Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 240

Tông Cửu cảm thấy thế giới này điên rồi!
Hôm qua cậu nhặt được tờ giấy da rồi đọc theo câu thần chú trên giấy, vô tình triệu hồi một tên ác quỷ hàng authentic mặc vest đen.


Mặc dù trên người ác quỷ này không có mùi lưu huỳnh hay cặp sừng sơn dương như giấy da đã viết, nhưng lại trông vô cùng đẹp trai. Nếu hắn ở dương gian chắc chắn có thể debut ngay lập tức, dễ dàng kiếm cơm bằng mặt rồi trở thành súp pơ idol nổi tiếng thế giới, hoàn toàn chẳng hề hung dữ tàn bạo như Wikipedia viết.


Có điều, hắn thực sự là một con quỷ.
Tông Cửu thấy hắn vỗ tay lốp bốp mấy cái thì lập tức có vô số bóng đen ập tới nuốt chửng mảnh giấy da, khỏi nói trong lòng cậu sốc cỡ nào.


Tuy nghề của cậu là làm ảo thuật chuyên đánh lừa khán giả, nhưng người ta có câu: tiếp xúc ảo thuật càng nhiều thì càng không tin chuyện tâm linh. Vì vậy lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng ảo ma đó, một Tông Cửu tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến cũng bắt đầu nghi ngờ nền giáo dục chủ nghĩa duy vật mà mình được tiếp thu trong hai mươi mấy năm qua.


Tiếp theo là thời gian trao đổi thỏa thuận và hợp đồng. Trước yêu cầu của quỷ, vì đôi bàn tay quý giá mà Ảo thuật gia đã đồng ý chẳng chút nghĩ suy. Bán linh hồn Tông Cửu còn chẳng sợ, đời nào lại sợ cái yêu cầu “thứ mà Ác quỷ chưa từng có” của hắn nhở?


Theo lẽ thường thì bước kế tiếp, Ác quỷ ký hợp đồng xong phải làm phép chữa hai tay Ảo thuật gia. Vậy mà tên kia lại bảo: Bị triệu hồi từ địa ngục tới nhân gian làm anh mệt quá! Hết pháp lực để chữa tay cho em rồi!
Tông Cửu: “…”


Cậu cảm thấy mình như con trâu bị dắt mũi vậy đó, nắm đấm bắt đầu siết chặt. Thật sự rất muốn đấm một cú vào cái bản mặt hoàn hảo không tỳ vết của tên ác quỷ này.
Có điều Tông Cửu vẫn cố nhịn xuống.


Hợp đồng đã ký nên giờ bọn họ coi như cùng phe rồi, đổi ý cũng vô ích.
Tuy trong bụng Tông Cửu đã lên sẵn kế hoạch ăn cháo đá bát nhưng tay cậu vẫn chưa được chữa, chưa thể đá đít hắn được.
Tông Cửu: “Nói đi, giờ anh muốn làm sao để bổ sung pháp lực?”


Tông Cửu không hề nhận ra mình đã vô thức bỏ qua bàn tay Ác quỷ đang nựng mặt mình, có lẽ trong tiềm thức cậu đã quá quen thuộc với hành động này, xếp hắn vào phạm vi an toàn.
Ác ma híp mắt nhìn cậu, giọng điệu ra chiều tiếc nuối, bắt đầu bốc phét một cách nghiêm túc.


“Thường thì cách bổ sung pháp lực nhanh nhất là giết người, chỉ cần hấp thụ đủ linh hồn là có thể phục hồi pháp lực.”
Ừm, không sai, rất phù hợp với thiết lập của ma quỷ.
Ảo thuật gia lẩm bẩm trong bụng: Cơ mà như vậy không được, anh ta không thể ra ngoài giết người.


Giết người là trái lẽ thường, vi phạm pháp luật. Mà xung quanh căn hộ cao cấp này có rất nhiều camera và truyền thông đang rình rập, nhỡ bị bắt quả tang thì kẻ xui xẻo chính là nhân vật công chúng cậu đây chứ ai.


“Nô nô nô, Ảo thuật gia thân mến của anh ơi! Anh là một con quỷ tốt luôn tuân thủ pháp luật đó em.”


Ác ma vô tội nhìn cậu, đôi con ngươi vàng sẫm không giấu sự bỡn cợt, “Ôi vậy là em không biết rồi! Tuy hiện tại pháp luật đã suy thoái nhưng thiên đường vẫn giám sát thế giới này, ma quỷ dưới địa ngục mà tự ý bò lên thì chẳng mấy chốc các thiên thần sẽ phát hiện ra ngay.”


Tông Cửu linh cảm có điềm chẳng lành: “Nhỡ bị phát hiện thì sao?”
“Ừm, chắc không sao đâu. Ma quỷ là sự tồn tại bất diệt mà, cùng lắm bị đuổi về địa ngục thôi.”


Người đàn ông giang tay: “Nhưng con người tự ý ký giao ước với ác quỷ sẽ bị phạt đó, mấy hình phạt trên thiên đường nhiều không đếm xuể, chắc chắn không kém địa ngục bọn anh là bao đâu.”
Càng nghe càng thấy mình bị lừa cmnr.


Tông Cửu nén giận, nếu không phải vì bảo vệ đôi tay quý giá thì cậu đã tẩn thằng quỷ này một trận rồi tính tiếp. Nhưng bây giờ cậu chỉ có thể bình tĩnh, bình tĩnh thêm lần nữa.


“Ý anh là khi tôi giao ước với anh, chẳng những phải giúp anh bổ sung pháp lực mà còn phải giúp anh tránh khỏi sự truy lùng của thiên đường hả?”
“Yên tâm, chỉ cần tuân theo quy tắc thì các thiên thần không tìm thấy chúng ta đâu.”


Ác ma vui vẻ bắt đầu xạo quần: “Ma quỷ và người thỏa thuận ở bên nhau là an toàn nhất, nên là…”
Hắn thấp giọng, cúi người xuống nhìn chăm chú vào đôi mắt hồng nhạt.
“Chỉ có em mới có thể bổ sung pháp thuật cho anh, bé Ảo thuật gia thân yêu của anh ơi!”


Không biết sao, Tông Cửu thấy mình như bị mê hoặc bởi màu vàng sẫm tối sâu chẳng đáy này, không dòm chỗ khác được.
Cậu nhớ tới giấc mơ vô cớ nào đó, dường như trong giấc mơ này cũng có một đôi mắt như thế luôn nhìn cậu chăm chú.


Tông Cửu tỏ ra bình tĩnh: “Anh nói đi, ngoài giết người thì làm sao mới bổ sung pháp lực?”
“Đơn giản nhất… đương nhiên là trao đổi chất lỏng cơ thể.”


Một giây sau, Ác ma cúi đầu hôn môi cậu không hề báo trước. Môi lưỡi lạnh lẽo đâm thẳng vào, lạnh đến đầu lưỡi phát run. Tuy trên người tên Ác quỷ này không có mùi lưu huỳnh, nhưng nhiệt độ rất phù hợp với thiết lập của sinh vật máu lạnh dưới địa ngục.


Mà lạ thay cậu không hề thấy khó chịu, mà chỉ bực bội vì bị đè thụ động kiểu này, bản thân lại có việc phải nhờ Ác ma nên đành cố nhịn xuống.
Nhận ra sự mất tập trung của cậu, Ác ma nheo mắt, những ngón tay đeo găng trắng bắt đầu mò mẫm một cách nguy hiểm.


Sống lưng Ảo thuật gia tóc trắng run bần bật, đột nhiên đẩy hắn ra, “Anh làm gì vậy?!” 
“Thế này thì chậm quá, không biết đến bao giờ mới khôi phục đủ pháp lực.”
Ác ma giả đò cân nhắc, tiếp tục màn xạo lòn của mình: “Hay là mình thử cách nhanh hơn nhé?”


Thấy Ảo thuật gia có vẻ thả lỏng, hắn lập tức được đằng chân lân đằng đầu, “Chẳng lẽ em không muốn chữa tay nhanh sao cục cưng?”


Tông Cửu hoàn toàn không phát hiện biệt danh của mình đã chuyển từ Ảo thuật gia bé nhỏ, người thỏa thuận thân yêu sang cục cưng, nhưng quả thực Tông Cửu có thể đồng ý bất kỳ điều kiện gì miễn có thể khôi phục đôi tay ngọc ngà quý giá.
Sau đó bọn họ quện nhau.


Rốt cuộc quá trình đó diễn ra thế nào, Tông Cửu không nhớ nổi nữa. Ban đầu Ác ma đã hứa không làm bước cuối cùng nên Ảo thuật gia đành miễn cưỡng đồng ý. Bởi nếu không làm đến bước cuối cùng thì người sướng cũng là cậu, tuy trong lòng có hơi lấn cấn nhưng vẫn phải lo cho đại cục, bàn tay quan trọng hơn.


Kết quả là mới thử chút đã phê quên lối về.
Ảo thuật gia phiên bản mất trí nhớ vẫn là chú chim non về mặt tâm lý, sao chịu nổi kiểu kích thích cơ thể thuần túy như vậy, đôi tay vô thức giữ chặt đầu người kia rồi run rẩy bắn đạn.
Mà như thế đâu có nghĩa là xong!?


Trong cơn mơ màng, dường như Tông Cửu nghe thấy ác quỷ kia cười bảo ‘vẫn còn thiếu chút pháp lực nữa’. Sau đó ác quỷ như quen tay lật người cậu, trước khi Tông Cửu kịp phản ứng thì hắn vòng tay giữ chặt eo cậu, chậm rãi cắn đôi găng tay xuống. Những ngón tay lạnh buốt bất ngờ thọt vào, thành công khiến Ảo thuật gia tỉnh táo.


“Anh… khoan đã, không đúng… Ưm a!”
Ngay khi cậu bắt đầu vùng vẫy thì ác quỷ lập tức ngăn cản mọi sự phản kháng của cậu với thái độ cương quyết. Tông Cửu hoàn toàn không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra sau đó.


Cậu chỉ nhớ mới đầu mình còn chửi xối xả bảo hắn đừng có bóp tay mình, cậu không dám nhúc nhích tay nên chỉ có thể vừa mắng vừa bị ác quỷ dduj, cuối cùng nhịn đến mức đuôi mắt ửng hồng, thở hổn hển không nói nên lời.


Khi tỉnh giấc, trong không khí vẫn còn vương mùi hương ngọt ngào khó tả.
Trên chiếc giường lớn trong căn hộ màu xanh đậm, Ác ma ôm chặt người thỏa thuận của mình, mái tóc đen và mái tóc trắng quấn lấy đan vào nhau, thân mật như đôi tình nhân lâu năm.


Ảo thuật gia mệt mỏi mở mắt, hàng mi trắng bạc khẽ rung vài lần, bấy giờ mới nhớ những chuyện đã xảy ra trước đó.


Cậu không chỉ mất zin mà còn chơi một phát high vl, chịch với trai đã đành còn vượt luôn cả chủng tộc. Bây giờ Tông Cửu vẫn chưa mang thái độ “Kệ, sướng là được” của mấy năm sau, mà chỉ thấy thế giới này điên vl.


Giao dịch với Ác quỷ bò lên từ địa ngục đáng sợ hơn, hay là bị Ác quỷ dduj đáng sợ hơn?
Tất nhiên là trường hợp sau rồi!
“Cục cưng, em dậy sớm quá vậy, muốn ngủ tiếp không?” Ác ma lười biếng kéo người nào đó vào lồng ngực mình, giọng điệu uể oải.
“Anh cút ra ngoài cho tôi!”


Ảo thuật gia tóc trắng tức giận đạp hắn một cú, nhưng không ngờ lại bị người kia ôm chặt từ sau lưng còn tặng kèm một chuỗi nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng trên tấm lưng mịn màng.
Tên đầu xỏ hôn lên xương cụt và ghé vào tai cậu.
“Giờ khỏi cần màn dạo đầu, làm nháy nữa không em?”


Thế này mà ký giao ước với ác quỷ quần què gì, rõ ràng là đang nuôi một “đá đì” mà!
Tông Cửu hối hận muốn xanh ruột, thậm chí còn bắt đầu sa ngã. Chịch cũng chịch rồi, pháp lực cũng bổ sung xong, đợi khi chữa lành tay thì việc đầu tiên chính là tống con quỷ này về địa ngục!


Hơi nước dày đặc bốc lên trong phòng tắm, nước ấm tràn qua mắt cá chân.
Giọng Ảo thuật gia khàn khàn, đôi mắt đỏ ửng, chẳng rõ vì sướng hay quạo.
“Anh bổ sung pháp lực xong chưa vậy? Thực hiện giao ước đi chứ?”
Nghe giọng Ảo thuật gia khó chịu, Ác ma cũng biết điểm dừng.


“Đương nhiên, Ảo thuật gia thân yêu của anh, rất sẵn lòng cống hiến sức mình cho em.”
Hắn hôn lên khóe môi mím chặt của Ảo thuật gia, vỗ tay một cái, đèn trong phòng tắm bất ngờ bị bóng đen che khuất.
Vài bóng đen leo lên tay Ảo thuật gia, dễ dàng tháo lớp thạch cao nặng nề và băng vải xuống.


Không còn sự kìm hãm của lớp thạch cao, Tông Cửu có thể cảm giác đôi tay mình như nhẹ đi rất nhiều. Chàng trai tóc trắng không thèm tức giận nữa, cậu cúi đầu run rẩy thử nhúc nhích ngón tay.
Có cảm giác.
Có cảm giác thật rồi!


Ảo thuật gia từ từ siết chặt ngón tay, cảm nhận luồng sức mạnh trước nay chưa từng có, thậm chí còn mạnh hơn lúc cậu đang ở trên đỉnh cao ảo thuật.


Cậu có thể rút ra lá bài mình muốn từ 54 lá bài lộn xộn vô cùng dễ dàng, Tông Cửu bắt đầu cân nhắc đến việc thử những kỹ xảo tráo bài cực khó ít ai làm được ngoại trừ những nhà Ảo thuật gia kỳ cựu.
“Cục cưng, tay em linh hoạt quá!”


Ác ma giả đò ngạc nhiên nắm lấy tay cậu từ phía sau, đan mười ngón tay với Ảo thuật gia.
“Đúng ha, quả thực linh hoạt hơn nhiều.”
Tông Cửu cong khóe miệng gập ngón tay. Sau đó cậu bất ngờ quay đầu, hung hăng đấm vào mặt ác quỷ một cú cực mạnh.