Ai đang nói dối
…
Trời đêm giống hệt ngày đầu bọn họ vào phó bản, mây đen u ám, không thấy trăng đâu.
Cũng may tối mai trời mới mưa, chứ hôm đầu tiên không có chuyện gì lớn, tạm thời có thể nghỉ một lát.
Màn đêm trôi qua với sự ngỡ ngàng, mọi chuyện xảy ra vào lúc chạng vạng vẫn y hệt như cũ.
Lần này, trước mắt bao người, thi thể Lão Cường không vắt trên cây hòe già mà nằm trên nóc nhà, tử trạng thê thảm.
Từ Túc trố mắt, “Xác chết này thông minh vậy, nó biết có người nhìn mình hay không à?”
Qua chuyện này, Tông Cửu đã khẳng định một suy đoán trong lòng.
Nhóm trong nhà đất còn đỡ, mọi người ăn uống no đủ, giảm bớt cảm giác căng thẳng lúc trước.
Đôi khi, sự tự tin và dũng khí của con người đều bắt nguồn từ bên ngoài.
Chưa nói vấn đề khác, riêng thái độ bất cần thong thả của ảo thuật gia đã cho bọn họ tự tin.
Sau chuyện Lão Cường, tối nay không có chuyện gì cần đặc biệt chú ý.
Tông Cửu bảo mọi người ngủ cho ngon để ngày mai tiết kiệm đủ thể lực, không chỉ để cứu người phụ nữ kia mà còn đối đầu với thôn dân, đây không phải chuyện đơn giản.
Hứa Sâm giơ tay, “Vậy cụ thể ngày mai chúng ta hành động thế nào?”
Tông Cửu sờ cằm, “Trước hết chúng ta cứ canh ngoài nhà, thấy người phụ nữ đó thì dẫn cô ta đi.”
“Một khi thành công là rút lui vào rừng ngay, đừng chậm trễ.”
Mọi người đồng ý với kế hoạch.
Có hai điểm đột phá mà họ đã biết, một là người phụ nữ kia, hai là Âm Bà trong miếu.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong đêm nhiệm vụ thất bại, chẳng ai biết.
Giờ những gì có thể làm là nhanh chóng thu thập manh mối, tránh bi kịch như vòng trước xảy ra.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng mà mọi người đã dậy.
Phải nói cái đĩa Thái cực bát quái của Gia Cát Ám đúng là rất giá trị, trước tấn công phòng thủ, sau châm lửa đoán giờ.
Năm giờ kém mười lăm phút, nhóm thực tập sinh chuẩn bị xong, lục tục rời khỏi nhà đất.
Nhóm người cũ ngồi ngoài nhà đất học theo họ đốt lửa, nhìn họ lần lượt bước ra, ánh mắt cảnh giác.
Từ hồi Tông Cửu từ chối giúp họ ở đầu thôn, bầu không khí giữa hai nhóm phải nói là căng xình xịch.
Nhóm người cũ thấy người mới không tỏ thái độ, thậm chí còn không chịu giúp mình nên thấy họ cũng đíu thèm bày ra vẻ mặt dễ coi, khịt mũi hừ lạnh.
“Bí mật chút, mọi người canh quanh nhà Vương Thủ trước nha.”
Tông Cửu quay đầu bảo Gia Cát Ám dẫn người mới đi trước, mình thì đi về phía nhóm kia.
Nhóm người Anthony lộ vẻ mặt chẳng lành.
“Căng gì? Ai tìm tụi bây đâu, tao tìm đàn anh No.4.”
Tông Cửu cố ý gằn giọng thốt ra mấy chữ “No.4”, gật đầu với A Tán áo đen, “Đàn anh lại đây nói chuyện chút nhé?”
A Tán áo đen trầm mặc chấp nhận yêu cầu của cậu, xoay người bước sang một bên.
Vốn liên minh tổ chức của người cũ rất lỏng lẻo, mặc dù A Tán áo đen đứng chung với họ nhưng thường hành động theo ý mình.
Người này cũng không nhỏ nhen, chẳng để bụng chuyện Tông Cửu trước cổng thôn, thế thì những người khác lại càng không dám xen vào.
[Ơ, bọn họ định nói chuyện riêng! Ghéc zl, sao camera livestream của phó bản này lại quay chung chớ…]
[Chuẩn, tui cũng muốn biết hai boss bí mật nói chuyện gì huhu]
[Tui thấy thật ra đàn anh cấp S cũng dễ nói chuyện thật, trước kia cứ thấy A Tán áo đen đầu trọc nuôi quỷ đáng sợ vl, ai ngờ ảnh lại là người tốt!]
Sau khi qua một bên, A Tán áo đen bắt chuyện trước: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tông Cửu, “Không phải chuyện gì to tát, chỉ là tôi có một suy đoán.”
“Lúc trước tôi nghe anh nói, đất Bồ Tát ở miếu là thứ cực kỳ âm hàn?”
“Đúng.”
A Tán áo đen gật đầu, “Thôn dân kia đã nói không loài cây nào trồng ở đó mà sống nổi, đó là vì đất quá âm hàn.
Nhưng loại âm hàn này không phải do sinh vật linh dị, mà là âm hàn trời sinh.”
Những thứ trời sinh đã âm hàn và trời sinh thuần dương cực hiếm thấy.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy đất Bồ Tát ở thôn Thông Bách, A Tán áo đen cũng khó tưởng tượng nổi, vậy mà trên đời lại có thứ đất âm hàn thuần túy, không lẫn tạp chất.
“Nói chính xác hơn…” Gã chỉ ra vấn đề, “Đúng là rất giống cách làm của Tiên gia.
Bởi vì thế gian không thể tự nhiên sinh ra loại đất như vậy, dù là đất Hoàng Tuyền cũng bị lẫn tạp chất hoặc hạn chế nào đó.”
Đương nhiên, kết luận của A Tán áo đen là dựa trên cảm nhận Phật quang bao phủ trong miếu thôn Thông Bách, chứ không gã cũng chẳng dám nói liều.
Tông Cửu trầm tư, “Vậy nếu cây mọc trên loại đất này thì giải thích thế nào?”
A Tán áo đen đáp, “Trừ những loại cây chí dương thuần khiết, mới có thể phát triển mà không bị âm hàn ảnh hưởng.”
Như đã nói trước đó, xác suất này hiếm đến mức chẳng cần để tâm.
Tông Cửu quyết định tạm thời gác chủ đề này lại.
“Tôi còn một câu hỏi, người bình thường ăn loại đất này trong thời gian dài có bị ảnh hưởng gì không?”
A Tán áo đen nhíu chặt mày, “Người thuần dương, đất kia thuần âm, ăn lâu dài tất nhiên sẽ khiến dương thể tổn thương nặng nề, kết hợp thêm ngoại lực thì rất dễ tạo thành thể chết nửa âm, cũng có khả năng sẽ cưỡng chế mở mắt Âm Dương.”
“Ra vậy.”
Tông Cửu thở phào, “Cảm ơn đàn anh đã giải đáp.
Chẳng hay sau khi nghe những nguyên nhân này, anh nghĩ gì về câu ‘lòng người hóa quỷ’ mà tôi đã nói lần trước?”
Từ rất lâu trước kia, Tông Cửu đã mang suy đoán ấy.
Đầu tiên là thỉnh thoảng cậu thấy con ngươi của thôn dân sẽ biến thành màu đen, mỗi lần như vậy thì chớp mắt đã hồi phục.
Tiếp theo là lúc cậu và Dịch Duệ Tư gặp quỷ trong hành lang, rõ ràng con quỷ kia vẫn còn năng lực suy nghĩ, chưa sa đọa thành ác quỷ mất trí.
Cuối cùng, lòng người hóa quỷ cũng chả phải trường hợp đơn lẻ, các ví dụ tương tự đã được ghi chép ở chuyện lạ trong và ngoài nước.
Nhưng có lẽ như A Tán áo đen nói, điều kiện cần rất khắc nghiệt.
Bây giờ, điều kiện khắc nghiệt đó đã vô tình đạt được.
“Nếu dùng đất Bồ Tát trong thời gian dài rồi kết hợp ác niệm của con người, quả thực khả năng rất lớn.”
A Tán áo đen cau mày suy tư, “Nhưng ác niệm nó cần thật sự đáng sợ, không chỉ đáng sợ mà còn rất lớn nữa.”
Gã nói được nửa thì không nói tiếp.
Người thôn này ác ra sao, gã đã chứng kiến trọn vẹn, riêng thói ăn thịt người cũng đủ khiến người ta kinh hoàng rồi.
Về lý do tại sao A Tán áo đen luôn nói là dân thôn Thông Bách có đam mê ăn thịt người, chứ không phải bị ép tới bước đường cùng mới ăn thịt đồng loại.
Là vì gã phát hiện, hầu như trong chum nước của nhà nào cũng có thịt người được ngâm bằng máu tươi.
Vài nhà còn lương thực dự trữ, nhưng vẫn có chum nước ngâm thịt người.
Lúc đến nhà một đồ tể, gã lại phát hiện trong kho củi treo đầy xác chết đông cứng, rất nhiều cái xác đã bị róc sạch cả thịt vụn dính trên xương, không hề lãng phí dù chỉ một chút.
Điều đáng mừng duy nhất, là trên những cái xác này không có oán khí.
Có thể đây là người bình thường chết đói ven đường, bị nhặt về xẻo thịt mang bán, chưa đến nỗi phát điên giết người mổ thịt.
Nếu có chuyện giết người mổ thịt thì lúc vừa vào thôn này, A Tán áo đen sẽ phát hiện ra ngay, cần chi chờ đến giờ.
Từ đấy cho thấy, người trong thôn đã ăn thịt người đến mức phát nghiện.
Vì trong rừng sau thôn cây vẫn còn vỏ, cộng thêm đất Bồ Tát có thể ăn được, tức là bọn họ còn cơ hội lựa chọn.
Dù thôn dân có thói quen ấy và đất Bồ Tát như chất xúc tác nhưng công bằng mà nói, A Tán áo đen vẫn chưa thấy đủ điều kiện để lòng người hóa quỷ.
Tông Cửu không tranh luận chủ đề này với gã: “Đúng là vẫn cần thêm chứng cứ hay dữ kiện để chứng minh, nhưng nếu đã có khả năng, chúng ta nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đàn anh nghĩ sao?”
A Tán áo đen giãn mày, “Đương nhiên.”
Nếu mọi chuyện thực sự như dự đoán tệ nhất, vậy thì tình trạng thôn này sẽ khó giải quyết hơn nhiều.
Rốt cuộc lòng người hóa quỷ khó giải quyết thế nào, A Tán áo đen rõ hơn ai hết.
Đáng sợ hơn cả là lòng người hóa quỷ không thể hình thành một sớm một chiều, ma quỷ luôn tiềm ẩn trong trái tim con người, đến khi tích tụ một mức nhất định sẽ thoát xác chui ra, tâm hồn bị ác niệm vô tận cắn nuốt sẽ trở thành ác quỷ khoác da người.
Sau khi có được thông tin mình muốn, Tông Cửu vội vàng chạy về ngôi nhà đất của trưởng thôn ở phía bắc.
Trong vòng chơi trước, trời vừa sáng Vương Thủ đã ôm vết thương lao ra ngoài, giờ bọn họ đã biết được thông tin cần thiết thì phải nắm chặt thời gian.
Đến khi Tông Cửu chạy tới nhà đất, Hứa Sâm gác ngoài cửa thấp giọng báo cáo, “Chúng tôi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.”
Nói đến đây, mọi người cũng thấy lạ.
Theo thông tin thì rạng sáng hôm nay người phụ nữ kia sẽ lén về nhà, chắc muốn xem con gái có còn ở đó không, kết quả gặp trúng Vương Thủ, trong tình huống cấp bách bèn dùng trâm đâm gã rồi vội vàng bỏ trốn.
Nên mọi người ôm cây đợi thỏ, giải pháp tốt nhất là ngăn người phụ nữ kia trước khi cô vào nhà đất để tránh màn đối đầu với thôn dân, câu chuyện sẽ có bước đệm gỡ xung đột.
“Tiếp tục theo dõi, chắc tầm giờ này.”
Tông Cửu ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng vào ngồi xổm trong góc tường.
Mười mấy người bao vây nhà trưởng thôn, người ra hay vào đều không thoát được tầm mắt họ.
Khoảng mười mấy phút sau, một chuỗi tiếng bước chân bỗng vang lên trong rừng cây sau nhà.
Các thực tập sinh liếc nhau, di chuyển sang bên đó.
Đến khi họ qua đó, mấy thực tập sinh đã chế trụ được người kia.
Để tránh thôn dân nghe tiếng, bọn họ bất đắc dĩ dùng vải bịt miệng người phụ nữ nọ, đưa đến một nơi cách xa nhà đất.
Phía bên kia, đỉnh điện thờ đỏ thắm thấp thoáng trong rừng cây.
Truyện hay luôn có tại || TRÙM truуện.M E ||
Sau khi vào rừng, bọn họ mới cởi dây vải ra quây thành một vòng.
Không chỉ nhóm Tông Cửu, hiển nhiên nhóm còn lại cũng có mục đích như họ, thấy họ bắt được người phụ nữ kia bèn theo tới.
Vẻ mặt người phụ nữ sợ hãi, vừa há miệng đã hét, “Có ai không! Có ai không! Các người là đám ác nhơn!”
“Chúng tôi không có ý xấu.”
Hứa Sâm vội an ủi.
Nhưng hiển nhiên đối phương rất kích động, không chỉ kích động mà còn có ý đồ phá vòng vây.
Làm loạn gần một nén nhang, người phụ nữ mới dần bình tĩnh lại.
“Các cậu không lừa tôi thật chứ? Không phải do tên khốn Vương Thủ sai tới?”
Thấy thái độ của cô dịu đi, mọi người mới thở phào, “Chúng tôi thật sự không phải.”
Người phụ nữ tạm tin, nghi ngờ nhìn nhóm thực tập sinh, “Vậy các cậu thả tôi trước đi, tôi muốn tìm con gái tôi.”
Nhắc đến chuyện này, mọi người thoáng trầm mặc.
“Con gái cô đã bị bán hôm qua rồi.”
Một lát sau, có người định nói thì Tông Cửu ngắt lời.
“Chị này, chúng tôi tìm chị muốn hỏi một chuyện.
Nếu chị chịu nói thì chúng tôi sẽ đưa chị trở về lành lặn.”
Người phụ nữ cười khẩy, “Tôi biết ngay mấy người không có ý tốt.”
Trước lời buộc tội của cô, thanh niên tóc trắng coi như không nghe thấy.
Cậu chăm chú nhìn vào đôi mắt người phụ nữ, “Ba năm trước, rốt cuộc bà cụ sống sau cây hòe già ở phía đông thôn này đã chết như thế nào?”
Sắc mặt cô thay đổi, “Mấy, mấy người nói gì vậy, tôi không hiểu.”
“Không hiểu?” Tông Cửu cười khẽ, “Con gái sáu bảy tuổi, gả tới đây cũng ba bốn năm rồi, sao lại nghe không hiểu?”
Cậu nói tiếp: “Mấy ngày nay trong thôn có thôn dân đột tử vô cớ, chị chạy từ nhà mẹ đẻ qua có khi chưa biết.
Nhưng những người khác nói, bà cụ kia quay về tìm các người đòi mạng.”
Nói đến đây, cảm xúc thấp thoáng trên mặt người phụ nữ càng rõ.
Lần này, các thực tập sinh bên kia cũng thấy có gì đó là lạ.
Bởi vì nét mặt của cô nửa là tránh né, nửa khác là xen lẫn sợ hãi.
Hiển nhiên, người phụ nữ này sợ ác quỷ mà Tông Cửu nói đến đòi mạng.
Mọi người thấy vậy biết có hy vọng, đây rõ ràng là phản ứng khi làm việc trái lương tâm.
Cô khẽ há miệng, “Nếu bà già kia trở về thật, nói cho các cậu biết có ích gì?”
Lần này người lên tiếng là A Tán áo đen.
“Nếu cô không làm việc trái lương tâm thì sợ gì ma quỷ.
Nếu cô làm việc trái lương tâm, bể khổ vô bờ, cô có lòng thành kính sám hối, biết đâu ma quỷ sẽ tha một mạng.”
Câu này như viên thuốc an thần cho người phụ nữ, sau một thoáng do dự, cuối cùng cô cũng chịu kể.
“Ba năm trước, lúc đó tôi vừa dẫn con gái tới thôn này không lâu.”
Người phụ nữ này vốn là góa phụ thôn bên cạnh, vẻ ngoài xinh đẹp, chồng mất sớm ngoài ý muốn, tuổi còn trẻ đã thành góa phụ.
Nhà chồng không dư dả, góa phụ lại chẳng kiếm được gì trong thôn, nhà mẹ đẻ càng chẳng quan tâm tới đứa con gái đã gả đi, đâm ra cuộc sống ngày càng khó khăn.
Đúng lúc con trai của trưởng thôn Thông Bách cũng là người không vợ, vợ đầu sinh được một bé trai rồi mất vì khó sinh.
Tình cờ hai thôn có bà mai nhận tiền làm mối, dắt mối cho hai người, Vương Thủ vừa gặp đã thèm muốn vẻ đẹp của góa phụ, hai người ỡm ờ rồi thành đôi.
Nhưng vừa gả sang đây, người phụ nữ mãi chẳng sinh nở được, địa vị ở nhà chồng ngày càng thấp, ngày nào cũng bị cha chồng khịt mũi coi khinh, Vương Thủ đánh đập mắng chửi.
Trưởng thôn là người có quyền quyết định trong khắp thôn Thông Bách, đúng lúc năm đó nạn đói bắt đầu, dân chúng lầm than, cô ở nhà chồng càng không được chia cơm ăn.
“Bà già kia không con, chồng mất sớm.
Nhưng bà ta đã lớn tuổi rồi, sống một mình trong căn nhà đất cũ.”
Bà cụ đó tin Phật.
Người phụ nữ nói, trước khi Bồ Tát hiển linh ở thôn Thông Bách ba năm trước, trong thôn chỉ có một mình bà cụ đó tin Phật.
Trước kia thân dân không quan tâm đến mảnh đất Bồ Tát trước miếu, ngôi miếu cũng thấp bé tồi tàn, khó nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Bởi vì đất Bồ Tát không thể gieo trồng, trong nạn đói ai thèm quan tâm đến mảnh đất phế đó chứ?
“Chỉ có bà già đó tin Phật, ngày nào cũng chăm sóc đất Bồ Tát, tưới nước cả ngày lẫn đêm, thường xuyên cầm chổi quét dọn trong miếu.”
Nói đến đây, người phụ nữ bắt đầu ấp úng, “Không chỉ vậy, bà ta còn có sở thích ăn đất Bồ Tát, cả ngày chỉ ăn đất đó.”
“Nhưng thật ra bà ta cũng tốt bụng, trong nạn đói, bà ta ăn đất và chia phần lương thực còn lại cho thôn dân.
Chẳng qua sau này chuyện bà ta ăn đất bị người trong thôn phát hiện, thôn dân bèn học theo bà ta lấy đất về ăn.”
“Vốn đất Bồ Tát chỉ có một tầng mỏng, chả nhiều nhặn gì, cả thôn cùng ăn thì bà ta đâm ra thiếu ăn, vì chuyện này mà bà ta làm ầm ĩ với mọi người, trách mọi người đã ăn đồ bà ta cho rồi lại còn cướp đất với mình.”
“Rồi sau đó nữa, đất Bồ Tát không đủ, bà ta chết đói trong căn nhà đất kia.”
Ánh mắt cô ta lấp lóe, “Sau hơn mười ngày thôn dân mới phát hiện, lúc đó thi thể đã bốc mùi rồi.”
“Tuy chuyện này thôn dân sai, nhưng nạn đói hoành hành ai lo được mọi thứ, ai cũng muốn sống mà.
Họ đối xử tệ với bà ta, chẳng ai đi đưa cơm, có lẽ vì vậy mà bà ta oán giận rồi ra nông nỗi bây giờ.”
Vẻ mặt người phụ nữ có chút căm giận, “Nhưng sau này thôn chúng tôi cũng góp tiền làm bài vị cho bà ta, vậy mà còn muốn đuổi cùng giết tận.”
Rất nhiều thực tập sinh lộ ra vẻ mặt vỡ lẽ, nhưng mấy người Tông Cửu và A Tán áo đen vẫn cau mày.
“Được rồi, các cậu muốn tôi nói tôi cũng nói cho các cậu biết rồi, giờ thả tôi đi được chưa.”
Tông Cửu thản nhiên nói, “Được, đi thôi.”
Nói xong, cậu ra hiệu cho nhóm Từ Túc thả người phụ nữ kia rồi đi theo mình.
Mặc dù những người kia chưa hiểu, nhưng mấy ngày qua đã quen làm theo lệnh Tông Cửu, cả bọn không hỏi câu nào, theo đuôi thanh niên tóc trắng rời khỏi rừng cây.
Ngược lại, nhóm người cũ Anthony vẫn muốn tìm thêm tin tức từ người phụ nữ này, không lên can thiệp mà lạnh lùng nhìn nhóm người mới bỏ đi.
Đáng nói là A Tán áo đen thì thào vài câu, sau đó tự mình tách khỏi nhóm người cũ.
Tông Cửu không định trì hoãn, dẫn nhóm người mới đến ngôi miếu sau thôn.
Hứa Sâm hỏi nhỏ, “Anh Cửu, mấy câu người phụ nữ kia vừa nói có vấn đề gì à?”
Bọn họ không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa trưởng thôn và Âm Bà trong miếu như Tông Cửu, khó phân biệt được mâu thuẫn trong lời kể của hai người.
Thực ra nếu trước đó không thu thập được manh mối nào khác, thì những gì người phụ nữ kia nói cơ bản khớp với tất cả nghi vấn.
“Cũng có khả năng, bà cụ kia hóa quỷ quay về trả thù sơn thôn.”
Từ Túc nghĩ ngợi, “Dù mốc thời gian cô ta kể hay lý do thôn dân tranh nhau ăn đất Bồ Tát khá khớp, nhưng mà…”
Cậu ta nhớ tới vết cào trải rộng trên nửa bức tường trong ngôi nhà đất cũ, cứ thấy có gì đó sai sai.
Nhưng cụ thể là sai ở đâu thì Từ Túc không nói rõ được.
“Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề.”
Tông Cửu nhún vai, “Cô ta đang nói dối, điều này quá rõ ràng.”
“Còn tại sao các cậu khó nhận ra, là vì cô ta nói dối rất khôn, không phải bịa từ đầu tới cuối mà là kiểu nửa thật nửa giả.”
[Đờ mờ, tôi biết ngay con ả nói dóc mà…]
[Chuẩn, người phụ nữ kia luôn miệng nói lo cho con mình, ủa rồi sao hồi trước bỏ trốn không dẫn con gái đi theo?]
[Mé, khó dữ, vất vả lắm mới tìm được chút manh mối, kết quả lại là giả, đến giờ phó bản này vẫn chưa có manh mối nào rõ ràng, chọc điên người ta hả >..