“Đúng là niềm vui bất ngờ to lớn”
…
Sau khi Tông Cửu móc ra một đống tiền Âm, bầu không khí như tạm ngừng mấy giây.
Chàng trai tóc trắng không biết mình đã làm ra hành động kinh hoàng gì, hời hợt hỏi lại: “Đủ chưa?”
Ánh mắt quỷ sai nhìn đăm đăm, ấp úng, “Hối lộ ở Âm giới, bị bắt sẽ phạt nặng lắm.”
Nói vậy, nhưng gã không thể ngăn mình nhìn vào xấp tiền Âm dày cộp.
Tiền tệ cũng được lưu hành ở Âm giới, cách tiện nhất để có được là chờ thế hệ con cháu đốt trong Tết Thanh Minh, Tết Trung Nguyên hàng năm.
Tiếc là mệnh giá tiền Âm mà nhân gian sản xuất quá lớn, mỗi lần đốt là từng chồng vàng ròng, bạc thỏi.
Để tránh lạm phát, Âm giới đã quy định tất cả tiền Âm đốt từ nhân gian đều phải bớt một phần mới tới tay quỷ hồn.
Nhưng những năm này mất mùa, người sống không lo được cho mình, tâm trạng đâu mà đốt tiền giấy cho người chết? Nên mấy năm nay tiền ở Âm giới vô cùng quý giá.
Có vài con quỷ chưa xếp hàng đầu thai không chịu nổi, bèn lên báo mộng cho người nhà, dặn họ nhớ đốt chút tiền giấy.
Chồng tiền trước mặt quỷ sai lúc này, chỉ sợ nhân gian phải đốt mười lần tám lượt thì mới vào tay quỷ nhiêu đây.
Quỷ sai nuốt nước miếng, hầu kết xương trắng giật giật.
Lăn lộn lên chức này, con cháu của gã ở Dương gian cũng chẳng biết bao nhiêu đời, không ai nhớ đốt tiền vàng cho gã, chỉ có thể sống bằng chút lương quan chức.
Tông Cửu nhìn là biết có triển vọng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng tay lại rút thêm một xấp tiền từ hộp đen ra, tăng từng chồng.
Quỷ sai: “…”
Không phải ý chí của gã thiếu kiên định, mà là người kia cho nhiều quá!
Quỷ sai nhìn trái nhìn phải, vỗ đùi, “Ôi, ông nội ơi! Ông con mình nói chuyện chút nhé, ông cất tiền trước đã, bị bắt thì toi.”
Tông Cửu nghe vậy bèn cất tiền đi, thầm nói trong lòng: Xong chiện!
Không ngờ món đạo cụ cấp A vô dụng trong mắt các thực tập sinh, lần nào cũng có thể mang lại hiệu quả bất ngờ, chơi quả này không lỗ tí nào.
Quỷ sai nói: “Tạm thời tính vậy đi, tôi sẽ mở một mắt nhắm một mắt, dù sao phía trên có điều tra ra thì số tiền này cũng đủ lo liệu, cậu muốn về tìm Âm Bà tính sổ phải không?”
Thanh niên tóc trắng ngoảnh lại, “Chứ còn gì nữa?”
“Cậu đừng vội, cậu là sinh hồn, cứ thế ra khỏi cổng thành chắc chắn sẽ chịu thiệt, huống chi Âm Bà đã chìm đắm trong con đường ác độc này, rất đáng gờm.”
Quỷ sai nhận tiền dĩ nhiên phải suy tính thay cậu, “Thế này nhé, dù sao tuổi thọ của Âm Bà đã hết thì xuống Địa ngục cũng phải chịu hình phạt này một lần, nếu cậu chịu chi thêm chút đỉnh, tôi sẽ cử mấy người giúp cậu một tay.”
Tông Cửu vui vẻ, không ngờ hối lộ bằng tiền lại được hưởng thụ phục vụ xa hoa nhường này, đương nhiên rất vui lòng đồng ý.
Cậu phát hiện tiền giấy rất có tác dụng, dù sao quỷ sai cũng là vò mẻ không sợ sứt, làm cũng làm rồi, chi bằng kiếm đậm hơn tí.
Cuối cùng lúc Tông Cửu ra khỏi quan phủ, cậu đã là một nhân vật lớn dẫn theo ba bốn con quỷ tôi tớ, lũ quỷ thèm nhỏ dãi cũng không dám lên.
Cậu dẫn bầy quỷ đi ra ngoài thành, từ xa đã thấy bóng lưng còng cầm đèn.
Thiết lập NPC Âm Bà là người già nên đi khá chậm.
Lại có đèn đi Âm dễ thấy nên những quỷ hồn khác cũng không dám tới gần, chỉ dám nhìn từ xa.
Nhìn khắp bãi đất, liếc mắt là thấy Âm Bà đang ở đâu.
Tông Cửu dẫn nhóm quỷ hầu, nghênh ngang len vào đám quỷ đang đứng quanh dòm ngó.
Đám quỷ lúc nhúc che kín mái tóc trắng của Tông Cửu, phía trước lại lắm quỷ bay lơ lửng, méo có gì phải sợ.
Tông Cửu dẫn nhóm quỷ hầu sau lưng đi theo, lúc nhìn ánh đèn le lói phía trước, bỗng nhiên cậu nảy ra một ý.
“Thế này đi, trước tiên các anh làm thế này, sau đó…”
Nhóm quỷ hầu nhận tin của quỷ sai, biết thanh niên tóc trắng đẹp như tiên trước mặt chính là khách sộp mà bao năm Địa phủ chưa gặp, nào dám thất lễ, vâng dạ liên tục.
“Được, vậy làm theo tôi nói đi.”
Tông Cửu vỗ tay, nhìn đám quỷ hầu làm theo lời mình, nở nụ cười khinh.
Ngại ghê, tao cũng là người có thù tất báo, ăn miếng trả miếng.
Oan oan tương báo bao giờ mới xong?
—
Tâm trạng No.1 lúc này rất vui vẻ.
Sau khi nhìn bóng thanh niên tóc trắng biến mất trong điện sau ở quan phủ Quỷ thành, hắn đã dùng tơ rối điều khiển cơ thể Âm Bà cầm đèn đi Âm rời đi.
Sau khi xuống Âm, nếu không có đèn đi Âm dẫn lối, muốn lên Dương gian khó như lên trời.
Huống chi còn bị chính NPC Âm Bà bán cho Âm phủ.
Đợi đến lúc phó bản kết thúc, hoặc là sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính của thẻ bình thường, dĩ nhiên nhiệm vụ của nội gián sẽ thất bại, không về Dương gian được sẽ bị hệ thống chủ gạch tên.
Thiết lập của NPC Âm Bà là trùm sò của phó bản thôn hoang.
Không một NPC nào trong phó bản vô tội, tất cả đều là hung thủ, kẻ nào cũng nói dối.
Trưởng thôn nói dối, Vương Thủ nói dối, người đàn bà kia nói dối, Âm Bà cũng nối dối.
Nếu nhất định phải tìm ra một người không nói dối, thì chỉ có cậu bé ngây thơ nhà trưởng thôn.
Thực tập sinh muốn tìm đường sống phải hỏi từng người, rồi suy luận logic từ những gì mọi người nói, tìm manh mối còn sót trong đó.
Thực ra chuyện này hơi khoai, vì rất khó để mọi người có thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ lời nói nào, hoặc bị ấn tượng đầu dắt mũi.
Vốn dĩ còn muốn chơi với cậu ta thêm lúc nữa.
Ác ma hờ hững nghĩ.
Khó lắm hắn mới gặp được một món đồ chơi thú vị như vậy.
Ác ma chưa từng, cũng như không bao giờ tin vào cái gọi là tiên đoán của Quỷ Cốc Tử.
Giờ xem ra, đúng là cũng đáng chú ý thật.
Sau khi giao dịch với hệ thống chủ, tơ rối của hắn không thể bị chạm vào bằng bất cứ cách thức vật lý nào, trừ khi dùng một loại đạo cụ cực kỳ đặc biệt, chẳng thực tập sinh nào hiện nay còn nắm giữ.
Thật sự chưa từng nghe tay không chạm vào bao giờ, quả thực rất khớp với “Kẻ thù định mệnh”, “Năng lực khắc chế” trong tiên đoán.
Chỉ là…
Nghĩ đến câu “Đối thủ truyền kiếp”, “Người duy nhất có thể kiềm chế Ác ma” trong lời tiên tri.
Trong không gian tối tăm, No.1 tùy ý gẩy một sợi tơ khác trong tay, vẻ mặt chán chường.
Tiếc rằng quá yếu.
Yến đến mức không khơi nổi dục vọng của người khác.
Ác ma nghĩ đoạn, thả sợi tơ rối đang khống chế rồi đứng dậy khỏi ghế cao.
Hắn là cố vấn đóng vai NPC, không cần vào phó bản như các thực tập sinh khác, hơn nữa tơ rối có thể tự do xuyên qua vĩ độ không gian nên bản thể của hắn vẫn ở ký túc xá thực tập sinh, chưa đi đâu cả.
Ký túc xá của No.1 nằm trên tầng cao nhất của ký túc xá thực tập sinh, không chỉ có cấu trúc duplex mà còn có một vườn kính treo 360° trên tầng chót.
Đứng trên vườn treo nhìn xuống, có thể thấy ký túc xá thực tập sinh được xây trên một hòn đào biệt lập, không gian bên ngoài là biển cả bao la, phía dưới là vách đá cheo leo, phong cảnh tuyệt đẹp.
Trang trí phòng của các thực tập sinh cấp A trở lên có thể điều chỉnh theo ý muốn của thực tập sinh.
Chỉ riêng bể tắm massage trong ký túc xá thực tập sinh cấp S đã rộng bằng một căn nhà.
Tóm lại về vật chất, hệ thống chủ luôn rất hào phóng với họ.
Người đàn ông tiện tay cởi áo khoác của bộ vest đen, để lộ chiếc sơ mi trắng thẳng thớm bên trong.
Hắn ngâm nga một điệu hát kỳ lạ, lắc lư bước theo điệu tango đến trước tủ rượu.
Trong phòng không bật đèn, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng tới tầm nhìn của người nào đó.
Nắp bình bị bật ra, rượu đỏ thẫm chảy từ từ vào bình chiết, mùi rượu thơm ngào ngạt trong không khí.
Ác ma nghịch ly thủy tinh trong tay, đang định xem một con rối khác bị hắn điều khiển ở mức sâu, lại phát hiện có gì đó bất ổn trong phó bản sơn thôn.
Âm Bà bất ngờ bị mấy con quỷ hầu chặn lại trong Âm giới.
Đám quỷ hầu nghiêm mặt, vô cảm nói, “Sau khi bà đưa sinh hồn kia đến đây, sổ sinh tử trong quan phủ thiếu mất một tờ, chúng tôi phụng mệnh đại nhân đến đây điều tra, mời bà hợp tác.”
Không phải lúc nào Ác ma cũng khống chế NPC.
Hầu hết thời gian, trừ khi có màn kịch đặc biệt thú vị, hắn sẽ chọn để NPC tự do phát huy theo tính cách nguyên bản.
Dù sao đóng vai NPC cũng khó hơn đóng vai người chơi, cần bám sát kịch bản.
Trừ khi người chơi bốc trúng thẻ thân phận khó nhai thì mới cần nghiêm túc đóng vai, còn lại thường xếp cho thực tập sinh một thân phận qua loa như phó bản thôn sơn này.
Chỉ những lúc No.1 muốn gây sự mới tự tay khống chế.
Cho nên sau khi Ác ma thả sợi tơ rối ra, NPC sẽ hành động theo tính cách của mình.
Theo bối cảnh câu chuyện, Âm Bà chỉ là một người phàm tham sống sợ chết và ác độc.
Trước mặt quỷ sai, bà ta gọi dạ bảo vâng.
Trước mặt thôn dân, bà ta răn dạy sai bảo.
Giờ bị chặn lại, nhớ tới thời hạn thắp đèn đi Âm bèn run sợ trả lời.
Đến lúc Ác ma phát hiện thì Âm Bà khoác áo choàng đen đã ngoan ngoãn thả đèn đi Âm xuống, giơ tay lên khám xét dưới sự chỉ huy của quỳ hầu, nhóm quỷ hầu bảo bà ngẩng đầu là ngẩng, xoay người là xoay.
Nói cũng khéo, tình cờ lúc này họ đang đứng trên cây cầu duy nhất qua sông Vong Xuyên.
Đối diện là đình nghỉ mát nơi Mạnh Bà phát canh Mạnh Bà, phía dưới là dòng sông Vong Xuyên lặng lẽ chảy xuôi.
Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy vô số vong linh làm chuyện ác, mặt mũi vặn vẹo dưới sông.
No.1 cảm giác mí mắt phải lại giật giật.
Lần trước điềm báo này xuất hiện là ở Las Vegas, lúc ảo thuật gia vạch trần ba thân phận phụ của hắn trước mặt hệ thống chủ.
Ác ma chợt sinh nghi, vội đặt ly xuống chuẩn bị điều khiển NPC này.
Biến cố xảy ra.
Ngọn đèn đi Âm đang đặt trên đất đột nhiên đung đưa.
Có người nhấc đèn lên.
Âm Bà thình lình ngoảnh lại.
Thanh niên tóc trắng đang đứng sau lưng bà, cầm đèn đi Âm trong tay mỉm cười.
Âm Bà hỏi cậu bằng chất giọng già nua chói tai, “Cậu bé, cậu đây là?”
Tông Cửu nhíu mày.
Chàng trai tóc trắng nhìn quỷ hầu khống chế NPC trước mặt, nhếch môi, “Cậu bé?”
Tông Cửu lười nói nhảm, tránh đêm dài lắm mộng lại lật mọe nó kèo.
Cậu giơ chân sút người rớt xuống cầu.
“Thật ra, tao thích dáng vẻ mày gọi tao là anh Cửu hơn cơ.”
Mặt cầu cách sông Vong Xuyên gần mười mét, chưa kể Vong Xuyên nổi tiếng là dòng sông cuồn cuộn hiểm trở, không hề có lực nổi.
Trừ cây cầu được xây bằng tiên lực, bất cứ vật gì lướt qua tầng không trên sông đều cảm nhận được áp lực khổng lồ, rơi thẳng xuống sông.
Sau khi loạng choạng giật lùi đến bên cầu, Âm Bà rơi tõm xuống đáy sông như diều đứt dây, thậm chí bà ta còn không thể khơi nổi chút bọt sóng nào, cứ thế bị hàng nghìn ác quỷ dưới đáy sông há miệng như chậu máu xé thành mảnh nhỏ.
Linh hồn vô cùng xấu xa cũng là thuốc bổ tuyệt vời cho ác linh.
[Nhiệm vụ đóng vai NPC đã thất bại.]
[Địa điểm: Sơn thôn đói kém trong phó bản cấp A.]
[Đóng vai NPC: Âm Bà trùm cuối lòng dạ ác độc]
[Nguyên nhân thất bại: Hồn phách tiêu vong]
Trong bóng tối, sợi tơ rối đã mất nhân vật mà nó điều khiển chậm chạp rút về, một lần nữa quấn lấy đôi tay đẹp như tác phẩm nghệ thuật.
Một lúc lâu sau, Ác ma mới sờ khóe miệng.
Độ cong bên môi càng lúc càng rộng, con ngươi vàng sẫm lạnh lùng tàn khốc như dấy lên ngọn lửa âm trầm.
No.1 quay người sang chỗ khác, rót cho mình một ly rượu vang rồi cạn sạch.
Rượu lạnh trôi xuống cổ họng lướt vào thực quản, nhưng không thể kiềm được dòng máu sôi trào lần nữa.
Đúng là một niềm vui bất ngờ to lớn..