Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 50: Chương 50

Đúng là một bất ngờ thú vị

[Hahahaha, cảnh tượng nổi bật nè!]
[Cảnh mà tui mong nhất xuất hiện gòi! Nhìn mặt họ kìa, cả đám choáng mọe…]


[Tui tuyệt đối sẽ không nói vẻ mặt họ chính là biểu cảm của tui khi xem ảo thuật gia biểu diễn hôm trước.jpg]


Trong miếu, ngoài nhóm Tông Cửu đã được chiêm ngưỡng màn biểu diễn của ảo thuật gia nên không ngạc nhiên, các thực tập sinh khác trợn tròn mắt nom như gặp ma.
Giọng Tào Hồng Đào run run, “Mày, mày… lấy đâu ra đấy?”


Hắn ta bất ngờ ngoảnh lại nhìn mâm trái cây dưới Bồ Tát bùn, lễ thắp hương vẫn nằm nguyên đó, không thiếu trái nào.
“Nhìn gì.” Tông Cửu khó chịu, “Mày nhìn quả táo trong tay tao đi, vừa to vừa tròn, bộ dòm giống mấy trái cây vỏ héo quắt kia hả.”


Nói đoạn, cậu chọc ngón trỏ vào chỗ lõm của trái táo, xoay tròn hai vòng như bóng rổ để mọi người chiêm ngưỡng, nhìn rõ lớp vỏ tươi ngon mọng nước và mùi hương thơm ngát của trái cây.


“Trái táo lớn như này mua một được hai đó nha, ăn xong có thể khôi phục ít nhất 30 điểm giá trị đói khát.
Trái cây tươi xanh không độc không hại, không lừa già dối trẻ.”
Đúng lúc này, những người mới đi khiêng quan tài sau linh đường cũng trở về.


Nhóm người cũ tự kiêu nên không chịu làm việc tốn thể lực này, tất cả đều do người mới bên nhóm Tông Cửu gánh.
Chưa nói những thứ khác, cái quan tài màu đỏ này rất nặng, rộng bằng hai người ôm mà phải mấy người cùng khiêng mới nhấc lên nổi.


Mọi người hợp sức đặt quan tài xuống sàn điện chầu, quan tài phát ra một tiếng vang trầm thấp rồi tiếp đất vững vàng.
Nhóm người mới phủi tay, vội vàng chạy te te tới pr hộ, “Đúng đấy, táo anh Cửu ăn bao no, một trái có thể kéo dài một bữa rưỡi.”


“Chuẩn, ngon như vừa hái trên cây, vừa tươi vừa giòn, tôi dám nói luôn đây là trái cây ngon nhất trên thế giới!”
Bọn họ phối hợp với Tông Cửu marketing một hồi, sắc mặt nhóm người cũ vẫn nghi ngờ, rõ ràng là không tin.


Anthony cười lạnh, “Một quả táo bán một nghìn điểm sinh tồn, mày chém ngọt quá, sao mày không ăn cướp luôn cho lành?”
Tông Cửu vô tội nói, “Tao chẳng cướp gì cả, chú em, mày đã từng nghe câu ‘cung không đủ cầu’ chưa?”


“Bây giờ chúng ta đang trong phó bản nạn đói, một quả táo trong tình huống này quý giá cỡ nào đâu cần tao nói? Nếu là thứ kéo dài mạng sống, chẳng lẽ chúng mày thấy mạng mình không đáng giá này?”
Câu hỏi ngược này làm cả lũ cứng họng không trả lời được.


[Tôi nghe rồi nhé! Ảo thuật gia vừa bảo mình đang làm thịt người!]
[Tôi cũng nghe! Tôi làm chứng! Hahahaha rõ ràng méo phải tôi kiếm tiền mà sao tôi vui vậy cà…]
[Nội quỷ lại rất tận tâm giúp đỡ người bình thường, không tặng điểm sinh tồn thì hết biết lói giề!]


[Vẫn câu đó, thiệt muốn thấy phản ứng của họ lúc phát hiện ảo thuật gia chính là nội gián.jpg]


“Thôi được, tao thấy mấy bây là người cũ nhiều điểm sinh tồn, nên mới chào giá hữu nghị.”
Thanh niên tóc trắng nhíu mày, “Mà tụi bây không ưng, tao đành tạo phúc cho người mới vậy.”
Cậu nói xong quay người sang chỗ khác, “Nào nào nào, anh em ăn cơm thôi, hôm nay muốn ăn gì?”


Nhóm người mới hưng phấn lao nhao, “Ổi đê!”
“Mít!”, “Nho!”, “Bưởi!”, “Xoài, the best forever!”
Nhóm người cũ tròn mắt nhìn ngón tay ảo thuật gia tóc trắng xoay tròn trên không trung, mỗi lần xoay lại biến ra một trái cây khác nhau.


Mỗi một quả hiện ra, nhóm người mới lại điên cuồng vỗ tay reo hò, cảnh tượng rất xôm.
“Đạo cụ đặc biệt à?” Có người cũ hỏi dò.


Ngay cả người cũ hiểu biết nhiều cũng chưa từng thấy cảnh như vậy, làm gì có đạo cụ đặc biệt nào vô dụng thế chứ, tác dụng duy nhất là lấy trái cây à? Giỡn mặt hay gì!
Bọn họ vừa tỏ vẻ khinh bỉ vừa nhìn người mới ăn như gió cuốn mà nuốt nước bọt.


Mấy người giành cám bên cạnh cũng thấy hạt thóc trong tay không thơm nữa, ánh mắt mọi người dồn vào nhà ảo thuật đang đứng giữa miếu, đắm chìm trong màn biểu diễn của mình.
Lâm Quốc Hưng nheo mắt.
Hắn im lặng, đương nhiên sẽ có người cũ ra mặt.


Tào Hồng Đào ghen tỵ bảo, “Này, mày vừa bảo một quả táo một nghìn điểm mà, sao chúng nó không trả tiền cũng được ăn?”
Tông Cửu à một tiếng, “Họ gọi tao là anh lớn, anh lớn cho đàn em ăn là lẽ đương nhiên, không lẽ mày cũng gọi tao là anh lớn à?”


Mặt Tào Hồng Đào hết đỏ lại trắng, trắng lại đỏ.
Với thân phận thực tập sinh cấp B tôn quý của hắn ta, đương nhiên méo có chuyện gọi một người mới cấp C là anh lớn, dù người mới này có tiềm lực cũng thế!
Hắn ta không gọi, nhưng những người khác chưa chắc sẽ không gọi.


Tốc độ giảm giá trị đói khát thực sự quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà tụt hẳn năm điểm.
Một người cũ cấp C đói không chịu nổi, nơm nớp gọi một tiếng anh lớn.
Buồn cười hơn là Tông Cửu còn vô thức đáp lại.
Khán giả cười muốn sảng.


[Móa tui cười chết cmn mất, ảo thuật gia đúng là nhân tài!]
[Giẫm mọe danh tiếng của đám người cũ này đi, trước chuyện sống chết, người ta giúp mình là tình cảm, không giúp thì yên phận, trao đổi thì sao, có ăn là ngon lắm rồi…]


[Ừ đấy, đã khởi động lại phó bản mà còn rề rà khéo lại diệt team, méo ngờ đến lúc này mà người cũ vẫn không bỏ thói kiêu ngạo, đ*o hiểu kiểu gì…]
[Lẹ đê, tui muốn thấy cảnh người cũ gọi nội gián cấp C là anh lớn, quickly!]


Tông Cửu đã đồng ý, thì đâu thể hưởng không xưng hô anh lớn được.
Cậu im lặng lấy một quả táo ra.
Người kia cúi đầu khom lưng xin anh lớn, cắn một miếng.
Lúc cực đói thì ăn gì cũng cực ngon.


Thế là người cũ cấp C kia lập tức ‘cải tà quy chính’, khẳng định đây là quả táo ngon nhất mình từng ăn.
Lần này những người cũ khác cũng rục rịch.
Cái đói như một hình phạt khắc nghiệt khó trụ nổi, xoắn chặt dạ dày mỗi người, khó chịu muốn ngạt thở.


Các cụ có câu người lấy ăn làm trọng, ai bận tâm chuyện khác nữa.
Tiếc là người cũ tiếp theo mặt dày lên gọi anh lớn, lại không lấy được táo.
Cậu ta tức giận giậm chân tại chỗ, “Tại sao, tôi cũng gọi mà!”


Tông Cửu nghiêm túc trả lời, “Giới hạn ưu đãi một người, nếu ai cũng gọi anh lớn thì tôi còn làm ăn gì nữa.”
A Tán áo đen bên cạnh cất cờ gọi hồn.
Gã bước lên trước, dứt khoát đổi năm nghìn điểm sinh tồn với Tông Cửu lấy năm quả táo.


“Thấy chưa, boss người ta chẳng dông dài, giao dịch luôn.”
Tông Cửu nhún vai, “Tụi bây nghĩ kỹ đi, sống chết chỉ trong một suy nghĩ, giờ không phải lúc keo kiệt với điểm sinh tồn.”
Đúng vậy.


Mặc dù người cũ oán giận trong lòng, nhưng thật sự không nói được gì khi bụng đang kêu gào thảm thiết, đành chấp nhận bị dắt mũi, xếp hàng đổi đồ.
Tông Cửu nhìn số điểm sinh tồn trong tài khoản mà phê vãi chưởng.


Cậu đã cường hóa tay và mắt, đổi thêm chút đạo cụ tạp nham, xài gần sạch một triệu chip.
Mục tiêu tiếp theo của cậu là tìm một bộ bài để cường hóa, tốt nhất là có thể cường hóa đến mức độ có thể gây tổn thương đến sinh vật linh dị.


Nhưng muốn cường hóa đến level đó, số điểm sinh tồn cần có không nhỏ.
Hơn nữa cường hóa còn là thứ tiêu hao chỉ bỏ ra chứ không thu về nên Tông Cửu muốn gom ít điểm sinh tồn trước, cường hóa một bộ bài, tiết kiệm chút.
Bây giờ điểm sinh tồn tự dâng tới cửa, quá đã còn gì?


Sau một vòng giao dịch, cuối cùng Anthony cũng xụ mặt bước lên.
Tông Cửu không thèm ngẩng đầu, “Hai nghìn điểm một quả.”
Đây là khiêu khích công khai, ai mà nhịn được chứ? Kẻ man rợ Anthony càng không thể nhịn.


Nửa Ma cà rồng cười khẩy, một tay biến thành móng vuốt, một tay khác cấp tốc mọc móng đen sì, vụt thẳng về phía trái ảo thuật gia định ăn cướp.
Không có bất cứ dấu hiệu nào, Anthony ra tay nhanh như chớp, mắt thường chỉ thấy mỗi dư ảnh.


Tông Cửu thì khác, thị lực của cậu đang ở đỉnh cao, đương nhiên thấy rõ động tác nhỏ của gã.
Chàng trai tóc trắng nhẹ nhàng lùi ra sau một bước, tránh được đòn tấn công thứ nhất của Anthony, ngay sau đó là tiếng bài xé gió.


Hai người đánh nhau trong miếu thờ, nhoáng cái đã đánh mười mấy chiêu.
[Ủa khoan, đánh nhau vì một quả táo?]


[Đừng nói là Anthony chẳng có nổi hai nghìn điểm nhá, thắp nến.jpg]


[Chắc chắn chưa đến mức không có, nhưng ảo thuật gia khiêu khích ổng mà tính ổng bạo, nhịn được mới lạ á.]


[Điều tôi chú ý là ảo thuật gia có thể đánh không phân thắng thua với người đứng thứ hai Dạ tộc, shhh… Quả nhiên một triệu điểm ở Las Vegas méo phải cho không, xong vụ này khéo ảo thuật gia lên luôn cấp A í…]
[A gì mà A, mạnh dạn lên, cấp S đê (bắt loa)]


Vì đã đọc quy tắc của hệ thống chủ, nên hai người tránh ra đòn trí mạng.
Mục tiêu của Anthony là táo, mục tiêu của Tông Cửu lại là…
Cậu thấy khe hở, trở tay vụt nhanh ra trước.
Cũng vì động tác này, túi đồ bên hông Tông Cửu hé ra một khe nhỏ.


Từ góc độ của Anthony vừa khéo nhìn thấy một góc lá bùa vàng bên trong.
Ngay tích tắc Anthony sững sờ, lòng bàn tay thanh niên tóc trắng lướt qua đỉnh đầu gã.
Cậu sờ thấy rồi.


Cảm giác sờ vào lạnh lẽo cứng rắn, gần như không thể so sánh với bất cứ loại tơ nào, ngược lại càng giống dây đàn dương cầm đầy độ bền dẻo đặc biệt.
Có hai sợi trên đầu Anthony.
Tông Cửu nheo mắt, lòng bàn tay nắm mạnh.
Nửa Ma cà rồng vừa rồi còn hung hăng xông tới đột nhiên lảo đảo.


Thậm chí gã không thể đứng vững, nghiêng ngả lùi lại hai bước mới tìm được phương hướng, quắc mắt với Tông Cửu, “Mày làm gì tao?”
Hai sợi tơ, nghĩa là chỉ có tác dụng chọn đọc ký ức và cấy vào tiềm thức, chưa tới tình trạng khống chế.


Thảo nào nói sự khống chế của Ác ma là thần không biết quỷ chẳng hay, thú vị phết, hóa ra là tiến hành từ từ.
Tông Cửu không trả lời, chỉ im lặng buông tay.
Hai sợi tơ vô hình chỉ cậu sờ thấy lập tức tuột khỏi tay, tan thành mây khói.


Trong khoảnh khắc cậu kéo đứt tơ rối, loại cảm giác bị theo dõi lại trào dâng, xông thẳng lên đầu.
Tầm mắt thanh niên tóc trắng chậm rãi lướt qua mọi người ở đây, cuối cùng dừng lại một chỗ nào đó.
Lâm Quốc Hưng đút hai tay vào túi, chậm rãi đứng thẳng từ tư thế dựa tường.


Hắn chạm lên môi, nở nụ cười lạnh sống lưng.
Tông Cửu đọc được khẩu ngữ.
Rõ ràng hắn đang nói, “Đúng là một bất ngờ thú vị.”.