Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 214

Tông Cửu: “…”
Hay lắm.
Cuối cùng cậu cũng biết tại sao lúc đưa kịch bản, trợ lý hiện trường lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó, hóa ra nguyên nhân là đây.
Kịch bản của “Đêm kinh hoàng trong lâu đài cổ” rất tẻ nhạt, tình tiết cũ rích.


Nội dung kể về năm người đam mê chuyện tâm linh nên đã lập nhóm thám hiểm lâu đài bị bỏ hoang. Nào ngờ trong chuyến thám hiểm đó đã xảy ra nhiều chuyện siêu nhiên khiến bốn người thiệt mạng, mỗi mình nam chính trốn thoát.


Giờ nghĩ lại, đúng là có rất nhiều phim kinh dị thường pha vào những cảnh khiêu ɖâʍ, nó dường như đã trở thành quy tắc ngầm, “Đêm kinh hoàng trong lâu đài cổ” cũng không ngoại lệ.


Giống như kịch bản Tông Cửu đang cầm trên tay, vai mà cậu đóng là sống lâu nhất trong đám vai phụ nhưng đồng thời cũng gánh trọn phần xôi thịt của cả bộ phim.


Cảnh thứ nhất khá bình thường, diễn theo tình tiết bộ phim là được, cảnh thứ hai bắt đầu hơi khác. Sang tới cảnh thứ ba là chơi trò kích thích với một bạn diễn nam trong phòng tắm, cảnh tiếp theo là ụ với ác quỷ đáng sợ nhất trong lâu đài, sau đó chết vì bị hút khô tinh khí.


Tông Cửu lần nữa câm nín: “…”
Mịa, biết chơi quá ha?
Giờ cậu đã biết tại sao phim này không có nữ chính, vì ngay cả quỷ cũng chơi bia đia mà!


Đúng là cuộc thi thực tập sinh kinh dị phiên bản tuyển chọn nhóm nam, đến cả logic của phó bản trừng phạt cũng kỹ càng như vậy, tính sát thương không cao nhưng tính xúc phạm cực mạnh.


Chiêu này của hệ thống chủ đúng là đánh thẳng vào điểm yếu của trai thẳng, khiến người ta chỉ thấy phản cảm với hành vi bán hủ*.


(*Câu gốc là 连夜爬上崆峒山/leo lên núi Không Động suốt đêm, đại ý thể hiện sự phản cảm của một số khán giả nam với những phân cảnh đẫm tình anh em XHCN trong anime và phim đam mỹ.)
Đọc xong kịch bản Tông Cửu không ngồi yên được nữa, cậu vội mở cửa nhảy xuống xe bảo mẫu.


Thấy cửa xe mở, xung quanh bắt đầu rợp những ánh mắt cháy bỏng ngập trời. Có người trắng trợn tia trai, có người dè dặt nhìn lén lén, Ảo thuật gia tóc trắng như có quầng sáng thu hút mọi ánh sáng và tầm mắt.


Hệ thống phụ nói đúng, bởi do lời nguyền của Tà thần nên những ánh mắt này chẳng tốt lành gì, toàn bộ đều là dục vọng đen tối nặng nề.
Không tốt cũng kệ, oán khí từ ảnh đế Diệp mới khiến Tông Cửu bận tâm nãy giờ.


Tuy có vẻ chỉ đang quay một bộ phim kinh dị trong lâu đài bỏ hoang nhưng Tông Cửu không quên đây là phó bản kinh dị, nhiệm vụ chính là sống sót đến khi quay xong nên đây tuyệt đối không phải trò chơi làm phim của trẻ con.
Theo motif của phó bản trừng phạt, chắc chắn bộ phim được quay sẽ trở thành hiện thực.


Tông Cửu phớt lờ mọi ánh nhìn, bước đến căn lều được dựng trước lâu đài. Dáng người cậu cao, dù là bộ quần áo đơn giản nhất cũng tôn lên vóc dáng mảnh mai xinh đẹp, kết hợp với cặp kính râm che hơn nửa khuôn mặt, biểu cảm lười biếng kia trông còn giống ảnh đế hơn ảnh đế Diệp.


Thấy cậu bước tới, mọi người trong lều lập tức ngừng công việc đang làm, bao gồm những người đang thảo luận hào hứng cầm clapperboard và giấy bút ghi chép điên cuồng, tất cả đồng loạt ngoảnh đầu lại.


Không ai lên tiếng nhưng tròng mắt bọn họ đều chuyển động theo bước chân chàng trai tóc trắng, trông rất quỷ dị.
Ảnh đế Diệp luôn mỉm cười đứng bên cạnh, bỗng cất tiếng: “Thế này đi, thầy Nhạc, hay là sửa lại cảnh thứ ba một chút.”


Biên kịch bị hắn ta bất ngờ nhắc tên hơi sửng sốt, sau đó liên tục vâng dạ, tiếc nuối dời tầm mắt cúi đầu giở kịch bản đã đánh dấu vô số ký hiệu và khoanh tròn trên tay, cung kính hỏi: “Anh Diệp, anh muốn sửa thế nào?”


Cảnh thứ ba khá ít chi tiết đặc biệt, điểm nhấn là nam chính thoát khỏi tay ác quỷ, diễn cảnh solo chạy trốn vô cùng đặc sắc ở hành lang. Ngoài ra phải kể đến cảnh âu yếm do Tông Cửu đảm nhận với một bạn diễn nam trong phòng tắm. Kịch bản dùng ngôn từ rất mãnh liệt, lộ liễu và ướt át để cố gắng câu view.


Thời nay, biên kịch luôn tồn tại dưới tầng chót của đoàn phim, những người như ảnh đế Diệp thường đưa biên kịch riêng vào đoàn phim, gặp cảnh nào không vừa ý sẽ sửa ngay tại chỗ. Vất vả lắm mới mời được đức Phật này tới đây, nếu có vấn đề gì gã không chịu trách nhiệm nổi đâu, ảnh đế muốn thế nào thì sửa thế ấy.


“Đổi bạn diễn trong cảnh ướt át này đi.”
Ảnh đế Diệp cười cong mắt, rõ ràng đang cười nhưng lại khiến Tông Cửu thấy khó chịu.
“Đổi thành nam chính.”
Vừa dứt câu, xung quanh hoàn toàn im ắng.


Mọi người vừa bất ngờ vừa thầm ghen tị trong lòng. Nam phụ may mắn được đóng cảnh mặn nồng với Tông Cửu sầm mặt, ánh mắt vô cùng cay cú lườm ảnh đế Diệp.


Lúc này, biên kịch mới bước ra giảng hòa: “Anh Diệp tốt bụng thật đấy. Đây chắc là lần đầu tiên nhóc này đóng phim, khó tìm được cảm giác, nếu có anh dẫn dắt thì cảnh này sẽ quay xong nhanh thôi.”
Ảnh đế Diệp gật đầu không tiếp lời, vuốt tóc mái vừa làm xong.


Trợ lý theo bên cạnh lập tức bước lên: “Anh Diệp rất bận, bên kia còn một bộ phim chính trị* đang chờ khởi quay. Tối nay mọi người làm việc chăm chỉ chút, chúng ta sẽ tranh thủ quay xong những cảnh có vai chính, cảnh vai phụ quay bù sau.”
(*Chính xác là phim mang tư tưởng dân tộc, sản xuất dưới sự chỉ đạo của chính phủ.)


Trợ lý vừa nói vừa cầm một túi lớn, phát bao lì xì cho mọi người: “Nào, đây là chút tấm lòng của anh Diệp, mọi người đừng khách sáo nhé.”
Dù lời không hề lịch sự nhưng hành động thì rất chân thành.
Đặc biệt là lì xì khá dày.


Tông Cửu ước lượng độ dày bao lì xì, đang định nói thì thấy đạo diễn giơ cuộn kịch bản trong tay lên.
“Được rồi được rồi, anh Diệp đã nói vậy thì mọi người vào vị trí làm việc đi, giờ chúng ta quay cảnh thứ nhất và cảnh thứ hai, cố gắng một lần cho qua, đừng lãng phí thời gian.”


Gã mập quát lớn, người trong đoàn phim bắt đầu tản ra chuẩn bị. Thiết bị ghi hình và thu âm đã lắp đặt xong, điều chỉnh thêm lần cuối nữa là ổn.
Thật trùng hợp, bầu trời dần chuyển sang màu tím sẫm như thể sắp chìm vào đêm đen.


Muốn quay xong cả bộ phim trong một đêm rõ ràng không khả thi lắm. Theo ý đạo diễn, có vẻ đêm nay gã sẽ tập trung quay hết cảnh của ảnh đế Diệp, cũng chính là mười trang giấy mỏng dính vừa rồi.
Tông Cửu đang định quay bước, lại thấy ảnh đế Diệp được mọi người vây quanh nhẹ nhàng gật đầu với cậu.


“Cậu là người mới, hay là vào phòng hóa trang để tôi hướng dẫn kịch bản cho cậu nhé?”
Ồ, tới rồi~
Nếu cả hai đều là người bình thường, đây cũng là trường quay bình thường, tuy diễn viên giảng kịch bản cho diễn viên có vẻ khá kỳ lạ nhưng cũng coi như hành động đàn anh quan tâm đàn em.


Nhưng phó bản này rõ ràng vô cùng dị thường, Tông Cửu còn đang trúng lời nguyền, ảnh đế Diệp lăn lộn trong giới nhiều năm rất rành rẽ chuyện kia hẳn là kẻ già đời.
Vậy nên tình huống này quá là đột ngột.


Nhóm nhân viên đứng gần đó nghe trộm đều lộ ra ánh mắt mập mờ ngầm hiểu. Trước đây đã có tin đồn ảnh đế Diệp là gay, vì có chống lưng vững chắc nên từ khi ra mắt đã thuận buồm xuôi gió.


Nghe nói tiêu chuẩn của hắn ta rất cao, từng có lưu lượng hám fame tung scandal với hắn ta lập tức bị phong sát rớt xuống tuyến mười tám, nên về sau không ai dám có ý đồ với hắn ta nữa.
Hiếm khi hắn ta thích một người, mới bâng quơ vài câu đã giao một vai phụ lại còn muốn giảng kịch bản cho nghe.


Mọi người ghen tị nhưng trong lòng vẫn rất hâm mộ.
Nếu đi theo ảnh đế, sau này tài nguyên cứ phải gọi là đưa đến tận cửa mà chọn.
Nhưng Tông Cửu chỉ hờ hững xua tay: “Không cần đâu.”


Chàng trai tóc trắng nói xong xoay người đi thẳng vào phòng hóa trang của diễn viên phụ, để lại đám người sau lưng đứng nhìn nhau trân trối.
Chẳng ai phản ứng gì, ngược lại là ảnh đế Diệp, hắn ta đứng đó thoải mái phất tay: “Tất cả giải tán chuẩn bị cảnh thứ nhất đi.”


Thấy ông lớn không có dấu hiệu nổi giận, những người khác đương nhiên cũng lặng thinh, tất cả thu lại ánh mắt si mê đang dán chặt vào bóng lưng người kia, tiếp tục làm việc.
Nhưng mà, không thèm để ý thật ư?


Ngoài trường quay có một chiếc đèn softbox khổng lồ được bật lên, ngay đối diện cổng lâu đài.


Nhân viên ngồi trên ghế chân cao đang vất vả điều chỉnh cường độ ánh sáng. Hình như có một ngọn đèn trong đó bị trục trặc, bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ thẫm đáng sợ. Trong tiếng gào thét của kỹ thuật viên ánh sáng, ánh sáng đỏ kia tình cờ chiếu xuống đất, hắt lên gương mặt đang hơi nghiêng của ảnh đế.


Đạo diễn mập ngó sang, nhìn thấy một bóng quỷ dữ tợn đáng sợ đằng sau khuôn mặt đó. Gã giật mình vội vàng dụi mắt, lẩm bẩm một câu: “Quái lạ, hôm nay diễn viên đóng vai quỷ có đến đâu nhỉ…”


Bên kia, vừa thay xong chiếc áo sơ mi và quần tây sờn cũ, chuyên viên trang điểm đánh giá Tông Cửu từ trên xuống dưới.
Vốn cậu chẳng cần trang điểm.


Trong mắt mọi người, chàng trai tóc trắng như dát một tầng ánh sáng trong thế giới tối tăm xám xịt, ngoại hình vượt xa giới hạn tưởng tượng của con người, ngoài trầm trồ ngạc nhiên thì chỉ còn ngưỡng mộ, trang điểm chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân.
Vì vậy, cậu được đưa thẳng vào phim trường.


Cảnh thứ nhất rất đơn giản.
Sau phần giới thiệu, năm diễn viên cùng xuất hiện.


Nam chính do ảnh đế Diệp thủ vai là một thám tử yêu thích văn học. Sau khi nghe đồn có một vụ án băm xác cực kỳ ác độc thảm khốc đã xảy ra trong lâu đài cổ ở vùng ngoại ô vài năm trước, hắn nhanh chóng chạy đến muốn giải quyết vụ án treo thiếu manh mối này.


Vai phụ của Tông Cửu là một sinh viên nam ɖâʍ đãng tham gia thám hiểm là muốn quyến rũ gã con nhà giàu trong nhóm, mục đích rất thô thiển lộ liễu.


Vai nam phụ con nhà giàu, lý do gã tới đây là vì một phần ý thức của ác linh trong lâu đài bám vào người khiến gã trằn trọc hằng đêm, bởi vậy mới quyết định đến lâu đài tìm hiểu.


Còn hai vai nam phụ khác, một là anh chàng otaku mập mạp theo đuổi Tông Cửu, người còn lại là trợ lý của thám tử.
Đạo diễn cầm clapperboard trong tay, ra hiệu cho nhân viên quay phim bắt nhịp.
“Action!”


Cảnh thứ nhất bắt đầu, năm người tập trung trước cổng lâu đài bỏ hoang với ý định riêng của bản thân muốn cùng vào đó thám hiểm.
Trông bề ngoài lâu đài như đã bị bỏ hoang từ lâu, không rõ đã tồn tại bao nhiêu năm, cỏ dại xung quanh mọc thành bụi trông vô cùng u ám.


Ngay khoảnh khắc bước chân vào lâu đài, Tông Cửu chợt cảm thấy lồng ngực nóng ran. Cậu ngoảnh đầu thấy ảnh đế Diệp đã đứng bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng có vẻ muốn tiến lên dìu cậu.
Chàng trai tóc trắng thoáng dừng, lướt qua hắn ta rồi bước nhanh hơn.