Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 182

Hậu trường bỗng chốc lặng như tờ.


Tsuchimikado nhìn những chế phẩm rực rỡ muôn màu từ con người mà thở dài yếu ớt. Khôn sống mống chết, chọn lọc tự nhiên, chỉ những người phù hợp mới có thể sống sót, trước nay luôn là thế. Muôn loài đã như vậy thì lấy cơ sở đâu để chỉ trích hay phân biệt đúng sai?


“Được rồi, chúng ta chỉ có ba ngày nên đừng đắn đo chuyện này nữa, phải tìm cách trốn khỏi phòng đấu giá trước, chẳng lẽ anh thực sự muốn bị bán đi à?”


Tông Cửu dòm bọn Đầu trâu mặt ngựa đang tuần tra ở đằng xa, tháo bông tai xuống. Từ khi vào phó bản siêu cấp S này thì tất cả đạo cụ đặc biệt trên cấp B đều mất tác dụng, bao gồm cả phiên bản thu nhỏ của Thánh kiếm vật lý trên tai Tông Cửu. Vốn là đạo cụ cấp S cao cấp, mà nay Thánh kiếm huyền thoại đã biến thành bông tai nhỏ, ngoài để trang trí thì chẳng có ích lợi gì.


Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Ảo thuật gia tóc trắng dùng bông tai khựi móc lỗ khóa sợi xích đang trói tay chân mình, chợt thấy kích thước vừa khít với lỗ khóa, cậu ngẩng đầu hỏi Tsuchimikado: “Anh có bật kỹ năng mở khóa không vậy?”


Trên thẻ thân phận được quyền kích hoạt kỹ năng “Thợ khóa” trước khi vào phó bản, Tông Cửu định kích hoạt nhưng hệ thống chủ chỉ cho cậu 10 điểm kỹ năng. Đồng nghĩa lúc cậu ném xúc xắc sẽ ra có 10% thành công, nên đành hỏi thử Tsuchimikado.
Tsuchimikado gật đầu lia lịa, “Có có!”


Kỹ năng thợ khóa của y là 40, xác suất thành công 40%, dẫu sao cũng cao hơn 10% nhiều. Tông Cửu nhìn y bằng ánh mắt nghi ngờ, không ném bông tai qua mà ra hiệu cho y tung xúc xắc trước rồi nói tiếp.
Âm Dương sư bị nghi ngờ thì bực bội ném xúc xắc, quyết tâm rửa nhục.
[Kết quả ném của bạn là 40/40, mở khóa thành công.]


[Được rồi, mặc dù bạn cảm thấy ổ khoá rất khó mở nhưng khi bạn cầm dây kẽm chọc tới chọc lui đã phát hiện ra chỗ mở, bạn mò mẫm mở được ổ khóa trên cổ tay và cổ chân mình.]
“Thấy chưa!!!” Tsuchimikado vung tay hét to, “Con người đâu ai xui hoài, phải có một lần may mắn chứ?!”


Tông Cửu: “…”
Suýt nữa thì toang kìa cha nội, lâu lâu hên một lần thì anh kiêu ngạo gì thế hả đồ dở hơi?!
Tsuchimikado xoay tròn dây kẽm vài lần thành công giải cứu hai người khỏi lồng sắt.
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”


Để tránh bị tuần tra phát hiện, tuy đã mở khóa tay chân và lồng giam nhưng không ai dám manh động, ngồi tại chỗ giả vờ như vẫn đang bị nhốt để khỏi đánh rắn động cỏ.
“Ném ‘Tàng hình’ của xúc xắc rồi chuồn.”


Trong các kỹ năng trên thẻ thân phận thì ‘Tàng hình’ là một trong những kỹ năng tuyệt vời, được các cấp S đánh giá rất cao. Nếu mở thành công kỹ năng này thì chỉ cần không đụng người tuần tra, bọn họ nhất định có thể lặng lẽ rời khỏi đây mà không bị ai phát hiện.


Tông Cửu nhìn chằm chằm chờ khoảnh khắc tên đầu trâu biến mất ở góc rẽ, não lập tức nhảy số. Viên xúc xắc mười mặt màu trắng hồng lơ lửng trong khoảng không, bắt đầu xoay theo ý chủ nhân.
[Kết quả ném của bạn là 17/30, bật kỹ năng ‘Tàng hình’ thành công.]


[Bạn cúi người xuống, bước đi nhẹ nhàng. Bạn có thể đảm bảo rằng trừ khi có người nhìn thấy bạn từ góc chính diện hoặc vô tình bắt gặp, nếu không chẳng ai nghe thấy tiếng bước chân rời đi của bạn trong sàn đấu giá ồn ào.]


Chàng trai tóc trắng cẩn thận mở cửa, khom lưng xung phong đi trước. Nào ngờ chưa được hai bước thì sau lưng chợt vang lên tiếng răng rắc.
Tông Cửu: “?”


Cậu quay phắt đầu thấy Tsuchimikado lóng ngóng đứng dậy, đầu đột nhiên đập vào lồng sắt rồi ngã nhào tới cửa lồng như diều đứt dây, té thẳng xuống kệ trưng bày đồ trang trí đặt trước lồng của bọn họ.


Trong phút chốc, tất cả giá đỡ đựng vật phẩm đấu giá đều bị y xô ngã cùng vô số túi da người treo trên kệ rơi xuống như quân bài domino tạo ra một loạt phản ứng liên tiếp.
[Nhắc nhở hữu nghị, kết quả ném của đồng đội của bạn là 97/35, kết luận siêu thất bại.]


[Vậy nên y chẳng những không ‘Tàng hình’ thành công, mà còn gây ra động tĩnh lớn kinh thiên động địa.]
Máaaa, lại là một siêu thất bại còn tệ hơn cả vận rủi. Thế nào là đồng đội heo? Đây là đồng đội heo chứ đâu?!!
“Có chuyện gì vậy?!”


Gần như ngay lúc cái kệ rơi xuống phát ra tiếng động thì tên Đầu trâu mặt ngựa đang tuần tra sau hậu trường, đã dẫm lên sàn nhà rầm rầm tức tốc chạy tới.
Âm thanh lớn vậy đừng nói là hậu trường, hẳn ngay cả trên sàn đấu giá cũng nghe thấy.


Tông Cửu cũng không quan tâm đến việc tàng hình của mình nữa, nhờ siêu thất bại của Tsuchimikado mà tàng hình thành công của cậu cũng phí công luôn rồi, bại lộ như chơi.
“Còn đần ra đó làm gì? Chạy mau!!!”


Cậu túm lấy cổ áo Âm Dương sư bị ngã choáng váng, lao vội ra khỏi lồng. Trước mặt họ chỉ có một con đường sâu thẳm tối tăm, dẫn đến lối vào vô định phía dưới.


Tông Cửu kéo người vọt thẳng vào cầu thang dài vô tận không nhìn thấy điểm tận cùng này. Cầu thang rất tối nhưng khá rộng, trông giống như lối đi đặc biệt dùng để vận chuyển vật phẩm đấu giá hoặc các loại hàng hóa khác. Hai bên thắp vài ngọn đèn dầu lờ mờ, không có lối rẽ, mờ mịt thăm thẳm.


Sau lưng họ là những tiếng la hét náo loạn.
“Mèo con và cún con đã trốn khỏi lồng rồi, bắt chúng về nhanh lên!”
“Rung chuông báo động, mau rung chuông báo động đi, bảo người gác cổng hạ cổng sát phía sau sàn đấu giá xuống!”
Tông Cửu loáng thoáng nghe vậy từ đằng xa thì lập tức thấy không ổn.


Cậu nhìn ánh sáng rực rỡ phía cuối hành lang có một Người đầu chó đang chuẩn bị đóng sập cánh cổng sắt.
“Nhanh, hệ thống phụ, tao muốn quyến rũ NPC người gác cổng này!”
Xúc xắc nhanh chóng xoay mòng mòng.
[Kết quả ném của bạn là 54/40, quyến rũ thành công.]


[Bởi vì NPC người gác cổng không phải là NPC quá quan trọng hay tố chất tâm lý vững vàng, nên tạm thời không cần kiểm tra tâm lý với NPC này.]


Gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, động tác hạ dây xích của người gác cổng đột ngột dừng lại. Đôi mắt giấu dưới lớp lông chó của nó ngơ ngác nhìn chăm chú vào chàng trai tóc trắng đang lao tới từ trong hành lang màu đen.


[Vẻ đẹp của bạn đã làm NPC này vô cùng ngạc nhiên, lập tức sinh lòng trắc ẩn. Điều này cũng không có gì khó hiểu, bởi vì thuộc tính ẩn của người gác cổng là một con sen simp con mèo, mặc dù là loại vừa phát hiện.]


“Tới đây nào, bé mèo nhỏ đáng thương. Cưng xinh đẹp như vậy nếu bán cưng cho đám ông lớn dơ bẩn kia, anh sẽ sống trong ân hận và đau đớn đến hết đời mất.”


Người đầu chó vẫy tay với bọn họ, sau khi hai người đi qua cổng sắt thì nó kéo cổng sắt xuống, chặn đứng tên đầu trâu và mặt ngựa đang đuổi theo phía sau.
Tsuchimikado nhìn Tông Cửu khϊế͙p͙ sợ, “Làm vậy cũng được hả?”


Y nhìn cách chàng trai chẳng tốn bao nhiêu sức đã quyến rũ NPC, hiển nhiên thế giới quan đã bị đổi mới. Thật ra không liên quan gì đến kỹ năng quyến rũ đỉnh của chóp, điều thực sự liên quan là từ đầu đến giờ Tông Cửu ném xúc xắc mấy lần nhưng chưa từng thất bại lần nào.


Chúa may mắn, chúa may mắn sống!
Nhất định phải ôm chắc cái đùi này!
“Nhanh cái chân lên, đừng nói nhảm nữa.”
Tông Cửu đẩy y ra, hai người vội chạy thục mạng khỏi sàn đấu giá.
Xung quanh là khung cảnh giăng đèn kết hoa, màn đêm buông xuống.


Cách đó không xa có chiếc lều hình tròn khổng lồ đầy màu sắc, xung quanh lều vải là từng vòng bóng đèn nhấp nháy nhiều màu sắc khác nhau, bảng hiệu đèn led lớn treo ở lối vào ghi:


Ngoài chiếc lều vải thì xung quanh là quảng trường trống với đài phun nước thật to ở trung tâm, đối diện là phòng hòa nhạc lớn và nhà hát opera.


Những con vật mặc quần áo con người ra vào quảng trường, các gia đình mang theo con nhỏ đến rạp xiếc, Người đầu trâu mặc đồng phục cảnh sát cầm côn sắt đi tuần tra.
Vẻ ngoài và màu tóc nổi bật của nhóm Tông Cửu lập tức thu hút nhiều sự chú ý.
“Nhìn xem cái gì kia!”


“Là con người, sao chúng chui lên được từ dưới đất thế?!”
“Có ai không, mau tới đây! Có con người chạy trốn từ nông trại dưới lòng đất rồi!”


Vài động vật hô hoán rất bắt mắt dưới bầu trời đêm, phút chốc trở nên ồn ào. Gần như ngay lúc đó, có tiếng loa từ đài phát thanh ở quảng trường.


“Thông báo khẩn cấp, sau đây là thông báo khẩn cấp. Có hai con người quý giá đã trốn thoát khỏi cuộc đấu giá của rạp xiếc, một con là mèo nhỏ có lông trắng và mắt hồng, một con là Husky có lông đen và mắt đen, ai bắt được chúng đưa đến rạp xiếc hoặc cục cảnh sát sẽ nhận được phần thưởng một nghìn đồng tiền vàng.”


“Chú ý, chú ý! Hai con người này đều là giống loài quý hiếm, huyết thống thuần khiết, không được làm hại chúng bằng bất cứ hình thức nào trong quá trình bắt giữ, nếu không sẽ vi phạm “Luật bảo vệ con người”, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”


“Đờ mờ Husky cái quần què, lại còn luật bảo vệ con người nữa chứ!”
Tsuchimikado khịt mũi khinh thường, “Những chế phẩm và ba lô da người vừa rồi chẳng phải do bọn chúng làm ra à?”
“Anh đừng nói vậy, chuyện này thì người hay động vật đều như nhau cả.”


Tông Cửu và Tsuchimikado lùi từng bước trước sức ép của đông đảo động vật ở quảng trường, trong lúc lia mắt vô tình nhìn thấy rạp xiếc phía sau.
“Đi, chúng ta đến rạp xiếc!”


Trong xã hội loài người, đối tượng biểu diễn xiếc là động vật, bọn họ huấn luyện động vật khiến chúng biểu diễn các trò giải trí khác nhau theo sở thích của công chúng. Theo logic này, trong xã hội động vật rất có thể đối tượng biểu diễn xiếc trong rạp xiếc là con người.


Nếu có con người ở trong rạp xiếc, không chỉ lợi cho việc ngụy trang của bọn họ mà còn tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra trong phó bản này. Biết đâu còn moi được manh mối từ nhóm Người sống sót ở hai mươi năm trước mà hệ thống phụ nhắc tới.


Hai người liếc nhau, hiển nhiên là cùng tư tưởng, cắm đầu chạy thẳng về phía lều vải của rạp xiếc.
Sau lưng họ, một đám động vật cầm túi lưới la hét đuổi theo, khung cảnh cực kỳ ầm ĩ.
“Quái, rõ ràng vừa thấy chúng nó chạy tới đây, sao không thấy đâu nữa?”


“Thôi, chúng ta sang bên cạnh coi sao. Một nghìn đồng tiền vàng đấy.”
Khoảng năm phút, Tông Cửu và Tsuchimikado ngồi xổm trong phòng chứa đồ của rạp xiếc, nghe tiếng bọn động vật bỏ đi mới quay sang nhìn nhau.


Khi chắc chắn không còn con nào quanh đây, Tông Cửu lấy đạo cụ làm xiếc từ chiếc rương lớn trong phòng chứa đồ, nói thầm với Tsuchimikado: “Đây là cơ hội tốt, nào, chúng ta ném xúc xắc “Cải trang”, trà trộn vào doanh trại của lũ động vật trước rồi tính tiếp.”
“Cậu, cậu chắc chứ?”


Âm Dương sư nhìn bộ quần áo cậu vừa lôi ra đang cầm trên tay, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tông Cửu:?
Cậu cúi xuống nhìn, lập tức im lặng. Cậu đứng dậy trong sự hoài nghi, tiếp tục tìm trong chiếc rương lớn nhưng không có gì cả.


Trong rương chứa đồ xung quanh họ, tất cả đều là… Những bộ váy rộng lố bịch đủ mọi màu sắc xanh xanh đỏ đỏ, giày cao gót, son môi và áo ngực.
Chẳng có món đồ nam nào.


Ở phía xa càng lúc càng nhiều tiếng bước chân bị một nghìn đồng tiền vàng trong loa phát thanh thu hút tới đây, xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ và gào thét đầy phấn khích của lũ động vật.
Tông Cửu: “…”
Tông Cửu: “Chuyện này, chỉ có trời biết đất biết, tôi biết anh biết, hiểu không?”


Đây cũng không phải lần đầu tiên, một lần thì lạ hai lần thì quen.
Tsuchimikado thuần thục kéo một chiếc váy được trang trí viền hoa từ bên cạnh, trịnh trọng gật đầu: “Hiểu!”