Thượng Cung

Chương 22: Gió lạnh thổi băng tan, hàn ý thấm lòng người

Ta thực sự khó xử. Ta là phi tử của hắn, đương nhiên

việc gì cũng phải ưu tiên hắn, quan tâm hắn càng là lẽ đương nhiên, ngoại trừ

điểm này, ta thật sự không biết nên làm thế nào. Từ trên mặt đất đứng lên rồi,

nhưng Hạ Hầu Thần chưa mở miệng, thì ta cũng không dám ngồi xuống, chỉ ngơ ngác

đứng ở trước mặt hắn, nhìn hắn nghiêm mặt một ngụm tiếp một ngụm ăn điểm tâm.

Đồ ăn có ngon cách mấy bị hắn ăn như thế chỉ sợ vào

miệng cũng chẳng còn mùi vị gì.

Bếp lò vẫn cháy lách tách như cũ, trong phòng ấm áp

như mùa xuân. Lan Nhược hiên vốn là nơi nuôi trồng hoa lan, đương nhiên không

có lò sưởi, Khổng Văn Trân tay chân nhanh nhẹn, mùa đông vừa mới tới, đã theo

kiểu dáng của Chiêu Thuần cung chế tạo một ít lò sưởi nhỏ mang đến cho ta, hơi

ấm từ lò sưới truyền xuống mặt đất, lại không ngửi thấy chút mùi than nào. Gian

phòng vốn đã ấm đến mức hoa xuân cũng có thể nở rộ, nhưng không khí lúc này,

lại làm cho ta cảm thấy lành lạnh.

Người trong hoàng thất từ nhỏ đã được huấn luyện lễ

nghi, ta vốn không nghe được tiếng nhai của hắn, nhưng lúc này, không hiểu tại

sao lỗ tai ta lại thính như thế, tiếng hắn nhai nuốt lại chói tai như thế.

Từ nhỏ đến lớn, không biết ta đã lấy lòng biết bao

nhiêu người, nhưng ngày hôm nay đối diện với hắn, lại thật sự không biết phải

lấy lòng ra sao, trái không đúng, phải cũng không đúng, trong ngoài bất nhất.

Con người này ta chẳng những không thể không lấy lòng, còn phải lấy lòng thật

tốt để hắn vui vẻ thoải mái. Ta bỗng nhiên cảm thấy, sống nhiều năm, cuối cùng

ta đã gặp được một vấn đề khó khăn mà trước nay chưa từng thấy. Ta luôn luôn là

người càng gặp khó khăn, càng kiên trì, lúc ở cục Thượng Cung làm cung tỳ đã

như thế, lúc đối mặt với thái hậu và hoàng hậu cũng là như thế, có thể nói

tường vây càng cao, ta lại càng muốn chinh phục, luôn luôn có thể đạt tới mục

đích ta muốn, nhưng khi ta đối mặt với Hạ Hầu Thần, ta lại chỉ có thể nhìn hắn

mà ngẩn người, trong đầu trống rỗng.

Điểm tâm trên bàn ngon miệng nhưng không nhiều, hắn ăn

rất nhanh, lập tức dùng xong. Ta suy tư, hắn ăn xong điểm tâm rồi thì nên làm

cái gì nhỉ? Ta nên hầu hạ ra sao đây?

Suy tư nửa buổi, miễn cưỡng thốt ra một câu, “Hoàng

thượng, ngài no rồi sao? Thần thiếp sai người mang tới cho ngài một chén trà

tiêu thực nhé?”

Hạ Hầu Thần quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái. Ta hối

hận đến muốn cắn đầu lưỡi của mình. Trời đất chứng giám, cho tới bây giờ ta

hoàn toàn không có, cũng không dám có ý nghĩ châm chọc hoàng thượng, nhưng câu

nói lung tung này không biết làm sao lại nhảy ra khỏi miệng. Ta thường thầm

mắng Tố Khiết và Ninh Tích Văn là bùn loãng không thể trát tường, nhưng giờ

khắc này, ta cũng đâu hơn gì các nàng?

Hôm nay hắn đã khơi sáng hết thảy, xem như đã chỉ rõ

phương hướng cho ta, đó là trong cung chỉ có thể đi theo hắn, dựa vào hắn, ta

mới có đường ra. Ta hiểu được với tình huống hiện giờ, ta cũng chỉ có thể đi

theo hắn. Ta luôn luôn thức thời, hắn là người có địa vị tôn quý nhất trong

cung, ta không đi theo hắn còn có thể đi theo ai? Tuy rằng ta hiểu ý hắn, nhưng

ta phải bắt đầu như thế nào đây?

Mắt thấy hắn liếc xéo một cái, ta không kịp nghĩ ngợi

gì, lại buột miệng: “Hoàng thượng không cần trà tiêu thực, vậy thần thiếp

hầu ngài đi dạo trên hành lang, để tiêu thực nhé?”

Đương nhiên, câu này chỉ đổi được một cái liếc mắt của

hắn. Ta hối hận vô cùng, thực đúng là nói nhiều sai nhiều, chẳng thà không nói

còn hơn!

Bên trong lập tức yên tĩnh trở lại. Kỳ thật ta không

quen ở riêng hai người với hắn, mỗi khi chúng phi tần cùng nhau ở chung với

hắn, có những người khác nói chuyện chọc cười, ta còn được thoải mái một chút.

Lúc trước có vài lần ở riêng một mình với hắn, thì hắn luôn đi thẳng vào vấn

đề, tuy rằng đau đớn, nhưng thời gian lại qua rất nhanh, tình hình hôm nay, lại

thật sự khiến ta không biết làm sao cho tốt.

Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh ta. Ta cố gắng không

bước lùi, bị hắn dùng một ngón tay nâng cằm ta lên, “Nếu như ái phi muốn lấy

lòng trẫm, có rất nhiều chuyện cần học. Ngày hôm nay,hãy bắt đầu từ việc cởi áo

cho trẫm đi.”

Ta biết rõ suy nghĩ trong đầu hắn: ta đã chọn sai chủ

, nguyện trung thành sai người, như vậy, tất cả hãy bắt đầu lại từ đầu. Xem bộ

dáng của hắn, hắn không triệt triệt để để làm nhục ta, thì sẽ không chịu

bỏ qua cho ta.

Ta nghĩ, có phải chuyện này chứng tỏ hắn có hứng

thú với ta hay không? Không biết vì cái gì, trái tim ta lại hơi buông lỏng. Nếu

như hắn thật sự có hứng thú với ta, không cần biết là hứng thú về cái gì, coi

như ta cũng có giá trị, vẫn tốt hơn là vô dụng. Chỉ cần ta hầu hạ hắn thật tốt,

chung quy sẽ có một ngày, hắn cho ta một chỗ nương thân nhỏ nhoi trong cung. Về

phần cái chết của phụ thân, chỉ có thể trách ông đã chọn sai người, thắng làm

vua thua làm giặc, từ xưa đã như thế, vì sinh tồn của bản thân, ta đành phải

buông tay.

Ta tưởng tượng Sư Viện Viện gặp phải tình hình này sẽ

làm thế nào, nàng chắc chắn sẽ trưng ra một nụ cười tươi tắn mềm mại đáng yêu

đến cực điểm trước, cười thật dịu dàng thành khẩn. Ta không thể rập khuôn học

theo nàng, đành giả như cô gái nhỏ mới trải đời, cụp đầu xuống, nói: “Vậy để

thần thiếp hầu hạ hoàng thượng thay quần áo.”

Ngón tay hắn ở trên mặt ta đột nhiên căng cứng, “Xem

ra ái phi vẫn không bỏ được tật xấu lá mặt lá trái.”

Ta cảm giác ngón tay hắn lạnh buốt, để trên cằm ta

mang tới cảm giác mát lạnh, ta lại không dám giãy ra. Ngón tay hắn dọc theo cổ

ta đi xuống, đi tới phía trên cổ áo, ngón tay chậm rãi vỗ về cần cổ của ta.

Trong nháy mắt đó, ta thực sự cảm giác như hắn muốn bẻ gãy cổ ta. Không cần

biết gương mặt tươi cười rạng rỡ bao nhiêu, ta vẫn mất tự chủ rụt cổ lại. Hắn

nói: “Đây mới là phản ứng chân thật của nàng chăng?”

Ngón tay hắn chạy tới cổ áo, ta khẩn trương đến cả

người cương cứng, lại nghe được xoạt một tiếng, có cảm giác mát lạnh đánh thẳng

vào làn da, y phục trên người ta lại bị hắn xé nát. Không cần nhìn cũng biết,

trên thân thể ta hiện giờ chỉ còn lại một chiếc yếm. Ta rốt cuộc cũng không duy

trì nụ cười được nữa, hai tay khép lại, cố gắng giữ chặt xiêm y, muốn che chắn

thân trên chật vật, lại cảm giác xiêm y vốn nguyên lành hiện giờ đã bị xé thành

hai nữa. Hắn muốn làm nhục ta như thế, để ta từ trong ra ngoài đều cảm thấy

nhục nhã. Ta cảm thấy như mình trở lại lúc mới vào cung, bị phạt quỳ ở trong

đống tuyết giặt quần áo. Bông tuyết từ trên bầu trời tung bay rơi xuống, trong

vòng mười thước không thấy một bóng người, bông tuyết bay xuống chậu nước giây

lát đã tan ra, mơ hồ nghe đến bên cạnh có người đang cười mỉa, ta chỉ cảm thấy

hoàng thành cao lớn như thế, bản thân mình lại hèn mọn mà nhỏ bé, nỗi tuyệt

vọng trong lòng lai láng không thấy bến bờ.

Ta từng thề, sẽ vĩnh viễn không để cho mình có cảm

giác như vậy nữa, nhưng khi cảm giác này dâng lên, lại như hồng thủy tràn qua

bờ ruộng, vĩnh viễn không ngừng. Ta không tự chủ được quỳ xuống, bất chấp xiêm

y rơi rớt trên sàn nhà bằng gỗ, nhìn ủng màu vàng sáng của hắn, cúi đầu

nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đáng chết, để thần thiếp hầu hạ hoàng

thượng thay quần áo…”

Ta không phát hiện trong lời nói của mình đã mang theo

tiếng khóc nức nở, ta cũng chẳng quan tâm bảo trì dáng vẻ nên có nữa.

Đầu gối hắn cong xuống, tay xoa bờ vai ta, vuốt ve da

thịt lộ ra ngoài, khiến ta run rẩy từng trận, nói: “Cứ như vậy, đừng diễn

kịch ở trước mặt trẫm…”

Hắn đứng thẳng dậy, nhàn nhạt mà nói: “Đứng lên đi,

trẫm vẫn chờ nàng giúp trẫm thay quần áo đây.”

Ta run run từ trên mặt đất đứng lên, ngón tay hơi run

rẩy, đem hết toàn lực mới không để cho nước mắt tràn mi, lại không biết phải

bắt đầu từ chỗ nào.

Hắn đột nhiên túm lấy ngón tay ta, đặt trên vạt áo

mình, nói: “Nhanh một chút, trẫm cũng không có thời gian chờ nàng!”

Ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cắm đầu nhìn

trước ngực hắn, giúp hắn cởi bỏ dây lưng y phục, nhưng sự tuyệt vọng hắn khơi

ra, làm thế nào cũng không ngừng nghỉ. Ta đột nhiên có một loại tâm tình muốn

bất chấp tất cả, thầm nghĩ hắn đã không muốn ta lấy lòng, ta cần gì phải lấy

lòng nữa?

Y phục trên người hắn phần lớn là từ cục Thượng Cung

mà ra, ta tự nhiên biết rõ kết cấu y phục, hiện tại đã không cần lấy lòng, liền

như coi hắn như móc treo quần áo, nhanh tay nhanh chân giúp hắn cởi bỏ quần áo

trên người, lại lấy quần áo trong ra giúp hắn thay đổi.

Trong lúc này, hắn cũng không nói mấy lời chua cay nữa,

chỉ lặng lẽ phối hợp với ta.

Ta nghĩ, như vậy càng tốt!

Rốt cuộc cũng thay y phục xong, ta nói

khẽ: “Hoàng thượng, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi.”

Hắn đột nhiên ôm lấy ta, đi vội đến bên giường, ném ta

lên giường, lập tức đè lên. Ta nghe đến tiếng hắn thở gấp, ẩn hàm tức giận,

giương mắt nhìn hắn, lại thấy đôi mắt hắn lạnh băng, mặt mũi như tượng khắc,

không mang chút biểu tình nào. Ta sợ hãi trong lòng, mình lại chọc giận hắn

sao?

Hay là người này vẫn cần phải lấy lòng mới được? Nhưng

lấy lòng hắn lại nói ta dối trá, không lấy lòng, liền phẫn nộ bừng bừng, rốt

cuộc hắn muốn thế nào?

Chiếc yếm cuối cùng trên người bị hắn xé xuống, lúc

hắn xông tới, không có một chút dịu dàng, khiến ta lại cảm thấy vô cùng thống

khổ, nước mắt ta ráng nhịn giữ trong hốc mắt , rốt cụôc cũng chảy xuống —— hắn

muốn ta làm thế nào đây?

Ta đã khóc hai lần ở trước mặt hắn, cả hai lần đều

không phải ta muốn thế. Lúc này, nước mắt với ta, cũng là một loại nhục nhã.

Hắn không nói một lời phát tác xong, liền kéo chăn

nghiêng người ngủ. Thật lâu sau, ta mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, một

mình một bên rơi lệ, khó khăn lắm mới đè ép cảm giác tuyệt vọng trong lòng

xuống. Nghe thấy hắn ở bên cạnh hơi hơi thở gấp, ta đột nhiên nghĩ, vì sao hắn

không đi, vì sao còn muốn cùng ta ngủ chung một giường?

Ta cảm thấy, dường như hắn thực sự có hứng thú nào đó

với ta. Suy nghĩ này quanh quẩn ở trong đầu khiến ta lại dấy lên một tia hi

vọng, giống như trước đây tuyết rơi đầy trời, mây đen tan đi vầng thái dương

lại hiện ra, mà ta, cũng được miễn phạt, đến làm việc ở cục Thượng Cung.

Ta cho rằng, hắn không thích ta diễn kịch ở trước mặt

hắn, là bởi vì ta lấy lòng không đủ giống, khiến hắn nhìn ra sự giả dối. Chỉ

cần ta không ngừng cố gắng, sẽ có ngày hắn coi giả là thực, cảm thấy ta rất

tốt. Bởi vì mới vừa rồi ta không lấy lòng, lại càng khiến hắn tức giận hơn,

chọc hắn càng không thoải mái.

Sau khi phân tích, ta bình tĩnh lại, lúc trời tờ mờ

sáng, mới mơ màng thiếp ngủ.

Nhưng có hắn ngủ ở bên cạnh, ta làm sao có thể ngủ

ngon được, vẻn vẹn chỉ ngủ khoảng mấy nén nhang, ngày mới đã tới, liền nghe

thấy Khang Đại Vi ở ngoài cửa nói: “Hoàng thượng, nên dậy thôi, có cần lão

nô kêu người hầu hạ ngài thay quần áo hay không?”

Ta thở ra một hơi, lại nghe thấy người bên cạnh có

động tĩnh. Quay mắt nhìn lại, không biết từ khi nào hắn đã quay mặt về hướng

ta, đang mở mắt ra nhìn ta, thần tình biếng nhác, trong con ngươi đen nhánh

không có sự phẫn nộ, chỉ mang theo chút mê mang, trên mặt lơ thơ mấy sợi tóc

đen.

Ta liền nghe hắn chậm rãi nói: “Không

cần, trước kia Ninh chiêu hoa là thượng cung, biết cách hầu hạ , có

nàng là được rồi.”

Xem ra bắt đầu từ tối hôm qua, hắn đã muốn ta hầu hạ

đến nghiện rồi. Tối hôm qua ta hầu hạ khiến hắn giận tím mặt, còn chưa đủ sao?

Nghĩ đến đáp án đêm qua ta suy luận ra, phải diễn thật

giống, liền không cố gắng tươi cười nữa, chỉ nói: “Hoàng thượng, để

thần thiếp giúp ngài rửa mặt chải đầu?”

Rửa mặt chải đầu vào sáng sớm không giống trình tự

chuẩn bị đi ngủ buổi tối, rườm rà phức tạp hơn rất nhiều.

Cách thức hầu hạ đương nhiên ta biết rất rõ. Có một

thời gian, lúc ấy Thượng Quan thái hậu vẫn là hoàng hậu ngủ không ngon, ta tự

mình mang một cái gối chứa phấn hương có thể giúp người ta ngủ ngon đến, khiến

bà vui vẻ. Thái hậu muốn ta ngủ lại Trường Tín cung, để có thể quan sát tình

huống của bà bất cứ lúc nào, sáng sớm thức dậy, ta lại tự tay hầu hạ bà trang

điểm thay y phục, bà còn khen ta khéo tay hơn cung nữa rất nhiều. Tuy Hạ Hầu

Thần là nam nhân, nhưng chung quy cũng là con người, hầu hạ hắn rửa mặt chải

đầu cũng chẳng hề khó.

Hắn đã không muốn mượn tay người khác, ta liền tự đứng

ngoài bình phong rót nước ấmvào chậu gỗ, thầm nghĩ, khi mình rửa mặt chải đầu

thường sai người thêm một ít cánh hoa vào trong nước nóng, hắn là nam nhân,

chắc là không thích những thứ như vậy, liền trực tiếp lấy cái khăn nóng, thử

thử nước ấm, chuẩn bị lau mặt cho hắn. Nhưng nhìn lại, hắn vốn ngồi ở

trên bảo tọa trong phòng chờ, chẳng biết lúc nào đã đứng ở phía sau ta.

Hắn cao hơn ta rất nhiều, ta muốn duỗi thẳng cánh tay giúp hắn lau mặt, không

khỏi có chút khó xử, liền kiến nghị: “Hoàng thượng, không bằng ngài ngồi

xuống, để thần thiếp hầu hạ đi.”

Hạ Hầu Thần không để ý đến lời ta nói, lại hỏi

ta: “Động tác của nàng thông thạo, chắc hẳn đã hầu hạ nhiều người rồi?”

Điểm này ta lại có mấy phần tự tin, thế là

đáp: “Trước kia buổi tối thái hậu ngủ không ngon giấc, thần thiếp tự mình

gác đêm quan sát, lấy đồ ở cục Thượng Cung chế ra một cái gối thuốc rất hữu

hiệu, có thể trị chứng mất ngủ của thái hậu. Thần thiếp từng hầu hạ bà, bà còn

khen tay nghề của thần thiếp rất tốt.”

Hạ Hầu Thần lạnh lùng nói: “Nhưng kết quả là

ngươi cũng lợi dụng bí mật của thái hậu để mưu đồ cho mình!”

Ta ngẩn ra, không biết mình lại động trúng sợi gân nào

của hắn, lại khiến hắn bắt đầu châm chọc khiêu khích. Người này khó hầu hạ hơn

thái hậu nhiều. Nhớ đến việc hắn nói biểu tình của ta giả dối, thế là ta liền

bày ra một khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt, nói:“Hoàng thượng, đó là chuyện quá

khứ …“

Giọng nói hắn càng lạnh: “Hiện nay trong phòng không

có người ngoài, ngươi không cần diễn kịch cho trẫm xem.”

Ta chưa hề thử cảm giác nụ cười cứng lại trên gương

mặt, hiện tại ta đã được thử. Nếu như trước mặt ta có gương, chắc hẳn nụ cười

này còn khó coi hơn khóc.

Ta đành phải cúi đầu, suy tư có nên làm chuyện mà cung

nhân hay làm, quỳ xuống hành lễ thỉnh tội với hắn không. Nhưng ta thực sự không

biết rốt cuộc mình sai ở chỗ nào. Ta đã nỗ lực hết sức, vì sao lại luôn khiến

hắn bực bội?

Cầm khăn vải trong tay, tuy khăn còn ấm áp, nhưng ta

cũng cảm giác được nó đang lạnh dần. Ta không biết có nên đi nhúng lại cái

khăn, hay là mời hoàng thượng an tọa trên ghế, lại nghe Hạ Hầu Thần tự ngồi trở

lại trên ghế, nói: “Kêu Khang Đại Vi vào đây, trẫm không cần ngươi.”

Trong lòng ta thở ra một hơi, không dám thả lỏng ở

trước mặt hắn, liền thể hiện thần sắc hơi uể oải, lén lút đánh giá sắc mặt hắn,

lại thấy hắn chẳng hề nhìn ta, quả thực đã coi ta như không khí. Ta đành đi ra

kêu Khang Đại Vi tiến vào.

Ta nghĩ, xem ra muốn lấy lòng hắn còn phải lần mò lần

tìm cách mới được.

Khang Đại Vi dẫn theo hai tiểu thái giám rửa mặt chải

đầu cho hoàng thượng, ta nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn ngủ lại Lan Nhược hiên

ba ngày liên tiếp, mỗi lần hắn rửa mặt chải đầu, ta cũng kêu Tố Khiết chuẩn bị

nước giúp ta rửa mặt chải đầu, lúc ấy lo sửa soạn, đâu có có chú ý đến bên này.

Ta đã quyết định đi nhờ vả hắn, lấy lòng hắn, liền đứng ở một bên nhìn Khang

Đại Vi chỉ huy hai tiểu thái giám rửa mặt chải đầu cho hắn, âm thầm nhớ kỹ mỗi

một bước. Sáng sớm Hạ Hầu Thần rửa mặt chải đầu không thích dùng cung nữ, dẫn

theo một thái giám chuyên môn chải đầu, bưng một cái hộp tròn điêu khắc tinh mỹ

sơn son tiến vào, mở hộp ra, bên trong là gương đồng, lược dàyvà lược ngà voi.

Tiểu thái giám giúp hắn chải đầu, lại lấy khăn rửa mặt, dùng muối súc miệng,

lại có một tiểu thái giám khác giúp hoàng thượng mặc áo, giàu màu vàng sáng

từng bước từng bước tiến hành. Ta nghĩ, quy trình này và cách ta rửa mặt cũng

không có gì khác nhau, chẳng qua là ta rườm rà hơn một chút thôi, hắn thì không

cần vẽ mày trang điểm.

Đang xem đến nhập thần, lại nghe hắn bực bội nói:

“Trẫm đã không cần ngươi, ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn không tự đi rửa

mặt chải đầu, trẫm không quen nhìn bộ dạng rối bù của ngươi!”

Ta đành phải hành lễ, đi qua bên kia kêu Tố Khiết tới

giúp ta.

Ta đã quen nghe mấy lời chua chát của hắn, soi gương,

nữ tử phản chiếu trong gương, tóc mai buông lỏng, gương mặt hơi hơi đỏ ửng,

không hề rối bù như hắn nói. Ta nghĩ, lúc Hạ Hầu Thần ở bên cạnh ta, có phải

ngay cả thẩm mỹ cũng thay đổi không giống người bình thường hay không?

Tố Khiết vừa giúp ta chải đầu, vừa nói: “Nương

nương, hoàng thượng thích hoa mai, sáng nay nô tì có hái được một nhành từ vườn

hoa mai, ngài có muốn cài nhành hoa mai lên đầu không?”

Bị hắn liên tục mỉa mai, ta có chút nản chí ngã lòng,

liền nói: “Không cần, cành hoa mai đó ngươi dùng đi.”

Tố Khiết liền vui rạo rực đáp ứng.

Từ trong gương trông qua, Tố Khiết có một gương mặt

sạch sẽ, trong vẻ thuần khiết lại hơi phong tình. Nàng luôn luôn tôn trọng ta,

dù cho có tâm tư như thế với hoàng thượng, vẫn còn bận tâm suy nghĩ của ta,

không dám thể hiện quá lộ liễu. Chỉ tiếc thủ đoạn của nàng thủy chung không

được như Tố Hoàn. Trong lòng ta thầm thở dài, nếu như Tố Khiết và Tố Hoàn

hợp làm một, lấy sự thông minh của Tố Hoàn, cộng thêm dung mạo thuần khiết của

Tố Khiết, ta lại dắt mối giúp nàng thì không có gì khó khăn nữa. Nhưng lúc này

Hạ Hầu Thần đã nghi ngờ ta như thế, ta đi sai một bước, đó là cục diện vạn kiếp

bất phục, ta cũng không thể tự mình chuốc lấy cực khổ vào thời điểm này.

Lại nghĩ đến chỗ hoàng hậu, liền sầu não, chỉ cần nghĩ

sơ đã biết, ta và hoàng hậu đã không thể cứu vãn gì nữa. Hạ Hầu Thần đã thành

công khiến quan hệ giưã hoàng hậu và ta vỡ tan, chỗ của hoàng hậu ta cũng không

cần đến nữa. Vừa nghĩ tới nỗ lực nhiều ngày đều hóa thành hư ảo, ta liền lờ đờ

uể oải không vui nổi, mặc cho Tố Khiết dẫn hai cung nữ đến giúp ta thay trang

phục chỉnh tề.

Theo lệ, hoàng thượng lâm triều, ta phải tiễn đưa hắn.

Ta đi tới thiên sảnh, Hạ Hầu Thần sớm đã chuẩn bị hoàn tất, ngồi ở trên ghế bảo

tọa uống trà Khang Đại Vi đưa cho hắn. Thấy ta tiến vào, ánh mắt hắn chuyển qua

người ta, cười cười nói: “Ngày hôm nay ái phi rất trang điểm kỹ càng, chỉ là

nếu như muốn đi tới chỗ hoàng hậu, thì đã mặc sai đồ rồi!”

Ta ngẩn ra. Ta không định tới chỗ hoàng hậu a. Nhìn

nhìn y phục trên người, mới phát hiện ta tùy ý để Tố Khiết giúp ta mặc vào một

bộ váy dài tám tà màu cầu vồng, trên người là áo đơn vàng nhạt, thêu một đóa

mẫu đơn màu đỏ thật lớn, không cần xem cũng biết đã khiến cả người nổi bật như

cây đào mật, mềm mại vô cùng. Biết trình độ mình còn chưa đủ, vẫn chưa

thể lấy lòng khiến hắn thoải máu được, ta liền không biện giải nhiều lời, chỉ

nói: “Hoàng thượng, ngày hôm nay cục Thượng Cung muốn tạo lồng bạc

huân hương cho cung phi, Khổng thượng cung nói chưa chọn được kiểu

dáng, muốn thần thiếp giúp đỡ, vẽ cho nàng ít hoa văn, thần thiếp nghĩ những

ngày gần đây cũng khá nhàn rỗi, nên đã đồng ý, hôm nay thần thiếp không rảnh

đi...”

Hắn liền cười lạnh, “Chuyện ngươi quản cũng

nhiều thật đấy, không bằng trẫm bảo hoàng hậu phân quyền, để ngươi cùng

quản hậu cung?”

Lời nói này nếu như truyền ra, không phải khiến cho

quan hệ giữa hoàng hậu và ta càng thêm tệ hại sao, ta vội vàng quỳ xuống nói:

“Hoàng thượng, thần thiếp tự biết năng lực không đủ, chưa hề có ý nghĩ như thế.

Sở dĩ thần thiếp đáp ứng giúp Khổng thượng cung, bất quá là vì thần thiếp vốn

xuất thân từ thượng cung…”

Hắn liền vung tay áo, cũng không kêu ta bình thân, đi

thẳng ra cửa. Khang Đại Vi chạy theo sát sau lưng hắn, từ xa vọng lại tiếng

Khang Đại Vi nói: “Hoàng thượng, nương nương còn đang quỳ !”

Hạ Hầu Thần đáp: “Nàng thích quỳ thì cứ quỳ, quỳ

đủ rồi, nàng sẽ tự đứng lên!“

Ta nghĩ, hắn nói lời này là có ý kêu ta tự đứng dậy

sao?

Ta lại không dám đứng dậy ngay, nhìn thấy thân ảnh hắn

chuyển qua lối rẽ không còn thấy bóng dáng nữa, mới bảo Tố Khiết đỡ ta đứng

lên. Lại kêu Tố Khiết lấy ra một chiếc áo choàng đơn giản để thay, lúc này mới

ngồi lên ghế. Thầm nghĩ, ba ngày này, là ba ngày mệt mỏi nhất từ lúc ta tiến

cung tới nay.

Ta tổng kết kinh nghiệm ba ngày, cũng làm cho ta

có nhen nhóm chút hi vọng. Xem ra Hạ Hầu Thần vẫn có một ít hứng thú đối với

ta, đây là hi vọng duy nhất sau khi quan hệ của ta và hoàng hậu tan biến, hiện

tại chỉ mong hoàng hậu nể mặt Hạ Hầu Thần tạm thời không gây khó xử cho ta, như

thế, ta mới có thời gian bố trí thật tốt. Ánh mắt ta tình cờ đảo qua, quét đến

chiến váy bách điểu phía sau bức rèm che, không khỏi lại ủ rũ: không phải Sư

Viện Viện cũng đã có một thời gian ba nghìn sủng ái tập trung trên một người

sao? Nhưng giờ nghĩ lại, Thời hoàng hậu có ta giúp đỡ, mới thuận lợi làm Sư

Viện Viện thất sủng, hiện giờ bên cạnh hoàng hậu cũng không có người tài nào!

Nghĩ như thế, ta dường như thấy được hi vọng phía sau

mây đen. Hạ Hầu Thần đã ám hiệu ta nên xếp hắn ở vị trí đầu tiên, cây đại thụ

này, quả thực vững mạnh hơn hoàng hậu nhiều, dù sao hắn cũng là nguồn gốc của

tất cả quyền lực. Nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng khó hầu hạ của hắn, trái tim ta

lại không nhịn được đập thình thịch, rốt cuộc phải làm sao để hắn vui vẻ đây?

Qua mấy canh giờ, Khổng Văn Trân tới thăm ta, mang tới

mấy bản thiết kế lồng huân hương mới nhất của các vị tư thiết ở Tư thiết phòng

muốn lấy ý kiến của ta để tham khảo, ta liền tùy tiện chỉ điểm nàng hai câu.

Hiện giờ nàng ăn nói cung kính, hai ba ngày liền chạy tới chỗ ta một chuyến,

thật sự rất ân cần.

Bây giờ đang là mùa đông, nhưng qua tết âm lịch, mùa

xuân sẽ đến rất nhanh, đò là thời điểm ruồi muỗi sinh sản, hơn nữa mùa xuân năm

trước là lúc bệnh dịch nổi lên khắp nơi, bởi vậy Hạ Hầu Thần sớm đã hạ thánh

chỉ, muốn các bộ chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối không thể để bệnh dịch hoành hành

như năm trước. Cục Thượng Cung tất nhiên là theo ý chỉ của hoàng thượng, Tư

thiết phòng sớm đã sai huân hương các phòng, bên trong thả ngải thảo, bạc hà để

phòng dịch. Tư chế phòng cũng may không ít gối thêu túi hương, bốn góc bỏ thêm

đàn hương, trầm hương, cam tùng, cây thạch xương bồ, ngải diệp hơn bảy mươi

loại kỳ hoa dị thảo và dược liệu quý báu phối chế thành hương liệu, mang đến

chổ mỗi quý nhân.

Khổng Văn Trân thuận tiện mang tới cho Lan Nhược hiên

một bộ, thầm ám chỉ cho ta biết, quy cách bộ này cùng kiểu với hoàng hậu. Ta

nghĩ đến thời điểm hung hiểm này, liền dùng lời lẽ nghiêm khắc bảo nàng không

thể quên bổn phận trong cung. Tuy nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn thưa dạ đáp

ứng. Ta liền kêu nàng đổi bộ gối này thành kiểu như phi tần bình thường.

Nàng mặt nóng lại dán phải cái mông lạnh**, vẫn ráng

nhẫn nhịn, kêu người mang đồ về, ra đến cửa bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quay

lại nói với ta: “Lúc nô tì sai người mang than đến Tinh Huy cung, nghe cung

nhân trở về nói, mùa đông này, vị chủ tử ở tại Tinh Huy cung bị ho

không nhẹ, hoàng thượng phái ngự y đi xem, cũng không có gì khởi sắc. Ai, nhớ

đến lúc trước…”

(**

Mặt nóng dán mông lạnh: ý nói đang nhiệt tình thì bị người ta dùng thái độ lạnh

lùng đáp trả.)

Ta ngẩn ra, mới nhớ ra người nàng nói là thái hậu. Đã

rất lâu rồi không có nghe người ta nhắc đến thái hậu. Trong cung chính là như

vậy, một khi vinh hoa phú quý mất đi, con người liền như nhành liễu trên tường,

bị vùi vào một góc tường đỏ, không còn ai để ý. Ta hãy còn trầm ngâm không nói.

Khổng Văn Trân đã nói: “Nghe nói bệnh tim đập nhanh của bà ấy càng ngày càng

nặng, nô tì theo phương thuốc của nương nương trước kia, chưng chút canh

thuốc đem qua cho bà ấy rồi, chỉ không biết công hiệu ra sao?”

Nói xong, liền hành lễ xin cáo từ.

Loại chuyện cứu người khi hoạn nạn ta không thường

làm, nhưng không biết vì sao, ta nghĩ đến Hạ Hầu Thần từng hỏi ta “Có đi

thăm thái hậu hay không” , lúc đó trong mắt hắn là sự khinh miệt rõ ràng đến

vừa nhìn liền hiểu ngay. Nghĩ nghĩ một lúc, ta liền gọi Khổng Văn Trân lại,

nói: “Canh đã chưng rồi, đêm nay ngươi để bản phi mang qua đi. Hiện giờ

tình hình trở thành như vậy, bản phi cũng muốn làm chút gì đó.”

Khổng Văn Trân liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không

nói gì nữa.