Thượng Cung

Chương 3: Ngọc dung cô quạnh lệ tràn mi

(Tên chương được trích trong bài thơ “Trường Hận Ca”

của Bạch Cư Dị.)

Đêm dài yên tĩnh, ta ngủ không yên, thính lực lại càng

nhạy, nghe thấy có tiếng thái giám từ tiền viện truyền vào. Đang cân nhắc không

biết có chuyện gì, lại nghe Tố Hoàn ở ngoài cửa vui vẻ nói: “Nương nương, nương

nương, hoàng thượng truyền ngài đến thị tẩm.”

Ta đổ một thân mồ hôi lạnh. Sao hắn lại làm thế? Sao

có thể như thế? Ta đã tính toán rất nhiều loại tình huống, chỉ tính sót mỗi

chuyện này. Ta đã thành nữ nhân của hoàng thượng, hắn tự nhiên có tư cách làm

như thế.

Vừa nghĩ tới việc giống những phi tần khác cùng hắn

thân cận da thịt, ta liền nhịn không được cả người phát run. Âm mưu quỷ kế

khác, ta hoàn toàn không e ngại, nhưng chỉ có việc này, lại ta cảm thấy sợ hãi.

Đối ta mà nói, hắn chỉ là một người lạ, một người khiến toàn gia ta phải rày

đây mai đó. Nhưng giờ phút này, gương mặt ta vẫn hiện vẻ thẹn thùng khẽ mỉm

cười, biểu đạt đúng mức sự vui sướng của ta.

“Nương nương, nhanh lên, hoàng thượng vẫn đang chờ

đấy!” Ngoài cửa sổ, vang lên tiếng nhắc nhở cứng

nhắc của vị công công kia, mơ hồ mang theo một chút không kiên nhẫn. Ta

nhớ rõ người này, hắn là đại nội tổng quản Khang Đại Vi bên cạnh hoàng thượng.

Ta đúng là may mắn, có thể để hắn tự mình tới tiếp đón ta?

Tố Hoàn sớm đã không còn sự lãnh đạm và lạnh lùng lúc

trước, vui vẻ rạo rực vào phòng, liên tục nói: “Nương nương, may là

cục Thượng Cung vừa mang thường phục mới tới đây, bằng không nương nương không

biết phải mặc cái gì đi gặp hoàng thượng.” Lại không ngừng

phân phó Tố Khiết, “Nhanh đi đánh một bồn nước ấm tới cho nương nương,

hầu hạ nương nương rửa mặt chải đầu.”

Ta chỉ hi vọng thời gian rửa mặt chải đầu này càng dài

càng tốt, để ta có thể nghĩ ra kế sách, đối phó cửa ải trước mắt này, lại nghĩ

đến Tố Hoàn mặc dù có lời oán thán về ta, nhưng vừa thấy có ngày đổi đời, lại

tay chân lanh lợi, nhanh chóng giúp ta vấn tóc, cắm trâm cài Song Phi Yến lên,

hơn nữa Khang công công ở ngoài cửa cách một lúc liền thúc giục một lần, khiến

các nàng càng đẩy nhanh tốc độ.

Ta mơ mơ màng màng bị hai người đẩy ra cửa phòng, lại

mơ mơ màng màng ngồi trên kiệu xuân, lúc này mới tỉnh ngộ lại, ta sắp đến bên

cạnh hắn sao?

Hắn muốn đối phó ta thế nào?

Hoa Thanh cung của hoàng thượng nằm ở trung tâm

cả hậu cung, gồm có hai sân. Cửa chính hướng Nam, tên là Hoa Thanh môn.

Tiền viện chính điện tức Hoa Thanh cung, rộng năm gian, ngói lưu ly màu vàng,

xây dựng theo lối nghỉ thức đỉnh(1), trước hành lang, trên

sống mái hiên sắp đặt năm con tẩu thú. Dưới mái hiên vểnh lên là hệ thống năm

đấu củng, hoa văn màu tô vẽ như một bức tranh. Mở rộng hơn trên cửa, và nhọn

dần về phía cửa sổ, cửa sổ có khung hình vết rạn băng(2), phủ gấm. Bên trong

rộng rãi thông suốt, trần nhà khắc thiên hoa, lát gạch vuông. Hậu viện chính

điện có năm gian, hai bên có phòng, đông tây có ba gian điện thờ phụ, thông vào

gian giữa, kiểu cách vẫn là ngói lưu ly màu vàng nghạnh sơn thức đỉnh*. Trong

viện góc tây nam có một tòa đình nghỉ chân.

Ta cơ hồ có thể vẽ ra sơ đồ cấu tạo của Hoa Thanh

cung, đơn giản là tất cả sa mạn phủ cửa sổ Hoa Thanh cung đều do ta tự ta làm

ra. Nhưng ta chưa hề nghĩ tới, một ngày kia, ta sẽ bị nâng vào cung điện tráng

lệ này. Trong đáy lòng ta, còn cho rằng cục Thượng Cung là nơi ta sống nốt

quãng đời còn lại, cũng là nhà giam cuối cùng của ta.

Bên ngoài gian phòng lại bị bốn cung nữ rửa mặt chải

đầu chà xát toàn thân một lần nữa, châu thoa vòng ngọc vừa mới mặc chỉnh tề lại

bị cởi xuống, đến y phục cũng đã chuẩn bị bộ khác. Ta tùy ý để các nàng giúp ta

mặc vào Thừa Ân sa(lụa

mỏng nhận ơn ), trên lớp lụa mỏng manh trong suốt có thêu hoa

đào màu hồng, vừa vặn che đậy ba điểm quan trọng, trong lúc đi lại loáng thoáng

ẩn hiện, lại tăng thêm vẻ dụ hoặc vô tận.

Thiết kế ba đóa hoa đào này, vốn là Tư Chế phòng trình

lên được ta cho phép, lúc ấy ta còn khen Lý tư chế tâm tư xảo diệu, tài nghệ

siêu phàm.

Bình thường mỗi khi cung nữ phòng Tư chế may loại quần

áo này, đặc biệt trầm mặc, mỗi người đều mặt đỏ tới mang tai. Mà mỗi một năm,

vô số phi tần mới vào cung, luôn cần Tư chế phòng tốn vô số nhân lực cùng vật

lực đi chế tạo thứ này.

Lại không nghĩ tới, có một ngày

ta lại tự mình mặc vào những thứ do chính mình giám sát chế tạo, thậm chí

còn tự tay vẽ ra này.

Thái giám dẫn ta đến gian ngoài, liền lặng yên không

một tiếng động lui ra, lưu lại một mình ta cùng tầng tầng màn sa chồng chất. Ta

vạch một tầng lại một tầng màn sa đi vào, đến tầng sa cuối cùng, nghe đến

tiếng lật sách, lại hơi chần chờ, không biết chờ đợi ta phía sau tấm màn

này, là cái gì?

“Đã

tới rồi, còn không tiến vào.” Giọng nói phía sau màn sa có chút

mỏi mệt, mang theo chút biếng nhác, khiến ta nghĩ đến mục đích chính mình bị

gọi tới nơi này, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.

Ta vạch màn sa đi vào, không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu

hành lễ, nghe thấy hắn nhàn nhạt nói một câu “Đứng lên đi” mới

dám bình thân.

Sau đó ta bỗng phát hiện, thì ra hắn chẳng hề ngồi

phía sau bàn học sóng yên gió lặng, mà ngồi ở trên một cái ghế dài, quần áo hơi

mở, hoa thêu trên tà áo tung bay, mái tóc đen dài rơi trên ghế dài lót gấm, nổi

bật trên khuôn mặt tuấn lãng ánh mắt đen thăm thẳm.

Ta nhìn lướt qua, cũng không dám nhìn hắn thêm nữa, liền

cúi đầu xuống, lại đủ để nhìn rõ chiếc ghế dài hắn ngồi. Ta đã là thượng cung,

tự nhiên nắm rõ các vật bài trí trong cung như lòng bàn tay, đối với đồ

bài trí không tồn tại ở trong cung cũng một rõ hai ràng. Chiếc ghế dài này, lớn

nhỏ vừa vặn chiều cao một người, rất là thoải mái, dùng gỗ xuân tạo ra, so với

ghế dài bình thường nhiều thêm hai cái chân, tên gọi là ghế xuân. Bất quá

không phải bởi vì nó dùng gỗ xuân tạo ra mới được gọi là ghế xuân, mà vì dân

gian dùng nó cho vợ chồng. Trong cung tự nhiên sẽ không có đồ vật thô bỉ này,

Tư Thiết phòng cũng chưa hề chế qua thứ như vậy.

Hắn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Tới, tới đây ngồi

xuống!”

Ta cảm giác ngữ khí và động tác của hắn mang theo một

loại trêu đùa như mèo vờn chuột , nhưng ta vẫn làm bộ như không thấy, vẫn bảo

trì nụ cười như trước cúi người thi lễ với hắn. Ta đã là tội nhân,

bất luận hắn trừng phạt ta như thế nào ta cũng phải tươi cười mà nhận lấy.

Hắn đối xử với ta không tốt, đây mới là hợp tình hợp lý, nếu như hắn đối xử tốt với

ta, ta lại phải phán đoán xem hắn rốt cuộc sẽ dùng thủ đoạn gì khác.

Hắn đã muốn coi ta như tiện phụ mà vũ nhục, như

vậy ta phải khiến hắn hài lòng. Thậm chí ta còn nghĩ rằng, lúc bắt đầu, biểu

tình của ta phải như thế nào, phải hơi hoảng sợ, bất an, run rẩy, để tâm lý hắn

được thỏa mãn, như vậy, ta mới có thể sống sót trong hoàng cung này.

Ta cắn chặt răng, chậm rãi lại gần, lại bị hắn dùng

một tay kéo xuống, ngã vào trong ngực hắn. Trên ghế xuân tuy có trải gấm vóc,

vẫn vô cùng cứng rắn. Hắn thổi khí bên tai ta , “Nàng đã xuất thân từ

cục Thượng Cung, tất nhiên đã biết đây là cái gì. Vợ chồng dân gian coi đây là

giường, đến buổi tối, đem thứ này ra ngoài, để dưới tàng cây hoa quế cũng được,

bờ ao cũng tốt, đều có thể tùy ý sử dụng.”

Ta nghĩ biểu tình của ta hiện tại hẳn là kinh hoảng ——

người chưa trải đời, lần đầu tiên lại bị người ta không chút thương tiếc đối

đãi như thế, đích xác là phải kinh hoảng. Ta cắn cắn môi dưới, cảm giác bàn

tay hắn qua lại ở trên thân ta, ngón tay nhẹ nhàng mở tung lớp vải trước

ngực, nhào nặn đè ép trên thân ta, không chút thương tiếc, khiến ta đau

đớn hô ra tiếng. Thời điểm này, ta đã không phân biệt được mình đang giả

bộ đau, hay là thực sự sợ hãi. Ta không dám nhìn hắn, chỉ cảm thấy hai tay hắn

đốt lửa trên thân ta, cả người nóng lên như lửa đốt, rồi lại đau đớn như

thế. Ta co thân thể lại, muốn tránh né thế tiến công của hắn.

Hắn cúi đầu cười, tay vẫn không ngừng lại như trước,

nói: “Ninh

tuyển thị, làm sao bây giờ? Nếu như nàng không nhận ân sủng, nàng ở trong cung

sống không quá nửa tháng đâu.”

Hắn dùng một câu nói toạc ra tình cảnh của ta. Vì lên

chức thượng cung, ta đã đắc tội quá nhiều người. Ở triều đình, ta không có nhà

ngoại bảo hộ, nếu như không có hoàng thượng ân sủng, sẽ có người lập tức xuống

tay. Mà bởi vì bị hắn ép làm phi tần, lại khiến thái hậu hận ta thấu xương. Vây

cánh của Thái hậu trong hậu cung đã bị loại bỏ, nhưng thế lực ngoài cung vẫn

tiếp tục rục rịch.

Hắn vốn đã biết rõ, trong hậu cung ta cầu được chết

nhanh, chẳng qua là diễn kịch. Hắn sớm đã nhận định, ta sợ chết. Gương mặt ta

vừa thẹn vừa phẫn nộ, “Hoàng thượng, ngài muốn mạng của ta, thì cứ lấy đi

đi!”

Hiển nhiên biểu tình của ta khiến hắn vui mừng, động

tác hắn càng nhanh, sa mỏng trên thân xoạt một tiếng bị xé làm hai nửa, ta bị

hắn thô lỗ ép lên trên ghế xuân, ghế xuân cứng rắn cấn phần lưng khiến xương

cốt ta đau nhức. Ta giãy dụa muốn ngồi dậy, lại cảm giác trên tay căng thẳng,

hai tay bị hắn dùng hai nửa sa mỏng trói vào chân ghế xuân. Hai tay quoặc

ngược, chỗ cổ tay cùng với các đốt ngón tay mơ hồ phát đau. Ta lại nghe tiếng

sa mỏng bị xé rách, ta biết, ta đã không còn mảnh vải che thân.

Ánh nến chói mắt tỏa ra từ trên đèn thanh ngọc khắc

hoa văn hình mây, ta chỉ thấy ánh đèn kia quá chói mắt, nghiêng đầu đi, lại

thấy bên tường có một tấm gương cực lớn, phô bàytoàn bộ sự chật vật của

ta. Trên ghế xuân dài hẹp, da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài rối tung, gương

mặt tái nhợt, còn có hai tay trói vào ghế dài bằng sa mỏng. Ta cứ như một con

cá nằm trên thớt mặc người chém giết, bị lột đi vẩy cá, da cá, lộ ra da thịt

trắng bệch bên trong.

Thời điểm này, ta không cần giả bộ cũng biết gương mặt

ta đầy sự tủi thân, sợ hãi. Ta không biết có phải biểu tình này kích thích hắn

hay không, hắn hừ một tiếng.

Nháy mắt, cảm giác đau đớn đột nhiên từ bên dưới thẩm

thấu đến toàn thân, ta đau đến cơ hồ cho rằng mình sống không nổi nữa rồi,

không khỏi mất tự chủ giãy dụa, cho đến khi hai tay nắm một góc ghế xuân. Ta

không nhìn gương nữa, ném sự chật vật đập vào mắt kia ra sau ót, thầm

nghĩ, ta nhất định phải nhịn xuống, hắn cần cái gì, ta liền cho hắn cái đó, chỉ

cần ta có thể sống sót trong cung. Nương từng nói, chết rất dễ dàng, khó

nhất, là bẻ răng nuốt vào trong bụng để cầu sống.

Hắn là hoàng thượng, hắn sủng hạnh ta, là ơn trạch hắn

ban cho ta, có bao nhiêu nữ nhân khát vọng chút ân huệ này. Tuy nghĩ như vậy,

nhưng cũng không giảm bớt được sự đau đớn hắn trút lên thân ta.

Ta chỉ có thể nghĩ, hắn đang đày đoạ ta. Ta vốn

phải dự đoán trước mới đúng. Ta phạm phải lỗi lớn như vậy, làm sao hắn lại

không xử phạt ta? Nếu như đây chính là hình phạt hắn dành cho ta, thì ta nên

nhận, ta còn phải cảm tạ hắn, vì chỉ xử phạt quá nhẹ.

Tuy rằng đau đến gần như muốn ngất đi, từ đáy lòng, ta

lại lén lút cười thầm.

Chẳng lẽ không phải sao? Xử phạt kiểu này cũng quá

nhẹ.

Không biết hắn giằng co bao lâu, ta chỉ cảm thấy thời

gian qua vô cùng lâu. Hắn rốt cuộc cũng rời khỏi thân thể ta, lại để ta

trần truồng nằm ở trên ghế xuân, hai tay vẫn bị trói như trước. Gió lạnh xuyên

qua lớp lớp sa màn vỗ về làn da ta, thật lâu sau, ta mới rụt rụt hai chân cứng

ngắc, giãy dụa muốn cởi bỏ lụa mỏng trói trên ghế dài ra.

May mà sa mỏng bị ta giãy dụa một hồi, lại lỏng ra. Ta

từ trên ghế xuân ngồi dậy, nhìn thấy mình đau đớn chật vật, trên đùi có vết máu

uốn lượn, lồng ngực đầy dấu tay xanh tím.

Ta chậm rãi ngồi dậy, lại tìm không thấy một kiện y

phục nào để che dấu sự chật vật của mình. Cho dù đây không phải là điều

ta muốn, ta cũng biết, hết thảy những chuyện phát sinh hôm nay tuyệt đối không

thể truyền ra ngoài —— nếu như truyền ra ngoài, cuộc sống của ta sẽ càng thêm

khó khăn. Chỉ cần hắn không nói, người bên ngoài chỉ cho là ta là tuyển

thị do hắn sắc phong, nhưng nếu sắc phong cùng ngày đã bị sủng hạnh. Sẽ

khiến cho người ta có một loại ấn tượng: có lẽ, nàng có thể từ trong đảng phái

của thái hậu toàn thân trở ra, lại còn được phong là tuyển thị, là bởi vì hoàng

thượng đối với nàng thực sự có…

Thiên uy khó dò, há có thể đo lường, chỉ là một ít ý

niệm. Có lẽ ta có thể lợi dụng những hiện tượng bên ngoài đó, kéo dài hơi tàn?

Nhưng ta vẫn không biết con đường sau này sẽ ra sao,

khi nào có thể xuất cung gặp mặt mẫu thân.

Vai và các đốt ngón tay vì bị xoay ngược mà râm

ran đau nhức, ta giật gấm vóc trải trên ghế xuân quấn lên người. Nhìn vào trong

gương, gương đồng phản chiếu ra một đôi mắt ngân ngấn nước, đầu vai sưng

đỏ, trên cổ cũng có vô số vết hồng. Căn cứ kinh nghiệm từng hầu hạ mấyphi tần

của ta, sáng ngày thứ hai, những vết hồng đó đều sẽ trở nên bầm tím, mấy

ngày cũng không thết.

Có thái giám ở bên ngoài thấp giọng nói: “Nương nương, sắc trời

không sớm, có thể kêu người vào giúp ngài rửa mặt chải đầu chưa?”

Ta nói: “Kêu người mang hai bộ quần áo vào đi,

hoàng thượng quá nhiệt tình …”

”Nô

tài hiểu…”

Ta biết rõ, những điều tên thái giám ở phía sau rèm

nghe thấy sẽ truyền đến tai người có tâm nào đó, mà không có ai biết

sau hết thảy những chuyện đó, trong giọng nói của ta còn mang theo

một chút nũng nịu cùng vui sướng, còn có thể khoe khoang bảo người mang hai bộ

quần áo tiến vào. Sẽ không ai hoài nghi chuyện ta được sủng ái.

Chỉ cần hoàng thượng không đề cập đến, ta vẫn là một

vị phi tử thỉnh thoảng được ân sủng.

Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho mấy kẻ bị ta bắt

được nhược điểm không đến mức sinh ra sát tâm, thí dụ như Khổng thượng cung.

Từ khi ta vào cung đã trải qua không biết bao nhiêu

cay đắng, một chút cực khổ này sao có thể đánh bại ta. Mặc xong quần áo,

ta cẩn thận lấy mảnh sa mỏng xé thành hai nửa để hoàn toàn nhìn không ra nó đã

từng bị dùng làm dây thừng, sau đó tùy ý ném nó trên mặt đất, lại cố ý để lộ ra

những vết hồng trên cổ, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài. Cảnh tượng bên trong

tự nhiên trông rất là kiều diễm.

Khang Đại Vi thấy ta đi ra, lúc nàymới liếc mắt thăm

dò một cái, phân phó hạ nhân: “Vào quét dọn sạch sẽ đi.”

Ta vẫn ngồi kiệu xuân trở lại Lan Nhược hiên như

cũ.

Không để ý đến sự hầu hạ ân cần của Tố Hoàn, ta trở

lại gian phòng liền nằm xuống.

(1)Nghỉ sơn thức đỉnh, nghạnh sơn thức đỉnh: là một

loại hình thức kiến trúc nóc nhà của Trung Quốc cổ đại. Trước

sau hai dốc, hai đầu nóc nhà cùng đầu hồi cân bằng, cấp

bậc kiến trúc của Ngạnh sơn thấp hơn loại hình nghỉ sơn, huyền sơn.↑

(2)Khung cửa sổ hình vết rạn băng:↑