Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 96: Chương 96

“602 điểm, lớp 9”

Tông Cửu càng ung dung làm bài thi, thầy Nam luôn âm thầm theo dõi cậu càng tò mò hơn.


Là giáo viên dạy môn sinh cho cả khối, những ngày này, No.1 không chỉ đích thân xem kịch mà còn điều khiển con rối lượn lờ từng lớp hóng trò vui, thỉnh thoảng dùng thân xác thật ra mặt gây chuyện, nắm giữ rất nhiều tài nguyên manh mối.


Phạm Trác và Tông Cửu ngầm trao đổi manh mối với nhau, đương nhiên học sinh lớp khác cũng không thể cầm manh mối trong tay, cứ thế ngồi chờ chết, ví dụ như lớp trưởng lớp 5 và lớp trưởng lớp 10, chủ trương khiến những học sinh xếp chót lớp mình biến thành thực tập sinh không mặt, ngoài ra còn có mấy lớp thuộc phe trung lập quan sát những phe khác.


Những hành động nhỏ đó không qua được con mắt Ác ma, hắn vui vẻ nhìn cách các thực tập sinh vật lộn để sống sót trong phó bản như Địa ngục này.
No.1 thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt, nhưng Tông Cửu còn méo thèm nhấc mí mắt lên, ngòi bút tuôn mực bay vèo vèo trên tờ bài thi.


Bởi vì cậu đã dùng bài tarot để kiểm tra kết quả cuộc thi, lá bài cho thấy lớp 9 gặp nguy hiểm nhưng vẫn an toàn, bình yên qua cửa.
Đương nhiên, tuy nắm chắc phần thắng, nhưng không có nghĩa là Tông Cửu sẽ buông xuôi.


Trái lại mấy hôm nay cậu cũng cày rất nhiều đề để nâng điểm trung bình cả lớp, thậm chí cậu còn thuộc lòng vô số câu trong sách giải nhờ trí nhớ tốt của bản thân, gặp câu hỏi nào tương tự sẽ chép lại theo mô phỏng đáp án đó.


Chẳng mấy chốc, trong bầu không khí yên tĩnh trầm mặc của trường thi, thời gian nhanh chóng trôi qua.
[Chả biết lần này được mấy lớp đạt chuẩn đây, tui căng thẳng quá!]
[Tui tui tui cũng vậy! Mấy nay tui lượn qua lượn lại mấy lớp khác, vẫn còn hai lớp chưa đạt tiêu chuẩn.]


[Woohoo, tôi chỉ quan tâm tới thành tích lớp 9 thôi, ông nào nói tôi nghe một chút được không?]
[Hô hô tôi cũng thích lớp 9 nè, lần trước lớp 9 tự kiểm tra chỉ vừa chạm mốc thôi, khá nguy hiểm, có vượt qua hay không phải xem số phận thế nào.]


[Xin hãy độ cho họ, tui thật sự thích bầu không khí của lớp 9, mong bọn họ đừng tèo cả đám…]
Chẳng mấy nữa là đến lúc chấm chữa bài thi.
Số 99 ngồi tại chỗ, thấp tha thấp thỏm.


Mặt cậu ta tái như màu gan heo, run rẩy giơ tay lên: “Thưa thầy, em có thể đi toilet không? Tr-trước khi thi căng thẳng quá, uống hơi nhiều nước, giờ mắc tè ạ.”
Phụt hahahaha….


Giọng cậu ta vang lên trên sân tập vắng lặng, mọi người đều có thể nghe thấy, không khí nghiêm túc ban đầu đã bị quét sạch, ai cũng cười vang.
Tuy nói thực tập sinh không cần uống nước và ăn cơm, nhưng mọi người hay pha cà phê hoặc rót cốc nước nóng để thức đêm, ít ai bỏ luôn hoàn toàn.


Chẳng qua nghẹn tiểu do uống nhiều nước như số 99, thì đúng là hiếm thấy.
Chủ nhiệm khoa khinh bỉ liếc mã học sinh trước ngực cậu ta, không trả lời.
Trợ giảng đứng một bên lạnh lùng cất tiếng, “Sau khi có thành tích, nếu lớp bị phạt mà cậu chưa quay lại, chúng tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”


Lời đe dọa này quá đáng sợ, khiến những thực tập sinh khác cũng đang có ý định đó lập tức lùi bước.
Ban đầu mọi người còn muốn thử cách đi tiểu để xem có thể kéo dài thời gian sống hay không, nhưng lần này, không ai dám lên tiếng nữa.
Số 99 rùng mình một cái, “Vâng! Em sẽ về ngay ạ.”


Nói xong, cậu ta ôm đũng quần chạy chầm chậm vào tòa nhà dạy học, trông đúng là nín tiểu phát hoảng.
Bình thường số 99 cũng hay tấu hài như vậy, thực tập sinh lớp 9 cười xong không nói gì, ngược lại Tsuchimikado lớp 7 cũng giơ tay muốn vào toilet, sau đó có thêm mấy học sinh yếu lục tục đi theo.


Trên trường thi, học sinh yếu chịu áp lực tâm lý lớn hơn học sinh giỏi, một lớp có thể đạt tiêu chuẩn hay không, không chỉ dựa vào sự đột phá của học sinh giỏi, mà còn phải xem mức độ phát huy của học sinh yếu kém.
Mọi người không quá chú ý đến khúc nhạc dạo ngắn ngủi này.


Chỉ mình Tông Cửu nhìn theo bóng lưng đi xa của số 99, thu hồi tầm mắt như không có việc gì.
Cuối cùng, kết quả cũng được đưa ra sau khoảng mười lăm phút.
Lúc thông báo thành tích, từng thực tập sinh lớp 9 nghiến chặt răng, trên mặt hiện rõ vẻ giác ngộ, khảng khái chịu chết.


Một tuần trước cuộc thi giữa kỳ, đã có bốn thực tập sinh không mặt xuất hiện trong khối.
Đến lúc này trừ lớp 9 và lớp 1, những lớp còn lại ít nhất đều có một Người không mặt.
Nhất là lớp 5 với ba người, lập tức nhảy vọt lên vị trí tốp đầu và giữa của bảng xếp hạng.


Chủ nhiệm khoa đang công bố điểm số, dựa trên điểm trung bình.
Những lớp vượt mốc đều reo hò hớn hở.
Tiên Hiệp Hay
“614 điểm, lớp 7!”
Lớp 7 thoáng sửng sốt, lập tức vỗ tay.


Có người nhỏ giọng lầm bầm, “Nếu không phải lần này có Người không mặt xuất hiện trong lớp mình, chắc chắn sẽ bị No.10 kéo xuống.”
“Thoát được lần này rồi có thoát được lần sau không? Đường đường là cấp S, dạy kiểu gì cũng dốt, tuyệt vãi cớt.”


Những lời xì xào bàn tán của bọn họ không hề có ý định che giấu, hầu như tất cả đều lọt vào tai Tsuchimikado đứng cuối hàng.
Tuy là cấp S, nhưng cuộc sống của Tsuchimikado cũng không khá hơn là bao.
Thực tập sinh trong lớp giận mà chẳng dám nói gì y.


Cũng may tính tình y không tệ, dù xui khét tiếng nhưng vẫn có thể tự tìm niềm vui cho mình, tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi bản thân, mắt điếc tai ngơ với những gì người ta nói, tuy dốt cơ mà vẫn nghiêm túc học hành.
Có thể lên đến cấp S giữa thiên quân vạn mã, chẳng ai là đèn cạn dầu.


Chưa nói những yếu tố khác, chắc chắn trong phó bản kinh dị, bọn họ đã bước trên bờ vực sống còn không biết bao nhiêu lần, tầm nhìn rộng hơn nhiều so với những người khác.
Nếu bị chút áp lực nghiền nát, vậy thì Tsuchimikado dứt khoát thoái vị nhường ghế cho rồi.


Trông thấy cảnh đó, Tông Cửu sờ cằm, cậu nghĩ mình có thể cân nhắc đến việc kéo No.10 nhập bọn.
Để cẩn thận, lát nữa về dùng bài tarot kiểm tra mới được.
“607 điểm, lớp 2!”
Số điểm được thông báo đã chạm đầu mốc 600, vẻ mặt các thực tập sinh lớp 9 lộ rõ sự đau khổ.


Khoảng cách điểm nhỏ như này, rất khó xuất hiện kỳ tích.
Số điểm được công bố tiếp theo sẽ chỉ thấp hơn 607, ai biết liệu có thể tình cờ là 599 hay không?
Nhưng bây giờ, vẫn còn ba lớp chưa được báo điểm.
Thậm chí có thực tập sinh đã bắt đầu chắp tay trước ngực thốt lên Amen.


“602 điểm, lớp 9.”
Lớp 9!
Các thực tập sinh lớp 9 nhìn nhau ngơ ngác, sau một giây yên lặng là tiếng hoan hô vang dội như dời núi lấp biển, bọn họ đứng dậy vỗ tay, nụ cười thực lòng thoải mái thu hút sự chú ý của vô số người.


Lớp tuy đông nhưng các lớp khác không có bầu không khí reo vui như vậy, lớp trưởng lớp 5 là người đầu tiên cười nhạo, “Có gì hay ho, tránh được một lần chứ tránh được cả đời chắc? Dù sao lần thi tháng tiếp theo cũng tới lượt.”


Trái ngược hoàn toàn với sự vui mừng phấn khởi của lớp 9, là khuôn mặt sợ hãi và nản chí của hai lớp còn lại.
Trong đó có lớp 10, quen với lớp trưởng lớp 5.
Bây giờ lớp trưởng lớp 10 cũng đang ôm bàn run cầm cập.
Bọn họ không có thành viên thuộc top10 toàn khối, sau này mới ngược dòng lội lên.


Khi Người không mặt xuất hiện, mâu thuẫn trong lớp khiến thành tích sụt giảm mạnh, bây giờ ai cũng hối hận xanh ruột.
Lớp 4 thì càng thảm hại, vất vả lắm mới xuất hiện một Người không mặt để kéo điểm cả lớp trong bài kiểm tra tuần lần trước, tưởng chừng cả lớp có thể thư giãn đôi chút.


Không ngờ lại có người phát huy không tốt trong cuộc thi giữa kỳ lần này, kéo số điểm vừa nhỉnh rớt xuống lần nữa.
Thực tập sinh hai lớp đều nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm khoa đứng trước đài chủ tịch, chờ kỳ tích cuối cùng xuất hiện.
Tiếc rằng, chủ nhiệm khoa đã buông tờ giấy trắng trong tay xuống.


Trong phút chốc, máu khắp người họ đều đóng băng.
“Trên đây là những lớp, đạt điểm yêu cầu trong cuộc thi giữa kỳ lần này.”
“Thành tích tiêu chuẩn của kỳ thi tháng tiếp theo sẽ là 800 điểm trung bình, các lớp hãy chuẩn bị sẵn sàng.”


“Xin mời những người không liên quan rời khỏi sân tập, hình phạt sẽ được bắt đầu ngay lập tức.”
Tất cả thực tập sinh hít ngược một ngụm khí lạnh, ngay cả khán giả cũng không dám tin.
[Phắc, phó bản tập thể này bị gì vậy, muốn dồn mọi người vào chỗ chết thật ư?]


[Chắc là không đến mức đó, lầu trên xem phó bản của các thực tập sinh cấp khác chưa, thật ra đều có cơ hội sống sót đấy.]
[Tôi xem rồi nhưng xin lỗi các ông tôi nói thẳng, tôi méo thấy cơ hội sống sót nào trong phó bản trường học này cả!]


[Haiz, chắc chắn sẽ có mà, nhưng dù sao đây cũng là phó bản tập thể ông hiểu không, mục đích của hệ thống chủ đúng là muốn lọc bớt người, kể cả tìm được đường sống, chắc chắn cũng chỉ là đường sống của số ít người, phó bản này đã được định trước không thể sống sót toàn bộ.]


Trung bình 800 điểm!
Đây là khái niệm gì? Tổng điểm là 1150 điểm, trừ đi những câu hỏi Olympic khó nhằn chiếm 100 điểm, tổng điểm 800 gần như tương đương với việc lấy được hơn 120 điểm toán văn anh, những môn còn lại phải đạt hơn 70.


Vẫn câu đó, với những thực tập sinh bị ép học trong ba tháng, rõ ràng khó như lên trời.
Thậm chí nhiều thực tập sinh cấp B trên sân, đã bắt đầu che mặt thút thít.
Biểu cảm đầy tuyệt vọng.


Thời gian trong phó bản này quá dài, sợ hãi và áp lực cao độ đủ để tiêu diệt tâm trí của hầu hết mọi người.
Tất cả kiến thức phổ thông mà bọn họ bỏ ra quá nhiều thời gian để học hoàn toàn vô ích, đều vì giữ mạng thôi.
Nỗi tuyệt vọng bao trùm sân tập.


Nười không liên quan đã di tản, lần này chẳng ai còn tâm trạng xem cảnh tượng thảm khốc trên sân nữa.
Sau khi trải qua hai lần, cảnh tượng đó đã khiến mọi người chết lặng.
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào đau đớn, những âm thanh xé rách liên tục vang lên.


Tông Cửu về lớp, liếc mắt ra hiệu cho số 99, hai người một trước một sau đi ra hành lang.
Lợi dụng âm thanh phía dưới, hai người dựa vào hành lang bắt đầu hạ giọng nói chuyện với nhau.
“Sao rồi?” Tông Cửu hỏi.
“Chỗ đó bị khóa lại, đúng là không có người, nhưng cũng không vào được.”


Số 99 lắc đầu, “Chỉ những lúc học sinh xảy ra vấn đề bọn họ mới mở cửa, sau đó cầm chổi quét xác chết vào như hất rác.”
Số 99 ngập ngừng nói, “Mà lúc em đứng bên ngoài ấy, cảm giác rất âm u lạnh lẽo.”
Âm u lạnh lẽo sao?


Nhớ lại chuyện Tsuchimikado khẳng định đây không phải phó bản linh dị, trong mắt Tông Cửu lóe lên một tia trầm tư.
Dĩ nhiên vấn đề chuyên nghiệp này phải tìm người chuyên nghiệp kiểm tra giúp, nếu có thể, sắp tới cậu phải gạ Tsuchimikado qua đó coi thử mới được.


Thanh niên tóc trắng bấm ngón tay, thản nhiên gõ lên lan can, “Trước kỳ thi tháng lần hai, chúng ta nhất định phải vào hồ dìm xác một lần.”
Trong cuốn nhật ký mà cô gái kia để lại có một câu, ngày mùng 4 tháng 7 cô đã tìm thấy, ngay cạnh hồ dìm xác.


Câu nói không đầu không đuôi đó, đã thu hút sự chú ý của Tông Cửu.
Tiếc rằng mấy trang trước của cuốn nhật ký đã bị ướt, nếu không sẽ có thể tìm được nhiều manh mối hơn nữa.
Chắc chắn trong hồ dìm xác có manh mối gì đó, hướng thẳng vào chìa khóa của toàn bộ phó bản.


Nhưng tức cái là hồ dìm xác được xây ngay tầng dưới của tòa nhà dạy học, không những khóa bằng cửa sắt mà còn có trợ giảng thay phiên đứng gác, chỉ trong giờ thi trợ giảng mới rời khỏi đó, vì thế Tông Cửu mới bảo số 99 đòi đi tiểu ngay trước mặt mọi người.


May mắn bọn họ vẫn tìm được chút thông tin quý giá.
Điều đáng lo duy nhất là, bọn họ phải làm sao để mở cánh cửa khóa kín bên ngoài hồ dìm xác, và làm thế nào để tránh tầm mắt của trợ giảng, trước đó còn phải dẫn boss thông linh Tsuchimikado đến thăm dò hiện trường một lần.


Nếu chỉ dựa theo lịch học hàng ngày do nhà trường sắp xếp, hồ dìm xác gần như được canh giữ tuyệt đối, rất khó tìm ra sơ hở.
Cũng may cơ hội này, không khiến bọn họ phải chờ quá lâu.


Tuần đầu tiên sau cuộc thi giữa kỳ, trung học Số 1 bất ngờ thông báo, vì cấp trên yêu cầu phát triển toàn diện đức trí mỹ thể.
Để hưởng ứng lời kêu gọi ấy, phòng giáo dục quyết định dành hẳn một buổi chiều để tổ chức thi đấu bóng rổ.
Nghe được tin đó, ánh mắt Tông Cửu lóe lên.


Cơ hội đến rồi!.