Đây là dương mưu.
Nếu người khác nói all in, có lẽ người chơi trên sới bạc sẽ không thế này.
Nhưng Tông Cửu là một thực tập sinh cấp C, gọi đàn anh ngọt xớt, đặt mình ở vị trí kẻ đi sau khiêm nhường, nói câu nào là tâng bốc tận trời câu đó.
Đàn em đi rồi, đàn anh không tiếp bước thì mất mặt quá.
Nhưng dẫu vậy, chẳng ai ngờ No.1 lại dứt khoát chọn bỏ cuộc chơi.
Mà tên cấp C này không chút rụt rè, thậm chí còn âm thầm đặt bẫy dù đối mặt với nhiều cấp S như vậy.
Khi nhóm người cho rằng big boss chuẩn bị cho tên cấp C tóc trắng một bài học, cảnh tượng trước mắt lại khiến cả bọn sững sờ há hốc mỏ.
Dưới mái vòm vàng kim, hai bóng người một đen một trắng đứng sóng đôi bên chiếu bạc.
Ác ma mặc vest đen chống một tay trên sới, nở nụ cười không rõ ẩn ý, hơi nghiêng người ra trước, thậm chí bầu không khí xung quanh cũng ẩn chứa một loại hơi thở ngầm hiểu ý rất khó chịu, bao phủ trong bóng tối, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Chỉ nhìn từ bên ngoài, người đàn ông càng giống một vị giáo sư lịch lãm với trang phục cầu kỳ, lắng đọng khí chất trí thức, tiếc là hơi thở điên cuồng và chết chóc phả ra trong mỗi cử động đã bán đứng hắn.
Đừng nói là với một người mới cấp C, kể cả với một người cũ nổi tiếng, những thực tập sinh cấp A đó vẫn cho rằng hành động này của No.1 là ân điển mà trời cao ban tặng, có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Càng là hoàn cảnh tuyệt vọng, càng dễ tạo ra những người hâm mộ cuồng nhiệt đến mức cực đoan, mọi người sẽ càng hy vọng hấp thu được sức mạnh tinh thần từ sự hâm mộ đó.
Mà bây giờ, cảnh tượng trước mắt chính là điển hình tốt nhất.
Ánh mắt vô số người mém đốt thủng lưng Tông Cửu.
Xương cổ tay dưới lớp găng tay trắng tràn đầy sức bật, càng làm nổi bật đóa hồng đỏ tươi đẹp và ướt át.
Ở bên kia đóa hồng, chàng trai tóc trắng đứng thẳng lưng, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt tối sầm.
Trong mắt người ngoài, điệu bộ này như sự tán thưởng, động viên và dẫn dắt lớp đàn em từ bậc đàn anh.
Riêng Tông Cửu biết rõ, rốt cuộc lúc này cậu đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào.
Cái bóng cao cao phủ xuống, xen lẫn ác ý nặng nề đến mức khiến người ta khó thở, sát khí rét lạnh như một lưỡi dao bén nhọn đẩy vào xương sọ dọc theo trán, khiến da đầu tê rần.
Nó chỉ nhắm vào một người, bao phủ cậu trong đó.
Tông Cửu vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn chẳng đảo mắt.
Mặc kệ sát ý của người trước mặt đáng sợ ra sao, đôi mắt cậu vẫn không gợn sóng.
Đương nhiên, trừ cơ bắp đã sớm căng cứng và phản ứng tự nhiên của cơ thể khi gặp nguy hiểm cao độ.
Người đàn ông cười khẽ, “Thật thú vị, vốn cho rằng hai lá bài tẩy giống hệt nhau, không ngờ trong tay cưng còn một niềm vui bất ngờ như vậy.”
“Anh cũng dần tin cái tiên đoán kia rồi.”
Giọng No.1 trầm thấp nhẹ nhàng, giống cây vĩ gác lên dây cung tone trầm của đàn Cello: “Bấy lâu nay, cưng là người đầu tiên dám uy hϊế͙p͙ anh đấy.”
Không chỉ là người đầu tiên mà còn là người khiến hắn hưng phấn nhất, làm máu lạnh cũng phải sôi trào.
Như một đứa trẻ tìm được đồ chơi mới, trong con mắt vàng sẫm của Ác ma đầy vẻ thích thú, sự chán chường và thiếu hứng thú khi đối diện với ván bạc đều bị quét sạch, hắn kích động rạo rực.
Tông Cửu vẫn im lặng, nhưng cậu cảm nhận được ý ngoài lời: “Không nhận hoa hồng, tao giết mày ngay đây.”
Trước mặt bao người, cuối cùng cậu vẫn duỗi cánh tay với khớp xương cứng đờ ra, miễn cưỡng nhận lấy bông hồng đỏ.
Sát khí bay sạch sành sanh.
Người đàn ông nở nụ cười hài lòng.
Dù không có sát khí và ác ý, giây phút giằng co với người này vẫn cảm nhận được áp lực đáng sợ khó tả, ngay cả không khí cũng như xoắn lại, bóp lấy cổ họng và tủy sống trong người.
Cơ thể đang dùng tất cả phản ứng căng thẳng để nói cho cậu biết, người trước mặt đáng sợ thế nào.
Đáy mắt Tông Cửu đang run lên.
Nhưng không phải vì e sợ, thực ra cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác sợ hãi.
Thanh niên tóc trắng cũng đang hưng phấn, hưng phấn một cách không tự chủ.
Bởi vì kẻ thù không đội trời chung, vì bất ngờ gặp địch mạnh.
Cũng vì sự run rẩy và khoái cảm khi chao lượn trên bờ vực của cái chết.
“Những thứ hôm nay xem như quà gặp mặt lần đầu.”
Ác ma cười nheo mắt nhìn cậu, ánh mắt lại rơi lên tay Tông Cửu.
Lúc này Tông Cửu mới nhận ra dưới áp lực vừa rồi, ngón tay cậu đã lạnh cóng.
Vì tập trung chú ý cao độ, cậu hoàn toàn không phát hiện gai nhọn trên cành hồng.
Gai nhọn dễ dàng đâm xuyên qua ngón tay trắng bệch, vì dùng sức quá mạnh của cậu.
Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương ghê rợn mà chính chủ nhân cũng không nhận ra, chậm rãi uốn một đường cong theo mạch máu xanh nhô trên làn da tái nhợt, phác họa cảnh tượng quái gở mà tuyệt đẹp như giàn dây leo, tuyệt diễm hơn cả màu cánh hoa, rất có tính xung đột thị giác.
Người đàn ông tiến lên một bước, nhìn từ trên cao xuống, chạm nhẹ vào ngón tay chàng trai tóc trắng, rồi lập tức vụt đi nhẹ nhàng như lông vũ.
Đôi bao tay trắng không chút bụi bẩn vương một vệt máu thấy mà giật mình, từ từ lan ra xung quanh.
Ác ma nheo mắt chậm rãi cởi găng tay, bỗng nhiên hắn cúi đầu thì thầm bên tai cậu, hơi thở lạnh lẽo phun lên tai thanh niên.
Mấy sợi tóc đen rơi lên bờ vai tóc trắng, vô cùng đường đột.
“Mong sau này cưng sẽ mang tới nhiều niềm vui bất ngờ hơn nữa.”
Đầu ngón tay nơi găng tay chạm qua, làn da nhẵn mịn bóng loáng.
Vết thương đã biến mất.
Sau khi No.1 rời đi, toàn bộ Las Vegas bùng nổ.
Khác với lúc trước, lần này, thứ đổ dồn vào người chàng trai tóc trắng là hàng nghìn ánh mắt nóng như thiêu đốt.
Cũng không biết No.1 làm trò gì, phần đối thoại sau đó của hai người chỉ có bọn họ nghe thấy.
Cho nên trong mắt người khác, toàn bộ quá trình này chính là big boss tự tay tặng vật ký hiệu của mình cho newbie tóc trắng.
Newbie kia kích động quá không cầm chắc khiến ngón tay bị thương, Ác ma lại đích thân trị liệu cho cậu, bày tỏ sự tán thưởng của mình.
“Vừa nãy là sao, không ngờ boss đánh giá cao thằng newbie này.”
Mọi người xì xào bàn tán.
Người hâm mộ cuồng nhiệt càng không thể che giấu sự ghen tỵ của mình, “Chỉ là một tên cấp C, dựa vào đâu mà lọt vào mắt xanh của boss?”
Cấp A cười lạnh, “Chẳng qua là cấp C, có tài đức gì khiến ngài ấy ghé mắt tới?”
“Đúng đó, lúc trước cậu ta làm lắm trò như vậy, nào là đấu địa chủ nào là chơi Texas, thì ra là ý đồ này.”
“Tụi bây nghĩ kỹ chút, nếu có thể mượn cơ hội này tạo ấn tượng với big boss, dù chỉ là một chút thì sau này chắc chắn khỏi cần lo gì.”
Vị trí ban đầu của Tông Cửu trong mắt nhóm người cũ chỉ là một newbie có tiềm năng mạnh mẽ, phải đánh một trận.
Bây giờ sau một loạt động thái của No.1, rất nhiều đàn em xem cậu là cái đinh trong mắt.
Không ai biết Ác ma trở thành truyền thuyết từ bao giờ, nhưng chắc chắn một điều, thời điểm bất cứ Người sống sót nào trong vòng lặp vô hạn vừa biết đến hắn, hắn đã ở một vị trí cao xa không thể với tới trên đỉnh đám mây.
Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn luôn cao ngạo xa vời, tàn nhẫn vô tình, chưa từng tỏ ra thân thiện với bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ, hắn lại phá vỡ điều đó vì một thực tập sinh cấp C nhỏ bé.
Trong mắt những kẻ tôn thờ hắn, chuyện này không khác gì phá vỡ giới hạn.
Không ai muốn Thần minh bước xuống đàn tế, mà Thần thì không bao giờ sai, cho nên những hận thù do ghen ghét đều đổ hết lên đầu Tông Cửu.
Rất khó để nói là Ác ma không cố ý, Tông Cửu luôn không tiếc rẻ dùng ác ý lớn nhất để suy đoán về hắn.
Dù không cố ý cũng là tâm lý xem kịch vui.
Trong tiếng thảo luận hò hét như thủy triều, chàng trai tóc trắng vẫn đứng im, duy trì một tư thế.
Cậu chăm chú nhìn đóa hồng trong tay, cười thầm.
Trước đó bình tĩnh là vì Tông Cửu biết rõ, No.1 không thể làm ra chuyện gì vào lúc này.
Mặc thù quan hệ giữa các thực tập sinh là cạnh tranh, nhưng từ lúc bắt đầu cuộc thi, hệ thống chủ đã tuyên bố quy tắc không được giết nhau, đây cũng là điều khiến Tông Cửu tự tin.
Những hành vi sau đó của người kia càng khiến Tông Cửu khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, nếu không Ác ma cũng không đến mức chẳng lật lá bài tẩy nào, trực tiếp chọn rời khỏi sới bạc.
Suy nghĩ theo hướng này, có thể khẳng định tin tức [No.1 chính là người hướng dẫn] rất có giá trị.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lần này Tông Cửu đã thắng.
Không chỉ thắng mà còn thắng rất đẹp.
Điều duy nhất đáng nói chính là, cái giá phải trả xem như hòa nhau.
Tin tức về người hướng dẫn đã uy hϊế͙p͙ Ác ma, đồng thời cũng vạch trần Tông Cửu.
Gay go nhất là bí mật này rất giá trị.
Ai cũng biết chỉ có người chết mới không ho he gì.
Tông Cửu không chỉ còn sống, mà còn sống vô cùng phè phỡn.
Nghĩ cũng biết sau này, cậu sẽ phải chịu mưa to gió lớn thế nào.
Nhưng đương nhiên, sau khi Tông Cửu biết thân phận phụ của No.1 và chọn trả thù, cắn lại một phát, cậu đã tính tới kết cục đó rồi.
Chỉ riêng việc cậu nện một búa đập chết bác sĩ trong bệnh viện tâm thần, người hướng dẫn cho cậu cấp F, mối thù này coi như hết đường hóa giải.
Dù sao tiên tri cũng nói hai người là kẻ thù không đội trời chung, thêm mối thù trước đó, Tông Cửu cũng chẳng bận tâm vụ này, trời sinh cậu cái tính có thù tất báo, cậu tin chắc Ác ma cũng không phải người rộng lượng.
Với cả trong tay Tông Cửu vẫn còn bài tarot, sợ gì.
Quan trọng nhất là mọi thứ đều đáng giá.
Bởi vì đó là 1.000.000 chip!
Chip và điểm sinh tồn ở Las Vegas được đổi với tỷ lệ 1- .
Có số chip này, Tông Cửu không chỉ có thể khôi phục hai tay mà thậm chí còn có thể cường hóa chúng lên đỉnh cao của thể lực con người, vượt xa quá khứ.
Từ lúc ở trong kia, Tông Cửu đã nghĩ kỹ rồi.
Có 1.000.000 chip, đương nhiên phải giải quyết hai tay đầu tiên, biến động thị giác rất quan trọng với ảo thuật gia, đôi mắt hoàn toàn có thể cường hóa đến tiêu chuẩn đỉnh cao.
Sau đó phải cường hóa sức mạnh và khả năng chiến đấu của mình, Tông Cửu đã nhận ra điều này từ lúc đánh nhau với Gia Cát Ám ở WC bệnh viện tâm thần, cường hóa và không cường hóa là một trời một vực, nhất định không thể chịu thiệt trong khoản này.
Số chip còn lại, trừ phần Tông Cửu dùng mạng sống để thế chấp, vẫn còn để đổi mấy món đạo cụ.
Mấy món đạo cụ trong Las Vegas rất thú vị, Tông Cửu đã để ý từ lâu rồi.
Trong đó có một món đạo cụ cấp A, tên là “Hộp ngầm màu đen kỳ lạ”.
Món đạo cụ này rất độc đáo, nó có thể lấy ra bất cứ thứ gì chủ nhân muốn mọi lúc mọi nơi.
Thực ra ba lô hệ thống cũng có chức năng này.
Nhưng tiếc là ba lô hệ thống chỉ được để đạo cụ đặc biệt, không thể chứa thêm đồ gì khác, nên có cũng như không.
Những thứ lấy từ hộp ngầm chỉ giới hạn ở những vật dụng thông thường, ví dụ như dây thừng, kéo, dao phay, nến, đồng thời cũng giống bài tarot của Tông Cửu, có giới hạn thời gian cooldown.
Mặc dù không phải đạo cụ tấn công, chức năng khá nhàm nhưng nó như được chế tạo riêng cho ảo thuật gia.
Bởi vì hộp ngầm có thể mở mọi lúc mọi nơi, tương đương với việc mang theo không gian bên người, Tông Cửu có thể lấy mọi thứ từ bất cứ nơi nào.
Ai cũng biết ảo thuật gia phải chuẩn bị trước khi làm ảo thuật, có hộp ngầm này Tông Cửu sẽ trình diễn bất chấp thời gian địa điểm, đúng là món đồ cần thiết cho nhà ảo thuật lang thang, tin mừng của ảo thuật gia.
Đạo cụ thứ hai là “Búp bê thế thân”, cũng là một món đạo cụ cấp A.
So với chiếc hộp ngầm màu đen chẳng ai ngó ngàng, búp bê thế thân gần như đứng đầu danh sách mong muốn của tất cả thực tập sinh kinh dị.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì tính đặc thù của đạo cụ này.
Nó có thể cản nguy cơ một lần mất mạng, khi chủ nhân gặp nguy hiểm.
Mặc dù búp bê thế thân là đạo cụ dùng một lần, nhưng có nó cũng tương đương có thêm một mạng!
Nhìn chung tất cả đạo cụ đặc biệt xuất hiện trong vòng lặp vô hạn, ngoài ‘Sách vong linh’ từng xuất hiện trong phó bản cấp S ‘Ramesses’, thực sự không còn đạo cụ nào khác bảo vệ mạng sống của Người sống sót.
‘Sách vong linh’ là đạo cụ cấp S, sau cái chết của người chủ cũ, đến nay trong hàng chục triệu Người sống sót vẫn không ai nắm giữ được nó, chỉ còn lại vài dòng ghi chép.
Bây giờ lại xuất hiện một món đạo cụ giữ mạng quý giá như vậy, đương nhiên ai cũng thèm.
Hệ thống chủ cố ý nâng đỡ người mới, đạo cụ cấp thấp E và F dễ kiếm như cải thảo bán tháo bên đường, càng lên cấp cao, số chip càng đáng sợ.
Đặc biệt là bảo bối trấn sòng bạc búp bê thế thân.
Cùng là đạo cụ cấp A, nhưng giá của nó cao hơn hộp ngầm màu đen không chỉ hai lần.
Theo kế hoạch ban đầu của cậu, dù kiếm được nhiều cũng chỉ đổi được một hộp ngầm màu đen và chữa hai tay.
Nhưng rõ ràng cường hóa thân thể là tốn kém nhất.
Cũng vì nguyên nhân này, thật ra ngay từ đầu Tông Cửu không đặt con búp bê kia làm mục tiêu nhất định phải có được.
Nhưng cậu không ngờ Ác ma lại nằng nặc dúi tiền vào tay cậu như thế, dúi một lần là cả triệu chip.
Tất cả những bộ phận cường hóa có hay không có kế hoạch đều được lên đơn sẵn sàng, thật đáng mừng.
Truyện Đông Phương
Ông thần lớn nhất đã không nói gì, những người khác càng không nói được gì.
Sau khi nhận tấm thẻ tử kim do người chia bài áo tím cung kính đưa tới, bề ngoài Tông Cửu bình tĩnh nhưng trong lòng đã nở cmn hoa.
Thánh Tử tóc vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nở nụ cười chân thành: “Chúc mừng người anh em.”
Thầy trừ tà bên cạnh khách sáo vài câu, quay người rời đi với A Tán áo đen.
Ánh mắt hai tên cấp A chỉ thiếu điều nuốt sống cậu.
Tiếc rằng dù tức giận, nhưng không ai dám động vào Tông Cửu đang được ưu ái.
Cuối cùng họ chỉ có thể hằn học dòm Tông Cửu, ngoắt mông bỏ đi.
Vẫn có một người không rời đi.
Người đàn ông trong bộ quân phục chỉnh tề đứng dậy, chiếc áo choàng dày nặng sau lưng hắn ta nhấc lên, chuôi dao lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Bóng từ vành mũ quân đội phủ lên sườn mặt sắc sảo thâm thúy của hắn ta, trông rất vô tình.
Hắn bước đến trước mặt Tông Cửu, gương mặt không chút biểu cảm vẫn lạnh lùng.
“Cậu thay đổi rất nhiều.”
Phạm Trác nhìn thanh niên tóc trắng, ánh mắt thoáng dừng lại trên đầu ngón tay gần như khô máu của cậu, đôi con ngươi đỏ sẫm tối đi hai phần, quay đi không thèm nhìn lại.
Nếu không có hành động này, Tông Cửu xém quên No.2 là nửa Ma cà rồng.
Nghĩ đến đây, cậu đưa tay ra sau, hoa hồng xoay tròn một vòng trên đầu ngón tay, chợt chuyển tới trước mặt người chia bài áo tím.
Khu bình luận bùng nổ.
[Từ từ, không phải như tôi nghĩ chứ]
[Đây là hoa hồng của Ác ma, Ác ma đấy Chẳng lẽ cậu ta định tặng người khác?]
[Ê không phải chứ, tôi dám khẳng định một điều, dù nãy giờ chưa chọc giận No.1 nhưng quả này chọc giận chắc luôn, newbie tóc trắng đúng là dân chơi giỏi dí đầu vào chỗ chết, thú vị ghê.]
[Lầu trên nghĩ gì zợ, chắc chắn không đâu, cậu ta tuổi gì to gan đối đầu với Ác ma?]
Nhưng sự thật chứng minh, gan Tông Cửu rất lớn.
“Quý cô xinh đẹp.”
Chàng trai tóc trắng cười nói: “Chính sự phát bài may mắn của em đã giúp tôi giành chiến thắng, tôi nghĩ, em xứng đáng với nó hơn tôi.”
Đối đầu với Ác ma đã cái nư ghê, một lần thó cả triệu chip, Tông Cửu còn tiếc không thể mần thêm vài lần, mần thiệt lẹ!
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Chíp Chíp: Dù sao cũng múc nhau thì múc tới bến luôn đi, lẹ cái tay lên!.