Thương Hành Thiên Hạ

Chương 14: Khởi bộ

Thời gian chậm rãi trôi qua, chợ cũng đã sắp tan. Tần Đồng hết ngoảnh đông lại ngoảnh tây, tiểu đào nhìn thấy bộ dáng không yên lòng ấy, không khỏi thắc mắc: “Công tử, ngươi là đang nhìn cái gì?” Tần đồng lùi về sau gãi gãi đầu, nói: “Aiii, không có gì.”

Hắn đem son phấn đưa cho Châu nhi, vốn là tính muốn mượn tay Châu nhi để có thể cùng Tô chưởng quầy hợp tác. Lần trước hắn bị cự tuyệt hoàn toàn, chính mình đi thêm một lần nữa lại càng mất mặt, cũng không dám nói rõ với Châu nhi, như vậy chỉ sợ càng khiến người ta chán ghét, thật sự rất khó khăn. Vì thế liền nghĩ làm cho Châu nhi đem về một thứ gì đó cho Tô chưởng quầy xem thử, có lẽ sẽ có một tia hy vọng, kết quả chờ dài cả cổ mà chả thấy động tĩnh gì, chắc là đã thất bại rồi, đành phải chịu thôi.

Suy nghĩ cả buổi trời, bỗng nhiên túm lấy tiểu đào, vội vàng nói: “Tiểu đào, ta có chuyện này, phải đi khỏi đây một chút.” Nói xong liền chuẩn bị chạy. Hiếm khi có dịp tiểu đào phản ứng linh hoạt, nhanh tay giữ chặt, đem mọi thứ ném qua cho cô nương bên cạnh, nói: “Ta đi theo ngươi, nương muốn ta trông chừng ngươi cho tốt.”

Nghe được lời này Tần Đồng mặt trở nên đen thui, nhưng cũng không nề hà gì, chỉ dẫn theo tiểu đào vội vàng đến “Nghênh Tân quán” tìm tiểu nhị tên Trịnh Ba kia, Tần Đồng vốn không nhớ rõ tên hắn, đứng trước mặt hắn cả ngày trời mới ngượng ngùng nói: “Cái kia… Ách… Tiểu nhị ca, ta nghĩ ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?”

Trịnh Ba đúng thật không phải là một người thích so đo, sảng khoái nói: “Công tử cần gì? Cứ việc mở miệng là được.” tùy tiện cười một chút.

Tần Đồng lập tức đối với hắn hảo cảm tăng lên, hắn không thích giao tiếp với người lòng dạ thâm sâu, thật sự sẽ chỉ khiến cho hắn có cảm giác đầu óc càng nhức nhối thêm mà thôi.

Lập tức không khách khí nói: “Mỗi tháng tập hợp tại đây bán son phấn thật sự rất không thuận tiện, ta nghĩ muốn tìm một cửa hiệu tại trấn này, nhưng vốn không quen đường, đánh phiền Trịnh ca vậy.”


Trịnh Ba nói: “Việc này không khó, cũng không phải là phiền toái. Công tử chỉ cần nói cho ta biết, muốn cửa hiệu như thế nào, ta sẽ thay ngươi tìm kiếm.”

Tần Đồng mừng rỡ, vội vàng nói: “Lúc này thì không cần quá lớn, chỉ có thể đỡ tốn một ít tiền thuê là tốt rồi.” Trịnh Ba nghe xong liên tục gật đầu. Tần Đồng lấy ra một miếng bạc vụn, nhét vào ngực Trịnh Ba, nói: “Trịnh ca nhiệt tình hỗ trợ, Tần Đồng ta thật sự cảm kích. Đây là chút lòng thành, nhân tiện mua ít rượu, toàn bộ là ta mời ngươi.”

Trịnh Ba cũng không từ chối, cầm lấy nói: “Nguyên lai công tử tục danh là Tần Đồng. Ta đã nhớ kỹ, Tần công tử, ngươi tháng sau xuống đảm bảo sẽ nghe được tin tức tốt.”

Tần Đồng lúc này mới ý thức được mình từ đầu chí cuối không có báo tên, ngượng ngùng cúi đầu cười “Hắc hắc”, lúc này mới nói: “Không còn sớm nữa, ngươi Trịnh ca cũng phải bận rộn, ta cũng phải trở về.” Cáo từ rồi cùng tiểu đào rời đi.

Trên đường tiểu đào hỏi: “Công tử, ngươi phải mở cửa hàng sao?”

Tần Đồng gật gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu mỗi tháng chỉ dựa vào mấy ngày này, thật sự không tiện. Nhất định mình phải có cửa tiệm, hơn nữa ta khởi đầu cũng tốt lắm, nếu không phát triển tốt, chẳng phải cái tên rất hay kia sẽ bị uổng phí hay sao?”

Tiểu đào nghe hắn khoe khoang, cười “phốc” một tiếng nói: “Đúng rồi đúng rồi, công tử nói rất đúng, rất là uổng cái tên hay.” Nói xong vẫn khanh khách cười không ngừng.

Tần Đồng nhìn ra ý tứ của nàng, nhún vai đáp lại, sau đó nói: “Việc này xong xuôi, xem như cũng nhẹ một nửa. Đi thôi đi thôi, về nhà còn rất nhiều việc phải làm.” Vì thế cùng tiểu đào bước nhanh trở về.


Mọi người đã thu dọn sạp, đang chờ bọn họ, nhìn thấy họ trở về, liền bắt đầu gánh đồ đạc lên, thôn trường nói: “Tốt lắm, mọi người đã đầy đủ rồi, quay về thôn đi.” Mọi người ứng với một tiếng, hướng trở về thôn.

Tần Đồng là người không che giấu được chuyện gì, trên đường liền khai ra việc chuẩn bị mở cửa hàng cho mọi người, thuận tiện chính thức giới thiệu Hứa Mặc, nói quyết định cấp cho thôn mình một phu tử. Có thể tập viết chữ luôn là một chuyện tốt, tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được Tần Đồng lại lo lắng đến cả vấn đề này, vừa phấn khích vừa lo lắng, liên tục khen ngợi, đối đãi với Hứa Mặc càng khách khí, thật làm cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh.

Trở về thôn, thôn trưởng an bài chỗ ở cho Hứa Mặc, mọi người chuẩn bị tốt dụng cụ thường ngày, sau đó đều tự giải tán để đi ăn cơm nghỉ ngơi.

Tần Đồng nếm qua cơm chiều, đem chính mình ném lên giường, ngủ đến trời đất sụp đổ cũng không them quan tâm.

Ngày hôm sau, chỉ tùy tiện ăn điểm tâm, liền vội vàng đi tìm thôn trường, sau đó cùng nhau tới chỗ Hứa Mặc, thương lượng chuyện học hành, tìm một bãi đất trống, quyết định dựng nên một nơi để học tập.

Tạm ổn một việc, vội vàng chạy trở về, đem mọi người làm son phấn trong thôn triệu tập lại, hiện tại đã qua mùa xuân, phải thu hoạch hoa cỏ mùa xuân lần cuối cùng, càng nhiều càng tốt, để dành sử dụng.

Do đó, Tần Đồng thật sự giống như con quay, quay hoài quay hoài không nghỉ. Vừa xem xét việc xây dựng học đường, còn lên núi hái hoa cỏ chế son phấn, việc nhà Chu tẩu cũng không thể thiếu hắn. Mỗi ngày đeo hai con mắt đen thui, ai thán mình thật sự là mệnh khổ, bằng không sao ở thời hiện đại thì bị bắt học này học kia, về tới đây rồi cũng không được thanh nhàn nữa.

Sau được Chu tẩu mở lòng từ bi, miễn cho hắn việc nhà, lúc này mới có thể thoải mái một chút. Một mặt còn lại vẫn tiếp tục ca thán năng lượng hoạt động của cổ nhân, thật sự, không quá vài ngày, học đường kia đã được xây dựng gần như đàng hoàng. Tuy rằng là giản dị, bất quá cũng làm được, lại thật sự rất bền.


Không bao lâu sau học đường đã được xây xong, lo lắng cho công việc của thôn dân, vì thế liền đem thời gian một canh giờ sau bữa cơm trưa để vào học. Đây là nguyện vọng của thôn trưởng đại nhân, vì thế mà toàn bộ nam nữ già trẻ trong thôn không ai không dám đến họp, tất cả đều muốn trở thành học trò.

Lúc bắt đầu Hứa Mặc vì nhiều người học chung lẫn lộn như thế mà cảm thấy vô cùng khó khăn, so với việc ngày đó mình đi học thật sự rất khó thực hiện.

Đang nhức đầu, Tần Đồng đã đưa ra cho hắn được một biện pháp. Đề nghị chia người ra thành hai nhóm, một lớn một nhỏ. Đối với người lớn, chỉ cần dạy một chút những cái thường nhật là đã đủ rồi. Còn bọn nhóc, đương nhiên sẽ nghiêm khắc quản giáo, như vậy thì khi người lớn có gì đó không hiểu, họ cũng có thể hỏi đứa nhỏ. Phiền não của Hứa  Mặc như thế cũng đã được giải quyết.

Tần Đồng cũng đi theo học hai ngày, phát hiện chũ Hán thời này so với những gì mình đã được học cũng không khác là bao, chỉ là có một chút biến thể, cũng không khó nhớ, liền bỏ qua việc này. Chỉ khi nhàn rỗi sẽ nhờ Hứa Mặc làm cho hắn một bảng chữ mẫu, chính mình hưng trí bừng bừng bắt đầu luyện tập viết chữ bằng bút lông.

Điều duy nhất đáng tiếc chính là hắn không phải người tài giỏi, luyện mười ngày, trừ bỏ “Một, hai, ba” đơn giản nhất, những chữ khác đem so với gà bới cũng không khác là bao, ngay cả những đứa trẻ con trong thôn mới vừa học đọc học viết thôi cũng đã tiến bộ hơn hắn rất nhiều. Đối với việc này, Hứa Mặc chỉ có thể bi thương thở dài, còn tiểu đào thì cười đến thắt lưng cũng không dậy nổi.

Mọi người không một ai hiểu được, người kia rõ ràng là một vị công tử, thoạt nhìn có vẻ viết thư viết văn cũng không phải là ít đi, thế nào mà lại có thể cho ra loại chữ khó coi đến như vậy? Tần Đồng chỉ có thể “Hắc hắc” ngây ngô cười, chỉ biện giải rằng là do mình trước kia không yêu thích việc học hành. Hứng thú cùng niềm tin của hắn đã phải chịu đả kích rất lớn, vì cái gì cầm bút lông lại khó đến như thế cơ chứ?

Ngoài trừ việc này ra, Tần Đồng còn phải bận rộn vất vả sắp xếp mọi thứ chuẩn bị cho ngày tiệm khai trương. Tuy rằng khi học ở học viện hắn suốt ngày không đánh thì nháo, bất quá vẫn là có chút kiến thức còn níu kéo ở lại được trong trí nhớ của hắn, đem dùng vào thời đại này, hiệu quả cũng thật không tồi.

Đầu tiên là tìm Tam thúc khắc một tấm biển hiệu thật đẹp, sau đó đóng dấu nhãn hiệu lên toàn bộ bao bì sản phẩm của mình, bước đầu tiên xem như đã xong.

Đến bước thứ hai, Tần Đồng nghĩ tới nghĩ lui, phải có sổ sách đàng hoàng, bằng không đến  lúc buôn bán đắt đỏ thế nào cũng sẽ nảy sinh nhiều phiền toái. Cặm cụi hai ngày, sau đó liền cầm lấy thiết kế quyển sách của mình chạy đi tìm Hứa Mặc, nhờ Hứa Mặc giúp hắn làm một quyển.


Hứa Mặc biết không thể trách gì được chữ viết gà bới của hắn, liền gật đầu tiếp nhận, bất quá lúc bắt đầu mới thấy thực khó khăn, khiến hắn cứ phải chạy đi tìm Tần Đồng suốt, bắt đầu hơi có chút hoài niệm thời quá khứ thanh nhàn được vô sự ngủ gật suốt cả ngày khi làm người viết thư.

Tiếp đó, Tần Đồng nghĩ cần phải có người trông coi, liền truyền tin tức trong thôn, nói hắn cần hai người chăm sóc tiệm, nhân tiện tìm luôn một người tạp dịch.

Tin tức vừa được thả, các tiểu cô nương trong thôn bừng bừng khí thế anh dũng xung phong, làm cho hắn một phen hoảng sợ. Rốt cuộc hắn đành phải cho mọi người cạnh tranh, nghĩ ra một đề thi nhỏ, còn phải có phỏng vấn nữa.

Tất cả mọi người ai cũng đều cảm thấy thú vị, tự nhiên cũng hưng trí bừng bừng đi chuẩn bị cho cuộc thi. Cuộc thi ngày hôm đó, sân nhà nhỏ bé của Chu tẩu chật ních người, đến dự thi có, đến xem náo nhiệt cũng có, vây chặt như nêm, thật đã trở thành một đại sự trong thôn.

Trải qua một ngày tầng tầng lớp lớp các cuộc thi, rốt cuộc cũng đã chọn được người. Cả hai người này đều không quá mười sáu tuổi, một người tên là Vọng Xuân, một người tên là Mộng Mai. Mồm miệng lanh lợi, cũng đi theo Tần Đồng học hỏi việc chế tạo son phấn, đối với những chi tiết cùng đặc điểm đều có thể nắm rõ như lòng bàn tay, làm cho Tần Đồng rất là vừa lòng.

Về phần tạp dịch, lo lắng hai người này tuổi còn nhỏ, sợ phải đi xa, liền nhờ phụ thân của họ đến hỗ trợ, vừa chiếu cố tốt lại vừa an toàn. Thuận tiện chọn trong thôn hai tiểu tử nhỏ tuổi, an bài họ cứ mười ngày một lần lại lên tiệm ở trên trấn, chính là để bảo trì liên lạc, ngoài ra cũng có thể nắm bắt được tình hình tiêu thụ, tùy thời mà bổ sung nguồn cung cấp.

Khi đã chuẩn bị xong xuôi, sổ sách phần Hứa Mặc cũng đã hoàn thành. Dựa theo yêu cầu của Tần Đồng, sổ sách ghi chép lại hàng tháng, trang sổ cùng với ngày tháng khớp với nhau, thuận tiện cho việc ghi chép cùng xem xét.

Tần Đồng vì thế cũng chỉ hai tiểu cô nương kia cách ghi chép sổ sách, đem son phấn các loại đánh số thứ tự lại, nhóm lại từng nhóm, ghi cả bảng giá cả, muốn các nàng phải nhớ thật kỹ để làm tốt việc sổ sách.


Xong xuôi đâu đó, Tần Đồng mới phát hiện mình đã xem nhẹ điều cơ bản nhất, chính là kiểm tra số lượng sản phẩm đầu ra. Vội vàng muốn làm thêm một bảng báo cáo nữa, hắn chỉ hận không có phát minh vĩ đại nhất của nhân loại – máy tính, đã khiến cho Hứa Mặc đầu đầy hắc tuyến, chỉ muốn một phát đem hai tay mình chặt đứt cho rồi.

Làm đi làm lại xong xuôi, chợ cũng đã không còn xa nữa. Tần Đồng nhảy nhót không thôi, ngày mong đêm ngóng ngày đó mau đến, muốn sớm thấy cái cửa hiệu mặt tiền do Trịnh Ba tìm kiếm. Cùng lúc đó, một kế hoạch to lớn hơn cũng đã bắt đầu nảy nở trong đầu hắn.