Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 250: Ngoại truyện 2

Vầng sáng chói lóa vừa tan biến, nhóm game thủ đội mũ bảo hiểm 3D cảm giác có thứ gì đó thoáng hiện ra trước mắt mình.


Thứ xuất hiện đầu tiên là một mảng màu lớn bị đông cứng cứ như được dán lại với nhau, lạ ở chỗ những khối màu này lại khiến người ta quen thuộc đến thế. Ít nhất với một trăm người đầu tiên được xét duyệt vào trò chơi, trong lòng không hẹn mà cùng trỗi lên những nỗi niềm khó tả.


Chút đau buồn, chút sợ hãi, nhưng cũng có chưt mong đợi lạ lùng. Chẳng qua mọi người đều nghĩ đây chỉ là một con game 3D, nên nỗi sợ không tên đang trào dâng ấy cũng dần lắng xuống.


Các game thủ lấy lại bình tĩnh và bắt đầu quan sát những người xung quanh, bên trong khu vực nơi các khối màu đông đặc có khá nhiều người đang đứng, không hơn không kém, vừa khéo một trăm người.


Nói ra cũng lạ, đám người ăn mặc chẳng ai giống ai, có người mặc áo phông bình thường, có người mặc đầm đi trẩy hội, thậm chí có người mặc quân phục đeo băng vải. Đâu đâu cũng là những bộ trang phục kỳ lạ nhìn hoa cả mắt, ai không biết còn tưởng vào nhầm khu cosplay nào đó. Mà đâu chỉ vậy, gương mặt bọn họ còn trông rất quen như đã từng gặp qua. Vấn đề là mọi người đều không quen biết nhau, đừng nói là quen, ngay cả gặp cũng chưa gặp bao giờ.


Tuy nhiên, lại có cảm giác rất thân thiết.
Dư Nhạc Nguyên, à không, có lẽ nên gọi tên trong game của cậu ta là Tsuchimikado. Tsuchimikado dòm dáo dác rồi cúi đầu nhìn bộ Kariginu dành riêng cho Âm Dương sư, cảm thấy nó thực sự rất hợp với khí chất của mình.


Trong lúc cậu đang thử đan tay vào nhau kết ấn, một quẻ ngôi sao sáu cánh thực sự xuất hiện trên bầu trời làm Tsuchimikado há hốc mồm.
“Vãi lều, ông giỏi phết, mới đó mà đã tìm ra cách dùng rồi.”
Người đứng bên cạnh tình cờ nhìn thấy, lập tức vươn tay: “Ê này này, kết bạn ha?”


Tsuchimikado hào phóng duỗi tay: “Ok.”
Cậu đã từng chinh chiến qua rất nhiều game, đương nhiên biết điều quan trọng nhất trong game online là quan hệ rộng.
Đừng thấy Tsuchimikado bình thường là thợ code đầu trọc, cậu ta có hai bộ mặt trên mạng đấy, riêng khoản xã giao thì chắc mẩm là bậc thầy.


Kết quả đến khi ngoảnh đầu sang, cậu mới nhận ra khuôn mặt người này trông khá quen.
ID trò chơi trông càng quen hơn, tên là Thầy trừ tà.
“Lạ thật, sao tôi cứ cảm giác như từng quen cậu nhỉ?”


Thầy trừ tà ngó ngôi sao sáu cánh trong tay cậu chằm chằm, chợt hiểu ra: “Hóa ra nghề của cậu là Âm Dương sư! Đỉnh ghê bây, làm buff thì tuyệt vời luôn.”
“Anh buff thì có! Âm Dương sư tụi tui damage cực to nhé!”


Tsuchimikado vô thức liếc mắt, “Thầy trừ tà không có vũ khí à? Đừng nói đánh nhau bằng nước thánh nhe?”
“Nước thánh gì? Bọn tôi có vũ khí đàng hoàng nha!”
Dứt câu, Thầy trừ tà rút nguyên khẩu súng từ sau lưng cho cậu coi.
Tsuchimikado: “…?”


Ồ quao, chẳng lẽ đây chính là “cụ đi chân lạnh toát*” trong truyền thuyết ư? Respect~
(*Câu gốc là siêu độ vật lý/物理超度, một hình ảnh ví von của cộng đồng mạng với ý nghĩa làm ai đó bay màu.)


Trong lúc họ đang tán gẫu thì những người còn lại như radio mới bật, chẳng mấy chốc đã bắt đầu trò chuyện rôm rả.


Mà nhắc đến cũng kì, đâu phải ai cũng thích làm quen với người lạ nhưng giữa 100 game thủ này dường như tồn tại một mối liên kết nào đó, mọi người cứ như đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Bọn họ đang mải nói chuyện thì bỗng nhiên một âm thanh máy móc xuất hiện bên tai mỗi người.


Khoan đã, giọng nói này…? Game thủ đều thấy giọng nói này quái dị khó tả, trong tiềm thức bọn họ đều cảm thấy nó phải lạnh lùng hơn mới đúng.
[Đã tải xong… Chào mừng các bạn đến với game 3D: Cuộc phiêu lưu trong vòng lặp vô hạn]


Trong tích tắc, những khối màu đông đặc đó bắt đầu chuyển động rồi biến đổi thành những thứ khác nhau. Gần như trong chớp mắt, vùng đất hoang vu cằn cỗi ban đầu đã hoàn toàn biến mất.


Bọn họ đang đứng trước một cánh đồng xanh mướt, xung quanh là những ngọn cỏ được gió thổi bay lên. Xa hơn chút, rừng Đen rậm rạp đến mức không nhìn thấy ánh sáng đang đứng sừng sững ở đó. Cuối rừng rậm là tòa lâu đài màu xám đen bằng thép đứng hiên ngang trên đỉnh núi, cây thánh giá treo cổ vẫn còn nhuốm máu, lũ kền kền lượn lờ trên không khiến người ta nhìn mà phát khϊế͙p͙.


Hoàng hôn đỏ rực treo lơ lửng trên bầu trời, phản chiếu trên mặt nước biển đẹp như một bức tranh sơn dầu buồn.
[Chào mừng các bạn vào phó bản thử nghiệm nội bộ.]
[Cốt truyện đang được tải… Vui lòng chờ đợi…]
[Lâu đài của Vua Đen đang tổ chức tiệc tối.]


[Các bạn là những vị khách được Phù Thủy Trắng cao quý mời đến. Phù thủy bảo các bạn hãy làm theo trái tim mình, bước vào rừng Đen, rừng rậm và người chết sẽ dẫn đường cho các bạn.]
[Vị khách thành công đến tiệc tối sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt của vòng thử nghiệm nội bộ.]


[Vì đây là phó bản thử nghiệm, nên thời lượng trò chơi chỉ kéo dài đến khi mặt trời mọc. Nếu bỏ cuộc giữa chừng thì hãy thông báo với hệ thống thoát game là được, không áp dụng bất kỳ hình phạt nào.]


Vừa nghe không bị phạt, mọi người đều thở phào trong vô thức. Cứ có cảm giác nếu bị phạt thì chắc chắn đó là một hình phạt rất đáng sợ.
Cũng may… Đây chỉ là game 3D.
Bỗng có người thắc mắc.


“Ê chờ chút! Vậy là xong rồi á? Sao không có hướng dẫn dành cho newbie hay giới thiệu cách chơi gì thế?”
“Chứ sao nữa, từ lúc vào đến giờ bọn tôi chả hiểu gì. Mới nãy tôi thấy người bên cạnh biến ra quả cầu lửa, mà tôi học theo người ta đọc chú thuật lại không biến ra được, lạ thật!”


“Rồi không có cốt truyện hay NPC thì bọn mình chơi kiểu gì đây, rối thế?”
“Chuẩn, hệ thống nó bảo đây là phó bản, ủa rồi tụi mình vào phó bản luôn đó hả?”
Trong khi mọi người đang bàn tán ồn ào, một giọng nói đầy mạnh mẽ vang lên.


“Ôi dồi, đây là bản beta chơi thử thôi mà mấy ông, bản beta thì sao hoàn chỉnh được? Giờ bọn mình xem hình rồi mò cách chơi, chắc cũng đơn giản thôi nên đừng có lo.”


Thầy trừ tà nhìn thư mời xuất hiện trong tay, hỏi người bên cạnh: “Vậy có tổ đội không? Đông người nhiều sức, hay mình chia vài đội cùng vào phó bản nha?”


Lời kêu gọi của anh ta đã thu hút sự chú ý của nhiều người, vài người trong đám đông im lặng giơ tay, có người đi thẳng về phía anh ta, thân thiện ngỏ ý gia nhập.
Thầy trừ tà vừa trả lời, vừa xét duyệt yêu cầu tổ đội.
Thật kỳ lạ, những ID này trông rất quen.


ID Messiah, ID Phù thủy đen, ID A Tán áo đen, ID Poseidon, ID Phạm Trác.
Thầy trừ tà kéo mấy ID này vào đội mình trong vô thức.
“Đủ rồi đủ rồi, đội chúng tôi vừa đủ bảy người, mấy ông lập đội khác đi, xin lỗi nha.”


Thấy bọn họ đã đủ quân số thì các game thủ khác cũng tổ đội với nhau, chỉ có Từ Túc ngơ ngác nhìn rừng Đen, không chào hỏi ai mà chạy một mình vào rừng như phát điên.
Giờ ai cũng đang bận nên không chú ý tới cảnh tượng này.


“Nào nào nào, mọi người có muốn tự giới thiệu xíu không? Tôi trước nha, tôi là tank, da bao dày, máu bao nhiều.”
Messiah giơ tay: “Tôi là buff.”
Quào! Trong đội có buff luôn!


Ai từng chơi game online đều biết buff là linh hồn của đội khi vào phó bản, mà buff còn cực kỳ hiếm hoi nữa. Một chức vụ quý như vậy lại bị họ lụm mất, quá sướng còn gì?


Sau khởi đầu đầy phấn chán, phần tự giới thiệu của người tiếp theo cũng trơn tru hơn. Xong xuôi, Thầy trừ tà chợt phát hiện đội của bọn họ đỉnh vô cùng, bất kể tank, buff, triệu hồi hay kéo thù hận đều có đủ.
“Tuyệt vời, thơm rồi các đồng chí!”


Anh ta lầm bẩm rồi gãi đầu hỏi: “Team mình có ai có kinh nghiệm làm leader không nhỉ? Tôi khá giỏi khuấy động bầu không khí nhưng leader thì chịu.”
“Để tôi.”
Phạm Trác gật đầu, “Lát nữa vào rừng Đen, mọi người chỉ cần làm theo chỉ dẫn của tôi là được.”
Phen này gọn hơn rồi.


Thế là mọi người vào vị trí của mình.
Đúng lúc này, bỗng có người thốt lên ngạc nhiên: “Trời má, trong ba lô của tui có vũ khí nè?”
Gì? Ba lô á?


Nghe vậy mọi người vội ngó nhau, trong lòng thầm nói ‘mở balo nào’. Game này cho họ quá nhiều bất ngờ, chiếc mũ 3D được gửi ngay sau khi điền biểu mẫu, nhân vật được tạo sẵn lúc vừa vào game, và hiện tại mỗi nhân vật chẳng những có skill khác nhau mà còn được trang bị sẵn đồ!?


Hay lắm, thế này là giống mở hộp mù còn gì?
Nhận ra cảm giác quen thuộc trong tâm trí, mọi người chỉ thấy bản thân càng lúc càng đến gần một sự thật nào đó.
[Phó bản thử nghiệm sẽ chính thức mở sau ba giây nữa, người chơi vui lòng chú ý.]
[ , 2, 1, phó bản đã được mở.]


Đúng lúc giọng nói máy móc kỳ lạ kia lại xuất hiện, người chơi không rảnh mà nghĩ nhiều nữa.
Kết thúc đếm ngược, mọi thứ xung quanh sinh động như thể đang sống, cây cỏ bắt đầu đung đưa, mặt trời sắp lặn, mặt đất sắp chìm vào bóng tối.


Trên đồng cỏ này không có nguồn sáng nào khác ngoài tòa lâu đài màu đen kia, tất cả người chơi bắt đầu vội vàng lục lọi ba lô của mình xem có may mắn tìm được đạo cụ chiếu sáng nào không.
Chợt có giọng nói lo lắng vọng tới.
“Thôi xong rồi! Sắp không kịp bữa tiệc của Vua Đen rồi!”


Mọi người dòm sang thì thấy một con thỏ mặc áo vest đuôi tôm đang vội vàng đi qua, vừa đi vừa móc chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng bên hông, miệng lẩm bẩm, chân bước vội vã trên đường, “Đây là lễ cưới của Vua đó, nếu đến muộn sẽ bị chém đầu mất!”
Cả đám quay sang nhìn nhau.


Lễ cưới? Lễ cưới gì cơ?
Tsuchimikado: “Ủa đây là kịch bản Alice in Wonderland mà?”
Cậu đang định bước lên hỏi NPC thỏ thì bỗng có tiếng ồn ào vui vẻ truyền đến từ đằng xa.
Một chú hề với khuôn mặt vẽ đầy thuốc màu đang cầm một chùm bóng bay bự, nhảy nhót chạy về phía này.
________