“Nhất định phải cố gắng sống sót!”
…
Lớp học hoàn toàn im lặng, chỉ còn tiếng khóc nức nở nối nhau vang lên.
[Đm huhuhu đừng mà!]
[Làm tôi nhớ lớp học của cô gái trong cuốn nhật ký, cũng hy sinh bản thân như này.]
[Huhu khó chịu vãi, đã bảo lớp 9 không được thiếu dù chỉ một người mà, đã bảo cùng sống sót thoát khỏi phó bản này cơ mà?]
[Đcm, tôi cứ nghĩ nếu có thay đổi thì cũng là học sinh kém thay đổi, trưởng phòng là hạng mười lăm của lớp đấy! Trong cả khối, chỉ có một người xếp hạng này biến thành thực tập sinh không mặt đúng không, huhu…]
[Haiz, điều này chứng tỏ cậu ta tự nguyện chuyển hóa, chứ không phải biến thành Người không mặt do bị hoàn cảnh hay áp lực dồn ép, clm, chính loại hy sinh tự nguyện này mới khiến người ta đau lòng đó.
Nói thật, tôi thực sự không ngờ trong vòng lặp vô hạn vẫn còn kiểu người này.]
Biết bao ngày qua, nhóm thực tập sinh cấp B ở lớp 9 đã thân quen với nhau.
Mặc kệ trước kia có xung đột hay không, xuất thân từ tổ chức nào, hoàn cảnh của phó bản này đã khiến mọi người nhanh chóng kết thành tình bạn lạ kỳ, đoàn kết như một.
Nắm tay cùng nhau phấn đấu, ngày qua ngày sánh vai học tập nên tình cảm giữa mọi người rất sâu đậm.
Trưởng phòng đứng hạng 15 trong lớp, thành tích trên trung bình, tính tình ít nói biết kiềm chế.
Ngoài cậu ta, trong phòng 407 còn có 5 học sinh kém xếp cuối lớp, 5 người xếp hạng 2 đến hạng 10, tương đương với sắp xếp một học sinh giỏi dạy kèm một học sinh kém.
Nhưng vì số 15 tốt tính, nên phòng 407 mới đồng loạt đề cử cậu ta làm trưởng phòng ký túc xá.
Bình thường mọi người ưa chú ý đến những học sinh kém chuyên nghịch ngợm gây sự, dễ khuấy động bầu không khí, hiếm khi để mắt tới những học sinh trung bình không phải top đầu như trưởng phòng.
Nhưng như vậy không có nghĩa mọi người không có tình cảm với số 15.
Vẻ mặt các thực tập sinh lớp 9 rất đau buồn, trong đó mấy người số 99 98 cùng phòng ký túc là buồn nhất.
Mặc dù số 15 rất ít nói, nhưng con người cậu ta thật sự rất tốt, vô cùng dịu dàng.
Hằng ngày ở ký túc xá, cậu ta luôn luôn là người dậy sớm nhất.
Lúc đi rửa mặt còn tiện tay múc nước nóng giúp những bạn khác trong phòng, rửa mặt xong mới quay về đánh thức mọi người.
Lúc làm bài tập buổi tối, mỗi khi cậu ta làm bài xong là ra ngoài múc nước cho nhóm học sinh kém, nhỏ giọng tặng kèm một câu cổ vũ sĩ khí, khiến người ta phấn chấn tinh thần trở lại.
Thậm chí một ngày trước kỳ thi.
Bạn học cả lớp vô cùng ủ dột vì không đạt tiêu chuẩn trung bình, sau khi về ký túc xá, tuy nhóm học sinh kém số 99 không nói gì nhưng trong lòng ai cũng giống những gì Tông Cửu đoán, họ đều có suy nghĩ muốn hy sinh bản thân.
Kết quả hơn nửa đêm, số 15 là trưởng phòng nhận ra ra chuyện không ổn, bật dậy khỏi giường xách mấy tên học sinh kém lên dạy dỗ.
“Cũng may anh Cửu đã dặn tôi giám sát chặt chẽ xem mấy cậu đang làm gì, nửa đêm không ngủ lại trợn mắt trưng cái vẻ này.”
“Các cậu là học sinh kém nhất ở đây nhưng ra khỏi phó bản chúng ta là thực tập sinh cấp B, nhớ lại coi bao nhiêu phó bản kinh dị các cậu từng trải qua rồi, chẳng lẽ một kỳ thi nho nhỏ như này cũng đánh bại các cậu sao? Tỉnh táo dùm cái!”
Đêm hôm khuya khoắt, phòng 407 bật đèn trốn quản lý, từng người mặc quần xà lỏn đứng giữa phòng, cúi đầu như học sinh chờ giáo viên phê bình.
Trưởng phòng thở dài, bước lên ôm mỗi người một cái.
“Đừng làm chuyện điên rồ, anh Cửu đã nói nhất định sẽ có cách, nhất định chúng ta sẽ thoát khỏi phó bản này thôi, cố lên nào!”
Mười người phòng 407 chồng tay lên nhau, đang định hô: “ ,2, cố lên”, bỗng nhiên tiếng bước chân dì quản lý vang lộc cộc ngoài hành lang.
Mọi người liếc nhau bỏ chạy còn nhanh hơn khỉ, sải bước vọt lên giường, nằm xuống kéo chăn trôi chảy liền mạch.
Chỉ còn lại bóng giường sắt ẩn hiện trong không trung.
Chờ sau khi đèn pin của quản lý lướt qua cửa sổ thủy tinh, bọn họ mới thở phào trong chăn, tiếng cười khúc khích bật ra trên giường.
“Lừa đảo, đcm đúng là đồ lừa đảo.
Bản thân thì an ủi chúng tôi, còn bảo chờ đến khi về ký túc xá thực tập sinh sẽ cùng đi uống rượu ở quán bar tầng thượng, kết quả thì sao?!!”
Số 99 nhớ tới cảnh đêm qua lại che mắt, khóc nấc không thành tiếng.
Cậu ta muốn đấm trưởng phòng một cú, nhưng Người không mặt chỉ ngây ngốc đứng đó, mảnh da thịt nhẵn nhụi trên mặt dửng dưng nhìn cậu ta, không hề trả lời.
Thật lâu sau, số 99 mới chán nản buông nắm đấm xuống.
Tông Cửu nhíu mày, “Khoan đã, hình như trong túi cậu ta có gì đó.”
Nghe cậu nói vậy, số 99 bước nhanh ra trước, hung hăng thọc tay vào túi Người không mặt.
Người kia đứng đực ra đó như con rối đã mất linh hồn, dù bị người ta móc túi cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Số 99 móc ra một tờ giấy từ túi áo cậu ta.
Một tờ giấy được xếp ngay ngắn.
Nét chữ trên giấy tinh tế tỉ mỉ, người phòng 407 vừa nhìn là biết chữ của số 15.
[Gửi các bạn lớp 9:
Thật sự rất hạnh phúc khi được ở bên mọi người, dù đã bước vào vòng lặp vô hạn hay trước khi vào vòng lặp vô hạn, cũng là những ngày vui vẻ nhất của tôi.
Lần này tôi không thực hiện lời hứa, vì tôi thật lòng rất yêu lớp 9.
Như cuốn nhật ký đã nói, nhất định phải có người hy sinh, vậy sao người đó không thể là tôi nhỉ?
Tôi đi trước nhé, đừng lo cho tôi, đây là lựa chọn của chính tôi, không ai ép buộc cả.
Nếu các bạn muốn cảm ơn tôi thì phải cố gắng sống sót, nhé!
Nhất định, nhất định phải sống tốt, sống cả phần tôi nữa.]
Cuối cùng, trên tờ giấy trắng còn vẽ một khuôn mặt cười thật bự, khóe miệng cong lên, y chang số 15 lúc cười.
Nhưng cuối cùng bọn họ không bao giờ thấy khuôn mặt của số 15 nữa, không bao giờ.
—-
Lớp 9 đến sân tập trong bầu không khí ảm đạm.
Các lớp khác cũng nhận thấy bầu không khí khác thường của bọn họ, ghé tai xì xào.
Trong đó, lớp trưởng lớp 5 giễu cợt nhất khi nhìn thấy cảnh này.
“Ô hô, chẳng phải nói lớp 9 không thiếu ai dù chỉ một người à? Không cần Người không mặt này nọ.
Đúng là những đứa ưa nói đạo lý thường sống như lồng đan vội.
Khác mẹ gì tao?”
Phía sau gã là nhóm Người không mặt, đồng loạt nhìn sang gây cảm giác kinh dị tột độ.
Học sinh xuất sắc của lớp 5 đứng phía trước, học sinh yếu kém bị chèn vào vị trí cuối cùng, chịu đựng sự xa lánh của cả lớp, chẳng thể thấy đầu người ở đâu.
Giọng lớp trưởng lớp 5 không nhỏ, chẳng mấy chốc, tất cả các lớp trên sân đều ngó nghiêng dòm sang, ai cũng giật mình ngạc nhiên.
Cả khối từng nghe về tình huống của lớp 9, lời tuyên bố bạo dạn của bọn họ thu hút khá nhiều sự chú ý, thậm chí lớp trưởng newbie cấp B cũng nhận được nhiều quan tâm.
Có học sinh giỏi khịt mũi coi thường, có học sinh kém hâm mộ bầu không khí hòa hợp tích cực trong lớp họ.
Nhưng phải khẳng định một điều, lớp 9 là một dòng nước sạch giữa các lớp.
Còn bây giờ, lớp 9 cũng xuất hiện Người không mặt!
Nhóm thực tập sinh nhìn Người không mặt bị lớp 9 che ở giữa, xì xào bàn tán.
Vụ gì đây? Chẳng lẽ bọn họ giả vờ thân thiện hòa hợp bên ngoài, còn đâu vẫn lén lút chèn ép học sinh kém à?
Nghe lớp trưởng lớp 5 nói, số 99 tức đỏ mắt, siết nắm tay tính qua choảng gã.
Tông Cửu ngăn cậu ta.
“Thi cho tốt, không cần tức giận với hạng người này.”
Giọng điệu ảo thuật gia tóc trắng thản nhiên, “Số 15 đã đổi cho lớp một cơ hội quý giá bằng mạng sống của mình, chẳng lẽ các cậu muốn hủy hoại nó bằng một trận ẩu đả sao?”
Quả nhiên khi nghe tên trưởng phòng, mọi người đều bình tĩnh lại.
Đúng vậy, vấn đè khẩn cấp nhất bây giờ là kỳ thi, không nên dời sự chú ý sang chuyện khác.
Học sinh lớp 9 không có phản ứng, dần dần lớp 5 cũng thấy nhạt nhẽo, tiếng nói dần yếu đi.
Không lâu sau, tất cả thực tập sinh lần lượt ngồi vào vị trí trên sân tập.
Nhóm trợ giảng cầm bài thi bước tới, chủ nhiệm khoa thông báo bắt đầu phát đề.
[Bắt đầu thi rồi, đúng là lần sau còn căng thẳng hơn lần trước.]
[Lớp 9 có thêm một Người không mặt, chắc lần này sẽ qua nhỉ, haiz…]
[Tôi nhớ lần trước lớp 9 tự tổ chứ thi, còn thiếu hai mươi mốt điểm trung bình, cũng không biết Người không mặt có gánh nổi không, chỉ mong là ổn.]
[Chắc chắn sẽ được, cầu nguyện cầu nguyện.jpg]
Từng tờ bài thi trắng phau được phát xuống, giấy trắng mực đen, lạnh lẽo như thời tiết dần vào đông của phó bản này.
Lúc các thực tập sinh vào phó bản còn là mùa thu, bây giờ đã sang đông, vài hôm nữa hẳn sẽ đổ tuyết.
Gió lạnh vù vù, bọn họ mặc đồng phục học sinh mỏng manh, xoa đôi bàn tay lạnh cóng làm bài thi trên sân tập.
Trước khi chủ nhiệm khoa thông báo đến giờ thi, Tông Cửu luôn im lặng nhìn tên mình trên bài kiểm tra.
Sự thiếu thốn tình cảm có thể khiến cậu tỉnh táo trong mọi tình huống, mọi môi trường, lắm khi miêu tả nó bằng tính từ lạnh lùng cũng không chính xác, mà phải là tàn khốc.
Kể cả vừa rồi!
Khoảnh khắc nhìn thấy Người không mặt, cảm xúc xuất hiện trong lòng Tông Cửu không phải ngạc nhiên hay đau lòng như các thực tập sinh khác, mà là nhanh chóng liệt kê những lợi ích mà Người không mặt này có thể mang đến cho lớp 9.
Với cậu, rốt cuộc lớp 9 có ý nghĩa gì?
Thanh niên tóc trắng nhìn chằm chằm ngòi bút bên tay.
Nếu không phải phó bản tập thể này được xếp hạng dựa trên điểm trung bình cả lớp, e rằng Tông Cửu sẽ không quan tâm đến sống chết của người khác nhiều như vậy.
Nhưng đây là hình thức tập thể cưỡng chế, mặc kệ người khác thì bản thân cũng chết ngay.
Với cả, nếu nhìn từ góc độ tối đa hóa lợi ích, chắc chắn cách làm của lớp 5 là giải pháp tối ưu.
Mục đích của phó bản tập thể chính là tàn nhẫn đào thải, chẳng chút công bằng.
Phó bản này thoạt nhìn thì khó, nhưng xét cho cùng vẫn là thử thách tố chất tâm lý, lựa chọn giữa thiện và ác khi đối mặt với hoàn cảnh tuyệt vọng của thực tập sinh.
Cũng giống như kỳ thi đại học, về bản chất, mục đích của thi đại học là để phân loại học sinh, kiểm tra năng lực học tập, khả năng lập kế hoạch độc lập và tự kỷ luật, tư duy và thể lực của học sinh… Cách thi thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Chỉ cần tố chất tâm lý tốt, tựa như Tsuchimikado, dù sống trong phó bản 120 ngày cũng không biến thành Người không mặt được.
Còn sự lựa chọn giữa thiện và ác lại càng rõ ràng, miễn đạt đến mục tiêu là được, quá trình không quan trọng.
Lớp 5 cực đoan như thế, hy sinh người khác để giúp mình đạt được mục đích, rất có thể sẽ sống đến cuối cùng.
Tuy cách này ích kỷ, nhưng trong mắt hệ thống chủ đó cũng là một loại sức mạnh cá nhân.
Những kẻ dùng sức mạnh tuyệt đối để phá hủy phó bản như Ác ma, hệ thống chủ không hề có ý định ra tay loại bỏ hắn, ngược lại còn hợp tác.
Điều đó đủ chứng minh đối với hệ thống cao cấp kia, quá trình chẳng là gì so với kết quả.
Hiện tại Tông Cửu tỉnh táo phân tích lợi và hại, phân tích ẩn ý của hệ thống chủ nhưng cậu sẽ không làm thế, ít nhất là không phải bây giờ.
Bởi vì cậu đã hứa, dẫn lớp 9 cùng nhau trở về.
Cậu đáp lại mong đợi của lớp 9, miệng đã đồng ý thì phải làm trọn, phải giữ lời hứa của mình bằng mọi giá.
Đây chính là logic của ảo thuật gia.
Không cần biết đúng hay sai, không liên quan tới đạo đức, như lời bà sơ từng nói… Nếu tính cách khiến cậu không thể phân biệt đúng sai hay đạo đức, vậy thì hãy đáp lại sự mong đợi của số đông.
“Bắt đầu thời gian làm bài…”
Tông Cửu nhìn đăm đăm cái tên mình đã viết, cắt đứt dòng suy nghĩ, bắt đầu làm bài.
Cậu lặng lẽ đưa ra quyết định trong lòng.
—-
Cuộc thi diễn ra đầy căng thẳng và lo lắng.
Với thực tập sinh chỉ ôn tập ba tháng, 800 điểm thực sự rất khó.
Quy đổi ra tương đương với tổng điểm 750 trong kỳ thi đại học, ít nhất phải thi được 520 điểm trở lên, mà phải là mỗi người thi được ngần ấy điểm, huống chi trong đề còn có câu hỏi Olympic siêu khó.
Những lớp có ít Người không mặt như lớp 1 và lớp 3 làm bài cực kỳ thận trọng.
Chỉ có lớp 5 khá nhiều Người không mặt, thoạt nhìn có vẻ đã nắm chắc phần thắng, thậm chí lớp trưởng lớp 5 còn vắt chéo chân, cà lơ phất phơ ngồi đó làm bài.
Giữa cuộc thi có một nốt nhạc đệm nho nhỏ.
Một học sinh lớp 2 gian lận bị trợ giảng bắt được.
Kết quả xử lý rất thô bạo, vẫn là màn đẫm máu đó.
Thực tập sinh gian lận lập tức bị đình chỉ thi, chẳng những không được tính điểm mà còn bị đưa lên bục chủ tịch.
Trợ giảng nhét khăn vào miệng cậu ta, quất một roi đánh nát xương bánh chè, máu thịt be bét, bắt cậu ta quỳ lên bục kéo cờ, quỳ với học sinh toàn trường, nghe nói phải giữ tư thế đầy thương tích quỳ gối ròng rã bảy ngày, mới trả hết nợ cho những tội lỗi do hành vi trái đạo đức này.
Tông Cửu làm bài thi cực kỳ cẩn thận.
Vốn thành tích của số 15 thuộc mức trung bình đến tốp đầu của lớp 9, dù biến thành thực tập sinh không mặt cũng chẳng nâng được nhiều điểm trung bình bằng học sinh kém biến thành Người không mặt.
Thậm chí ngay cả người xếp cuối lớp, dùng sức một người để nâng 20 điểm gần như là chuyện không thể.
Học sinh yếu kém của lớp 9 thật sự học không nổi, các thực tập sinh trong lớp cũng không trách họ.
Khi con người được tạo ra trong thần thoại, thần linh đã ban cho mỗi người một tài năng khác nhau.
Có người giỏi cái này, có người thạo cái kia.
Trong kỳ thi đương nhiên sẽ có người không giỏi, như kẻ tông điếc không bao giờ hát đúng nhịp vậy.
Hơn nữa mọi người đều đã cố gắng hết mình, dù số điểm cải thiện không nhiều nhưng chẳng ai giận chó đánh mèo cả.
Vì vậy, trách nhiệm rơi lên vai học sinh xuất sắc rất nặng nề.
Bọn họ nhất định phải giành được nhiều điểm hơn.
“Xoạt xoạt xoạt…”
Tông Cửu nhanh chóng giải bài toán này đến bài toán khác, tính đi tính lại một lần mới chuyển đến bài tiếp theo.
Cậu hy vọng mình sẽ vớt số điểm còn thiếu cuối cùng cho lớp 9.
Khán giả cũng rất căng thẳng.
[Tui zoom đề coi thử, trời má ơi, trường này là chó chứ méo phải người, độ khó bài thi lần này còn dữ hơn mấy lần trước.]
[Vãi lều thật á, nếu độ khó cao hơn thì càng khó đạt được tám trăm điểm hơn, nhở?]
[Dĩ nhiên rồi, tui cạn cmn lời, không chỉ tăng điểm mà còn tăng độ khó của đề, bây giờ tôi thật sự hy vọng big boss sẽ phá hủy phó bản này, ọe!]
[Tôi phát hiện phó bản tập thể này rất phi phàm, hoàn toàn không có đạo lý gì.
Phó bản tập thể của thực tập sinh cấp A bên kia càng kỳ quái hơn, cả đám ngồi trên một con tàu du lịch sang chảnh, nước ngọt trở thành nguồn tài nguyên khan hiếm, giờ sắp chia thành bảy phe rồi, đưa tin giả cho nhau chỉ vì đạt được mục đích sống sót.
Vấn đề là bây giờ có những thực tập sinh bị lây nhiễm biến thành người cá, tôi té ngửa tại chỗ mọe luôn.]
[Tui phát hiện phó bản Olympus của thực tập sinh cấp C cũng chẳng kém, có cảm giác phó bản tập thể lần này được thiết kế để phơi bày bản tính con người, hahaha, đáng giận nhất là những kẻ có thể sống sót đều là loại người không từ thủ đoạn, tôi xem chỉ thấy nhồi máu cơ tim.]
Trong suốt kỳ thi kéo dài bốn tiếng, khán giả ở phòng livestream bắt đầu tán gẫu chuyện tào lao.
[Xem đến đây mới thấy may vì lúc trước không đăng ký tham gia cuộc thi thực tập sinh kinh dị, mặc dù có thể em còn méo vượt qua vòng sơ loại, nhưng dù sao sống còn hơn chết, em mà vào chắc đếch trụ nổi một phó bản các bác ạ.]
[Tui còn đang nghĩ, nếu cuối cùng chỉ có một trăm người còn sống, hổng biết người có được tấm vé điều ước vạn năng sẽ ước gì ta ~]
Tám nhảm một hồi, thời gian nhanh chóng trôi đi.
Trong tiếng còi ra hiệu ngừng thi của giám thị, tất cả mọi người dừng bút.
Lần này, chủ nhiệm khoa thông báo một quy định mới.
“Các trò đừng quá lo lắng, vì số lượng học sinh năm nay ít hơn nhiều so với những năm trước, và cũng để thúc đẩy sự cạnh tranh lành mạnh giữa các bạn học, sau cuộc hội nghị tập thể của giáo viên toàn trường, chúng tôi quyết định sẽ nới lỏng vài điều lệ trong nội quy của trường.
“Nội quy nhà trường sau khi sửa đổi như sau: “Với các lớp bị loại trong kỳ thi tháng lần hai, chúng tôi quyết định nới lỏng chính xác, đặc xá cho năm học sinh đứng đầu mỗi lớp không bị phạt.”
Hiển nhiên, nhiều giáo viên không hài lòng với quy định mới này.
Trung học Số 1 luôn áp dụng hình thức đào thải tập thể, tuy sẽ vô tình loại bỏ một vài học sinh thành tích tốt, nhưng bầu không khí như vậy rất có lợi trong việc nghiền ép giá trị thặng dư của học sinh.
Bọn họ đã dùng cách này rất nhiều năm, hầu như các học sinh cuối cùng còn sống đều biến thành Người không mặt trong môi trường tàn khốc này.
Chẳng qua số học sinh lần này quá ít, nếu sử dụng cách cũ sẽ khó ra kết quả học sinh cả lớp đều là Người không mặt.
Vậy nên lùi một bước để tiến vài bước, nhà trường dự định giữ lại vài học sinh tốp đầu trong mỗi lớp để tăng tỷ lệ đỗ đại học.
Trái ngược với nhóm giáo viên là sự xôn xao của các thực tập sinh.
Năm người đứng đầu mỗi lớp, đều lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
Không bị lớp liên lụy, điều này cũng thành cơ cở để họ không cần kiêng dè, tính cạnh tranh mạnh hơn rất nhiều.
Tuy cạnh tranh không phải là yếu tố quan trọng nhất, nhưng nó đã mở ra lối thoát trong tình cảnh tuyệt vọng, đơm thêm chút hy vọng.
“Các trò đừng vui mừng quá sớm, nội quy này sẽ không có hiệu lực cho tới kỳ thi cuối kỳ.
Cuộc thi lần này vẫn áp dụng quy chế cũ của trường.”
Ngay lúc mọi người đang vui mừng hớn hở, Người không mặt lại tạt một chậu nước lạnh vào họ.
“Để các trò càng mong chờ hơn nữa, chúng tôi quyết định kỳ thi tháng lần này sẽ không đọc theo danh sách đạt chỉ tiêu, mà dựa theo thứ tự cấp lớp, thông báo kết quả đạt chỉ tiêu từng lớp.”
Nghe trình tự thông báo, lòng bàn tay các học sinh kém bắt đầu túa mồ hôi lạnh.
Số 99 lại giơ tay xin đi toilet, nhưng hôm nay Tông Cửu không giao nhiệm vụ cho cậu ta, mà do cậu ta sợ suýt tè ra quần thật.
Trình tự này đồng nghĩa, lớp nào cũng có thời gian chờ đón bản tuyên án.
Lớp được đọc tên đã căng thẳng, lớp không được đọc tên càng căng thẳng hơn.
Các giáo viên không mặt tập trung đứng trước đài chủ tịch, hứng thú quan sát vẻ mặt sợ hãi của bọn họ.
Kết quả thông báo đầu tiên là thành tích của lớp 1.
Không biết do bài khó hay lớp 1 phát huy chưa tốt, lần này bọn họ giẫm vạch qua mốc.
Kết quả này khiến lớp 1 thở phào, cũng khiến các lớp khác nơm nớp lo sợ.
Từ khi chia lớp đến nay, thành tích của lớp 1 luôn dẫn đầu.
Mặc dù sau này số lượng Người không mặt kém lớp 5, nhưng cũng chứng tỏ sức học của các thực tập sinh trong phó bản.
Ngay cả lớp 1 còn miễn cưỡng vượt mốc 10 điểm, thì các lớp khác sẽ ra sao? Mọi người nhìn nhau ngỡ ngàng, lòng ai cũng sầu lo.
Chẳng bao lâu, chủ nhiệm khoa đã đọc đến lớp 2.
Lần này lớp 2 có một học sinh gian lận bị bắt, không được tính điểm.
Rất nhiều người trong lớp đó hung hăng nhìn chằm chằm thực tập sinh gian lận làm liên lụy cả lớp, trong lòng cũng buồn rầu.
Bất ngờ là lớp 2 đạt chỉ tiêu, chỉ vượt 1 điểm.
Phải biết lúc trước lớp 2, lớp 9 và lớp 6 đều là những lớp không đạt tiêu chuẩn trong bài kiểm tra hàng tuần lần thứ ba.
Ngẫm cũng biết áp lực mà ba lớp này phải chịu.
Lớp trưởng lớp 2 ngồi im tại chỗ, nhìn lớp trưởng lớp 5 bằng ánh mắt cảm kích.
Nếu lúc trước gã không nghe lời khuyên của lớp trưởng lớp 5, để các học sinh lớp mình gây áp lực cho học sinh kém biến thành Người không mặt thì lẽ lúc đứa gian lận kia bị bắt, cả lớp đã phải nằm lại chỗ này rồi.
Ngay sau đó là lớp 3.
Lớp 3 là lớp của Phù thủy đen, Tông Cửu không cần nhìn cũng biết, Ác ma đã vất vả thao túng quân cờ hữu ích No.8, tuyệt đối sẽ không để gã go die trong phó bản như vậy.
Quả nhiên, lớp 3 đạt chuẩn, thậm chí điểm còn cao hơn lớp 1 và lớp 2 trước đó.
“Wow…”
Liên tục đọc thành tích của ba lớp, vậy mà tất cả đều suôn sẻ qua cửa, các thực tập sinh của những lớp chưa được đọc tên cũng bắt đầu nhen nhóm hy vọng.
Ngộ nhỡ thì sao?
Ngay sau đó là lớp 5.
Lớp 4 đã bị xóa sổ từ cuộc thi giữa kỳ, ngay cả xác vụn cũng vứt xuống hồ dìm xác để sản xuất năng lượng sinh hoạt, cung cấp nước nóng và máy sưởi ấm cho trường học.
Lớp trưởng lớp 5 vênh váo ngâm nga.
Thật không ngoa khi nói lớp họ là ổn định nhất trong khối.
Vì lớp 5 có rất nhiều Người không mặt, bầu không khí trong lớp cũng lạnh lùng căng thẳng, gần đây họ đã tăng tốc chuyển hóa trước kỳ thi, dễ dàng kéo điểm lên, khỏi cần lo lắng liệu có phát huy thất thường hay không như các lớp khác.
Giống như lớp trưởng, học sinh xuất sắc lớp 5 không chút lo lắng, thậm chí có người còn ngáp một cái.
“Buồn ngủ ghê, bao giờ mới xong thế, bọn em muốn về ngủ rồi.”
“Đúng đấy, cái lũ c*t chó rác rưởi trong lớp, thi kém vậy mà còn không biết ngại đứng đây cho xấu hổ.”
“Nếu không có bọn tao, đám học sinh dốt này làm gì còn đường sống? Lúc làm thực tập sinh nhìn chả ra, ai ngờ chúng nó thi tệ thế, cái loại rẻ rách có cha mẹ sinh không có cha mẹ dạy, đúng là bọn thiểu năng.”
Những người này vừa vặn eo bẻ cổ vừa buông lời mỉa mai, lời nói vô tình hay cố ý đều chĩa vào những người xếp chót nhưng chưa biến thành Người không mặt.
Trong đám học sinh dốt đó, Lương Minh Đức là người bọn họ chướng mắt nhất.
Chín người chung phòng với Lương Minh Đức đều biến thành Người không mặt hết rồi, mỗi cậu ta vẫn chưa thay đổi, còn lập liên minh giúp đỡ học sinh yếu kém trong lớp, cổ vũ nhau cố gắng mỗi ngày.
Nhóm học sinh xuất sắc trong lớp 5 rất ngứa mắt cậu ta, nhiều lần xách nước lạnh nhốt cậu ta trong nhà vệ sinh, dìm đầu cậu ta trong nước lạnh dạy dỗ một trận ra trò.
Đúng là các thực tập sinh không thể giết nhau nhưng miễn là không chết, hệ thống chủ sẽ không quan tâm.
Không có cách nào để ngăn chặn loại bạo lực học đường này, đây cũng là một trong những nguyên nhân thúc đẩy chuyển hóa Người không mặt.
Kết quả không ngờ, Lương Minh Đức đúng là tảng đá thối trong nhà xí, kiên cường tiếp tục chống đỡ.
Bọn họ đã ngấm ngầm lên kế hoạch, số điểm yêu cầu trong cuộc thi cuối kỳ chắc chắn cao hơn kỳ trước, đến lúc đó, bọn họ nhất định phải kéo Lương Minh Đức rớt xuống.
Nhưng không ai ngờ, một giây sau, nụ cười của lớp trưởng lớp 5 hóa đá trên mặt gã.
“Lớp 5, 795 điểm.”.