Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 234

Không gian rộng lớn vô cùng yên tĩnh, Ác ma tóc đen nãy giờ luôn lởn vởn quanh Ảo thuật gia không thấy tăm hơi đâu nữa, trong không gian trắng tinh chỉ còn mình Tông Cửu đang dựa vào ngai vàng.


Cách đây không lâu Ác ma bế Ảo thuật gia trên ngai vàng xuống để tắm rửa, nhưng tay hắn vẫn không an phận chọc Ảo thuật nổi sùng, thế là bị đá vào phó bản quyết chiến trước khi được làm bài đánh giá.
Tông Cửu không vào phó bản sớm vì cậu còn một chuyện cần phải nghiệm chứng.


Quả nhiên, những ký hiệu khác lần lượt bị đóng dấu đen ngoại trừ một đĩa Bát quái màu xám đen vẫn lấp lóe trên cổng không gian. Tất cả mọi người đều bỏ cuộc, riêng Gia Cát Ám thì không.
Tông Cửu từng nói với Phạm Trác rằng cậu chắc chắn 30%, nhưng bây giờ đã tăng lên 90% rồi.


Sau khi loại trừ mọi khả năng, thứ còn lại sẽ thành đáp án duy nhất.
Người đàn ông tóc đen bước ra từ cánh cổng không gian. Vẻ mặt hắn ta rất bình tĩnh, dù trông thấy người trong phòng họp thì biểu cảm vẫn không thay đổi.
“Gia Cát Ám, hay tôi nên gọi anh bằng cái tên khác… Quỷ Cốc tử?”


Trước lời buộc tội sắc bén của Tông Cửu, Gia Cát ám chỉ ngước mắt với tia ngạc nhiên khẽ xẹt qua con ngươi.
“Sao cậu phát hiện được?”
Tông Cửu lạnh lùng nhìn hắn ta, rũ mắt không trả lời. Nếu có lòng để ý thì rất dễ mò ra sơ hở, tuy khó tin nhưng gần đây vòng nào cũng có điểm chung.


Đâu ai biết chuyện gì đã xảy ra trong phó bản Phong thần diễn nghĩa. Vì đã quá lâu rồi nên Người sống sót hiện nay chỉ biết từng có một top boss tên Quỷ Cốc tử, ngoài ra chẳng còn gì cả. Thậm chí đến đám quái vật cố thủ trong vòng lặp vô hạn như Dạ tộc, cũng biết rất ít về chuyện cũ mười năm trước.


Cho nên phần này tạm thời bỏ qua không nhắc lại.
Nghi vấn lớn nhất nằm ở Gia Cát Ám.
So với Quỷ Cốc tử, là một Người sống sót có thâm niên hoạt động tích cực và làm được rất nhiều chuyện lớn trong những năm qua, Gia Cát Ám có nhiều dấu vết để lần theo hơn.


Đầu tiên là về lai lịch của Gia Cát Ám.
Tông Cửu rất chú ý tới điểm này. Quá khứ Gia Cát Ám là bí mật trong vòng lặp vô hạn, nó không chỉ được nhiều cấp S xác nhận mà còn được thủ lĩnh Dạ tộc chứng thực. 


Trước phó bản Mặt nạ nguyền rủa, chẳng ai biết Gia Cát Ám là ai. Như Phạm Trác đã nói, Dạ tộc cũng không thể tra ra lai lịch của hắn ta.


Về lý thì chỉ những Người sống sót cao cấp đạt tới cấp độ nhất định, mới có thể giam gia phó bản cấp S Mặt nạ nguyền rủa. Nhưng Gia Cát Ám như phá đá xông ra, trước khi bước vào phó bản ấy, chẳng ai nghe tên hắn ta trong vòng lặp vô hạn, vậy mà hắn ta lại giành được tấm vé vào phó bản cấp S, điều này đã đủ đáng ngờ rồi.


Mọi người đều phớt lờ kẻ vô danh không gốc rễ đó, nhưng ai ngờ hắn ta không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã bẫy luôn ba thế lực lớn. Gia Cát Ám một trận thành danh, giẫm đạp những tổ chức khác leo lên sân khấu vòng lặp vô hạn.
Đây là điểm nghi vấn đầu tiên.


Thứ hai, Gia Cát Ám tự xưng là học trò của Quỷ Cốc tử và biết rất nhiều bí mật năm đó. Với lớp vỏ bọc này, Gia Cát Ám không chỉ dự đoán tương lai, suy tính thiên cơ giống Quỷ Cốc tử năm xưa mà còn nắm giữ đạo cụ cấp S giống Quỷ Cốc tử.


Thoạt nghe rất bình thường, còn giải thích luôn lai lịch của mình một cách hoàn hảo. Thế nên khi các cấp S biết hắn ta là học trò của Quỷ Cốc tử, bọn họ đều thầm than vài tiếng “thảo nào”.
Nhưng mặt khác, nếu ngay từ đầu Gia Cát Ám chính là Quỷ Cốc tử thì sao?


Đâu ai biết chuyện phó bản Phong thần diễn nghĩa mười năm trước là thế nào, điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho Gia Cát Ám phát huy. Hắn ta hoàn toàn có thể dùng thông tin mơ hồ, gắn mắc học trò Quỷ Cốc tử cho mình, dùng cái danh “Hoàn thành nguyện vọng cuối cùng giúp thầy” để trà trộn, đổ hết lỗi cho Quỷ Cốc tử.


Ví dụ như tiên đoán của Quỷ Cốc tử, nhiều năm trôi qua bọn họ đã sắp quên thì Gia Cát Ám đi đào lên. Chưa hết, Phạm Trác quá hiểu con người Gia Cát Ám. Vừa chính vừa tà, không thể chỉ dùng tốt xấu để kết luận. Một người quái lạ và kiêu ngạo như vậy, sao có thể tôn sư trọng đạo, thậm chí thực hiện tâm nguyện cuối cùng của thầy? Nghĩ cũng thấy vô lý.


Ai cũng tin Gia Cát Ám là người tốt, cam lòng làm bề tôi nhưng Phạm Trác thì không bao giờ.
Thế nên mới có cuộc trò chuyện đầy thù địch trong phó bản Trại trẻ mồ côi.
Giờ quay lại chuyện chính, tất cả những điều trên chẳng qua chỉ là các mối nghi chứ chưa phải bằng chứng then chốt.


Suy cho cùng Quỷ Cốc tử cách bây giờ quá xa, xa đến mức gần như tương đương với nhân vật làm mưa làm gió của thế kỷ trước. Dù phát hiện có vấn đề thì cũng chỉ là nghi ngờ thôi. Chưa từng có ai gặp Quỷ Cốc tử, không biết đằng sau đó có lý do đặc biệt gì không.


Mà bằng chứng thực sự là Phạm Trác tình cờ phát hiện ngày hôm đó. Để cứu những thực tập sinh khác trong phó bản Trại trẻ mồ côi, Gia Cát Ám đã dứt khoát dùng dao khứa tay mình. Khoảnh khắc ấy, tất cả quỷ quái trong phó bản đều bùng nổ lao về phía Gia Cát Ám như phát điên.


Trong khi ai nấy đều khen ngợi, Phạm Trác lại giấu đi những nghi vấn trong lòng.


Lúc đó mọi người đang trốn trong chuồng chó giữa đêm đen giông bão, đâu đâu cũng thấy thực tập sinh bị thương. Sao những bàn tay quỷ đó không lần theo mùi máu chui vào chuồng mà giết họ, ngược lại thèm khát máu của Gia Cát Ám như thiêu thân lao đầu vào lửa?


Bùng nổ điên loạn như vậy rất bất thường.
Những người được cứu cảm kích Gia Cát Ám còn không kịp, đâu ai rảnh mà nghĩ sâu, thế là Phạm Trác cũng ngại mặt mũi gạt chút nghi ngờ ấy đi.
Đến khi trở về studio từ phó bản siêu cấp S, năng lực của mọi người được hệ thống chủ trả lại.


Gia Cát Ám không chọn chữa trị tay đầu tiên, mà lia mắt nhìn sang chỗ của Tông Cửu. Điều này cũng khiến Phạm Trác đã khôi phục năng lực ma cà rồng vô tình phát hiện một tin sốc.
“Máu của hắn ta nói cho tôi biết, hắn ta không phải người sống.”


Độ nhạy cảm của Ma cà rồng với máu xếp thứ hai thì không ai chủ nhật.
Cũng chính vì vậy, rốt cuộc Phạm Trác mới hiểu tại sao những bàn tay quỷ trong Trại trẻ mồ côi lại lao về phía Gia Cát Ám như phát điên. Hóa ra trong mắt chúng, No.3 chính là vật đại bổ, còn bổ hơn sinh linh.


Khi hay tin này, Tông Cửu cũng rất đỗi ngạc nhiên, chẳng qua hai người vẫn chưa nghĩ đến quan hệ giữa Gia Cát Ám và Quỷ Cốc tử. Vì Tông Cửu biết Gia Cát Ám dự đoán tương lai, trong quá trình đó đã tiêu hao không biết bao nhiêu sinh lực.
Hệ thống chủ có thể khôi phục vết thương, nhưng không thể bổ sung sinh lực.


Có lẽ Gia Cát Ám biết thời gian của mình không còn nhiều, biết đâu hắn ta đã dùng đĩa Thái cực bát quái vô cùng huyền diệu để làm gì đó với thân thể của mình thì sao?
Nhưng sau này, có một chuyện tình cờ đã thu hút sự chú ý của Tông Cửu.


Đó là đạo cụ cấp S, “Sách vong linh” mà Gia Cát Ám mở ra từ hộp mù cấp S.
Ai cũng biết Sách vong linh có thể triệu hồi người chết.


Theo giải thích phản khoa học của hệ thống chủ, con người có ba hồn bảy vía, đầu thai chỉ là một phần trong đó, còn một hồn một vía sẽ ở lại âm phủ mãi mãi, đây cũng là cơ sở để Sách vong linh triệu hồi người chết.


Người nắm giữ Sách vong linh không thể triệu hồi bất cứ vong linh nào mà mình muốn, chỉ triệu hồi được những vong linh quan hệ thân thiết với mình hoặc có tình cảm gắn bó rất mãnh liệt lúc còn giống, ví dụ như Từ Túc và Hứa Sâm.


Hôm đó sau khi Tông Cửu rút bài Tarot, mãi lâu không tìm được manh mối gì, cậu bèn tiện tay đặt tay lên Sách vong linh.
Sách vong linh cho thấy Quỷ Cốc tử nằm trong danh sách có thể triệu hồi, nhưng nó có màu xám xịt.
Vấn đề nằm ở đây.


Thứ nhất, Tông Cửu không biết Quỷ Cốc tử, càng không thể có quan hệ thân thiết với một Người sống sót đã tồn tại mười năm trước như Quỷ Cốc tử. Thứ hai, tên Quỷ Cốc tử ngả xám, Tông Cửu đã thử dùng Sách vong linh để triệu hồi nhưng không được đáp lại.


Những sự trùng hợp liên tiếp khiến cậu nhớ tới những lời Phạm Trác đã nói.
“Gia Cát Ám không phải người sống.”
Chỉ cần có một chút nghi ngờ và suy đoán, mọi chuyện tiếp theo đều là đương nhiên.
“Suy luận đặc sắc, phỏng đoán táo bạo.”


Nghe cậu nói xong, đến cả Gia Cát Ám cũng hiếm khi phải giơ tay, tiếng vỗ tay vang vọng trong khoảng không.
Đôi môi luôn mím chặt của hắn ta nở một nụ cười nhẹ.
“Tôi tính ra các cậu biết sự bất thường của thân thể tôi, nhưng không ngờ tôi lại tự tay đưa chứng cứ lớn nhất vào tay các cậu.”
Đúng vậy!


Chính Gia Cát Ám đã đưa cuốn Sách vong linh cho Hứa Sâm.
Chàng trai tóc trắng không nhúc nhích, nhìn Gia Cát Ám thật sâu: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”


Giọng điệu cậu không hề sắc bén, thậm chí còn cố ý chậm lại rất nhiều, giống như sau khi xác định được thân phận của người kia thì khí thế hung hăng kia đã giảm bớt.
Bởi vì bọn họ biết, một trong hai người không còn nhiều thời gian nữa.
Nụ cười của Gia Cát Ám nhạt đi đôi chút.


Bình thường hắn ta rất ít cười, dù có cười cũng chỉ cười khẩy hoặc nhếch môi với vẻ chế giễu, hiếm khi cười thoải mái xuất phát từ đáy lòng thế này.
“Cậu đã dùng bài Tarot để tính, chắc hẳn cậu đã biết đây là điều duy nhất tôi giấu cậu.”
Đúng là Tông Cửu biết.


Cậu đã bốc bài Tarot nhiều lần, với tính cách thận trọng của cậu sao mà không ghim cho được?
Tiên đoán là thật, Gia Cát Ám không động tay động chân với lời tiên tri. Hắn ta cũng thực sự dự đoán được tương lai. Sở dĩ rút ra lá The Moon là vì Gia Cát Ám giấu cậu việc hắn ta là Quỷ Cốc tử.


Chỉ vậy thôi!
Có lẽ mọi người đều thấy Gia Cát Ám không có ý tốt, nghĩ hắn ta rắp tâm hại người nhưng Tông Cửu chưa từng nghĩ vậy.
Gia Cát Ám chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về mình hay nghi ngờ mình như thế nào. Hắn ta chỉ cần khiến một người tin mình, vậy là đủ.


Tông Cửu thở dài, “Anh đã tính toán mọi thứ ngay từ đầu.”
“Anh biết đạo cụ cấp S bài Tarot có thể khiến tôi tin anh, vì anh sẽ nói dối nhưng đạo cụ đặc biệt thì không.”
Ngay từ khi ở phó bản Bệnh viện tâm thần, Tông Cửu đã nghi ngờ tại sao Gia Cát Ám cố tình để lại bài Tarot cho cậu.


Có lẽ rất lâu trước đó, người kia đã bắt đầu triển khai kế hoạch của mình.
Gia Cát Ám chỉ cười không nói.


Phút chốc sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, đột nhiên ho dữ dội. Đôi vai gầy run lên, phát ra âm thanh khục khục giống như một cái quạt gió cũ. Từng giọt máu trượt dài trên kẽ ngón tay nổi đầy gân xanh, nhỏ xuống mặt đất.
“Thời gian của tôi sắp hết rồi.”


Lát sau, hắn ta lau vết máu bên môi, “Mong rằng chút thời gian này, cho phép tôi kể cậu nghe một câu chuyện cũ.”