Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 37: Chương 37

Trời sắp tối.
Tán cây hòe già lơ lửng trên vùng trời nơi hai màu đen tím giao nhau, càng khiến đốm màu đỏ tươi trở nên lạc loài.
Một cơn gió lạnh tình cờ thổi qua, làm dải dài treo trên tán cây đung đưa qua lại như bao tải rách bị vứt.
Một lúc lâu sau mới có người run rẩy nói.


“Đây, đây là người sao?”
Tông Cửu cau mày, “Chắc thế.
Có vẻ đã chết một thời gian.”
Khu bình luận thi nhau lau mồ hôi.
[Không phải chỉ chết một thời gian đâu, nếu để lâu nữa sẽ thòng tay xuống tận cổ chân đấy, ghê quá…]


[Chuẩn, sau khi treo cổ, cơ thể người sẽ rũ xuống theo trọng lực, cái xác này chết tầm mấy ngày rồi, nên lưỡi mới dài thế.]
[Vừa nãy lúc camera lia tới tui đâu thấy người nào lớn vậy chứ, lại còn chết vài ngày rồi? Thiệt thú zị.]


[Mới vào phó bản mà đã có chuyện kinh dị, quả nhiên độ khó của phó bản này không thấp, tuyệt cú mèo ~]
Thanh niên tóc trắng ngoảnh lại hỏi, “Lúc chúng ta đi ra có ai để ý cái cây này không?”
Những người khác lắc đầu.


Trước khi vào nhà mọi người đã quan sát kỹ, không lý nào bỏ sót một người lớn như vậy treo trên tán cây.
Mà từ khi họ vào nhà, ra ngoài rồi lại quay về, tất cả chưa đầy một tiếng đồng hồ.


Chưa nói những yếu tố khác, riêng chiều cao của cây hòe già cũng hơn chục mét, thân cây thẳng tắp, toàn thân chẳng có chỗ nào phình ra để làm chỗ đạp, không thể có chuyện leo tới tán cây chỉ trong nửa giờ.


Huống chi còn là một xác chết treo cổ, độ khó của thao tác này cực cao, gần như chẳng thể qua mắt mọi người.
Lúc nhặt củi, không ai dám ở lại nhà đất nên đều ra ngoài hết.


Tự nhiên lòi ra chuyện này, không ai dám tới gần căn nhà âm u kia nữa, thế là một đội đứng ngoài chờ, một đội khác đi tìm thôn dân.
Sau khi mọi người hợp sức với nhau kéo xác chết xuống bằng dây thừng, ai nấy đều sững sờ.


Thôn dân vừa nãy còn hùng hổ lập tức quay mông về gọi người, để nhóm thực tập sinh ở lại nhìn nhau ngơ ngác.
Thanh niên tóc trắng lùi về sau, lựa một cành cây từ đống củi do thực tập sinh ôm bên cạnh, cúi xuống lật đầu thi thể.


Trên đất là một khuôn mặt xanh tím lẫn lộn, một con mắt không biết rớt đâu, gương mặt cứng đờ gớm ghiếc, chết không nhắm mắt.
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống chủ cũng vang lên bên tai cậu.
[Không phải vật phẩm nhiệm vụ chính, trả lời không thành công.]
Tông Cửu rũ mắt suy tư.


Xem ra muốn hoàn thành nhiệm vụ chính, cậu phải tự tay xác nhận mỗi thi thể có phải “xác chết hoàn hảo” mà thợ đuổi xác muốn tìm hay không.
Từ Túc kêu lên, “Đây là người vừa dẫn đường cho chúng ta mà?”
“Nhưng, nhưng mà…”


Có người run giọng, “Không phải các cậu nói cái xác này đã chết mấy ngày rồi hả, vậy người vừa dẫn đường cho chúng ta là…”
Lặng thinh.
Thời gian tử vong không khớp thời gian Lão Cường vừa dẫn đường cho họ.


Rõ ràng, hoặc cái xác này là giả, hoặc người vừa dẫn đường cho họ không phải người!
Sắc trời càng lúc càng tối, dãy núi im lìm, khuôn mặt mọi người như pho tượng sợ hãi trong bóng đêm.
Đúng lúc này, thôn dân vội vã chạy về cũng giơ cây châm lửa quay lại.


“Tụ tập ở đây làm gì?”
Lúc Vương Thủ tới còn bưng bát đũa trong tay, chắc là bị người ta gọi từ trên mâm cơm tới.
Sau khi thấy rõ, gã sợ đến mức ngã ngồi, bát cơm trong tay lập tức rơi xuống đất.
Tông Cửu đứng cạnh, lẳng lặng liếc mắt nhìn cái bát bị lật.


Một miếng thịt trắng bệch bọc đất đỏ thẫm lăn ra từ bát cơm.
Dùng đất làm cơm đã kinh dị, dùng đất đỏ càng hiếm hơn, nhưng bên trong còn kèm theo miếng thịt, thật khó hiểu.
Đã có thịt ăn, sao lại không có thức ăn được?


Ngay lúc Tông Cửu muốn lại gần quan sát miếng thịt kỹ hơn, nhóm thôn dân bỗng rối loạn ầm ĩ.
“Nhanh…” Sau khi thấy rõ trạng thái tử vong của cái xác, Vương Thủ hét toáng lên, “Gọi, gọi cha tôi đến!”


Vì một loạt động tĩnh này, nhóm người nộp đồ ăn cũng bước ra từ trong phòng, vây quanh một bên xì xào bàn tán.
Giọng nói vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch, loáng thoáng có thể nghe được mấy chữ “nội gián”, “thôn dân”, “có chuyện rồi”.


“Chắc chắn là nội gián.” Dịch Duệ Tư đứng sau lưng Anthony, tức giận nói.
Ngay vừa nãy, nhóm nộp đồ ăn cũng nhanh chóng chọn ra một người lãnh đạo giống nhóm không nộp đồ ăn.
A Tán áo đen không tỏ thái độ gì, miếng bánh thơm ngon ấy lập tức rơi vào đầu Anthony nửa Ma cà rồng cấp A.


Dù sao cũng là cánh tay đắc lực của No.2, cái danh kẻ man rợ của Anthony gần như không chỉ nổi tiếng trong Huyết tộc, mà còn nổi tiếng trong những Người sống sót bình thường, để gã lãnh đạo là điều dễ hiểu.
Nghĩ cũng đúng.


Thẻ nội gián khác với thẻ bình thường, cũng vì mâu thuẫn trong nhiệm vụ chính của họ.
Bảo vệ thôn dân là nhiệm vụ của thẻ bình thường, bây giờ có một thôn dân đã chết, chưa biết liệu có phải do nội gián ra tay hay không.


Nhưng cái xác nằm trên cây hòe già, càng nghĩ càng thấy người bên kia đáng nghi.
Nhóm của Anthony chủ yếu là người cũ, với những người có đạo cụ đặc biệt như bọn họ, sống sót không phải là chuyện quá khó khăn.


So ra mới thấy, làm thế nào để khiêu chiến các thử thách nguy hiểm hơn, hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên, cải thiện đánh giá hệ thống mới là mục tiêu quan trọng nhất của họ.
Giữa lúc im lặng, bỗng hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện trong bóng đêm.


Ông lão chống gậy đi khập khiễng, nắm tay đứa bé gầy gò.
Thấy Vương Thủ ngồi dưới đất, đứa bé buông tay chạy tới, luôn miệng gọi cha ơi.
[Phó bản này khắc nghiệt quá, ngay cả trẻ con cũng gầy thành da bọc xương…]


[Thật, người chịu khổ vẫn mãi là dân chúng tầng chót, haiz, ăn cũng chẳng đủ no, thương quá…]
“Trưởng thôn!”
Các thôn dân cầm cuốc nhường ra một lối đi.
Trưởng thôn cầm tẩu hút thuốc trong tay, khẽ gật đầu, đôi mắt mờ đục chậm rãi nhìn cái xác khô teo tóp trên mặt đất.


Chẳng rõ do bóng đêm hay sao, trong tích tắc Tông Cửu cảm giác đôi mắt ông ta biến thành màu đen sì.
Vương Thủ kéo đứa trẻ lùi về, vẻ mặt bối rối, “Cha, khoảng một giờ trước Lão Cường còn đi theo con.”
Những thôn dân khác cũng xúm lại, chờ quyết định của trưởng thôn.


“Âm Bà nói không sai.”
Hồi lâu, ông ta phun trận khói dài, “E lần này là thật rồi.”
“Vậy phải làm sao đây?”
Thôn dân rối loạn, “Mọi người cứ chờ chết ư?”
“Đúng thế, nếu giống như Âm Bà nói, chẳng phải là cả thôn chúng ta đều…”


“Vội gì, vội ăn được cơm không?”
Trưởng thôn mất kiên nhẫn gõ vào tẩu thuốc, “Về hết đi, trời đã tối đen như mực rồi, chờ sáng mai tôi lên miếu tìm Âm Bà nghĩ cách.
Mà bà già đó ngày nào chẳng lải nhải, có khi là trùng hợp thì sao?”


Hiển nhiên câu này rất có sức thuyết phục, không khí rối loạn dần lắng xuống.
Nghe vậy những thôn dân khác cũng đỡ lo, lục tục cầm đuốc quay về.
Nhóm thực tập sinh ngó nhau.
Bọn họ chợt thấy thôn dân ở đây thực sự quá bình tĩnh, bình tĩnh như không hề chứng kiến thảm án.


Đã chết người rồi, theo logic bình thường, chẳng phải nên nhanh chóng nghĩ cách tìm hung thủ hả? Sao nhìn ánh mắt họ như đã biết hung thủ từ trước vậy.
Hơn nữa người này vừa dẫn đường cho họ, nhoáng cái đã bị treo cổ chảy máu, thời gian chênh lệch thực sự rất nhỏ.


Trong tình huống vô cùng kỳ quặc, thôn dân Thông Bách chẳng có chút gì hoang mang, dù giải thích là họ đã quen nhìn cảnh người chết trong nạn đói thì vẫn vô lý.
Mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy.


Rất nhiều người cũ giàu kinh nghiệm đều biết rõ điều này, đặc biệt là A Tán áo đen, lông mày nhíu chặt sắp thành chữ xuyên (川).
Đã đến nước này, khả năng cao đây là phó bản linh dị.
Bảo vệ người trong thôn tức là cả thôn đều bị nhắm vào.


Suy ra dù không phải ác linh có oán lực mạnh mẽ, thì cũng là một loại nguyền rủa cực kỳ đáng sợ, mới có thể lan truyền phạm vi lớn đến toàn bộ thôn dân như thế.
Tóm lại trong tình huống này, chắc chắn phải có một câu chuyện bí ẩn đằng sau nó.


Chỉ khi biết rõ những gì đã xảy ra trong thôn, mới có thể bảo vệ thôn dân tốt hơn.
Trong lúc trầm tư, Từ Túc khẽ hỏi, “Vậy, vậy đêm nay chúng ta làm sao đây?”
Căn nhà được sắp xếp cho họ nằm sau cây hòe già, phía trước chính là hiện trường án mạng, nói không sợ đố ai tin.


Huống chi nhà bằng đất không chỉ âm trầm, mà trên tường còn phủ đầy những vết cào, trông rất rùng rợn.
“Đây là phó bản kinh dị, chắc chắn những điều khác thường không xảy ra trùng hợp đến vậy.”


Có người cười gượng vài tiếng, “Tôi thấy để an toàn, chúng ta nên nghĩ cách chuyển chỗ khác thì hơn, hoặc là dứt khoát cắm trại bên ngoài, dù sao cũng có lửa, mọi người quây thành một vòng cũng không lạnh đâu.”
Chàng trai tóc trắng vờ suy tư, hùa theo: “Tôi thấy đề nghị này cũng được.


Bây giờ an toàn là quan trọng nhất, chúng ta cách xa căn nhà đất kia một chút.”
Không ai muốn tới gần căn nhà bằng đất đó, đề nghị này rất hợp ý mọi người, ngoài người đàn ông tóc đen mặc áo tơi lườm cậu thanh niên một cái, những người khác đều giơ tay tán thành.


Trước ánh mắt đó, Tông Cửu coi như hổng thấy zì.
Thật ra biến số lớn nhất trong phó bản này không nhất định là Gia Cát Ám.


Vì Tông Cửu chắc chắn sẽ dùng các chiến thuật tâm lý hoặc kỹ năng diễn xuất khác nhau để che giấu người khác, nhưng cậu lại không thể làm thế với một kẻ mưu trí, thích hành động không theo lẽ thường như Gia Cát Ám.


Mà chưa nói chuyện khác, đúng là Gia Cát Ám đã cho cậu rất nhiều manh mối trong phó bản thứ nhất, ở Las Vegas cũng thế, là một người thông minh, vậy đã coi như công khai lấy lòng.
Giống như Gia Cát Ám đã nói, tin hay không tùy Tông Cửu.
Tiếc rằng Tông Cửu chỉ tin bản thân.


Thế là nhóm không nộp đồ ăn chọn bừa một khoảng đất trống gần nhà, đổ củi xuống đất.
Sau khi xong khâu chuẩn bị, tầm mắt mọi người đổ dồn sang No.3 cấp S ăn không ngồi rồi bên cạnh.
Mọi người rất tò mò, không biết hắn ta sẽ dùng cách gì để châm lửa.


Kết quả ngoảnh đầu lại đã thấy Gia Cát Ám ung dung móc đĩa Thái cực bát quái ra.
[Ê hoang mang quá, đang làm gì zạ?]
[Ơ kìa, sao lại lôi đạo cụ cấp S ra, chẳng lẽ bên này có sinh vật linh dị?]
Nhóm thực tập sinh hoảng sợ, cảnh giác ngó xung quanh, thần hồn nát thần tính.


Gia Cát Ám còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên, xoay cái quẻ trong tay nửa vòng.
Ở phía đối diện quẻ Ly, que củi “phừng” một phát bùng cháy.


Khu bình luận vỡ lẽ, [À tui biết rồi, mới đi search phổ cập thông tin, thì ra trong bát quái còn có những quẻ tượng trưng cho ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tức là châm lửa cũng là chuyện có thể hiểu được, chỉ là hơi lãng phí thời gian cooldown thôi, (tui quỳ).]
Những người khác: “?”


Mặc dù chúng tôi hiểu điều này, nhưng dùng đạo cụ cấp S để châm lửa là phung phí của trời lắm ó?.