Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 243

Ác ma không ngờ, đây chỉ là mới bắt đầu.
Có rất đông khán giả đến xem buổi diễn tối nay, cả rạp hát rộng lớn mà đã chật kín chỗ, nghe nói giá vé còn bị đẩy lên cao ngất trời.


Đương nhiên Ác ma không cần mua vé. Sau khi đèn tắt thì hắn bước ra khỏi bóng tối, ánh mắt dán chặt vào sân khấu phía xa. Mặc dù Ảo thuật gia đã dặn hắn hãy ngoan ngoãn ở trong khách sạn, đừng đi lông nhông gây rắc rối, nhưng liệu Ác ma có nghe lời không? Tất nhiên là không rồi! Tông Cửu lo lắng, cậu sợ Ác quỷ địa ngục ra ngoài gây hại cho nhân loại.


Rạp hát chật kín chỗ, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
“Không ngờ tay cậu Tông lại khỏi được đấy, hôm bữa đọc báo cứ tưởng cậu ta phải chia tay sân khấu mãi mãi rồi. Đúng là kỳ tích.”
“Thiệt luôn! Giờ thấy ảnh trên sân khấu đúng là quá may mắn, tôi simp ảnh quá trời!”


“Hy vọng đừng xảy ra chuyện gì nữa, cũng mong màn trình diễn hôm nay suôn sẻ, anh ơi cố lên!”
“Aaaaa!!!”
Trên sân khấu, Ảo thuật gia tóc trắng nở nụ cười chuyên nghiệp, đũa phép thuật trong tay nhảy múa tung tăng, lá bài lơ lửng giữa những ngón tay thon dài trông cứ như không bao giờ rơi xuống.


Ánh đèn rọi từ trên cao nhuộm một màu ấm áp lên mái tóc khiến cậu càng tỏa sáng rực rỡ chói mắt, tựa như một vật có nguồn sáng của riêng mình, đẹp đến không chân thực.


Nhóm khán giả đều đổ dồn ánh mắt vào cậu, họ ồ lên theo từng động tác bất ngờ kèm với những tràn vỗ tay như sấm, thậm chí còn có người đỏ mặt hét ‘Chồng ơi!!!’ giơ tay thật cao đón lấy những lá bài mà Ảo thuật gia ném xuống.
Ác ma tụt mood nghiêm trọng.


Hắn ghét Ảo thuật gia bị người khác nhìn chăm chú thế này, cứ như đồ của mình bị người khác ngấp nghé vậy.
Nóng máu lắm rồi!


Rõ ràng nhóm khán giả xung quanh đều là những linh hồn tầm thường trong mắt Ác ma, đứng trong đám đông cũng chẳng đáng để hắn liếc mắt tới. Ác ma chỉ cần dòm sơ cũng thấy rõ sự tà ɖâʍ, dung tục giấu dưới lớp da bọn họ. Ảo thuật gia luôn chú ý đến lũ sâu kiến này, toàn để mắt tới những kẻ không cần thiết.


Trái lại, hôm nay tâm trạng Tông Cửu rất tốt. Không biết vì lẽ gì, mà chỉ sau một tháng ngắn ngủi nhưng cậu luôn cảm thấy mình đã rời xa sân khấu này rất lâu, lâu đến mức tưởng như cách cả một đời.


Mặc dù tâm trạng rất tốt nhưng cậu không còn cảm giác phấn khích khi đứng trên sân khấu như ngày xưa nữa. Thật kỳ lạ, rõ ràng biểu diễn là chuyện cậu thích nhất mà, sao lại có ảo giác này?
Cứ như… Đã có thứ khiến cậu hưng phấn hơn, còn buổi biểu diễn này cũng chỉ đến vậy mà thôi.


“Cảm ơn các bạn đã theo dõi.”
Biểu diễn xong, Tông Cửu cúi chào với phía dưới sân khấu, trong tiếng reo hò và thán phục của khán giả, những tấm rèm đỏ treo hai bên nhà hát lớn bắt đầu từ từ hạ xuống.


Lúc ngước mắt cậu nhìn thấy Ác quỷ đang dựa vào tường, hòa làm một với bóng đen. Mà nói cũng lạ, rõ ràng dưới sân khấu có rất nhiều người nhưng ánh mắt Tông Cửu vẫn bị thu hút bởi người đàn ông đó.


Nếu nói cậu là nguồn sáng thì Ác ma chính là hố đen, dù dòm sơ cũng thấy hắn là kẻ lệch sóng nhất.
Tông Cửu: “…”
Biết ngay tên này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà, quả nhiên vẫn đu theo tới đây.


Tranh thủ vừa kết thúc, Ảo thuật gia ném cho tên kia một ánh mắt cảnh cáo rồi bước ra sau hậu trường. Từ đáy lòng, Tông Cửu không hy vọng Ác ma sẽ gây rắc rối.


Đây là buổi biểu diễn đầu tiên đánh dấu sự trở lại của cậu nên vô cùng quan trọng, nhiều đơn vị báo chí truyền thông và người trong ngành đều đang dõi mắt theo màn biểu diễn này. Thế nên ban nãy Tông Cửu đã trổ thêm vài kỹ năng đặc biệt, thậm chí còn mang kỹ xảo tráo bài mà đến nay chưa ai có thể phá giải lên sân khấu, đẩy bầu không khí bay tới đỉnh cao nhất.


Sau buổi diễn này, cả giới ảo thuật phải sốc lắm cho coi.
Mà bây giờ Tông Cửu phải đến sảnh tiệc trên lầu của nhà hát để tham gia một buổi họp báo nhỏ, sau đó cậu còn phải trò chuyện đôi câu với các nhà tài trợ.
“Anh Cửu, cánh truyền thông đang chờ kìa.”


Người đại diện vội vàng bước tới đưa chiếc áo khoác cho cậu. Tông Cửu khoác thêm áo, bước nhanh từ lối đi đặc biệt trong hậu trường, rất nhiều đại diện nhà tài trợ và giới truyền thông đã đợi sẵn ở đây.


Gần như Ảo thuật gia tóc trắng vừa tới, những ngọn đèn flash và microphone đã bám gót theo sát, chen nhau đặt trước mặt cậu.
“Anh Tông, xin hỏi rốt cuộc tay anh bị làm sao vậy? Mấy hôm trước có người tiết lộ tay anh không thể hồi phục được, bây giờ đã lành hẳn chưa?”


“Anh Tông, xin hỏi màn biểu diễn vừa rồi của anh trên sân khấu chính là trò ảo thuật thần bí mà gần trăm năm qua chưa ai phá giải được sao?”
“Thưa anh…”
Người đại diện tách cánh truyền thông và các phóng viên ra, “Xin lỗi, vui lòng hỏi lần lượt thôi.”


Chẳng qua dù cả nhóm đại diện của Tông Cửu đều ra mặt, cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của những người này.
Không hiểu sao Tông Cửu lại mất kiên nhẫn, phóng thẳng vài lá bài ghim chúng trước mặt bọn họ. Nhìn mặt lá bài ghim chặt dưới sàn gỗ, cả phòng họp chìm vào im lặng.


Người đại diện vội lau mồ hôi: “Ahahaha, đây là ảo thuật, một trò ảo thuật nhỏ thôi.”


Không chỉ cánh truyền thông mà ngay cả Tông Cửu cũng ngó lá bài trên sàn chằm chặp. Cậu biết rất rõ đây không phải ảo thuật gì, mà là dựa vào sức mạnh ở cổ tay. Có điều đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là chắc chắn trước kia Tông Cửu sẽ không ném bài bừa bãi như vậy.


Hơn nữa trong khoảnh khắc đó, chợt có vô số hình ảnh mờ ảo lướt qua tâm trí cậu. Có cảnh cậu lạnh lùng lia bài cắt đứt mái tóc đen của ác quỷ, người kia ghì cậu lên ván cửa thuận tay nhét một tấm thẻ phòng màu đen. Và cảnh vô số lá bài bay tứ tung, cậu cắn một lá, ngước mắt nhìn ác quỷ đầy khiêu khích. Rồi có cảnh…


Từng cảnh tượng vụt hiện ra như chiếc đèn kéo quân*, nhưng khi Tông Cửu muốn bước lên nhìn cho rõ thì những hình ảnh này lại biến mất ngay lập tức, ẩn sâu trong tâm trí, làm thế nào cũng không thể moi ra được. Đầu cậu chợt đau nhói, mồ hôi lạnh túa trên trán.


(*Đèn kéo quân được thắp sáng thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên các mặt đèn, như rối bóng và xoay vòng liên tục.) 


Rốt cuộc những thứ đó là gì… Nếu là chuyện đã xảy ra, sao cậu chẳng nhớ gì hết vậy? Còn nếu không phải, sao nó lại quen thuộc đến thế? Quen đến mức làm cậu nhức đầu chóng mặt?
“Anh Cửu, anh Cửu?”


Giọng người đại diện kéo cậu trở về thực tại, “Anh mệt à? Anh có muốn nghỉ ngơi trước không?”
Tông Cửu giơ tay lên tỏ ý rằng mình không sao, khi những hình ảnh vụn vặt sâu trong tâm trí biến mất, cậu mới ngước mắt lên nói với chiếc máy quay đen xì trước mặt mình.
“Bắt đầu được rồi.”


Sau đó là cuộc gặp gỡ với các nhà tài trợ.
Tuy Tông Cửu ghét xã giao nhưng sống ở đời, dù ghét bất cứ loại quan hệ xã hội nào cũng không tránh khỏi giao tiếp với đồng loại, thậm chí là giả dối với nhau.
Có lẽ thấy sắc mặt cậu thực sự không tốt, các nhà tài trợ cũng tỏ ra lo lắng.


Hiển nhiên, giá trị thương mại của Tông Cửu đủ khiến họ phải đối xử lịch sự với cậu. Vì vậy trao đổi xong thì các nhà tài trợ quyết định hoãn chuyến lưu diễn vô thời hạn, chờ nghỉ ngơi hai tháng rồi mới tính tiếp. Vì hai lý do: Một là tất cả bác sĩ từng tư vấn cho Tông Cửu đều nói ngay cả khi tay cậu đã khôi phục thần kỳ, nhưng tạm thời vẫn không thể biểu diễn ở tần suất cao. Để đảm bảo cây rụng tiền không hư hại, đương nhiên vết thương ở tay phải được chú ý 300%.


Nguyên nhân thứ hai là sau vụ tai nạn thì danh tiếng của Tông Cửu đã phủ sóng toàn cầu, đến những người ngoài giới ít hứng thú với ảo thuật cũng nghe chuyện nhà ảo thuật tài ba này bị nát tay rồi hồi phục như ban đầu. Chưa kể hôm nay, Tông Cửu còn thể hiện năng lực vượt trội hơn những lần trước. Chi bằng lúc này lui về nghỉ ngơi dưỡng sức hai tháng, khơi gợi sự khao khát của công chúng, đến khi comeback thì giá trị thương mại cũng sẽ được đẩy lên cao hơn.


Tông Cửu đồng ý, cậu uống hai ly rượu rồi vội vàng xin về trước.
Buổi tối ở WYN hơi lạnh. Trời tháng hai nhiệt độ trung bình ở đây chỉ dao động ở hàng đơn vị, vừa sập tối là từng cơn lạnh đã kéo đến ngợp trời.


Lướt qua đám người đông vui, Tông Cửu bước vô định về phía bờ sông Danube. Để không bị nhận ra, cậu đã trang bị che chắn đầy đủ, không chỉ buộc tóc lên gài vào trong mũ mà còn đeo kính râm và bịt khẩu trang.


Những chiếc đèn màu treo trên cây được xâu với nhau bằng các sợi tua vàng, hội trường nhà hát phía xa lộng lẫy rực rỡ.
Tông Cửu nhớ lại vài năm trước khi mình đến thành phố này, cậu tới đây nghe buổi hòa nhạc năm mới một mình, cảnh tượng ấy hiện lên rõ mồn một trong tâm trí.


Đoạn ký ức này không phải là giả, vậy thì cậu đã mất đoạn ký ức nào nhỉ?
“Anh ơi, tặng anh bông hoa nè.”


Ngay lúc cậu đang suy tư, bỗng nhiên một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên sau lưng cậu. Tông Cửu ngoảnh lại thì thấy một cô bé xách giỏ hoa trên tay, đầu đội chiếc khăn xếp thành hình thần Cupid, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng vì giá lạnh.
Nhìn bông hồng đỏ tươi xinh đẹp trong tay cô bé, Ảo thuật gia sững sờ một lúc.


Vì vừa rồi đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nên phút chốc Tông Cửu không nhận ra tất cả những người đi dạo trên phố đều là các đôi người yêu, cửa hàng bên đường cũng trang trí hoa hồng và trái tim.
Tháng hai rồi, vài hôm nữa là đến ngày lễ tình nhân.
“Anh ơi?”


Thấy cậu không đáp, cô bé run rẩy nâng giỏ hoa trong tay lên đỉnh đầu: “Vừa rồi có một anh trai mua hết hoa của em, anh ấy dặn em đưa số hoa này cho anh.”
Ảo thuật gia tóc trắng chợt ngước mắt lên.
Dưới ánh đèn đường phía xa, Ác ma tóc đen đang buồn chán dựa vào cột điện, uể oải nhìn sang bên này.


Dù cách rất xa, Tông Cửu vẫn có thể chắc chắn người kia đang nở nụ cười khó hiểu chỉ thuộc về Ác ma.
“Cảm ơn.”
Cậu rời mắt và khom lưng cúi xuống, lấy tất cả những bông hoa trong giỏ hoa của bé gái.


Thấy cậu nhận hoa, cô bé tò mò ngẩng đầu: “Anh ơi, anh trai đằng kia là người yêu của anh ạ?”
Tông Cửu thoáng sửng sốt, cậu đáp vội: “Không phải.”


“Nhưng mà hoa hồng là chỉ tặng cho người mình thích thôi, nếu anh và anh trai kia không phải người yêu, vậy thì chắc chắn anh tra kia thích anh nên mới mua hoa này tặng anh đó.”
Cô bé buồn rầu vặn ngón tay: “Mấy bông hồng này mắc lắm á.”
Có vẻ tên kia chưa trả tiền.


Tông Cửu sầm mặt móc ví, xoa đầu cô bé rồi nhét tiền vào giỏ hoa. Cậu muốn phản bác nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
Cuối cùng đành một câu: “Không phải người yêu, bọn anh là…”


Hai chữ chợt lóe lên trong đầu cậu, gần như cậu bật thốt lên: “Là kẻ thù, kẻ thù không đội trời chung.”
________