Thuần Tuý

Chương 45: 45: Vết Nhơ

Quá nửa đêm mới trở lại Cảnh Uyển, Thẩm Quân mò mẫm vào nhà thay giày.
Hắn cố gắng không phát ra tiếng động mà đi qua hành lang, chân trái mới đặt lên bậc cầu thang, một thanh âm nghiêm khắc đã vang lên:
“Còn biết đường về?” Ba Thẩm ẩn trong bóng tối, không giận tự uy nói.


Cùng lúc Thẩm Quân quay người lại, đèn trong phòng đồng thời sáng lên, ánh đèn sáng trưng càng khắc hoạ rõ nét vẻ mặt âm u của ba Thẩm, hắn cung kính đi tới ngồi xuống bên ghế sofa, “Ba.”


Ba Thẩm không trả lời, nước trong tách trà bởi vì chờ đợi mà đã mất đi độ ấm vốn có, ông nhấp một ngụm rồi đặt xuống, cũng không nhìn về phía Thẩm Quân, “Đi làm gì về?”
Thẩm Quân ngồi ngay ngắn, “Ăn tối với bạn học.”
“Ăn cái gì mà muộn như vậy mới xong?”


Hắn cúi đầu đáp: “Ăn tối xong, bọn con lại đi hát…” Một chữ cuối cùng nói xong, cả người hắn cũng run lên, Thẩm Quân bất ngờ ăn một cái tát vào mặt, khoé miệng cũng rỉ máu.
Có thể nhìn ra Thẩm Trường Thanh thật sự đã giận điên người.
“Ba hỏi lại một lần nữa, con đi làm gì về?”


“Hẹn hò.”
Ba Thẩm giật giật mi mắt, “Với ai? Ở đâu? Làm cái gì?”
Hắn quay đầu lại, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Với Hình Kính Dương, ở khách sạn, làm…”
Ba Thẩm lại vung một bạt tai tới.


Nghiêm Á Như nghiêng ngả lao từ trên lầu xuống, bà chạy đến trước mặt Thẩm Quân, ngón tay chạm nhẹ lên mặt hắn, không nhìn thì thôi, nhìn rồi nước mắt lại rơi lã chã, vội vàng gọi dì Tống đang đứng phía sau: “Chị Tống! Chị nhanh đi lấy đá lạnh lại đây! Mau lên!”


“Sao không giữ phu nhân lại?!” Thẩm Trường Thanh cũng quát lớn, hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn hoà thường ngày.


“Ông rống cái gì mà rống? Ông dựa vào cái gì mà dám đánh con trai tôi!” Bà ôm Thẩm Quân vào trong ngực, “Đau không? Để mẹ xem nào…” Trên má Thẩm Quân hằn rõ hai vết tay đỏ hồng, tơ máu nổi lên, trông vô cùng đáng sợ, mẹ Thẩm thấy thế lại khóc to hơn.


Thẩm Trường Thanh không chịu nổi tiếng khóc của vợ, bất đắc dĩ lắc đầu, quay sang tiếp tục mắng Thẩm Quân: “Tự đi mà nhìn xem con làm ra cái chuyện tốt gì? Cái nhà này bị con quậy thành cái dạng gì? Học không lo học, tí tuổi đầu mà bày đặt yêu với đương? Lại còn, lại còn là…” Ba Thẩm không thể tin nổi, con của ông lại có thể đi yêu đương với một đứa con trai.


“Ba không nên đánh con.” Thẩm Quân nói, “Con đã thành niên, hơn nữa, con cảm thấy con không hề làm sai chuyện gì.”
“Tiểu Quân con nói cái gì đó? Mẹ cầu xin con, xin lỗi ba đi con.”
Ba Thẩm kéo vợ sang một bên, quát: “Bà để nó nói.”


Thẩm Quân nhìn thẳng vào cha mình, “Người khác ai cũng có thể xem thường con, ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, đâm thọt con, mắng con là biến thái, nói cái gì con cũng không để ý.” Mắt hắn dần đỏ lên, “Nhưng ba không thể, ba không thể bởi vì con trai của ngài là đồng tính luyến ái…”


“Mày câm miệng!” Ba Thẩm ném vỡ cái chén yêu quý của mình.
Thẩm Quân lại giống như không nghe thấy gì, “Vậy thì ngài, cũng trở thành “người khác”.”


Thẩm Trường Thanh đứng lên, chiếc bóng âm u đổ xuống bao phủ lấy Thẩm Quân, ông khom lưng, sờ lên gò má sưng vù của hắn, “Bởi vì ta là ba của con, ta mới không thể để trên người con xuất hiện vết nhơ cho người khác chỉ tay xem thường.”
“Cậu ấy không phải là vết nhơ.”


Ba Thẩm cười nhạo, “Có phải vết nhơ hay không cũng không phải con quyết là được.
Ta đã sắp xếp cho con chuyển trường rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đi cùng mẹ.” Thẩm Trường Thanh vừa dứt lời, đã bị Thẩm Quân dùng sức đẩy ngồi lại trên bàn trà.


Hắn đứng dậy cầm lấy điện thoại, không quay đầu chạy khỏi nhà. 
“Hình Kính Dương, xuống dưới đón tôi.”


Thẩm Quân đột nhiên gọi điện thoại tới khiến Hình Kính Dương tỉnh cả ngủ, vội vàng tìm một cái áo ngắn tay tròng lên, cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ gấp rút tìm chìa khoá đi xuống lầu.


Ban nãy Hình Kính Dương đưa Thẩm Quân tới nhà xong mới về nhà mình, cũng mới trèo lên giường không lâu, sao tự nhiên giờ này Thẩm Quân lại đến? Nhà Hình Kính Dương ở tầng 7, cậu bước chân vừa nhanh vừa loạn, đèn cảm ứng từng lớp từng lớp sáng lên, “Cậu đừng cúp máy, Thẩm Quân, tôi sắp xuống đến nơi rồi, chờ tôi.”


Thẩm Quân không nói gì, chỉ thông qua điện thoại yên lặng lắng nghe tiếng hít thở dồn dập của Hình Kính Dương.
Cửa sắt kẽo kẹt mở ra.
Hắn đưa tay lên, chặn lại ánh sáng chói mắt từ đèn pin rọi tới.
“Thẩm Quân?” Hình Kính Dương nhảy xuống bậc thang, kéo hắn lại gần, “Mặt cậu bị làm sao vậy?


“Cậu tắt đèn pin đi, chói quá.”
“Đừng mẹ bà đánh trống lảng!” Hình Kính Dương nắm lấy vai hắn, tức giận nghiến răng, “Ai đánh cậu?!” Mặt Thẩm Quân vừa đỏ vừa sưng, Hình Kính Dương nhìn vào chỉ thấy một trời đau lòng.


Lại cảm thấy chính mình vừa rồi biểu hiện quá hung hăng, ngữ khí cũng cố gắng nhẹ lại, “Không muốn nói cũng được, tôi giúp cậu thổi thổi nhé, thổi xong là không đau nữa.” Hình Kính Dương không dám đụng vào vết thương, sợ không kiềm chế được lực, khiến Thẩm Quân càng đau.


Từng luồng gió lạnh phất qua mặt, tâm tư của Thẩm Quân từ nãy đến giờ loạn như một nồi cháo heo, cũng dần dần thông suốt.


Hắn cố gắng động đậy khóe miệng, vết thương rách ra thêm một mảng nhỏ, mang theo đau đớn mà thông tri lại cho vị đương sự còn lại kia: “Hình Kính Dương, chúng ta hình như sắp phải đánh một trận rất lớn.”
Hình Kính Dương chỉ chăm chú nhìn một bên mặt bị đánh của Thẩm Quân, nghe không hiểu lắm.


Thẩm Quân nhìn cậu, tiếp tục trần thuật: “Cha tôi phát hiện chuyện của chúng ta.”
“Cho nên ông ấy đánh cậu?” Hình Kính Dương nhớ rõ, Thẩm Quân từng nói với cậu, cha mẹ hắn chưa bao giờ động tay với hắn, dù chỉ một cái móng tay.


Hình Kính Dương ôm lấy Thẩm Quân, “Là tôi đem đến tổn thương cho cậu, tôi xin lỗi.”
Thẩm Quân tránh khỏi vòng tay của Hình Kính Dương, cau mày, lạnh lùng hỏi: “Đây là điều tôi muốn nghe sao?”
Hình Kính Dương cẩn thận hôn lên gò má ấm nóng của hắn, “Tôi yêu cậu.”


Thẩm Quân nhẹ giọng cười.
Hắn cùng Hình Kính Dương lên lầu, chui vào ổ chăn nhà người ta, ngoài miệng còn giả đò, “Tôi ra ngoài thuê khách sạn ngủ cũng được.”
Hình Kính Dương cởi áo ra, để trần nửa thân trên xốc chăn lên ngồi xuống.


Thẩm Quân vừa trông thấy ngực cậu liền không nói gì nữa, hai người trước nửa đêm mới vừa làm xong, bên trên còn lưu lại vô số vết cắn, đều là nóng hổi mới ra lò.
Thẩm Quân hít sâu một hơi, phóng ra một viên đạn, “Cha tôi bảo sẽ cho tôi chuyển trường.”
“Cái gì”


“Nhưng bây giờ còn đang là ngày nghỉ, chắc vẫn chưa kịp làm thủ tục.” Thẩm Quân phỏng đoán, “Chúng ta còn hai ngày.”
“Hai ngày?!”
“Nói nhỏ chút, đừng đánh thức cha mẹ cậu.” Thẩm Quân ghé vào ngực Hình Kính Dương, ɭϊếʍƈ lên đầu v* cậu, “Hơn nữa cha tôi..


chắc là trời sáng sẽ đến bắt tôi thôi.”


“Cậu… sao trông cậu chẳng có tí lo lắng nào vậy hả? Rồi tại sao ba cậu không đến bắt cậu ngay bây giờ? Cậu nói chuyện mà không có đầu đuôi gì vậy sao?” Hình Kính Dương muốn nói cho rõ ràng với Thẩm Quân, chứ không phải trong lúc nước sôi lửa bỏng này còn để cho hắn nghịch đầu v*, liền duỗi tay định đẩy đầu hắn ra, Thẩm Quân miệng còn đang ngậm đầu ngực Hình Kính Dương, bị đẩy ra lại a a kêu đau.


“Tôi đụng đến mặt cậu rồi?” Hình Kính Dương muốn đẩy hắn ra, lại không dám dùng sức, bối rối phát điên.
“Tôi bây giờ trông xấu trai lắm phải không.”
“Cậu làm sao mà xấu được chứ, a đừng cắn… sắp hỏng luôn rồi.”
Thẩm Quân dùng răng chà xát viên thịt nhỏ, “Nói dối.


Vừa rồi tôi nhìn cậu mấy lần, cậu đều tránh đi.”
Hơn bất cứ ai, Hình Kính Dương là người không muốn làm tổn thương Thẩm Quân nhất, nhưng bây giờ cậu lại trở thành nguyên nhân khiến hắn bị thương, Hình Kính Dương chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi.


Cậu kéo đầu nhũ ra khỏi miệng Thẩm Quân, đè hắn xuống giường, tấn công thân dưới của hắn.
dương v*t nháy mắt lớn lên một vòng trong miệng Hình Kính Dương, Thẩm Quân nói: “Đừng tưởng rằng cậu ɭϊếʍƈ tôi thì tôi sẽ tha thứ cho cậu.”


Hình Kính Dương cởi qυầи ɭót, nghiêng người nằm trên giường, hai chân co lại, một tay banh rộng mông ra, lộ ra hậu huyệt mềm mại đã bị “chất lỏng còn sót lại từ mấy tiếng trước” làm ẩm ướt, “Khuya lắm rồi, cậu cắm vào đi.


Để nó ôm cậu, như vậy cậu sẽ có cảm giác an toàn, sau đó thì có thể ngủ được rồi.”
Hai người đều đang nằm nghiêng, Thẩm Quân chiều theo ý kiến của Hình Kính Dương, đem tính khí còn chưa cương hẳn từ phía sau vùi vào huyệt động.


Hắn dán lên lưng cậu, vòng tay luồn ra phía trước, ôm lấy ngực Hình Kính Dương.
“Ba tôi không muốn tiếp nhận hiện thực, đêm nay ông ấy cần thời gian để tiêu hoá thông tin, rồi mới lên kế hoạch.” Thẩm Quân tạm dừng một chút, “Nhìn dáng vẻ, hẳn là dì Tống nói cho mẹ, rồi mẹ tôi nói lại cho ba.”


Mông của Hình Kính Dương đã bị Thẩm Quân huấn luyện thành vật chứa độc quyền từ lâu, cậu đang bao lấy thân dưới Thẩm Quân, cố gắng để không vặn mông đã dùng đi gần hết trí lực của cậu rồi, não cũng không hoạt động tốt, “Vậy sao cậu không nghĩ là mấy người trong trường nói?”


“Nếu là mấy người trong trường nói, người đầu tiên biết sẽ là ba tôi, ông ấy chắc chắn sẽ không nói cho mẹ.
Bà ấy dễ mềm lòng, kiểu gì cũng không để yên cho ba tôi dạy dỗ tôi.”


Hình Kính Dương nhịn không nổi đẩy hông về phía sau, bí mật nuốt côn th*t càng sâu hơn, Thẩm Quân đang tập trung suy nghĩ, cũng không phát hiện.
Hình Kính Dương cắn ngón tay cái, “Vậy, vậy cậu định xuống tay từ chỗ mẹ cậu sao?”
“Ừm.”


Hình Kính Dương lại thần không biết quỷ không hay mà ấn thêm một chút, “Có biện pháp gì không?”


“Nói ra có chút mất mặt, nhưng chắc là dùng được.” Hắn dùng sức tát lên cái mông to của Hình Kính Dương, “Đừng có nhúc nhích!” Lại kéo dương v*t về vị trí ban đầu, “Cứ ngốc ở bên trong như vậy rất thoải mái.”


Hình Kính Dương hít sâu một hơi, tận lực bỏ qua xúc cảm ngứa ngáy bên dưới, “Đừng nói là cậu định làm cái trò một khóc hai nháo ba thắt cổ kia đấy.”
Lúc này lại đến phiên Thẩm Quân không nói gì.


“Tôi đoán đúng rồi?!” Cậu thở hắt ra một hơi, “Tiết chế chút, đừng để xảy ra chuyện thật.”
“Tôi biết rồi.”
Hình Kính Dương im lặng, hơi quay đầu lại phía sau, “Cách đó thật sự có thể dùng được sao?”
Thẩm Quân nắm chặt cánh tay, “Cứ hy vọng là được đi.”


“Nhưng chúng ta như thế này, có khi nào bị ba mẹ tôi phát hiện không?”
Thẩm Quân thu bàn tay đang đặt trong ngực Hình Kính Dương lại, đặt ở bên dưới, chạm vào hạ thể nơi hai người kết nối chặt chẽ, miễn cưỡng nói: “Vậy tôi đi ra.”


“Không, ý tôi không phải bảo cậu đi ra ngoài…” Hình Kính Dương trở tay ấn lên xương hông của hắn, đem côn th*t đã lùi ra một nửa của Thẩm Quân ăn lại, “Ý tôi là liệu ba cậu có khi nào sẽ nói cho ba mẹ tôi không, sau đó bọn họ cùng nhau liên hợp chia rẽ chúng ta?”


“Sẽ không.” Thẩm Quân khẳng định nói, “Ông ấy sẽ không để ai biết con trai ông ấy là một người đồng tính luyến ái, thích chơi lỗ đít đàn ông.” Thẩm Quân nói năng thô tục, đồng thời lại đưa đẩy hạ thân, lời nói đi đôi với việc làm, đâm hai cái vào mông Hình Kính Dương.


Thẩm Quân dùng tư thái bảo hộ mà ôm lấy cậu vào lòng, đi vào trong cậu, Hình Kính Dương càng lúc càng trở nên mơ hồ.
“Cậu tin tôi không?” Giọng Thẩm Quân vang lên từ phía sau.
“Tôi tin cậu.”.