Thượng Cung

Chương 17: Đạp ca mà múa rồi thất vọng

Khang Đại Vi sớm đã kêu người đi mời cầm nương nhạc sĩ

tới đây, Lan Nhược hiên rất nhiều đất trống, hơn mười mấy nhạc sĩ, cũng không

thấy chật chội. Ta thì đi vào thay một bộ váy lụa in hoa màu sắc rực rỡ đi ra,

thay giày thêu gấm có đầu tròn vểnh lên(1), cũng không sửa

búi tóc, chỉ cắm lên một bông hoa màu tím nhạt có dải hoa rủ xuống. Lúc đi ra,

nhìn sắc mặt Hạ Hầu Thần, thấy hắn cũng không quá chú ý, không khỏi âm thầm thở

ra một hơi. Lúc thay đồ ta đã quyết định, tuyệt đối không thể ăn mặc quá mức

vượt trội, lấn lướt phong thái của Ninh Tích Văn, cũng không thể quá qua loa,

khiến Hạ Hầu Thần càng thờ ơ, liên tục hừ lạnh. Tình thế hiện giờ, vừa

tốt.

Âm nhạc bắt đầu được tấu lên, lúc đầu ta

không bắt nhịp kịp, nhưng bài ca này đã ẩn nấp trong đầu ta nhiều năm,

phần sau, ta càng hát càng thuận: “Quân như mây trên bầu trời, thiếp như

chim trong mây, đi theo gắn bó, đón nắng cưỡi gió. Nếu quân như hoa giữa hồ,

thiếp tựa như nhụy trong hoa, ở gần bên nhau, cùng ngắm bóng trăng. Đời người

dù có hợp tan, đời người dẫu có vui buồn, chỉ mong được gần quân, đừng làm phù

dung sớm nở tối tàn…”

Ninh Tích Văn quả thật múa rất đẹp, thu vai, ngậm

miệng, dấu tay, mở lưng, buông lỏng đầu gối, vặn eo, nghiêng hông, không một

động tác nào không duyên dáng, chỉ riêng kỹ thuật nhảy Tam đạo loan(2), đã hoàn toàn thể hiện

rõ thân hình thiếu nữ của nàng , hơn nữa áo váy nàng mặc hôm nay, dưới ánh

trăng càng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thật đẹp không sao tả xiết, lúc ta hát

đệm ngước mắt nhìn, cũng không khỏi bị dáng người của nàng hấp dẫn.

Múa đến khúc cuối, nàng vừa múa vừa áp sát vào Hạ Hầu

Thần, nhẹ vung tay áo về hướng hắn, đôi mắt lấp lánh ẩn chứa tình cảm, bộc lộ

hết tất cả tình ý mà điệu múa chưa thể hiện hết. Lần thứ hai hát từ khúc giữa

đoạn thứ tư đến đoạn điệp khúc, nàng xoay eo sang trái, vung tay áo nhấc chân,

tay áo thẳng tắp tạo thành thế ” Mũi tên rời cung”, người đang nghiêng về bên

trái, đột nhiện lại quay sang bên phải, khiến tay áo vung lên thành một đường

cong duyên dáng, thân thể lại nghiêng sang bên trái, tay áo cũng đưa ngang sang

bên trái, yểu điệu xoay vòng lại bên phải, thân thể và cả hai tay áo đều vung

qua bên phải. Cứ như vậy trái phải qua lại, mềm mại lưu loát như mây bay nước

chảy, tựa như ngựa thần lướt gió tung mây, mà tất cả động tác lại kết tại một

câu “Chỉ mong được gần quân ” hát từ đoạn giữa một mạch lưu loát đến cuối, lúc

đó tay áo múa vung trên ngón tay Hạ Hầu Thần, bị hắn tươi cười tiếp được.

Ta khẩn trương nhìn hắn, chỉ mong hắn có thể kéo Ninh

Tích Văn qua, vậy tất cả mọi chuyện đêm nay đều hoàn thành tốt đẹp. Vậy mà hắn

đứng dậy, mặc cho tay áo múa từ trên ngón tay trượt xuống, vỗ tay cười nói: “Múa rất tốt, ca hát

cũng rất tốt, không hổ là một đôi tỷ muội như hoa đẹp nhất thiên hạ.”

Gương mặt Ninh Tích Văn khó nén vẻ thất vọng, thân thể

mềm mại khẽ run, nhìn ta một cái, đôi mắt long lanh ướt át. Ta nháy mắt với

nàng, ý bảo nàng chủ động trước. Nhưng nàng lại không thể nhận ra mà lắc lắc

đầu, đứng ở giữa sân không di chuyển, chỉ hơi khom lưng hành lễ nói: “Đa tạ hoàng thượng

khích lệ.”

Ta đành phải tiến lên cảm ơn.

Hạ Hầu Thần vừa lòng gật gật đầu, nhìn ánh trăng.

Khang Đại Vi biết điều chạy tới, “Hoàng thượng, hôm nay ngủ tại Lan Nhược

hiên nhé?”

Nghe nói như thế, toàn thân ta đột nhiên siết chặt,

gương mặt đã không thể duy trì nụ cười nữa, chỉ mong Hạ Hầu Thần nói ra chữ

không.

Hắn vừa quay đầu lại, nhìn ta, lại nói: “Cũng được.”

Khang Đại Vi vội vàng kêu người chuẩn bị nước tắm, lại

sai người hầu hạ hoàng thượng thay quần áo. Ninh Tích Văn buồn bã cáo từ, tự đi

ngủ ở phòng khách.

Gương mặt ta hiện ra một nụ cười xán lạn như hoa đào,

tiến tới, giống như những phi tần khác ôm lấy hắn đi vào trong phòng.

Đúng lúc này, có thái giám ở sân ngoài lớn tiếng

nói: “Hoàng

thượng, Sư nương nương đau bụng, nương nương kêu nô tài đến đây báo cho hoàng

thượng.”

Sư Viện Viện mới chửa, chưa quá ba tháng, thai vẫn

chưa ổn định, nhưng giờ phút này nàng đau bụng, rất là đúng lúc. Ta thở dài nhẹ

nhõm một hơi, cau chặt lông mày, tình chân ý thiết mà nói: “Hoàng thượng, đây là

hoàng tử đầu tiên của ngài, không nên để xảy ra sai lầm gì. Chỗ thần thiếp lúc nào

ngài cũng có thể tới…”

“Ngươi

ước gì ta sớm đi, phải không?”

Trong không khí như có dòng nước lạnh chảy qua, ta

nghẹn lời, miễn cưỡng nói: “Làm sao lại như thế, hoàng thượng muốn lưu lại, thần

thiếp cầu còn không được.”

Hắn lạnh lùng quay sang, đột nhiên duỗi tay ra nắm cằm

ta, thịt trên hai gò má ta đột nhiên bị bóp chặt, đau đến nỗi ta không ngừng

thở dốc. Khuôn mặt hắn lại gần, đôi mắt như đao, “Ninh Vũ Nhu, trẫm rất

không quen nhìn ngươi bày ra vẻ mặt giả dối đến cực điểm thế này. Ngươi đừng

tưởng rằng trẫm mù, cho rằng trẫm không biết hôm nay ngươi toan tính cái gì!”

Đạp ca mà múa rồi thất vọng,

Nói xong, thuận thế đẩy một phát, ta lảo đảo thối lui

vài bước, bất chấp đau đớn trên hai gò má, mắt mở trừng trừng nhìn hắn được một

đám nội thị giám vây quanh nghênh ngang bỏ đi.

Điều khiến ta cảm thấy ngạc nhiên là, Sư Viện Viện

mang đứa con đầu tiên của hắn, nhưng từ thần thái đến ngữ khí đều cho thấy,

dường như hắn cũng không quan tâm lắm. Nghe được tin tức tình hình của Sư

Viện Viện không ổn, lại còn rảnh rỗi so đo với ta, xem ra hắn chẳng hề khẩn

trương lo lắng cho cái thai của Sư Viện Viện, rốt cuộc là vì sao?

Trở lại trong phòng, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn

rõ hai má bị nhéo đỏ bừng, giống như được bôi lên loại son phấn tốt nhất, càng

giống như thiếu nữ mang lòng xuân, trong lòng không khỏi liên tục cười lạnh, có

ai biết được chân tướng sự việc lại là như thế?

“Tỷ

tỷ…”

Ninh Tích Văn đứng cạnh cửa do dự không dám đi vào,

giọng nói có vẻ thông cảm. Chẳng lẽ nàng cho rằng hoàng thượng đi rồi, tâm tình

ta liền không tốt sao?

“Vào

đi. Sao còn chưa ngủ ?” Ta cầm lấy lược ngà ở trên bàn

chải tóc hai cái, lại bị Ninh Tích Văn thuận thế đón lấy, giúp ta chải.

“Tỷ

tỷ, có phải hôm nay muội muội khiến tỷ thất vọng rồi hay không?”

Nhìn thần sắc uể oải của Ninh Tích Văn trong gương, ta

thở dài, “Thành

sự do ông trời*, việc chúng ta nên làm hết thảy đều đã làm đủ, sự tình vẫn là

như thế, ta trách muội làm gì?”

(*Trích

trong câu” mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, ý nói làm việc hay mưu tính

việc gì là do ta, nhưng không hẳn mọi việc ta mưu tính đều có thể thành công.)

Ninh Tích Văn nhẹ nhàng gỡ tóc ta, “Tỷ tỷ, tỷ đừng trách

muội muội lắm lời, kỳ thật tỷ tỷ không cần phải như vậy, muội thấy hoàng thượng

vẫn là có ý với tỷ …”

Nàng làm sao biết được chân tướng sự tình. Người như

Hạ Hầu Thần, một khi bị người khác phản bội, làm sao có khả năng tha thứ? Ta

lắc đầu nói: “Muội

muội, giữa ta và hoàng thượng đã không thể xoay chuyển gì được nữa, lúc ta làm

thượng cung đã làm ra những việc rất có lỗi với ngài ấy…”

Không biết vì sao, hôm nay ta muốn nói hết tất cả. Sau

khi ta nói hết thảy nguyên nhân hậu quả cho Ninh Tích Văn, nàng mới hiểu được,

vì sao ta muốn nàng vào cung để nàng trợ giúp một tay như vậy. Thân phận có vẻ

phồn hoa tôn quý, nhưng lại không chịu nổi một kích.

Ta ở trong cung không được sủng ái, địa vị được như

vậy, đều nhờ ta giỏi mưu lược tính toán mới đạt được.

Không ngờ ta nói xong, lại khiến Ninh Tích Văn

thêm sùng bái,

“Tỷ tỷ, muội chỉ biết, từ nhỏ muội đã không bằng tỷ, dưới tình huống như vậy,

tỷ vẫn có thể tìm được cho mình một vị trí riêng trong cung. Tỷ tỷ,

có một chuyện,muội không biết có nên nói cho tỷ hay không…”

Ta quay đầu nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng hơi né tránh.

Ta hiểu quá rõ ánh mắt này, lúc làm thượng cung, có mấy cung nhân có sáng kiến

hay, nhưng vì muốn trèo lên, muốn được cấp trên coi trọng, lén giấu diếm không

cáo báo đều có biểu tình này. Ta bỗng nhiên hiểu được chắc chắn nàng có cái gì

đó giấu diếm ta, hơn nữa còn vô cùng quan trọng.

Tuy ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng việc này cũng chỉ là thói

thường của con người mà thôi, liền thản nhiên nói: “Muội muội, hiện

giờ Ninh gia chỉ còn lại hai tỷ muội chúng ta sống dựa vào nhau, còn có

việc gì không thể nói?”

Lúc này nàng mới ngập ngừng ấp úng nói: “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ

trước khi phụ thân bị gán tội, trong nhà từng thu nhận một vị thiếu niên mắc

nạn hay không?”

Ta cau mày nói: ” Chuyện này làm sao tỷ

biết được? Không phải do đại nương và phụ thân thương lượng xử lý sao? Sau đó

tỷ mơ hồ biết được qua miệng đám hạ nhân, ngay cả mặt mũi cũng chưa

từng thấy qua!”

Thần sắc Ninh Tích Văn rất kỳ lạ, nhìn chung quanh,

thấp giọng nói: “Tỷ

tỷ, muội đã gặp người đó. Một năm kia muội mới mười tuổi, nghe thấy phụ than và

bạc nương ở trong phòng bàn bạc cái gì mà tuyệt đối không thể để bất kỳ người

nào biết rồi .., muội lén lút chạy đến cái tiểu viện bị niêm phong che giấu kỹ

càng kia, tuy chỉ nhìn từ xa, chính là…”

Ta đột nhiên cả kinh, mãnh liệt quay đầu lại, một lọn

tóc đang mắc ở trong lược, kéo tới da đầu ta phát đau. Ta nói: ” Ý của muội là ——?”

Ninh Tích Văn nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, kỳ thật lần

đầu muội nhìn thấy hắn, đã mơ hồ nhận ra hắn rồi, cho nên đêm nay trong hoa

viên muội mới sợ hãi như vậy. Tỷ tỷ, tỷ nói cái chết của phụ thân, rốt cuộc là

vì cái gì?”

Ta đột nhiên nhớ lại lúc ta trốn dưới giường thái hậu

ở thiền đường cũng nghe lén được đôi câu. Hắn từng nói, năm hắn mười lăm tuổi,

hắn xuất cung gặp nạn, nhờ có người tương trợ mới có thể thoát hiểm. Theo tuổi

tác mà tính, chẳng phải là năm phụ thân bị định tội sao?

Ta còn nhớ rõ tội danh của phụ thân, nhớ rõ người hạ

lệnh xử tử phụ thân là thái tử, đó cũng là lần đầu tiên hắn xử phạt từ khi bắt

đầu tham chính. Nếu thật sự là như vậy, Hạ Hầu Thần quả nhiên là kẻ lòng lang

dạ sói.

Ninh Tích Văn thấy sắc mặt ta âm trầm, nói khẽ: “Tỷ tỷ, có lẽ trong đó

còn có chân tướng khác?”

Ta lạnh lùng thốt lên: “Không quản chân tướng

ra sao, dù sao cũng là hắn tự mình hạ lệnh chém giết. Tuy nói việc triều chính

là như thế, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, ta làm

sao còn tâm tình thân cận với hắn nữa.”

Ninh Tích Văn nhẹ nhàng thở dài: “Tỷ tỷ, muội biết tính

cách tỷ luôn luôn cương quyết nhưng hắn là hoàng thượng, tất phải có rất

nhiều chỗ bất đắc dĩ. Nếu tỷ tỷ bằng lòng cúi thấp đầu một chút, nói vài lời

hay, theo muội muội thấy, hoàng thượng sẽ để tỷ trong lòng.”

Ta ăn nói còn chưa đủ khép nép sao? Ta lạnh lùng

nghĩ.

Lúc này, đồng hồ nước trong cung lại khua vang, tiếng

cồng canh ba truyền đi thật xa. Từ ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, sương mù tràn

ngập cả đình viện, ngay cả bóng cây hoa quế cũng mịt mờ. Ta không đáp lại lời

nàng, chỉ nói: “Muội

muội, đêm đã khuya, ngủ đi.”

Nàng để lược ngà xuống cạnh gương đồng, khẽ thở dài

một tiếng gần như không thể nghe thấy, “Tỷ tỷ, khúc mắc không thể cởi bỏ, bất

luận kỹ xảo biểu diễn của tỷ tỷ tốt nhường nào, người có tâm vẫn nhìn ra được,

cảm giác được .”

Ta ngẩn ra, nhìn về phía gương. Bên trong có một khuôn

mặt xinh đẹp, trải qua hơn mười năm tôi luyện trong cung, chẳng lẽ khuôn mặt

này lại không có khả năng giấu kín tâm tư sao? Không, ta không tin. Bởi vì dựa

vào chính khuôn mặt có thể diễn xuất các loại biểu tình theo ý người khác này,

ta mới có thể từng bước đi lên vị trí thượng cung, mới có thể dưới tình huống

ác liệt như thế, xoay chuyển càn khôn, như cá gặp nước. Ta không tin có người

có thể nhìn xuyên qua khuôn mặt này, biết biểu tình chân thật của ta!

(1)Gìay thêu gấm có đầu tròn vểnh lên:↑

(2) Tam đạo loan: Trong khi múa, đầu và ngực, eo và

mông, hông và chân phải đưa về hướng ngược nhau tạo thành hình chữ S. Tam đạo

loan là tư thái điển hình khi múa trong vũ đạo dân tộc các nước phương Đông,

làm cho dáng vẻ người múa thêm phần nữ tính uyển chuyển.↑