Thời tiết thôn Thông Bách hôm nay còn tệ hơn hôm qua.
Bầu trời âm u giăng từng đám mây đen lớn như đọng lại trong lòng người, gây cảm giác bồn chồn lo lắng.
Nhìn tiết trời này, chắc chắn mấy ngày tới sẽ mưa to.
A Tán áo đen vừa đi, vừa trò chuyện với đám quỷ nhỏ trong cờ gọi hồn của mình.
Đám quỷ nhỏ này là linh thể mà gã thu thập được trong các phó bản kinh dị, đều là những sinh linh không muốn sống cuộc đời bình thường, tự nguyện đi theo A Tán áo đen.
Đương nhiên gã cũng từng hàng phục không ít ác linh, nhưng ngại ác linh mất trí sẽ làm bẩn các linh thể trong cờ chiêu hồn, nên A Tán áo đen không ném lũ ác linh vào cờ chiêu hồn mà chỉ chọn những sinh linh có chấp niệm quá sâu.
Nhóm quỷ nhỏ nói gã, cảm nhận được luồng khí cực kỳ khó chịu trong ngôi miếu vừa rồi.
Nhưng không phải âm u lạnh lẽo, mà gần giống cảm giác nóng cháy khi bị Phật quang bao phủ.
Dù sao người cũng khác quỷ, người là dương quỷ là âm, thứ khiến quỷ phải khó chịu chắc chắn là vật chí dương.
Trong thời đói kém này, dù Phật Đạo lẫn lộn, nhưng chỉ những chùa miếu được cao tăng đắc đạo hoặc đạo sĩ Đạo gia công đức viên mãn trấn giữ mới có tác dụng đó, người như thế đều được gọi là Phật sống, nhưng sao có thể xuất hiện trong thôn hoang nơi núi sâu?
Không lẽ truyền thuyết cỏ tiên mà thôn dân truyền miệng là thật? Đúng là có một vị Bồ Tát lập địa thành Phật ở đây?
Ngoài suy đoán này, A Tán áo đen không nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý hơn.
Thôn Thông Bách nằm trong núi địa hình hiểm trở, núi non vây quanh.
Về mặt phong thủy thì vị trí này không tốt lắm, đứng đầu thôn đã thấy âm u lạnh lẽo, tình cờ gặp nạn đói nhiễu nhương, ma chết đói bay bên đường đếm không xuể, ảnh hưởng rất nhiều đến phán đoán của A Tán áo đen.
Tuy nhiên vẫn có chút thu hoạch.
Đêm qua, có một chuyện khiến A Tán áo đen chú ý.
Để kiểm chứng suy đoán này, gã định nhân lúc thôn dân đi bắt người sẽ kiểm tra từng nhà.
Gã siết áo khoác trên người, sải bước về phía trước.
—-
Bóng tối trong hành lang vẫn thế.
Lúc đánh nhau, bọn họ đã cách linh đường không xa.
Tia sáng nhỏ bé từ bên ngoài chiếu xiên vào hành lang, không thể xua đi hơi thở u ám lạnh lẽo.
[Ơ đệch, ông người cũ cấp C này ác thật, chơi đánh lén cơ.]
[Đúng, cậy quy tắc thực tập sinh không thể giết hại lẫn nhau, muốn mượn đao giết người đây mà.]
Một nơi phức tạp như vòng lặp vô hạn, đầu trâu mặt ngựa gì cũng có.
Đã có người tốt được công nhận như Messiah thì cũng có những kẻ đố kỵ tài năng, chuyên ra tay sau lưng người ta.
[Loại này bá dơ vl, không ngờ trong cuộc thi thực tập sinh kinh dị livestream cho tất cả mọi người mà lại có giòi bọ như này, cạn cmn lời.]
[Ê nhưng mà, sao hai người kia không chú ý tới lá bùa vừa nãy? Mấy ông nhìn góc phải dưới màn hình xem, tôi hơi hoảng, đừng nói là kiểu bùa chú dơ bẩn gì nhé?]
Trước lời buộc tội của Dịch Duệ Tư, Tông Cửu nhún vai: “Mày thích nghĩ sao thì nghĩ nhé, thằng loser.”
Rõ ràng người này giận quá chả làm được gì mới nói cậu là nội gián, trừ khi có năm người cùng tố cáo, bằng không cậu sẽ chẳng lộ thân phận.
Nếu không phải Dịch Duệ Tư tự dí đầu vào họng súng, Tông Cửu cũng quên béng thằng cha này rồi.
Dù sao cậu làm mích lòng quá nhiều người, hơi đâu mà để ý mấy kẻ thực lực bình thường.
Cơ mà…
Đón lấy ánh mắt đầy oán hận của đối phương, thanh niên tóc trắng sờ cằm.
Giữ thằng này lại là tai họa ngầm, dù gã chịu làm gậy chọc phân heo nhưng Tông Cửu không thích bị ruồi nhặng làm phiền.
Cậu đang định nói, bỗng thấy một luồng hơi lạnh khác thường bốc lên sau lưng.
Trong phút chốc, cả hành lang tối sầm.
Tấm rèm tơ màu trắng treo trong linh đường cách đó không xa bắt đầu bay lên theo gió, sắc trời càng tối.
Âm phong lạnh lẽo bốc lên từ mặt đất, cuốn qua phiến đá màu xám đen mang theo mùi hôi thối khác thường, thậm chí còn có thể thoáng thấy bóng đen hắt trên tảng đá.
Dịch Duệ Tư trợn mắt.
Gã sợ hãi cúi đầu nhìn theo tia sáng lay lắt, tình cờ thấy lá bùa cháy đen bên chân mình.
“Shhh…”
Dịch Duệ Tư lập tức méo mặt.
Gã chẳng màng tới bàn tay bị đóng đinh trên tường, cố gắng chịu đựng nỗi đau thấu tim rút ra, máu tươi lập tức lênh láng khắp sàn.
“Đệt!”
Tên tóc trắng trước mặt không biết, nhưng Dịch Duệ Tư lại rất rõ ràng.
Lá bùa tụ âm này là đạo cụ cấp E gã lấy được trong một phó bản cấp C.
Mặc dù đẳng cấp đạo cụ không cao, nhưng tác dụng rất đáng gờm.
Có lần gã cướp đạo cụ với một Người sống sót cùng team, sau khi vô tình dùng bùa tụ âm kéo ác quỷ của phó bản tới, suýt mất mạng, Dịch Duệ Tư mới biết sự lợi hại của nó, âm thầm cất mấy tấm trong ba lô hệ thống, chờ sau này dùng như vũ khí ném đá giấu tay.
Ngay cả Dịch Duệ Tư còn nhận ra biến cố, thế mà Tông Cửu lại không có cảm giác gì, cậu chỉ thấy âm phong nổi lên, không khí lẫn thêm chút mùi lạ.
Nghĩ vậy, cậu còn tiện chân đá một phát khiến tên kia ngã sấp mặt.
Nhưng lúc này không phải là lúc trốn, thanh niên tóc trắng nhanh chóng lấy chuông gọi hồn ra.
Trên chiếc chuông đồng nhỏ khắc kín một vòng hoa văn, nó nằm trong tay, lắc ra âm thanh chỉ người chết mới nghe được theo ý chủ nhân.
“Đó là bùa gì?” Tông Cửu nhìn theo tầm mắt đối phương, nhíu mày.
Rõ ràng bọn họ đứng yên ở đây, không dưng sao lại trêu vào ma quỷ?
“Biến đi!”
Lúc này Dịch Duệ Tư nào có lòng dạ trả lời cậu, thậm chí gã cũng không nhận ra thứ cậu cầm chính là đạo cụ dành riêng cho nội gián đã đề cập trong nhắc nhở, loạng choạng nhổm dậy lao về phía trước.
Nhưng ngay sau đó, gã đóng băng tại chỗ.
Trong bóng tối cách đó không xa, một đôi chân khô quắt bầm đen buông thõng sau ống quần thanh niên.
Móng chân dưới lớp quần áo rách rưới cháy đen, da thịt teo tóp nổi màu vàng đậm trải đầy thi ban.
Hiển nhiên đây không phải chân người sống.
“Phía sau mày…”
Dịch Duệ Tư nhìn đăm đăm, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoàng, hàm răng run cầm cập.
Gã giật mình, ngón tay cầm đạo cụ mất sức, cả người như rơi vào hầm băng, bắt đầu lạnh cóng từ lòng bàn chân lan dọc theo tủy sống đến tận cổ.
Mùi thối của xác chết ngày càng nồng, cả hành lang chật hẹp tràn ngập mùi này.
Tông Cửu không nói gì, vừa lắc cái chuông trong tay vừa ngoảnh đầu lại.
Sau khi nhận được thông báo [Không phải vật phẩm nhiệm vụ chính, trả lời không thành công] của hệ thống chủ, cậu đã biết thứ phía sau là gì.
Sau lưng cậu, một khuôn mặt với hàng ngàn ngấn trắng đáng sợ do ngâm nước đang lẳng lặng treo đó.
Ngoài những thứ này, tròng đen đã hoàn toàn che khuất tròng trắng trong mắt xác chết, đôi mắt biến thành một màu đen kịt, nhìn thoáng qua như hốc mắt đen sì trũng sâu, rất quỷ dị.
Tia sáng từ linh đường hắt ra kéo dài sau lưng họ, chiếu ra hai bóng đen hẹp dài.
Không cần nói cũng biết kẻ thứ ba vừa nhập cuộc là ai.
“Áaaaaaa!”
Sau khi Tông Cửu thấy rõ thứ sau lưng mình, Dịch Duệ Tư cũng thấy khuôn mặt trắng bệch kia, gã há miệng tru lên một tiếng như heo thọc huyết.
Ngay sau đó, Tông Cửu phát hiện vẻ ghét bỏ không chút che giấu từ đôi mắt xác chết.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết mới chỉ kéo dài một chớp mắt đã tắt ngúm trong họng.
Là tắt hẳn.
Máu tươi trào ra từ cổ họng Dịch Duệ Tư không thể ngăn nổi, tuôn ồng ộc nổi đầy bong bóng máu.
“Ớ… ớ… ớ…”
Hơi thở lạnh lẽo dần xâm chiếm cơ thể gã, dễ dàng khiến toàn thân gã cứng đờ.
Cuối cùng sau khi đôi mắt biến thành màu đen như mực, biểu cảm của Dịch Duệ Tư dừng lại ở vẻ hoảng sợ tột độ.
Khuôn mặt gã nhuốm màu xanh trắng.
Gã ngỏm rồi.
Trong hành lang hoàn toàn im lặng.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống chủ đúng lúc vang lên, [Quyền được miễn của thẻ nội ứng ( /3)]
Tông Cửu thấy khuôn mặt trắng bệch kia nhìn chuông gọi hồn trong tay cậu, bằng con ngươi đen láy.
Chàng trai tóc trắng dừng một chút, thôi không lắc nữa.
Đối phương nở nụ cười âm trầm với cậu, xoay người xách cổ áo Dịch Duệ Tư lên, lướt qua cậu rồi nhún chân biến mất nơi cuối hành lang.
Âm phong biến mất, hơi lạnh tản đi.
Ngoài vũng máu trên đất, không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đây vài phút trước.
Khu bình luận ngỡ ngàng.
[Ủa ủa ủa Cái gì zợ, nội gián lại là ảo thuật gia?]
[Wow tui biết ngay boss Gia Cát không nói linh tinh mà, thêm vụ tra hỏi vừa rồi, tôi có lý do tin boss Gia Cát đã đoán ra ảo thuật gia (quỳ)]
[Từ đã, sao con quỷ vừa nãy không giết ảo thuật gia?]
[Lầu trên vừa vào xem livestream à, cậu không nhận ra cậu ta cầm thẻ nội gián hả, thẻ nội gián thường có vài lần miễn chết, chứ không vừa đấu với người vừa đấu với quỷ có mà mệt chết à…]
Tông Cửu thở dài một hơi, chậm rãi buông lá bài và chuông gọi hồn trong tay xuống.
Xong rồi.
Ở Las Vegas, Tông Cửu đã đổi mấy món đồ chơi nhỏ cấp thấp đối phó với sinh vật siêu nhiên.
Nhưng cậu xài đạo cụ đặc biệt của nội gián trong phó bản sơn thôn, ưu tiên sử dụng đạo cụ trong phó bản mới phải lẽ.
Bởi vì đạo cụ đó có ưu thế sân nhà, chúng sẽ đạt hiệu quả lớn nhất trong phó bản mà chúng được tạo ra.
Quan trọng hơn là chỉ mình cậu nhận được thẻ nội gián.
Chắc chắn hệ thống chủ sẽ không thiết lập thế cục một chọi ba mấy, nhất định sẽ cho nội gián một vài đặc quyền.
Nghĩ tới trải nghiệm trong phó bản bệnh viện tâm thần, nội gián có quyền được miễn chết trước sinh vật siêu nhiên vô giải của phó bản, Tông Cửu đoán có lẽ phó bản này cũng thiết lập tương tự.
Tiếc là phó bản mới bắt đầu chưa được bao lâu, sinh vật linh dị cũng chưa chính thức giết thực tập sinh nào, cắt ngang con đường xác minh phỏng đoán của Tông Cửu.
Tình huống trước mắt có vẻ khá thú vị, không ngờ thẻ nội gián có quyền miễn chết trước sinh vật siêu nhiên, mặc dù chỉ ba lần nhưng cũng ngang ba cái mạng.
Đây là trà trộn vào ổ ma chứ còn gì nữa!
Tông Cửu thầm mắng hai câu, đi về phía cái xác kia vừa rời đi.
Sau mười mấy bước chân, khung cảnh trở nên rộng rãi sáng sủa.
Lúc cậu bước vào, tình cờ thấy cái xác kia ung dung nằm xuống đất, tiện thể kéo vải trắng lên che kín bản thân, nằm bất động như một xác chết thực thụ.
Tông Cửu: “…”
Thời buổi này ma quỷ cũng có đạo đức nghề nghiệp zị luôn?
Cậu cảm thán thế giới hoang đường này, ngồi xổm xuống dán bùa đuổi xác lên trán Dịch Duệ Tư.
Đây là bùa cấp F được phát cùng chuông gọi hồn, có thể khống chế hành động của xác chết trong thời gian ngắn.
Nhìn nửa trên cái xác bắn lên như chim sợ cành cong, thấy nó sắp nhảy tưng tưng sau lưng cậu, Tông Cửu cười hì hì.
Khá lắm, đúng là thợ đuổi xác, trình độ kỹ thuật nghề nghiệp rất ok.
Cậu ra lệnh: “Trước tiên mày hãy ra khỏi linh đường, trốn trong thôn thật kỹ, nào có lệnh tao mới được ra ngoài.”
Dịch Duệ Tư máy móc gật đầu, nhảy cà tưng rời đi.
Tông Cửu cũng đi theo gã, lúc cậu đang nghĩ, nên dùng cái xác này để gây nhiễu sự chú ý của các thực tập sinh khác thế nào, bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.
Gia Cát Ám tựa vào tường trong hành lang, liếc món đạo cụ là chứng cứ cho thân phận nội gián trên tay Tông Cửu, bước thẳng về phía cậu.
“Xử lý xong rồi? Đi thôi.”
Ủa từ từ! Anh ta đang làm gì zẫy mọi người?!!
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chíp Chíp: Start my show!.