“Đi cứu người”
…
Tông Cửu cảm giác mình đang chìm nổi giữa cơn mơ.
Sau khi tỉnh dậy từ ký ức dài đó, cậu cảm giác mình đã được bế thốc lên cầu thang.
Nữ tu đang quét dọn ngạc nhiên, đặt bình thánh xuống: “Miện hạ, có cần tôi giúp không?”
“Không cần.”
Nhóc Ác ma thản nhiên nói.
Nó gồng mình ôm thanh niên tóc trắng vào lòng như đang ôm bảo bối của mình vậy, không cho phép người khác chạm vào, bước từng bước về phía trước.
Nhóc Ác ma vứt bỏ quyền trượng, vất vả gần nửa tiếng mới ôm được Ảo thuật gia vào căn phòng lớn nhất ở lầu 4.
Nó cẩn thận đặt người lên giường và thắp nến, để ánh sáng nhảy nhót chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp.
Nó nhón chân trộm đắp chăn bông cho người ta xong thì chống mép giường, đôi mắt nâu đen nhìn chăm chú thanh niên tóc trắng đang ngủ say.
Nó duy trì tư thế này rất lâu, lâu đến mức ngọn nến cháy sáng cũng chầm chậm ngắn đi, đến khi chỉ còn một chút và biến thành sáp dầu tan chảy dưới chân đèn.
Bóng tối lan dần.
Rèm treo tường che khuất ánh sáng bên ngoài, căn phòng lại chìm trong u ám.
Với nó, lúc sáu tuổi màu sắc này chính là tra tấn, nhưng sau sáu tuổi thì lại là nguồn gốc
Tông Cửu vẫn nằm im, không thể mở miệng nói chuyện nhưng cậu cảm nhận được động tĩnh xung quanh.
Nhóc Ác ma nhích lại gần bên người chàng trai tóc trắng, tay ôm chặt con thỏ búp bê và lẩm bẩm.
“Anh trai giống hắn quá, thảo nào tiên tri bảo các anh là kẻ thù trời sinh.
E rằng trên thế giới này, chỉ có mình anh trai mới hiểu được hắn.”
“Thật ra em biết… Anh trai không hề muốn giết em, dù là phiên bản trưởng thành hay em của hiện tại.”
Nó nói khẽ, “Tuy tùy tiện cho anh trai xem đoạn ký ức đó, nhưng chắc là phiên bản trưởng thành của em sẽ không tức giận đâu… Khéo khi lại càng vui ấy chứ?”
“Hắn đâu có nỡ giết anh trai.
Mặc dù loại tình cảm này kèm theo ác ý vặn vẹo, nhưng với chúng em thì không nỡ giết đã là rất thích rồi.”
Nói đến đây, nhóc Ác ma bỗng cười tủm tỉm, “Thật ra anh trai cũng biết mà, em thực chất đâu phải Số một.”
Ác ý của một thế giới trút xuống đã phá hủy hoàn toàn Số 1, như con sóng dữ khổng lồ vùi dập con thuyền nhỏ lang thang cô độc rồi hất nó lên cao, xé nát nhân cách chưa định hình của một đứa trẻ sáu tuổi thành từng mảnh.
Thứ sinh ra từ ác ý tồn đọng hàng thế kỷ của hàng trăm triệu người, thì có thể là thứ tốt đẹp gì?
Thay vì No.1 bây giờ là Số 1 xưa kia, chi bằng nói hắn là con quái vật sinh ra từ ác niệm còn hơn.
Trừ ngoại hình giống nhau thì còn chưa được tính là cùng một người.
“Cho nên dù bị áp chế về sáu tuổi nhưng em khác với Số 1.”
Nhóc Ác ma nghiêng đầu, “Từ giây phút hiến tế, nó đã bị thối rữa từ trong xương tủy rồi nên không còn là người nữa.”
Mái đầu tóc xù cọ vào tay Ảo thuật gia, đầy quyến luyến.
Mùi gỗ thông tuyết tùng lành lạnh trên cơ thể người nằm trên giường khiến nhóc Ác ma an tâm ngay cả trong bóng tối.
“Biết rõ mà vẫn đối xử tốt với em như vậy, anh trai tốt quá à!”
…
Sau đó là bóng tối dài dằng dặc.
Tư duy của Tông Cửu cũng chạy từ trạng thái mê man về tỉnh táo, nhưng cậu vẫn chưa mở mắt ra được.
Ánh mặt trời mờ ảo trỗi dậy từ đêm đen, kéo nhân gian ra khỏi hỗn độn.
Đầu ngón tay mảnh mai của Ảo thuật gia khẽ nhúc nhích, khó lòng nhận ra.
Cậu mở mắt, đôi con ngươi sáng màu tỉnh táo.
Một đêm đã trôi qua.
Khoảnh khắc ánh sáng rơi xuống mặt đất, buổi phán xét cũng sắp bắt đầu.
Tiếng thánh ca xa xăm vang vọng giữa không trung, một loại âm nhạc vượt qua mức độ tâm linh của nhân loại tấu vang trên trời cao.
Như có người cầm bút vẽ nhúng thuốc màu, tô một lớp bạch kim thánh khiết lên thế giới.
Hoa tươi nở rộ, muôn chim hót vang, bóng tối không có chỗ ẩn nấp.
Mọi thứ bắt đầu sống động.
Buổi phán xét bắt đầu.
Trước khi Tông Cửu nhận ra điều này, cơ thể cậu đã thức tỉnh trước ý thức một bước, cậu bật dậy khỏi giường nhặt chiếc áo khoác gió màu kaki rồi mở cửa lao ra ngoài.
Các thực tập sinh khác đã đứng ở cổng nhà thờ lớn từ sớm, vài người đeo xiềng xích trên tay chân còn một số thì không.
Nhưng tóm lại, khi nhìn thấy chàng trai tóc trắng, tất cả thực tập sinh đều khẽ thở phào.
“Anh Cửu, cuối cùng anh cũng đến, anh mất tích một ngày rồi!”
“Anh Cửu anh đã đi đâu vậy? Bọn em tìm cả đêm nhưng không thấy anh đâu, ai cũng hoảng loạn lo sợ muốn chết!”
“Cuối cùng đội trưởng về rồi.”
…
Không chỉ thực tập sinh, mà cả phòng livestream cũng thở phào.
[Được rồi được rồi, thằng cờ hó bảo Ảo thuật gia mất tích một ngày chắc cú là đã ngỏm đâu rồi, mau ra đây nộp tiền cho ông nội mày đê!]
[Xem như về rồi, Ảo thuật gia mất tích hẳn một ngày, nếu là người khác thì nhận thư báo tử rồi.]
[Tôi bảo mà, người ta là người chiến thắng cuối cùng trong Công viên trò chơi, trong tay có đạo cụ cấp S đấy nhé, đâu dễ ‘về vườn’ thế được.]
[Đúng đấy, lo lắng run sợ suốt một ngày, hahaha Ảo thuật gia còn muốn đưa bọn mình ra khỏi vòng lặp vô hạn mà, sao có thể gục trong phó bản này được.]
[Bà chị lầu trên có vẻ là fan lão làng, hay ghê ha, thời giờ chỉ có fan lâu năm mới nhớ kỹ vụ này, yoho!]
Tông Cửu vội gật đầu với bọn họ: “Tình hình sao rồi?”
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng nên cậu không có thời gian giải thích rằng mình không gặp nguy hiểm, mà chỉ tiếp thu một đoạn ký ức từ nhóc Ác ma rồi ngủ cả ngày trên giường người ta, vừa thức dậy đã là Ngày phán xét.
Anthony phản ứng đầu tiên, “Không ổn lắm.”
Cũng may gã đi theo Phạm Trác lâu, mặc dù có lúc hành động theo cảm tính nhưng nhìn chung khá xuất sắc, bằng không đâu thể lên vị trí thứ hai của Dạ tộc.
Đây cũng là dụng ý của No.2 khi cố tình cử Anthony đến tiểu đội của Tông Cửu, hỗ trợ được gì thì hỗ trợ.
“Ngay vừa rồi, Giáo hoàng đã đưa tất cả nữ tu rời khỏi nhà thờ lớn và đến sân phán xử.
Nhưng chẳng hiểu sao, trên người Giáo hoàng lại có xiềng xích.”
Đây cũng là nghi vấn khó giải đáp nhất của các thực tập sinh.
Ngày phán xét vẫn chưa hoàn toàn bắt đầu nhưng khi thánh quang xuất hiện trên bầu trời, các thực tập sinh có vạch đen đều xuất hiện một chiếc cùm màu đen sẫm trên cổ tay, tượng trưng cho thân phận tội lỗi của họ.
Chẳng hạn như Anthony, trên cổ và tay chân đều có xích sắt, nếu trong đầu sinh ra bất kỳ suy nghĩ bỏ trốn nào thì cái còng tay sẽ tỏa ra nhiệt độ nóng rực, đốt cháy xèo xèo.
Từ lâu gã đã biết được từ lời của cư dân thị trấn, vì thân phận Ma cà rồng trời sinh không được Thiên đường chấp nhận nên định sẵn gã không thể vượt qua Ngày phán xét, bây giờ cũng chỉ nghiệm chứng suy nghĩ của mình mà thôi.
Nhưng Giáo hoàng thì khác.
Giáo hoàng rõ ràng là “người trời sinh thánh khiết”, sao lại đeo xích như người có tội?
Nghe vậy, Tông Cửu lập tức nhíu chặt mày.
Cậu bỏ lại câu “Tôi đi xem thử” rồi chạy nhanh tới quảng trường trong thị trấn.
Các thực tập sinh nhìn theo bóng lưng cậu, quay sang ngó nhau rồi sải bước đuổi theo.
Chờ đến khi Tông Cửu chạy tới quảng trường, đài thẩm phán đã được dựng xong.
Đài thẩm phán khổng lồ ngập tràn ánh sáng chói lọi chậm rãi hình thành trên bầu trời, càng lên cao ánh sáng càng bao phủ, nhìn lâu thì mắt sẽ bị chói và tổn thương, khiến người ta không dám có ý định nhìn thẳng vào thần nữa.
Hàng ngàn thiên thần được tạo ra từ các nguyên tố ánh sáng thuần khiết lơ lửng bên đài thẩm phán, đôi cánh trắng muốt vỗ sau lưng, mọi ngôn từ có cánh đều không thể miêu tả vẻ đẹp thánh thiện của bọn họ.
Họ rất ăn ý bay dưới sân thẩm phán, không thể vượt qua uy nghi của thần.
Sinh vật vượt qua chiều không gian chính là như thế, không quan sát được cũng không thể hiểu được.
“Buổi thẩm phán sắp bắt đầu.”
Thiên thần dẫn đầu thông báo bằng chất giọng bình tĩnh mà xa cách, “Đầu tiên, bắt đầu thẩm phán từ người có tội.”
Phút chốc, một ngôi sao băng vụt qua bầu trời, cây Thập tự giá lóe lên ánh sáng lạnh lẽo cắm sâu xuống mặt đất, cuốn lên tro bụi.
Áo choàng màu đỏ tươi của Giáo hoàng bị Thập tự giá ghim trên mặt đất.
Nhóc Ác ma nhắm nghiền hai mắt, tay chân bê bết máu, trong ngực ôm con thỏ búp bê, không rõ sống chết.
Chúng dân trong trấn hét lên không dám tin, “Sao vậy được, miện hạ thánh khiết trời sinh, đâu thể có tội?”
“Miện hạ đã tha thứ cho tội lỗi của chúng ta, đại ân đại đức, sao lại tự mình gánh lấy tội nghiệt chứ?”
Thiên thần lạnh lùng nói: “Tội của cậu ta đến từ chính bản thân cậu ta, không liên quan đến những điều mọi người nghĩ.
Lẽ ra cậu ta phải bị phán xét và rơi xuống chín tầng Địa ngục, thiên đao vạn quả vẫn chưa đủ đâu.”
Đám đông xôn xao.
Thiên thần không giải thích nữa.
Từng cây Thập tự giá giáng xuống từ trên không, đóng đinh từng người có tội lên mặt đất.
Trong cuộc hành hình sau khi phán xét, những người tốt được lên Thiên đường.
Còn những người có tội bị Thập tự giá ghim trên đất, tay chân bị khóa bằng xiềng xích nặng nề không thể vùng vẫy, cuối cùng rơi vào khe nứt bị dung nham nuốt chửng xuống Địa ngục.
Chàng trai tóc trắng đứng đó chứng kiến cảnh tượng này, một giọng nói hiền lành và già nua vang lên sau lưng cậu.
“Con vẫn chọn trở lại đây, con trai.”
Tông Cửu cũng không quay đầu, “Ngài biết lựa chọn của con à?”
“Đứng ở đây, chứng tỏ con đã đưa ra lựa chọn.”
Nữ tu già đội khăn trùm màu đen lắc đầu, “Ta biết con sẽ không tới gặp ta, cho nên ta mới tới đây.”
Tông Cửu thở dài, “Ngài nghĩ tiên tri là gì?”
“Tiên tri vốn là như thế, dù chọn thế nào thì đến cuối cùng vẫn phù hợp với sự phát triển của nó mà thôi.”
Đúng vậy, dù chọn thế nào thì cuối cùng cũng chỉ phù hợp với sự phát triển của nó.
Giống như những gì Tông Cửu đã nhìn thấy.
Ác ma là vị cứu tinh được chỉ định, nhưng vì lòng tham và ác ý của con người mà biến chất thành Đại ma vương.
Tông Cửu sinh ra không có cảm xúc, thích tìm kiếm sự kích thích và không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, càng giống Đại ma vương theo nghĩa truyền thống hơn.
Nếu không có viên ngọc méo mó là Ác ma phía trước, dù là Gia Cát Ám cũng không liên tưởng được cậu với ba chữ “vị cứu tinh” kia
Nhưng nữ tu già đã dẫn dắt cậu, để cậu tự đeo xiềng xích vào mình, từ đó quay về con đường đúng đắn.
Tiên tri chính là tiên tri, dù thay đổi ra sao thì vẫn phải xuôi theo nó.
“Né tránh” và “Biết” từ lâu đã bị xếp vào phạm vi của tiên tri.
Cũng giống như thần thoại Hy Lạp cổ đại, Cronus đã lật đổ sự thống trị của cha mình là Uranus, trở thành một thế hệ Thần vương mới.
Uranus nguyền rủa Cronus sẽ giống với số phận của mình, bị con trai ruột lật đổ soán ngôi.
Thế là khi những đứa trẻ được sinh ra, Cronos đã nuốt tất cả chúng vào bụng mình.
Duy chỉ có đứa con út Zeus là tránh thoát, quả nhiên khi nó lớn lên, Zeus đã lật đổ sự thống trị của Cronus, thuận theo tiên tri, trở thành Thần vương đời thứ ba.
Nếu không có sự can thiệp của những Người sống sót đó, nếu không có nữ tu già, có lẽ Đại ma vương bây giờ sẽ trở thành vị cứu tinh, và vị cứu tinh ngược lại mới là Đại ma vương.
Tiếc rằng, mọi thứ chỉ dừng lại ở “có lẽ”.
Mà chính giả thiết “có lẽ” này mới thực sự khiến người ta… nổi giận.
“Cảm ơn ngài, mặc dù trong lòng con biết rõ ngài không phải bà ấy nhưng sự hiện diện của ngài luôn khiến con an tâm.”
“Muốn làm gì thì làm đi.”
Nữ tu già mỉm cười, “Dẫn đường cho người đi lạc, đây chính là ý nghĩa lớn nhất cho sự tồn tại của ta.”
Phó bản mang tên “Ngày phán xét” này rất chân thực, chân thực đến mức mọi thứ không thể phân biệt thật giả.
Ví dụ như bây giờ bà biết rằng, Ảo thuật gia tóc trắng sẽ không ở lại vì bất kỳ ai.
“Vậy thì cậu bé, bây giờ con muốn làm gì?”
Ảo thuật gia tóc trắng cởi áo khoác ném vào gió, để lộ áo sơ mi trắng và quần tây chỉnh tề.
Cậu im lặng sờ bông tai của mình, lá bài poker lộ ra giữa khe hở ngón tay.
Thánh kiếm vật lý học trượt vào tay Ảo thuật gia, nhanh chóng biến thành hình dáng một chiếc xà beng.
Cậu buông một câu nhẹ nhàng lẫn vào trong gió.
“Đi cứu người.”.