Trời mới tờ mờ sáng, Thẩm Quân thức dậy trước Hình Kính Dương.
Tối hôm qua hai người làm loạn tới tận đêm khuya, cho đến khi mật huyệt của Hình Kính Dương không chứa nổi tinh dịch nữa, hắn mới dừng lại.
Lúc ấy bất chấp Hình Kính Dương liệu có thể sẽ sinh bệnh hay không, Thẩm Quân dùng côn th*t của hắn chặn lại, không cho phép tinh dịch chảy ra, thậm chí sau đó dưới sự năn nỉ van nài của Hình Kính Dương, hắn cũng đồng ý để thằng nhỏ của mình ngủ ở bên trong cậu, suốt cả một đêm dài.
Hiện giờ Thẩm Quân đã tỉnh, dương v*t vùi trong cơ thể người nọ tự nhiên cũng tỉnh lại, bị ruột nóng ẩm ướt quấn chặt lấy.
Chỉ trong chốc lát, côn th*t liền hoàn toàn sung huyết, tự động tạo ra sức ép lên thành huyệt.
Thẩm Quân mím môi, đè lên hông Hình Kính Dương đẩy dương v*t ra, miệng huyệt dường như luyến tiếc dương v*t to lớn, chốc chốc lại khép vào.
Lúc sắp hoàn toàn rút ra, quy đầu cường tráng tàn nhẫn mà cọ lên vách trong thành ruột Hình Kính Dương một cái, chọc cho người nọ rên rỉ thành tiếng.
Cậu lắc mông né tránh khoái cảm, sau đó tiểu huyệt liền hoàn toàn mất đi dương v*t, giấu không nổi, mở ra một cái động ɖâʍ loạn.
Dường như biết có người đang chăm chú nhìn mình, hậu huyệt giống như nụ hoa vừa hé nở, e thẹn khép lại, từng chút từng chút một, thu mình.
Thẩm Quân duỗi đầu ngón tay thăm dò vùng da thịt mềm mại xung quanh hậu môn.
Hình Kính Dương bị hắn… Chịch sưng.
Miệng huyệt đỏ bừng phồng lên, trong khe mông còn đọng lại tinh dịch, toàn thân cậu chi chít phủ đầy dấu tay.
Khoé môi khẽ nhếch, đáy mắt Thẩm Quân nồng đượm ý cười, là do hắn đã quá phóng túng.
Chống tay áp trên người Hình Kính Dương, Thẩm Quân hôn lên môi cậu, “Hình Bảo, dậy nào.”
Hai mắt Hình Kính Dương mở ra một cái khe nhỏ, sau đó vội vàng nhắm lại, giở trò giận dỗi với Thẩm Quân
“Mệt à?” Thẩm Quân hỏi.
Hình Kính Dương thò tay ôm lấy Thẩm Quân, nũng nịu trả lời: “Hôm qua làm lâu quá, eo đau chân mỏi.”
Thẩm Quân vuốt ve cặp đùi đang muốn duỗi ra, “Chân mỏi còn quấn lấy anh không chịu buông?”
“Không buông, cả đời cũng không buông.” Hình Kính Dương hôn lên chiếc cằm đã lún phún râu của Thẩm Quân, đây là sự thành thục của đoạn thời gian xa cách sai lầm kia tặng cho hắn.
Hình Kính Dương trong lòng buồn vui lẫn lộn, mấy năm nay tâm đau đến mức không ngủ nổi.
Cậu luôn ảo tưởng bộ dáng sau này của Thẩm Quân sẽ trông giống như thế này, cao quý, trưởng thành, còn có, vô cùng đẹp trai.
Hình Kính Dương nheo nheo mắt, cậu thực sự cảm thấy bộ râu lún phún kia của Thẩm Quân rất khớp với trí tưởng tượng năm nào của mình.
“Sao em lại khóc?” Thẩm Quân vội vàng thay cậu lau nước mắt.
“Em cũng không biết sao lại…” Hình Kính Dương rúc đầu vào hõm vai Thẩm Quân, không cho hắn nhìn.
Từng chút từng chút tựa vào gần cần cổ Hình Kính Dương, hô hấp Thẩm Quân chậm lại, ngữ khí lại trầm xuống: “Anh biết.”
“Sau khi tỉnh lại có thể nhìn thấy em, là loại cảm giác như thế nào, dường như đã qua mấy đời, lại giống như đã bắt đầu một cuộc sống mới vậy.
Hình Kính Dương, anh vẫn luôn không nói cho em biết, rằng anh cũng đang đợi giờ khắc này, đợi suốt… một nghìn không trăm sáu mươi tám ngày.”
Ôm chặt lấy Thẩm Quân, cổ họng Hình Kính Dương run rẩy, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà nức nở khóc thành tiếng, đời người ai cũng có một lần đi tới bi ai khôn cùng.
Cậu không muốn giữ lại, cũng không muốn kiềm chế, chỉ mong những đau khổ ấy, những tiếc nuối ấy, theo năm tháng mà xói mòn tiêu tan.
Thời gian tích tắc chuyển động, như thể hết thảy đều đã trở về quá khứ.
Ngày đó Hình Kính Dương không hề rời khỏi công viên, mà là yên lặng cùng Thẩm Quân chờ đến bình minh, khi mặt trời từ phương đông tỉnh dậy, cậu nghe được, Thẩm Quân nói với mình:
“Không được phép quên tôi, Hình Kính Dương, cậu phải chờ tôi, chờ tôi, đi tìm cậu.”
…
Không khí ấm áp thổi tung rèm cửa, đổ bóng xuống giường, che đi hai thân thể đang thắm thiết đan xen.
Hình Kính Dương nghĩ, khi đó cái gì cậu cũng chẳng ước cầu, chỉ cầu Thẩm Quân một câu hứa, mà bây giờ, như lời đã nguyện.
Hình Kính Dương vùi sâu vào trong cái ôm dịu dàng của Thẩm Quân, có thể một lần nữa trở lại bên người này, thật tốt..