc này cặp mắt lạnh như băng ấy cũng không có nhìn đến Tần Đồng mà chăm chăm vào tiểu tử đang mưu toan giãy dụa trên tay mình kia, dưới tay càng tăng thêm lực. Rốt cuộc một tiếng kêu thảm thiết thoát ra từ miệng nam hài, động tác giãy dụa vẫn không dừng lại, ai ai cầu xin tha thứ: “Đại gia, đại gia, ta xin ngài mà. Van cầu ngài thả ta đi, cứ như vậy bả vai của ta sẽ bị phế. A a… Đau, ngài nhẹ tay…”

Lời còn chưa dứt đã là một tiếng hét thảm, nam hài nhịn không được khóc lớn: “Cầu ngài thả ta đi, ta không phải là không trộm được của ngài sao? Ôi… ôi…”


Nam nhân chế trụ vẫn bất vi sở động, lạnh lùng mở miệng: “Giao ra đây.”

Nghe nói thế hai người đồng thời ngẩn ngơ, Tần Đồng không hiểu gì cả, không phải không trộm được của hắn sao? Kia bảo người ta giao ra cái gì? Nam hài vẻ mặt sầu não, sờ soạng trong ngực, đem mấy tùi tiền ra, khóc lóc nói: “Chỉ có nhiêu đây, không còn nữa.”

Nói xong thành thành thật thật đem mấy túi tiền giao vào tay người nọ, Tần Đồng nhìn thấy rõ ràng trong đó có túi tiền của mình. Túi tiền giao cho người nọ, nam hài thừa lúc lực tay nhẹ đi, không cần nhắc nhở đã lập tức bỏ chạy mất dạng.

Tần Đồng lập tức ngây người, này gọi là cái gì? Xấu ăn hiếp xấu? Đường đường một sát thủ đi ăn hiếp một tiểu thâu? Thế giới này biến hóa thật là nhanh.

Người nọ vẫn giữ biểu tình như không hề thấy biểu cảm của Tần Đồng, cứ thế đi qua hắn. Tần Đồng xem trong tay hắn chính là túi tiền của mình, nhớ tới bộ dáng Chu tẩu, rốt cuộc mở miệng: “Ách, nhĩ hảo, chúng ta lại thấy mặt. Xin lỗi, trong tay ngươi có túi tiền của ta.”

Người nọ liền dừng lại cước bộ, nghiêng đầu liếc hắn một cái, tùy tay ném ra một cái túi tiền, còn lại đặt trong tay ước chừng, lập tức tùy tay ném ra ngoài, bước chậm rời đi.

Tần Đồng vội vàng tiếp được túi tiền kia, lúc đó còn có lực đạo làm cho tay hắn ẩn ẩn đau, chưa kịp tỏ vẻ gì, liền nhìn thấy người nọ cư nhiên đem toàn bộ túi tiền quăng ra ngoài.

Tần Đồng kinh ngạc, lúc này mới chú ý tới nguyên lai đây đều là hẻm nhỏ, hai bên đều là nhà nhỏ thấp bé, tất cả đều là từ cỏ tranh gạch mộc dựng bừa mà nên.

Trong lòng bỗng nhiên hiểu được điều gì đó, cúi đầu nhìn nhìn túi tiền không thuộc về mình kia, nghe thấy tựa hồ trong phòng có động tĩnh, vì thế liền ném đi túi tiền của mình trong tay, chạy ra truy theo cái người vừa mới rời khỏi.


Người nọ đi không được mau, vừa ra khỏi ngỏ nhỏ liền nhìn thấy một thân ảnh bắt mắt đang tiêu sái ở phía trước. Tần Đồng theo bản năng liền gọi người, vừa mở miệng mới chợt nhớ mình không biết tên đối phương, chỉ đành hô: “Uy uy, chờ một chút, từ từ đã!”

Người phía trước tựa hồ như không nghe thấy, chỉ chăm chăm mà đi, tạt vào một tửu quán ven đường, nhưng Tần Đồng một đường cứ hô to gọi nhỏ, đã khiến không ít người chú ý.

Nhìn thấy hắn vào tửu quán kia, Tần Đồng không chút nghĩ ngợi nhấc chân theo vào, tìm được cái bàn người nọ tọa liền ngồi xuống, thở hổn hển một hơi, quạt quạt lấy ít gió.

Trong *** tiểu nhị thấy có khách đến, chạy lại chào đón, cười nói: “Khách quan muốn dùng gì?” vừa lấy khăn trắng vắt trên vai lau lau bàn Tần Đồng.

Tần Đồng phất tay: “Ngươi xem rồi cứ đem lên đi.” Rồi đem tiểu nhị đuổi đi.

Người bên kia cái bàn không chút thay đổi biểu tình, tự rót mình một chén trà, chậm rãi uống một ngụm, hai người nhất thời không nói chuyện.

Tần Đồng nhất thời cảm thấy đầu óc mình không bình thường, thầm nghĩ tự nhiên lên cơn gì, đầu tự nhiên hâm hâm không chút nghĩ ngợi liền theo đến đây, chính là giờ đây, muốn như thế nào, chẳng lẽ tự giới thiệu hay sao?

Chính là nếu cứ như vậy, sẽ bị người ta cho là thần kinh có vấn đề, hơn nữa cái nghi vấn buồn bực kia cứ ở trong lòng khiến hắn thực khó chịu, hạ quyết tâm nhất định phải hỏi cho ra.

Ghét nhất bị rơi vào không khí như thế, Tần Đồng nhịn không được rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Này… Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Thanh âm cũng không dám nói lớn, ép tới rất thấp, cơ hồ còn nằm tại cuống họng, nhưng hắn biết, người đối diện nhất định nghe được.

Người nọ vẫn một ngụm lại một ngụm trà, không có phản ứng. Tiểu nhị đem rượu và thức ăn lên, người nọ đem trà đổi thành rượu, một ngụm lại một ngụm chậm rãi tiếp tục uống rượu, vẫn là không nói gì.


Chờ nửa ngày không thấy trả lời, Tần Đồng cuối cùng đem vấn đề kia hỏi thẳng: “Buổi tối hôm đó người kia… phải… là quán chủ võ quán kia đi? Ngươi… ngươi đem hắn đi đâu?”

Động tác uống rượu rốt cuộc cũng ngừng, hai mắt lạnh như băng quét lại, Tần Đồng không khỏi run lên.