Thương Hành Thiên Hạ

Chương 19: Ung thành

Trở lại xe cứ như mọi thứ vừa qua chỉ đơn giản là một cơn mộng du bình thường, đám lửa trại kia giờ chỉ còn là những đốm lửa tàn, Tần Đồng đi đến bên cạnh xe gối tay nằm xuống, nhưng cả một bầu trời đêm xinh đẹp lại không thể nào thu vào mắt hắn. Trước mắt chỉ tái hiện lại rõ ràng màn kịch vừa mới chứng kiến, nguyên lai dù ở nơi nào đi nữa thì hắc ám cũng đều có thể tồn tại.Thế giới này đột nhiên cứ như vậy lại trở nên vô cùng chân thật hiện ra trước mắt mình, làm cho hắn không khỏi cười khổ, hiện tại mình đã thành nhân chứng duy nhất chứng kiến việc giết người, những ngày sau này còn có thể an ổn hay không?

Cả một đêm chỉ lo nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ đến hồi nãy người nọ không có đem hắn đi xử lý, hẳn là cũng cảm thấy được hắn không có đủ sức uy hiếp, nếu đã là buông tha thì hẳn là tạm thời sẽ không tìm tới cửa đi; một hồi lại nghĩ nếu người nọ vì một lý do gì đó chỉ là tạm thời buông tha hắn, không biết chắc được khi nào thì sẽ lại đòi tới cái mạng của hắn, nhớ tới ánh mắt băng lãnh đến thấu xương kia, từng đợt hàn ý liền xuất hiện dọc sống lưng, khiến cho cả da đầu hắn cũng run lên.

Đang lúc xuất thần, trong xe đột nhiên lại có động tĩnh, Chu tẩu cùng tiểu đào bước ra khỏi xe ngựa. Tần Đồng nhìn sắc trời, cư nhiên ẩn ẩn trắng, đã muốn sáng mất rồi.

Tiểu đào xuống xe ngựa liền nhìn thấy Tần Đồng đã tỉnh, có chút ngạc nhiên: “Đại ca hôm nay tỉnh thật sớm.” Nguyên lai ngày thường Tần Đồng đánh xe thực cũng rất mệt nhọc, bình thường phải có người đánh thức mới chịu dậy, lần này cư nhiên tỉnh sớm như thế, khó trách tiểu đào lại ngạc nhiên.

Tần Đồng chỉ cười tùy tiện cho qua mọi thứ: “Trước kia chỉ đi vào những nơi hẻo lánh thôi, khó có cái nào được gọi là đại thành, ta đương nhiên có chút hưng phấn.”


Lời này cũng có một phần là sự thật, từ trước đến giờ chỉ đi qua những thôn trấn nhỏ, một đại thành chân chính thì thậm chí cả cái cổng cũng chưa bao giờ được nhìn thấy, cũng làm cho Tần Đồng ý thức được chính mình lúc trước đã bị quăng đến nơi nào, có lẽ là biên cảnh phía Đông Nam của Giang Di quốc. Nếu như trên núi kia không có Chu tẩu cùng mọi người, chỉ sợ chính mình đã chôn thây trong núi, hy vọng sống sót coi như là bằng không.

Ngày trước nghe Chu tẩu nói đã muốn lập tức đến Ung thành, đây cũng được xem là một tòa thành trọng đại của Giang Di về thương mại, đã khiến hắn nổi lên hứng thú. Cho nên hắn đem lý do này, tiểu đào cũng không có chút gì nghi ngờ, chỉ hưng phấn mà nói: “Ta cũng là lần đầu tiên nhìn xem thành phố lớn như thế, cũng không biết sẽ như thế nào đây.”

Đang nói đến đó, Chu tẩu đã thúc giục bọn họ chạy nhanh rửa mặt chải đầu, Tần Đồng cũng không có tâm tình tiếp tục đề tài này, vì thế nhanh chóng lôi kéo tiểu đào đi rửa mặt, nếm qua một chút thức ăn rồi vội vàng lên xe.

Không bao lâu sao, tường thành đã hiện ra trước mắt, nhưng Tần Đồng lại không có tâm tình thưởng thức. Lúc này cửa thành đã mở, giờ cũng còn sớm, chỉ có tốp năm tốp ba người đang đi vào, ngay cả binh sĩ thủ thành tựa hồ như cũng có chút thờ ơ.

Tần Đồng vội vàng đánh xe vào cửa thành, binh sĩ cũng chỉ tùy ý lướt mắt qua một chút liền để bọn họ tiến vào. Tiểu đào đã sớm chui ra khỏi thùng xe, ngồi bên cạnh Tần Đồng mở con mắt lớn hết cỡ để ngắm nghía thành phố lớn mà mình chưa bao giờ được nhìn thấy, cảm thấy được rất là mới mẻ.


Đường đi quả thật rất náo nhiệt, các tiểu hàng rong mua bán các loại hàng hóa đầy đủ mọi kiểu dáng cứ mặc sức rao hàng, một số người dậy sớm hoặc ngồi hoặc đứng đang tùy ý ăn uống, có chút vội vàng để chuẩn bị cho một ngày làm việc bận rộn.

Tần Đồng cùng mọi người cũng không vội vã tìm kiếm nơi nghỉ chân, cứ như thế mà chậm rãi đánh xe dạo khắp Ung thành. Lúc đầu Tần Đồng còn có chút lo lắng, tuy nhiên trời càng lúc càng lên cao, trên đường cái người đến người đi càng lúc càng nhiều, cửa hàng thì cứ lần lượt mở cửa ra đón khách, còn náo nhiệt hơn cả trấn nhỏ gấp mấy làn, cảnh tượng phồn hoa hấp dẫn đó rốt cuộc cũng đã thành công trong việc lấy đi hết mọi sức chú ý của hắn.

Đến lúc này Tần Đồng mới bắt đầu ý thức được Ung thành quả nhiên giống như lời Chu tẩu nói là một thương thành, trên đường các cửa hiệu cứ mọc lên san sát nhau, trừ tiệm cơm cùng tửu quán như bình thường, nơi này bán nhiều nhất chính là loại cây được ưa chuộng “Cận Châu thảo” (ta ko bít đây là loại cây gì, tìm không ra trên google ah T_T, “cận” = cây dâm bụt, đi chung với châu và thảo ko bít ra cái dạng gì) thường được chế tạo thành huân hương cùng các loại tơ lụa.

Ung thành này nổi danh cũng chính là bởi vì hai loại đặc sản này, bên ngoài tòa thành là hai dãy núi lớn do thiên nhiên ban tặng, trên núi nhiều nhất chính là tang phụ (cây dâu) cùng cận châu thảo, khí hậu thích hợp cùng với nước suối vô cùng tốt nơi đây đã tạo nên hai sản phẩm đặc trưng này, chất lượng thật không chê vào đâu được.

Do đó tơ lụa nơi này hàng năm đều là cống phẩm cho hoàng triều; “Hoa Trạch Hương” nổi danh cũng chính là do hai loại nguyên liệu nơi này tạo thành, khiến cho các tiểu thương dù xa cách ngàn dặm vẫn tìm đến trao đổi không dứt, từ đó cũng đã khiến cho Ung thành nơi biên thùy trở thành một địa phương phồn hoa náo nhiệt vang danh khắp nước.

Bởi vì các cửa hàng đã lục tục khai trương, trong thành cũng dần dần lan tỏa mùi hương cận châu thảo đặc biệt đó, cả tòa thành lúc này thật giống như được tẩm trong một làn hương dìu dịu thoang thoảng, khiến cho tâm trí con người bất tri bất giác cũng trở nên nhẹ nhõm hẳn.


Nghe được mùi hương như thế thần kinh khẩn trương trở nên thả lỏng, hứng thú của Tần Đồng không ngừng bị hấp dẫn bởi loại cỏ hấp dẫn kia, thật rất muốn có thể được sở hữu một ít.

Hắn chưa bao giờ ngửi qua được loại mùi này, nói gì thì nói cũng phải nhìn thấy được loại cỏ này có hình dạng như thế nào. Dọc theo trên đường tìm một vài cửa hàng hỏi thăm, đáng tiếc là trong tiệm chỉ có loại cận châu thảo đã qua xử lý hết, nhìn không ra được bộ dáng ban đầu, làm cho Tần Đồng không khỏi có chút thất vọng.

Bỏ ra chút tiền mua một ít cận châu thảo đã được xử lý, Tần Đồng quyết định ngày mai sẽ dành thời gian lên núi tìm xem loại cỏ mà mình chưa bao giờ được nhìn thấy.

Dạo quanh đại thành có chút quy mô này một vòng, trừ việc không tìm thấy được cận châu thảo chưa qua xử lý ra, điều mà Tần Đồng buồn bực nhất chính là một tòa thành lớn như thế này, hắn lại không thể tìm thấy được mấy cô nương xinh đẹp nào hết.

Ngẫm lại từ lúc bước chân đến chốn này, hắn chưa có giao du với bất kỳ cô gái nào. Trước kia bởi vì rơi vào hoàn cảnh như thế, cho nên hắn mới phải hạn chế đi không ít, nhưng rốt cuộc là cái nết đánh chết vẫn chưa có chừa, hiện nay ở một thành phố lớn như thế này lại không cần lo lắng đến cái ăn cái mặc, tâm tư ngắm mỹ nữ cứ thế tự nhiên mà trồi lên.

Trước kia ở trong thôn cùng nhóm nữ hài tử mỗi ngày gặp mặt, đi đến chợ trấn trên cũng gặp qua không ít các cô gái cùng thiếu phụ, nhưng vốn không có tâm tình hưởng thụ, hiện tại đây là Ung thành, rốt cuộc bản thân cũng đã lĩnh hội được sâu sắc câu “Đại môn bất xuất nhị môn bất mại” mà trước kia hắn chỉ thấy qua trang sách.


Tiểu thư con nhà khuê các lầu cao cửa rộng được nhà giàu nuôi dưỡng chiều chuộng, hắn làm gì mà có cơ hội được nhìn ngắm. Xuất đầu lộ diện ra bên ngoài đều là những nữ nhân gia đình bình thường, tuy rằng cũng là có chút hạn chế đi nhưng mà vì hoàn cảnh gia đình nên không có khả năng được ấp trong lồng son thiếp vàng, chỉ tiếc cái là diện mạo quá đỗi bình thường không đủ để lọt vào con mắt xanh của Tần Đồng.

Trong thành nơi duy nhất có “cô nương xinh đẹp” xuất đầu lộ diện là một phố hoa ở phía đông thành, Tần Đồng mải lo ca thán vì sao mà chỉ có ở phố đô hội này mới có sự tồn tại của một “làng chơi”, hưng trí bừng bừng chỉ lo nghĩ đến việc mở mang kiến thức, hoàn toàn xem nhẹ bên cạnh hắn căn bản chỉ là một tiểu nha đầu chưa biết sự đời.

Tiểu đào khi đó chỉ có thể trợn tròn con mắt nhìn thấy trước mắt nào là sa mỏng nhẹ nhàng, nào là những tiếng cười đùa thanh thoát thỉnh thoảng được truyền ra, còn tưởng rằng đây là một nơi đáng để thưởng thức, do Tần Đồng cứ vội vàng cho xe phóng thẳng tới. Chính là còn cách đầu phố chỉ vài bước nữa thôi thì Chu tẩu ở trong xe lạnh băng phán ra hai chữ “Trở về”, một phát khiến cho Tần Đồng không khác gì một quả bóng cao su bị xì hết hơi.

Tiểu đào vẫn còn nghi hoặc muốn hỏi vì lý do gì, Chu tẩu cũng không thèm để ý đến nàng, trực tiếp ra lệnh cho Tần Đồng “Đưa ta trở về.” Tần Đồng lúc này mới nhìn thấy biểu tình của tiểu đào, chột dạ nhận ra, đành thành thành thật thật đánh xe quay trở về.

May mắn tiểu đào không ngừng hỏi cái này cái kia, thật cũng đủ để khiến Tần Đồng không có thời gian để mà buồn bực, cứ phải lo ứng phó với những vấn đề vô cùng kỳ quặc mà cũng ngây thơ buồn cười của nàng, thuận tiện ghé vào nếm thử những món ăn vặt được bán ven đường.

Cứ thế đến khi bọn họ ăn uống đã đời, Ung thành cũng gần như đã được tham quan gần hết (trừ cái phố hoa kia ra ^_^), hết cả một ngày xoay tới xoay lui, trên xe cũng thật khiến con người ta mệt mỏi, lại thêm Tần Đồng tối qua không có ngủ hảo, lúc này lại càng cảm thấy mệt, vì thế liền ghé lại một khách tìm hai gian phòng.


Chờ mọi thứ được an bài ổn thỏa, Tần Đồng phải vật lộn với hai con mắt để có thể lết về tới phòng, cũng không thèm ăn cơm nữa, trực tiếp bổ nhào vào giường ngủ như chết.