“Bí mật sau lời tiên tri”
…
Hiển nhiên, cú đấm của Tông Cửu không thể đáp đích.
Cậu cảm giác tay mình như chạm phải hàng nghìn sợi thép dẻo lạnh buốt, từng sợi cứa lên mu bàn tay đau nhói, khuôn mặt hoàn hảo kia chỉ cách mấy tấc mà không đánh tới được, tức muốn xì khói.
Chủ nhân khuôn mặt đó còn cười tủm tỉm bảo, “Đừng dữ vậy chứ.”
Người đàn ông khẽ móc ngón tay, từng sợi tơ rối lần lượt biến mất khỏi không trung.
Đến khi cảm xúc bị cản lại hoàn toàn biến mất, tay Tông Cửu vẫn không thể nhích thêm một bước.
Bởi vì bàn tay đeo găng trắng đang duỗi ngón trỏ ra, chạm nhẹ vào khuỷu tay ảo thuật gia, cánh tay cậu như bị cố định giữa không trung.
Các thực tập sinh đang chăm chú theo dõi tình hình quầy bar đều hơi ngạc nhiên, không hiểu sao ảo thuật gia lại ra tay với một NPC bartender bình thường.
Chẳng lẽ anh chàng pha chế chọc giận cậu?
Tông Cửu dời tầm nhìn đến mu bàn tay mình.
Vì dùng sức quá mức nên xuất hiện vệt máu nhỏ chảy khắp mặt sau xương ngón tay, trông mà giật mình.
Vốn chỉ rách xíu da, chút máu rỉ ra từ mao mạch chứ chưa đến mức độ chảy máu.
Nhưng bị No.1 nhấn vào, máu ở sâu trong vết thương bắt đầu túa ra ào ào, như từng con rắn uốn éo dần bò đầy mu bàn tay nhợt nhạt.
Đau thì không, nhưng dòm ghê vãi chưởng.
Tông Cửu chợt nhớ về lần ở Las Vegas, lúc cậu nhận hoa hồng Ác ma tặng, cảnh tượng tương tự cũng xảy ra.
Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
“Đoán được chưa?”
Ác ma khẽ cười nhìn cậu.
Phần chóp của găng tay màu trắng vẫn đặt ở đó, dòng máu chảy ra nhuộm đỏ rất kinh khủng.
Năng lực giả khác với người có thể chất đặc biệt, huyết thống đặc biệt.
Việc kích hoạt năng lực của năng lực giả cần có quy định và chất dẫn.
Ví dụ No.6 điều khiển nước, năng lực chỉ có thể kích hoạt ở nơi có nguồn nước, bởi vậy gã thường chuẩn bị đạo cụ đặc biệt có thể chứa nước.
No.1 cũng thế.
Tông Cửu nghĩ, cậu đã biết chất dẫn để kích hoạt năng lực của Ác ma là gì rồi.
Thậm chí, cậu còn có một suy đoán bạo dạn hơn.
Nếu suy đoán này đúng, Tông Cửu sẽ có thêm lá át chủ bài để đối đầu với No.1.
…
Ngày hôm sau, tin Dạ tộc gửi thư mời cho ảo thuật gia truyền khắp ký túc xá thực tập sinh.
Không chỉ vậy, có rất nhiều người tận mắt thấy ảo thuật gia và No.2 bước ra từ phòng trà, sóng vai trò chuyện vui vẻ, bầu không khí rất hài hòa khiến cả đám quần chúng hóng chuyện rớt cằm.
Thủ lĩnh Dạ tộc không phải người thân thiện, ai dám bàn điều kiện hắn ta sẽ dẫn quân quất lại luôn, một người không thường ác miệng mà chỉ ác tay điển hình.
“Chẳng lẽ ảo thuật gia đã nhận lời chiêu mộ của Dạ tộc?”
Bọn họ bàn ra tán vào, “Cũng có thể, nếu No.2 đích thân sơ ủng thì thành đời thứ năm còn gì, Dạ tộc lại có thêm một vị đại tướng.”
“Haiz, tương lai xán lạn sao chọn biến thành nửa Ma cà rồng người không ra người, ma không ra ma chứ.”
“Thực lực của nửa Ma cà rồng mạnh vậy, người ta động lòng cũng bình thường, mấy ông dám bảo mình không rung rinh trước lời chiêu mộ của Dạ tộc không? Sống được là ngon lắm rồi, so đo nhiều chi.”
“Ảo thuật gia cũng ra gì phết, một newbie cấp C nhận được số điểm bất ngờ những hai lần, còn được mấy boss nhắm trúng.”
Ngoài những lời bình luận tào lao này, thậm chí còn có tin đồn Phạm Trác muốn đào tạo Tông Cửu như người thừa kế Dạ tộc, truyền đi khắp nơi, người trong cuộc hay tin cũng phải thốt lên ‘ảo vãi’.
Ký túc xá thực tập sinh cấp S cũng ở tầng cao nhất, bên kia quán bar ngoài trời.
Mười cánh cửa kiểu dáng khác nhau đứng sừng sững phía chân trời, xa xa là sóng biển cuồn cuộn, trời cao hùng vĩ.
Bình thường cấp S có nhà ăn và bếp riêng, mọi công trình trong ký túc xá đều rất hoàn hảo, nếu họ cần gì có thể dùng quang não bảo người phục vụ đưa cho mình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, ngoài ra còn có dịch vụ đưa đồ ăn đến tận phòng luôn khả dụng, khỏi phải tự xuống lầu.
Nếu muốn xuống lầu, trong ký túc xá của họ cũng có thang máy riêng, đi thẳng ra bãi biển bên ngoài ký túc xá.
Những cánh cửa này chỉ đặt đây để trang trí, thường chẳng ai ra vào cả.
Lúc Tông Cửu tới trước cửa, hàng loạt ánh mắt nóng rực rơi lên lưng mình.
Các thực tập sinh cứ tưởng cậu tính vào phòng No.2 có âm mưu gì, kết quả bất ngờ, thanh niên tóc trắng quay đầu gõ cửa phòng No.3.
Bất ngờ hơn nữa là, cửa mở ra thật.
Nhìn ảo thuật gia quen lối bước vào, những người khác:
Newbiew cấp C nổi như cồn có quan hệ tốt với cả No.1, No.2, No.3 cơ đấy, kinh thật!
Tông Cửu vào ký túc xá của Gia Cát Ám.
Phòng Gia Cát Ám đơn giản như chính hắn, vô cùng lạnh lẽo.
Phong cách trang trí bên trong là tối giản hiện đại, nhìn một lượt chỉ thấy ba màu trắng xám đen.
Chủ phòng thẳng tay đẩy đồ trang trí xung quanh ra, trải trận đồ Bát quái trong phòng khách, ngồi xếp bằng chính giữa.
Tông Cửu: “…”
Tông Cửu: “Anh đang tu tiên hả?”
Người đàn ông tóc đen hờ hững ngước mắt nhìn cậu, “Ngồi đi.”
Khách nghe lời chủ, Tông Cửu học theo chọn một chỗ ngồi xuống.
Còn vì sao tự dưng cậu tìm Gia Cát Ám, nguyên nhân chính là muốn làm rõ chuyện tiên đoán.
Tông Cửu gánh cả team trong phó bản thôn sơn, kéo cả Gia Cát Ám, cha nội này teamwork mà đíu-work thì thôi, tức nhất là điểm cũng méo thấp chút nào.
Tông Cửu đã quyết tâm, chỉ nghe chút chuyện tiên đoán là chưa đủ, phải vén bí mật như sương mù bao phủ quanh người Gia Cát Ám mới được.
Không biết vì sao trực giác mách bảo Tông Cửu, trên người Gia Cát Ám có thứ cậu muốn biết.
“Tôi đến lấy thù lao.”
Gia Cát Ám không nói gì.
Thậm chí hắn ta còn nhắm mắt lại lần nữa, duy trì tư thế tập trung trước đó.
Tông Cửu thấy vậy cũng không giục, lơ đãng ngó xung quanh.
Căn phòng ký túc xá rộng lớn chìm vào im lặng.
Sau hồi lâu, người đàn ông mới ung dung lên tiếng.
Vừa mở miệng đã ném cả dây mìn.
“Cậu không phải người của thế giới này.”
Chàng trai tóc trắng nhướng mày, “Lúc ở phó bản bệnh viện tâm thần, anh cũng nói câu này.”
Lúc đó Tông Cửu không hiểu sao đã bị vạch mặt, cũng may Gia Cát Ám chỉ nghĩ cậu không phải người của thế giới này, chứ không nghĩ cậu là một người xuyên sách có thể dự báo tương lai.
Nên Tông Cửu đã đổi chủ đề, cố ý lấp ɭϊếʍƈ, cuối cùng chủ đề này chả tới đâu.
Gia Cát Ám lạnh lùng nói, “Đúng, lúc đó trong lòng tôi còn nghi ngờ, giờ thì đủ khẳng định.”
“Ồ? Nói nghe thử coi.”
Hắn ta cứ nhắc chuyện ấy mãi, khiến Tông Cửu cũng thấy lạ.
Nếu không phải thiếu kinh nghiệm hay dấu hiệu, sao liếc cái đã thấy manh mối? Chắc chắn có gì đó khác thường ở đây.
Chẳng ngờ cha nội này lại khóa miệng lần nữa.
Lát sau, Tông Cửu định lên đẩy một cái xem ông anh này ngủ chưa, bỗng nhiên hắn ta mở mắt ra.
“Cho tôi một giọt máu của cậu.” Gia Cát Ám nói.
Máu?
Tông Cửu thầm nhíu mày.
Máu rất bình thường ở những nơi khác, nhưng trong vô hạn lưu kinh dị thì rất quan trọng.
Truyền thuyết phương Đông đã khẳng định máu rất quan trọng, máu là một trong những chìa khóa mấu chốt để thi triển tà thuật nguyền rủa trong vu thuật Đông Nam Á, Nam – Bắc u cũng tin chắc rằng máu là nền tảng của sức mạnh.
Trước đó Tông Cửu nghi ngờ chất dẫn để Ác ma cấy tơ rối là ‘tiếp xúc’ hoặc ‘gây vết thương rỉ máu’, giờ Gia Cát Ám nhắc đến chuyện này làm Tông Cửu thận trọng hơn.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của cậu, Gia Cát Ám lạnh lùng nói: “Cậu có thể miễn dịch với sự khống chế của Ác ma, dĩ nhiên cũng có thể miễn dịch với nguyền rủa máu.”
“Nếu không cho tôi máu, tôi không thể xác định cậu có phải người trong tiên tri hay không.”
Tông Cửu nhướng mày, không nói nhảm nữa mà dứt khoát lấy một lá poker trong túi ra, quẹt nhẹ một đường trên ngón áp út.
Đây cũng là điều Tông Cửu nghi ngờ nhất.
Gia Cát Ám biết rất nhiều, thậm chí có nhiều điều Tông Cửu chỉ mới biết.
Theo cách nói của hắn ta, mọi thứ chắc chắn có liên quan tới lời tiên đoán.
Không ngờ Gia Cát Ám chẳng làm gì.
Hắn ta nhận giọt máu rồi nói, “Cậu biết lời tiên tri này do ai đưa ra không?”
Tông Cửu tỏ vẻ xin lắng tai nghe.
Gia Cát Ám phun ra ba chữ, “Thầy của tôi, Quỷ Cốc Tử.”
Ba chữ này rất nổi tiếng, rất huyền thoại.
Quỷ Cốc Tử, một trong những người sáng lập ra Đạo giáo, nhà tư tưởng và nhà chiến lược nổi tiếng thời Chiến quốc.
Truyền thuyết kể rằng ông thông quỷ thần biết thiên mệnh, không ra khỏi Quỷ cốc cũng có thể hóa mây làm mưa, tính đường cho thiên hạ.
Nhưng Quỷ Cốc Tử mà Gia Cát Ám nói, không phải nhân vật trong lịch sử.
Quỷ Cốc Tử mà hắn nhắc đến là Người sống sót từng hoạt động trong vòng lặp vô hạn mười năm trước.
Bất cứ lúc nào cũng có người chết trong vòng lặp vô hạn, hàng năm Người sống sót thay máy với số lượng lớn, vô số khuôn mặt mới, những người còn sống mới là kẻ chiến thắng.
Người sống trong vòng lặp vô hạn mười năm trước, chẳng khác gì các cụ mấy thế kỷ trước trong thế giới hiện thực.
Ở đây ai cũng muốn sống tiếp, chẳng ai ghi lại sử sách, chẳng ai nhớ đến vinh quang của người đã khuất.
Dù hô mưa gọi gió lúc còn sống, chết rồi cũng không ai nhớ đến.
Thậm chí vài Người sống sót còn nói đùa, ba năm là một vòng luân hồi trong vòng lặp vô hạn.
Suy cho cùng rất ít người có thể sống ở đây ba năm.
Quỷ Cốc Tử chính là nhân vật huyền thoại duy nhất tồn tại, trong lời truyền miệng của các thực tập sinh.
Ông ấy huyền thoại thế nào? Nghe nói đúng như tên, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thông quỷ thần hiểu kiếp người, thậm chí… nhìn trộm tương lai.
Người đàn ông tóc đen nói chậm rãi, “Năm đó, thầy chỉ thiếu chút nữa là cứu mọi người ra khỏi trò chơi này.”
Còn kết quả ra sao rõ ràng khỏi cần nói, nếu không họ cũng đâu vật vờ ở đây.
“Tuy thất bại, nhưng trong lúc hấp hối, thầy đã lập đàn làm phép, hao tổn sức mạnh cuối cùng tính một quẻ.”
“Mười năm sau, sẽ có một người xứ lạ với vẻ ngoài khác biệt vào vòng lặp vô hạn, kế thừa ý chí, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của người.
Còn tôi…”
Gia Cát Ám nói, “Chính là người phụng mệnh chờ ở đây, hỗ trợ cậu.”.