“Bắt được tao sẽ cho mày hự hự hự”
…
Các thực tập sinh trên bàn xoay lớn ở trung tâm đều khá im lặng, ít ai lắm lời.
Phù thủy đen No.8 đứng im, tròng mắt màu xanh giấu dưới mũ trùm đầu nhìn về phía Ảo thuật gia tóc trắng.
Tông Cửu hờ hững lia mắt dòm gã như kẻ xa lạ, chẳng đáng để quan tâm.
Cửa bàn xoay lớn mở toang dưới bầu trời đêm, phía trên phủ một lớp huỳnh quang đặc trưng của nhà an toàn.
“Nhanh nhanh nhanh, nhà an toàn kia rồi, thắng lợi đang ở trước mắt, chạy lẹ lên!”
Các thực tập sinh lũ lượt chạy tới, có thực tập sinh dẫn theo bóng đen mặc quần áo bệnh nhân cầm rìu lớn ở phía sau.
Tiếc rằng lúc thực tập sinh chạy vào nhà an toàn, lũ quỷ chỉ có thể trừng mắt dòm vài lần rồi hậm hực bỏ đi.
Dưới bầu trời đêm, bản nhạc nền Astronomia* trong loa công viên rền vang vui sướng bỗng có chút kinh dị.
(*Là nhạc nền người da đen khiêng quan tài nhún nhảy.)
Tiếng thét chói tai văng vẳng đâu đó, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng động quái dị từ các đạo cụ đặc biệt, chốc thì là tràng pháo hoa, chốc thì một gương mặt quỷ xuất hiện trong bóng tối, khung cảnh vô cùng rối loạn.
Từ Túc ngồi xổm xuống đấm vai, mở chai nước uống thể thao trong balo, uống ừng ực, “Chả biết nhà an toàn tiếp theo ở đâu, hy vọng đừng xa chỗ này quá”
Dĩ nhiên các thực tập sinh khác cũng hy vọng vậy.
Nhà an toàn chỉ có hiệu lực trong năm mươi phút, sau năm mươi phút thì phải đợi thêm mười phút mới biết vị trí của nhà an toàn tiếp theo.
Cũng may hệ thống chủ quy định quỷ không được đứng canh cửa, nếu lũ quỷ này canh hết ngoài cửa nhà an toàn thì nhóm thực tập sinh tàn đời rồi.
Tông Cửu nhìn ngôi nhà chen chúc rậm rạp sau tán cây như ma quỷ giương nanh múa vuốt được thả ra từ Địa ngục, kéo theo bóng quỷ dày đặc dính nhớp.
Gia Cát Ám tách riêng hành động rồi, Tông Cửu và Tsuchimikado dẫn đầu một đội, Thầy trừ tà đi một mình để tránh bị nghi ngờ.
Theo kế hoạch, Gia Cát Ám đi tìm No.6, còn Tông Cửu dẫn đội tìm No.2 để kéo đứt sợi tơ rối trên đầu ông anh này.
Nhưng vấn đề bây giờ là Phạm Trác đang ở đâu? Theo lý thì Dạ tộc hẳn cũng chọn khu Một nhưng lúc vào cửa Tông Cửu chẳng thấy ai.
Kỳ lạ quá!
Tông Cửu đang mải nghĩ, dưới chân đột nhiên rung lắc.
“Chuyện gì vậy?!”
Tsuchimikado suýt té cắm đầu, khó khăn lắm mới vịn được cái ghế bên cạnh.
“Mọi người giữ chặt, cái bàn xoay khùng điên này sắp khởi động rồi!”
Như để đáp lại, một tiếng chuông reng reng reng vang lên trong phòng khởi động phía dưới bàn xoay.
Mọi người đã chơi trong công viên giải trí suốt nửa tháng qua, đương nhiên biết âm thanh này có nghĩa là gì.
Đây rõ ràng là âm thanh sắp khởi động trò chơi!
“Đệt cụ nó, mau tìm chỗ ngồi đi, lúc cái quần què này khởi động là nó xoay chín mươi độ đấy!”
“Mịa, tao đệt cả nhà mày hệ thống chủ! Nhà an toàn còn khởi động, mày điên à?!”
Trong phút chốc, từng tiếng mắng chửi rùm trời vang vọng khắp trời đêm.
Tất cả thực tập sinh đứng trên bàn xoay lao đến ghế ở vòng ngoài của bàn xoay lớn như bầy sói đói chụp mồi, cấp tốc thắt dây an toàn cho mình.
Đùa hả, đa số người ở đây đều từng trò này rồi.
Bàn xoay ở trung tâm lớn hơn bàn xoay ở khu vực khác rất nhiều, vòng cung chuyển động của nó không thể lăn 360 độ trên không trung như các bàn xoay nhỏ, trùng hợp cũng là tin mừng cho các thực tập sinh.
… Bởi vì rõ ràng không đủ chỗ ngồi.
Với tình huống không đủ chỗ ngồi, nếu nó thực sự xoay tròn treo ngược giữa không trung thì khác nào các thực tập sinh phải tự tử tại đây.
“Không tìm được chỗ thì tìm thứ gì đó để ôm! Kéo dây an toàn cũng được!”
May là Tông Cửu nhanh tay, thắt xong dây an toàn thì kéo Từ Túc chưa tìm chỗ ngồi và hướng dẫn cho các thực tập sinh vẫn còn ngơ ngác khác.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, bàn xoay trung tâm bắt đầu khởi động.
Những thực tập sinh không giành được chỗ vội vàng túm thứ gần mình nhất, cố gắng đu thật chặt.
Từ Túc kéo viền ghế Tông Cửu, vài người xui xẻo chưa kịp tìm điểm mượn lực đã bị lực ly tâm hất văng ra ngoài, rớt khỏi phạm vi nhà an toàn, không chỉ ăn đau vì rơi từ trên cao xuống mà còn rơi vào phạm vi săn mồi của con quỷ nào đó, tiếng thét thê lương xé tan bầu trời đêm.
Tsuchimikado trên ghế bên cạnh khóc không ra nước mắt, “Dây an toàn trên ghế này hỏng rồi.”
Tông Cửu: “…”
Khán giả phòng livestream cười ná thở.
[Đũy mẹ đúng là chúa xui, chọn đại một chỗ mà cũng hỏng dây an toàn!]
[Boss Tsuchimikado thực sự chưa từng khiến tui thất vọng, thề luôn méo ai xui tới mức này!]
[Cội nguồn niềm vui của tui, dingdong, online!]
[Hahahah trời đất ơi, lần nào Âm Dương sư cũng khiến tui có nhận thức mới về hai chữ “xui xẻo”.]
Đã ngồi lên đây, đương nhiên không thể giúp nhau được nữa, Tông Cửu đỡ trán bảo, “Giữ chặt!”
Bàn xoay càng lắc càng cao, chẳng mấy sẽ tới điểm cao nhất.
Dưới sự lắc lư lên xuống dữ dội, càng lúc càng có nhiều thực tập sinh không chịu được va chạm mà bị hất tung, nặng nề ngã xuống đất chẳng rõ sống chết.
Cũng may dù Tsuchimikado xui nức tiếng nhưng y vẫn có thế sử dụng linh lực để khóa mình vào ghế, không cần sự giúp đỡ của người khác.
Ngược lại là Từ Túc đang nổ đom đóm mắt trên không.
Nếu không phải Tông Cửu kéo balo, chắc cậu chàng cũng văng ra ngoài rồi.
Trong cả bọn, các phù thủy của Hội phù thủy lại trở thành những người xuất sắc nhất.
Một đám sương mù đen kịt ngưng tụ trong tay Phù thủy đen, nhấc gã lên không trung, không cần bất kỳ sức mạnh nào hỗ trợ cũng dễ dàng như giẫm trên mặt đất.
Những phù thủy khác không giỏi như gã, nhưng thừa sức mượn sương mù đen để cố định mình trên bàn xoay, không nhất thiết phải tìm một chỗ ngồi.
Những phút giây vui sướng trên bàn xoay lớn thường ngày, nay lại trở thành nỗi dày vò sống không bằng chết dài dằng dặc.
Đến khi bàn xoay ngừng, đa số thực tập sinh vọt thẳng ra lề bắt đầu nôn mửa, sắc mặt tím ngắt như trái cà.
“Huệ, trời ơi, huệ…”
Từ Túc sùi bọt mép, lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Đến khi cậu tỉnh táo thì nhà an toàn đã sắp mất hiệu lực.
Tsuchimikado gọi các thành viên trong đội, mọi người không quan tâm cảm giác khó chịu vì vừa bị nhào lộn trong không khí nữa, buộc dây giày trượt patin, giẫm lên ván trượt, chuẩn bị sẵn sàng để chạy bất cứ lúc nào.
“Đừng vội, còn mười phút nữa mới công bố nhà an toàn mới, tiếp tục yên lặng xem diễn biến.”
Tông Cửu lấy một chiếc đèn pin trong túi ra, chân còn lại giẫm lên ván trượt, thậm chí còn có tâm trạng đeo cặp kính chắn gió trong suốt.
Một phút sau, hệ thống chủ thông báo: [Nhà an toàn lượt thứ nhất đã hết tác dụng.]
Ở bóng tối xa xa, có tiếng quỷ âm u lạnh lẽo vang lên chập trùng.
Giữa lúc mọi người lộ vẻ cảnh giác, ghìm người chuẩn bị tìm một góc ổn để chạy thì những tiếng cười âm u đó bất ngờ biến mất.
Âm thanh nín bặt đột ngột, giống như đang cười thì bị cắt ngang, không còn dư âm gì.
Cùng lúc đó, đám lâu la và rác rưởi trốn sau bóng đen cũng lập tức tản đi, thế giới bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng nhạc âm phủ vẫn đang phát ra từ loa bí ngô trong công viên thì ngay cả tiếng lá rơi trong gió cũng không nghe thấy.
Thật quái lạ!
Âm Dương sư là người đầu tiên lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
“…!”
Bỗng nhiên, một âm thanh không thể diễn tả bằng lời vang lên, như có thứ gì đó bước đều trên đất, lại như lơ lửng giữa không trung, cắt xẻ không khí khiến người ta ê răng.
Xa hơn một chút, những chiếc đèn lồng bí ngô lơ lửng đột nhiên lần lượt vụt tắt, ngọn lửa đỏ vàng biến thành khói trắng, lúc sau lại dấy lên ngọn lửa ma quái màu xanh nhạt.
Yên lặng, sự yên lặng quỷ dị.
Phía trên bóng đen, những mảnh vải vụn xuất hiện trong khoảng không, và thứ gì đó nặng nề u ám hơn đã lên sàn.
Dần dần, các thực tập sinh kinh hoàng phát hiện đó không phải là mảnh vải rũ xuống, mà là một chiếc mũ trùm đầu màu đen siêu rộng, cao chừng hai người.
Chiếc mũ trùm đầu nổi lềnh bềnh giữa không trung, viền áo choàng đen cách mặt đất vài bước chân, những mảnh vải vụn cuốn theo lớp sương mù đen dày đặc sau lưng như ác mộng.
Miệng mũ mở rộng, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy màn sương đen nhớp nháp nổi lềnh đềnh như dịch bệnh do quỷ Satan gieo rắc xuống nhân gian, nếu lại gần còn trông thấy những đốm tro tàn mờ ảo màu đen.
Khi vừa tiếp xúc với sương mù, hoa cỏ trong bồn hoa xung quanh lập tức khô héo tàn lụi, biến thành một vũng mủ màu vàng nâu không một dấu hiệu báo trước.
Chim báo tử tượng trưng cho cái chết nhô ra từ màn sương đen, cất tiếng kêu khàn khàn.
Nó biến thành lưỡi hái màu đen khổng lồ trong bàn tay xương trắng, ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu từ rìa liềm.
Grim Reaper, bắt nguồn từ hình tượng Thần chết của các tôn giáo cổ đại ở Trung Đông và người Kates, cuối cùng trở thành tên gọi phổ biến của Thần chết trong dân gian.
Vật phẩm đại diện tiêu biểu là áo choàng đen và lưỡi hái.
Từ Túc nuốt nước bọt, “Th-thứ này, đừ-đừng nói là Quỷ Vương không bị hạn chế bởi phạm vi săn mồi mà hệ thống chủ nói nha?]
Không ai lên tiếng, trong lòng mọi người đều có đáp án.
Mấy ngày vừa qua, mọi người đã biết hết những con búp bê quỷ quái trong công viên, búp bê bình thường cũng lắm chỉ đội mũ trùm kín phần thân trên.
Còn lơ lửng giữa không trung không bị ảnh hưởng bởi trọng lực, vừa ra sân còn mang theo hiệu ứng hủy trời diệt đất như vật thể trước mặt, sổ tay của mấy tổ chức lớn ở đây và trong bản đồ đều không có bất cứ ghi chép nào.
Chín mươi phần trăm là Quỷ Vương.
“Còn đứng đực ra đó làm gì, chạy mau!”
Tông Cửu ra lệnh, chân đạp lên ván trượt lao về phía trước.
Thực tập sinh các tổ chức khác hoảng sợ chạy tán loạn, chẳng ai muốn tự trải nghiệm cảm giác da người chạm vào sương đen.
Chàng trai tóc trắng dẫn các thành viên trong tiểu đội chạy từ đường này sang đường khác, không cần nhìn lại cũng có thể nghe thấy tiếng ma sát khi vạt áo phất qua không khí.
Từ Túc vừa chạy vừa thở hồng hộc nói, “Anh Cửu, sao em cứ thấy Thần chết đang đuổi theo bọn mình ấy.”
Vừa rồi có ba bốn đội thực tập sinh ngồi trên bàn xoay, sau khi tản ra, Thần chết đội mũ trùm đầu thậm chí còn không thèm nhìn họ, chỉ cầm lưỡi hái bay về phía đội của Ảo thuật gia, tốc độ này đúng là một trời một vực so với Quái nhân cưa điện lúc trước.
Nhóm khán giả cũng phát hiện điều này.
[Ủa vụ gì đây, sao Thần chết lại đuổi theo nhóm của Ảo thuật gia?]
[Tui cũng đang thắc mắc chuyện đó, rượt ba bốn con phố rồi, chạy từ khu Một tới khu Hai, cái gì vậy trời.]
[Chẳng lẽ trên người tiểu đội này có thứ gì đó thu hút Quỷ Vương?]
[Bây giờ tôi có thể xác định chắc chắn Thần chết này chính là Quỷ Vương, khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể khóa chặt con mồi… Muốn thoát thân chắc chỉ có thể chờ thông báo nhà an toàn tiếp theo.]
[Hơn nữa tốc độ của nó quá nhanh, cứ chạy thế này, không khéo sẽ có thực tập sinh bị bắt liền luôn.]
Sau khi chạy hết ba con phố, Tsuchimikado khẽ cắn môi: “Chúng ta tách ra đi! Con Quỷ Vương này quá nửa là nhắm vào tôi!”
Âm Dương sư biết phận mình, nghề của y thường xuyên tiếp xúc với quỷ, linh lực trên người chính là thứ siêu bổ dưỡng cho quỷ quái.
Bình thường vào phó bản kinh dị thì y trở thành đối tượng mà đám quỷ quái phải giải quyết đầu tiên.
Có thể nói Tsuchimikado tương đương với dụng cụ thu hút linh dị cỡ lớn, cộng thêm thuộc tính xui xẻo mà mới nhà an toàn đầu tiên đã gặp ngay Quỷ Vương, chẳng ai vượt mặt nổi.
Ở một khía cạnh nào đó, y thấy áy náy vì đã liên lụy đồng đội.
Vì vậy vừa dứt câu, Tsuchimikado không đợi ai trả lời đã rẽ ngang, chạy qua một lối khác trên đường.
Sau khi chạy mười mấy mét, Âm Dương sư ngó ra sau.
Ủa ngộ hen! Sao không có ma nào theo mình hết vậy cà?
Xa xa, dường như có một tiếng cười phát ra dưới mũ trùm đầu, nhanh chóng bị tiếng vải vóc cọ xát át đi, quay đầu tiếp tục đuổi theo Ảo thuật gia.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Pé Chín: Thằng chó không tuân võ đức! Liệu thần hồn với tao!
Hôm nay lại là cách (theo) đuổi người sai lầm của No.1!
Tiêu Dao Thư Quán: Một pha theo đuổi vợ đi thẳng xuống lòng đất của thầy Nam =)).