Thượng Cung

Chương 8: Sóng gió vẫn gào thét trong âm thầm

Sắc mặt Khổng thượng cung tuy bình tĩnh, nhưng ta biết,

hô hấp của nàng cơ hồ ngừng lại, trong ánh mắt hiện lên thần sắc vội vã. Những

thứ Thượng cung tự tay ghi chép, trải qua tâm huyết của hơn mười đại thượng

cung, toàn là bí quyết chế tạo quý giá. Kỳ thật tay nghề của nghệ nhân trong

cung cũng không khác gì dân gian, mỗi người đều có bí quyết độc môn tổ truyền,

biện pháp truyền lại duy nhất, chỉ có tự tay ghi chép, chờ đến khi mình không

còn ngồi trên vị trí này, không ai có thể uy hiếp được mình nữa, mới lưu lại

cho tân thượng cung.

Nếu như không có bản ghi chép này, tương đương với

thượng cung không có vốn liếng riêng, vị trí của Khổng thượng cung bất cứ lúc

nào cũng có thể bị người khác thay thế. Nếu vị cấp dưới nào được quý nhân trong

cung thưởng thức, đuổi nàng xuống ngựa, cũng không phải không có khả năng.

Ta trở thành nữ nhân của hoàng thượng, vị trí thượng

cung liền vô duyên với ta, nhưng trong lòng vị Khổng thượng cung này vẫn còn hi

vọng. Chỉ cần trong lòng nàng còn hi vọng, liền có thể mặc ta sai khiến!

Ta mỉm cười hỏi nàng: “Nghe nói Khổng thượng

cung vài lần phái phòng ăn đặc biệt nấu canh thuốc ninh khí dưỡng thần đưa đến

Trường Tín cung, ở chỗ ta lại có mấy phương thuốc tự tay ghi nên nhớ rất kỹ,

không bằng để ta viết ra, trợ giúp Khổng thượng cung một tay?”

Khổng thượng cung thần tình khó dò nhìn ta, tiện đà

cười cười, ”Nương

nương thực là tốt bụng, còn nhớ đến người xưa.”

Ta thở dài: “Bà ấy cũng đã từng giúp ta, người đã

giúp ta, ta luôn khắc ghi trong tim.”

Trong phòng thoang thoảng mùi trà, Khổng thượng cung

trầm mặc trong hương trà thật lâu, sau đó nói khẽ: “Vậy để nô tì giúp

nương nương hoàn thành tâm nguyện này?”

Ta cười cười, đậy chén trà lại, tiếng động thanh thúy

dễ nghe vang vọng trong không gian, “Bản phi tự nhiên sẽ nhớ kỹ phần ân tình

này của ngươi.“

Khổng thượng cung đứng dậy cung kính hành lễ với ta,

cáo từ.

Xem ra đêm nay lại là đêm trăng sáng. Nghe

nói người xưa kia cả ngày ở trong cung bái phật đọc kinh, không biết Đạo

Phật có thể bình ổn tâm tư của bà ấy không.

Đêm nay, quả nhiên là một đêm trăng đẹp, mặt trăng như

caí khay bạc chiếu lên lớp ngói lưu ly trong hoàng cung khiến nó lung linh tỏa

sáng. Ta mặc một bộ y phục cung nữ, trong tay mang theo canh thuốc do thượng

thiện phòng chuẩn bị riêng cho thái hậu, đi trên cầu thang đá khắc phượng tại

Trường Tín cung. Vì có lệnh bài của cục Thượng Cung, mà mỗi ngày đến thời điểm

này, luôn có người của cục Thượng Cung mang canh đến cho thái hậu, cho nên,

cũng không khiến người bên ngoài chú ý. Người khác cũng không nghĩ tới, vào

thời điểm này Trường Tín cung mà người bên ngoài sợ hãi tránh né không kịp, lại

còn có người dám mò tới.

Mà người tới, lại là thượng cung tiền nhiệm Ninh Vũ

Nhu nổi tiếng lạnh lùng, bạc bẽo.

Nhờ bảo canh này có cách thưởng thức đặc biệt, cung nữ

dẫn đường mới chịu để ta gặp mặt thái hậu.

Trường Tín cung vẫn như cũ, tường đỏ ngói xanh, cửa sổ

gỗ lim, vĩnh viễn không lộ ra một chút điêu tàn. Tại các sảnh, vẫn cắm những

nhành ngọc lan dài tươi mới nhất, trên cành lan vẫn không dính một hạt bụi nhỏ.

Tuyên Hòa đế chiếu cố mẫu hậu hắn thật sự rất tốt. Bởi vì mẹ đẻ của tân đế đã

qua đời, thái hậu vẫn chưa bị tước đoạt phong hào. Nàng vẫn là thái hậu như cũ,

nhưng quyền thế lại không giống, nàng bị bẻ gãy vây cánh, trở thành một vị phụ

nhân bình thường được hưởng thụ địa vị cao quý và vinh hoa phú quý trong hậu

cung.

Trước mắt xuất hiện một thiền đường* nho nhỏ, tiếng mõ

đơn điệu từ trong thiền đường truyền ra. Cung nữ dẫn đường xoay người lui

xuống.

(*Thiền

đường:Phòng để niệm kinh.)

Hương nhang từ khe cửa truyền ra, nồng đậm không tan,

lại không làm cay mắt mũi, khiến y phục nhiễm một mùi hương nồng đậm, khiến

người ta nghe thấy liền có cảm giác toàn thân thư thái. Cục Thượng Cung dựa

theo sự phân phó của Tuyên Hòa đế, chẳng hề vì chính biến mà lạnh nhạt, đến đàn

hương cũng cung cấp thứ tốt nhất cho Trường Tín cung.

Ta đẩy cửa đi vào phật đường, đối diện với Quan Âm

nương nương đứng thẳng mỉm cười, tay cầm một nhành liễu.

Một bà lão tóc hơi bạc đưa lưng về phía ta, mặc lụa

cẩm tú, xếp bằng trên bồ đoàn**, nhẹ nhàng gõ lên cái mõ trước mặt, tựa hồ

không nghe thấy việc bên ngoài. Ta lắp bắp kinh hãi. Thái hậu không quá năm

mươi tuổi, mấy ngày trước đầu vẫn đầy tóc đen, hiện giờ đã già thành bộ

dáng này sao?

(**Bồ đoàn: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ)

Ai cũng nói trong cung tịch mịch, hồng nhan chớp mắt

đã bạc đầu, một khi thất bại, vinh hoa sẽ hóa hư không.

Ta để hộp đựng thức ăn trên mặt đất, nói khẽ: “Thái hậu nương nương,

nên uống rồi.”

Thái hậu nghe thấy tiếng người, dừng mõ lại, nói: “Lại đến giò uống canh

sao? Canh an thần của Tư thiện phòng các ngươi nấu càng ngày càng tốt, mỗi đêm

nếu như ai gia không uống canh này, thì không thể đi vào giấc ngủ.”

Ta nhẹ giọng cung kính đáp lời: “Thái hậu nương

nương, lần này nô tỳ mang đến canh do Khổng thượng cung phối chế riêng cho

ngài, để trị liệu chứng tim đập nhanh.”

Nàng nghe vậy chậm rãi từ trên bồ đoàn đứng lên.

Ta đi nhanh vài bước, đỡ nàng đứng dậy. Bỗng nhiên

nàng nâng mí mắt, hai mắt như điện quét qua ta một cái, nói: “Làm sao dám làm phiền

nương nương đến hầu hạ?”

Nghe lời này, ta mừng thầm trong lòng. Bà vẫn không mất

ý chí chiến đấu, một bà lão đánh mất ý chí chiến đấu sẽ không cảnh giác như

thế. Nàng một phát bắt được cổ tay ta, ta thở nhẹ một tiếng, trên mặt hiện ra

thần sắc thống khổ, “Thái

hậu nương nương, nô tỳ…”

Bà nới lỏng cổ tay ta, không chú ý nhìn chỗ cổ tay

sưng đỏ một cái, nói: “Đã tới rồi, chỗ của ai gia chuẩn bị thêm một cái

chén, không bằng cùng ai gia uống một chén canh an thần đi?”

Ta miệng nói không dám, chậm rãi đỡ bà ngồi xuống bàn.

Ta cầm lấy hộp đựng thức ăn, mở hộp, lại từ trong hộp

đựng thức ăn lấy bình canh ra đặt lên bàn, lại từ trong tủ mang ra chén sứ

men xanh, chậm rãi múc canh, trình lên.

Ta biết thái hậu còn nghi ngờ ta. Tất cả những người

tham dự chính biến bên cạnh bà trong cung đều bị tân đế tàn sát sạch sẽ, tuy

thế lực nhà mẹ của thái hậu khổng lồ, nhưng bị tân đế chặt đứt tin tức, nước xa

không cứu được lửa gần. Thái hậu cần ta, nhưng bởi vì tân đế chỉ để lại mình

ta, khiến bà không thể không hoài nghi.

Ta uống thử qua một hớp trước, bà mới chậm rãi tự mình

dùng thìa bạc múc canh, cho vào miệng. Thái hậu nhắm hai mắt lại, thưởng thức

vị canh, nói: ” Hôm

nay ngươi đã tới, hẳn là có việc cầu xin ai gia. Ngay cả bản thân, ai gia còn

khó bảo toàn, không ngờ còn có người cũ nhớ đến ai gia, nói đi, ngươi muốn cầu

xin cái gì?”

Mặt ta đau buồn, quỳ xuống nói: “Thái hậu nương nương

trước kia luôn luôn quan tâm nô tì. Nô tì nhớ thái hậu có bệnh tim đập nhanh,

lúc nô tì là thượng cung, có nhớ một phương thuốc chuyên trị chứng

tim đập nhanh, vốn muốn trình lên cho thái hậu, nhưng mọi việc đột phát, nô tì

không kịp dâng phương thuốc cho thái hậu nương nương. Gần đây nô tì nghĩ

đến, mùa này hàng năm bệnh tim đập nhanh của thái hậu sẽ tái phát

nhiều lần, cho nên mạo hiểm thay đổi thân y phục này, mang theo canh thuốc đã

chuẩn bị, đến thăm thái hậu.”

Để bình canh thuốc trên bàn ăn bằng gỗ tử đàn, canh

dùng nhiều vật liệu, cũng khiến ta mất không ít tâm tư. Ở cục Thượng Cung đã

nhiều năm, ta đã dưỡng thành một thói quen: không quản là chế tạo vật phẩm cho

ai, cũng không quản ta và người đó có bao nhiêu thù hận, khi chế tạo đồ vật

luôn yêu cầu thập toàn thập mỹ, không một tỳ vết. Bởi vì ta biết, cái để ta dựa

vào, chỉ có một thân tay nghề này mà thôi, không thể để người ta tìm ra nửa

điểm sai lầm. Tranh đấu với nhau là người trong cung, mà không phải là đồ vật.

Thái hậu khẽ thở dài: “Mấy ngày nay, cục

Thượng Cung không có đồ ngươi làm, ai gia không có ngươi hầu hạ, quả thật có

phần không quen. Thứ quan trọng nhất của ngươi là đôi tay, ngàn vạn lần đừng để

người ta phế hai bàn tay này đi.”

Thái hậu nói xong, lại dùng thìa múc một muỗng canh

uống. Tuy gương mặt Thái hậu không có biểu hiện gì, nhưng ta biết, bà rất hài

lòng về bình canh này, hơn nữa bà cũng đã chú ý tới thương tích trên cổ

tay ta. Nhưng những thứ này cũng không thể khiến ba ấy cảm động, bà ở hậu

cung nhiều năm, vô số phi tần dùng hết thủ đoạn muốn bợ đỡ, có gì mà bà chưa

gặp quá?

Ta không dám để lộ chút thần sắc bất bình nào, chỉ

miễn cưỡng trả lời: “Thái

hậu nương nương, nô tì mệnh hèn, dù hai tay này bị người ta phế đi, cũng đơn

giản là mệnh trời khó trái.”

Keng một tiếng, thìa bị ném vào trong bát sứ men xanh,

canh thuốc màu vàng bị bắn tung toé ra ngoài chén. Thái hậu tiện tay ném bình

canh thuốc lên trên bàn, lạnh lùng mà nói: “Đã là mệnh trời,

ngươi tới đây làm gì hả?”

Ta vội vàng bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, bất chấp

đầu gối đánh vào trên sàn nhà bằng gỗ đau đớn từng trận, vội vàng lạy, nói: “Thái hậu nương nương,

nô tì ngu dốt, nô tì nói sai rồi, thân thể thái hậu quý giá, xin đừng

vì tức giận mà hại đến thân thể.”

Đầu dán trên sàn nhà lạnh như băng, dư vị đàn

hương lướt qua chóp mũi rũ xuống của ta, khóe mắt liếc khắp nơi, ta trông thấy

trường bào bằng gấm mây trắng thuần của nàng. Thái hậu nương nương xuất thân

cao quý, từ nhỏ chưa từng dùng thứ gì làm bằng vải bông. Lúc ta nhậm chức thượng

cung, tìm hiểu khắp nơi, nghiên cứu ra gấm dệt bằng tơ tằm trắng thuần này,

dùng tơ tằm chưa nhuộm màu dệt ra hoa văn thiên nhiên, hoặc sáng hoặc tối,

từng khiến thái hậu vui mừng không kìm nổi. Ta biết trong cung nàng thấy nhiều

vật trân quý, một khi có đồ vật mới, đồ cũ sẽ ném đến sau đầu, nhưng thái hậu

đến nay vẫn mặc nó, chẳng những bởi vì nó mềm mại thư thái không nhăn nheo,

cũng bởi vì ta rõ đạo lý thứ quý giá không nên có nhiều, kêu người dệt ra một

cuộn, sau khi thái hậu chế thành hai bộ quần áo cho riêng mình thái hậu, liền

phá hỏng máy dệt mà mình phải trăm cay nghìn đắng mới kêu người ta làm được, từ

nay cục Thượng Cung không dệt được gấm mây trắng thuần này nữa. Thái hậu mặc

loại y phục như vậy, trong lòng sao lại không cao hứng, đám phi tần làm sao lại

không sinh lòng hâm mộ?

Ăn trên ngồi trước chỉ là một loại cảm giác mà thôi,

mà ta, thì mượn thế hùa theo loại cảm giác này.

Tất cả phương pháp chế tạo, đều nằm trên quyển sổ

thượng cung tự tay ghi chép, nằm trong đầu ta, chỉ có ta, mới có thể tái hiện

nó.

Cho nên, Khổng Văn Trân mới thèm muốn nó như điên.

Mà ta, chỉ mong thái hậu có thể nhớ đến ta một chút là

tốt lắm rồi.

Đèn thanh ngọc khắc hoa văn hình mây tỏa bóng trên sàn

nhà, chớp động dưới ánh nến. Thái hậu thở dài một hơi, nói: “Đứng lên đi!”

Ta vội vàng đứng lên, không dám xoa đầu gối đang phát

đau, đi vài bước đến bên cạnh thái hậu, “Thái hậu nương nương, nô tì giúp ngài

múc thêm ít canh nhé?”

Bà khẽ gật đầu. Ta chậm rãi múc thêm cho thái hậu một

chén. Bởi vì hôm nay đóng giả thành cung nữ cục Thượng Cung, ta chải một cái

búi tóc Thùy loa (1) kiểu dáng đơn

giản, sau đầu cố ý cắm lên một cây thoa ngọc bích, có tua rua xanh nhạt thả

xuống, vừa vặn ngăn trở vết thương sau đầu. Lúc ta múc canh khẽ động da đầu,

chỗ bị rách chưa đỡ, khiến đầu ta co rút đau đớn một chút, tay run lên, canh

thuốc liền vãi một ít ra ngoài. Ta hơi nhíu mày, lại giả như không có chuyện gì

ổn định cánh tay, dâng canh lên thái hậu.

Thái hậu bưng canh thuốc, nhẹ hớp một ngụm, nhìn đồ

trang sức của ta, thuận miệng nói: “Lúc ngươi làm thượng cung, rất biết

người biết ta, chế tạo vật phẩm cũng tốt, rất cẩn thận tỉ mỉ. Hôm nay tuy giả

dạng thành cung nữ tới gặp ta, cũng không nên trang phục lung tung, khiến người

ta chú ý. Đã chải búi tóc Thùy loa, thì không nên đâm thoa ngọc bích, miễn cho

người ta dèm pha.”

Ta khom lưng, nói: “Chỉ vì đêm dài yên

tĩnh, lại muốn kịp giờ tới gặp thái hậu, vì vậy mà lấy sai ngọc trâm, không ngờ

ánh mắt thái hậu nương nương tinh tường như thế…”

Thái hậu khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.

Lúc ta ra khỏi Trường Tín cung, đồng hồ nước vừa mới

vang lên ba lượt, ta quay đầu nhìn lại cát thú (2) ngồi trên mái

hiên ánh lên dưới trăng sáng, yên tĩnh mà thanh nhã.

Ta nhổ ngọc trâm trên đầu xuống, khẽ cười. Bà ta đã

phát hiện điểm khác thường trên đầu ta, như vậy, tự nhiên sẽ phái người đi điều

tra vì sao ta lại bị như thế. Bà ta sẽ biết, tân đế đối xử với ta chẳng hề tốt

lành gì, mỗi một thủ đoạn đày đoạ vũ nhục, dằn vặt của hắn sẽ bị bà ta nắm rõ.

Như vậy, bà sẽ lợi dụng điểm này sao? Ta có thể lấy được sự tin tưởng của bà ta

một lần nữa sao?

Tân đế có thể chặt đứt sự liên thông tin tức giữa

trong và ngoài cung của thái hậu nương nương, nhưng ta tin tưởng, hắn chém

không đứt mạng lưới quan hệ trong cung của bà, bởi vì hắn chỉ nguyện ý rửa sạch

Trường Tín cung trong một quy mô nhỏ, những cung nhân thái hậu ẩn tàng trong

cung khác, còn có thể tiếp tục cống hiến vì bà. Ta quá rõ thủ đoạn của thái

hậu. Phàm những cống hiến cho bà ta, ai không có một vài nhược điểm bị thái hậu

nắm trong tay, khiến người ta không thể không sợ chết mà tận trung? Tân đế nhất

thời nhân từ, lưu lại một tai hoạ ngầm vô cùng nghiêm trọng.

Hắn làm sao biết, ta có thể lợi dụng những đày đoạ vũ

nhục mà hắn ban tặng?

Hi vọng cây ngọc trâm chẳng hề thích hợp này, có thể

mang đến cho ta vận may.

Lặng lẽ trở lại Lan Nhược hiên, đang muốn theo cửa

hông đi vào, lại thấy Tố Khiết đưa một tiểu thái giám đi ra. Ta thấy rõ ràng,

chính là tiểu thái giám bên cạnh Khang Đại Vi. Ta lắp bắp kinh hãi, vội vàng

lui vào trong góc tường, chờ hắn đi xa, mới lặng lẽ đi vào cửa hông. Tiến vào

viện, lại thấy Tố Khiết gấp đến độ đi qua đi lại, “Nương nương đi đâu

rồi, nếu để cho hoàng thượng biết…”

Tố Hoàn lại không thèm để ý đến nàng, chỉ lạnh lùng

nói: “Nương

nương đi đâu, chúng ta đâu thể quản lý.”

Tố Khiết tức giận nói: “Ta biết, ngươi sớm đã

đút bạc cho tổng quản, muốn được chuyển qua Chiêu Thuần cung, phụ lòng nương

nương…”

Tố Hoàn thờ ơ mà nói: “Người trong cung ai

không muốn bò lên chỗ cao? Ta đến Chiêu Thuần cung, nói không chừng nương nương

càng thích!”

Ta thầm khen ngợi trong lòng. Tố Hoàn biết đạo lý sinh

tồn ở trong cung. Nàng nói không sai, người phải bò lên chỗ cao, chỉ có đến chỗ

cao, mới có khả năng đề cao giá trị lợi dụng của mình. Có lẽ, ta nên nghĩ biện

pháp giúp nàng hoàn thành tâm nguyện này?

Ta cố ý gây ra ít tiếng vang, đi vào trong viện, giả

như không biết các nàng đang tranh cãi, nói: “ Buổi tối hôm nay có ai đến không?”

Tố Khiết đi tới đỡ lấy ta, nói: “Nương nương, gấp chết

nô tì rồi. Vừa mới nãy Tiểu Thuận Tử bên cạnh Khang tổng quản mang thuốc trị

thương tới đây, nói là hoàng thượng phân phó, bảo nương nương khi gội đầu dùng

nước nóng rửa sạch vết thương, sau đó bôi lên, sẽ lành rất nhanh.”

Nghĩ đến mấy ngày hôm trước Sư Viện Viện hái hoa ở ngự

hoa viên, bị hoa đâm ngón tay, vừa vặn để hoàng thượng nhìn thấy, liền kêu ngự

y đến xem bệnh, nhiệt náo cơ hồ mọi người đều biết, mà ta, lại chỉ có thể kêu

một tiểu thái giám lén lút mang thuốc tới. Hắn sợ ta chết tại Lan Nhược hiên,

mất đi giá trị tiềm ẩn chăng?

Thuốc mỡ trong suốt có hương thơm, bỏ trong một cái

hộp sắt nho nhỏ khắc hoa lan Cảnh Thái. Hộp sắt không biết là do thượng cung

nào trước đây chế ra, thủ công tinh xảo, kiểu dáng ta lại chưa hề gặp qua, thầm

nghĩ tuy mình từng là thượng cung, nhưng đồ vật quý giá trong hoàng cung cũng

chưa chắc biết hết được.

Tố Khiết Tố Hoàn giúp ta gội đầu, lại gội ra không ít

máu loãng, ta thấy mắt Tố Khiết ngân ngấn nước, mà thần sắc Tố Hoàn thì

thờ ơ, tựa hồ như không thấy. Dùng thuốc mỡ bôi lên, sau đó máu lập tức ngừng

chảy.

Thuốc mỡ man mát này khiến những cơn đau đầu từng đợt

như động kinh từ sau khi bị thương dường như ngừng lại, để ta ngủ ngon một

giấc.

Những ngày tiếp theo, nửa đêm ta thường đến bái

phỏng thái hậu nương nương đang ăn chay lễ Phật tại Trường Tín cung. Dưới sự

phối hợp của Khổng Văn Trân, lại mang qua cho nàng một ít đồ dùng thích hợp.

Khổng Văn Trân thấy ta bất luận là chế áo hay nấu canh đều tuyệt diệu, trong

lòng càng cực kỳ hâm mộ, càng không dám bác yêu cầu của ta, tận tâm tận lực xử

lý giúp ta, giúp ta mang qua cho thái hậu nương nương. Ta không kể lể với thái

hậu rằng ta bị tân đế đối xử tệ thế nào, nhưng thái độ nàng đối với ta lại hòa

nhã hơn. Ta nghĩ, đây đã là một tiến bộ cực lớn rồi.

Triều đại này từ rất lâu trước kia đã bãi bỏ chế độ

phi tần mỗi ngày đều phải đến thỉnh an hoàng hậu, sửa thành một tháng phi tần

trong nội cung sẽ gặp nhau một lần. Các phi tần khác thấy Thời hoàng hậu nắm

hậu cung trong tay, quyền thế như mặt trời ban trưa, liền thường chạy tới chỗ

nàng, ta lại không qua đó lấy một lần, trừ phi truyền triệu hay là thỉnh an

theo thông lệ, ta mới xuất hiện tại Chiêu Thuần cung của Thời hoàng hậu.

Ta nghĩ, tất cả những gì ta làm, chắc hẳn đã truyền

đến trong tai thái hậu rồi.

Sau khi tân đế đăng cơ, tuy Nhị hoàng tử được phong

làm Tín vương cấp đất, nhưng vẫn được các phiên vương ủng hộ như trước. Tân đế

vẫn chưa có hành động, có lẽ một là vì muốn lưu truyền thanh danh tốt, hai là

triều chính bị đảng thái hậu cầm giữ nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn,

hắn cũng chưa có biện pháp xuống tay trừng trị.

Nhìn triều đình bình tĩnh, vẫn chưa đại khai sát giới

như lúc Vũ Đế tiền triều mới đăng đế vị, nhưng bão tố trong âm thầm chỉ sợ càng

kịch liệt hơn .

Đã nhiều ngày êm đềm gió thổi mây trôi, miệng vết

thương trên đầu cũng dần dần lành lại. Nghĩ đến mình càng ngày càng gần mục

tiêu, tâm tình ta cũng không khỏi tốt lên. Từ sau lần thị tẩm trước đó, Hạ Hầu

Thần cũng không có gọi đến ta nữa, có lẽ hắn trút nỗi tức giận trong lòng xong,

liền không để ta ở trong lòng. Ta tất nhiên là vui mừng vì sự thành công này.

Dựa theo sự phát triển của kế hoạch, tối đa một hai tháng nữa, ta sẽ tìm được

một con đường ra khác.

Ta lười nhát nằm trên giường, nhìn trướng hoa màu xanh

trên đỉnh đầu. Trướng màu xanh ngọc bị gió thổi qua, những chuỗi ngọc phỉ thúy

rủ xuống liền đinh đang rung động, giống như tiếng chuông gió.

(1)Búi tóc Thùy loa:↑

(2)Cát thú: Con vât tượng trưng cho may mắn thường

được để trên nóc nhà.↑