Trung Quốc...
"Ngự tiên sinh, chúc mừng ngài thu mua thành công tập đoàn Berson, xin hỏi, trong tương lai ngài có những chiến lược gì để phát triển Berson?"
"Ngự tiên sinh, hiện tại, Berson đang nằm trong top mười tập đoàn mạnh nhất Trung Quốc, ngài có tự tin trong vòng mười năm sẽ đưa nó phát triển ngang hàng cùng tập đoàn tài chính lớn nhất Trung Quốc - Phong thị không?"
"Mười năm?" Đối mặt với vấn đề phóng viên đưa ra, con ngươi Ngự Ngạo Thiên lóe lên một vệt ngạo khí: "2 năm là đủ rồi!" Dứt lời, hắn cười ưu nhã, khí chất bá đạo mà tự tin khiến các ký giả nữ thập phần mê muội.
Thừa dịp này, thủ hạ của hắn vội vàng tách đám phóng viên ra, mở đường để hắn thoát thân.
"Ngự lão đại, mời lên xe." Thủ hạ mở cửa xe, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt âm u của hắn, nhất thời phát hiện mình lỡ lời: "Ngự, Ngự tổng mời lên xe."
"A." Hắn hài lòng nở nụ cười, cất bước lên chiếc xe cao cấp.
"Ngạo Thiên ca, chúc mừng anh yêu, hiện tại đã là thương nhân hàng đầu Trung Quốc rồi." - Bên trong xe, một nữ nhân quyến rũ kiều nhuận.
"Minako, đây là phương thức em chúc mừng ta sao?"- Hắn cười khẩy ngồi bên cạnh.
"Ai nha, Ngạo Thiên ca, anh thật là hư a. Ly Thương ca cùng Long Kì ca còn ở trong xe đây." - Người phụ nữ xấu hổ liếc nhìn hai người đàn ông ngồi đối diện.
Ngự Ngạo Thiên nhíu mày, một tay tóm chặt mái tóc dài: "Nếu không nguyện ý, cút xuống xe cho ta!" Hắn thật không có tính nhẫn nại trong chuyện nam nữ.
"Ngạo, Ngạo Thiên ca, xin lỗi. Ta... Ta sai rồi." Nữ nhân đau đớn, nhanh nhẹn kéo dây lưng Ngự Ngạo Thiên ra, cúi đầu, khoang miệng nhanh chóng tràn đầy.
"A." Hắn không khỏi thỏa mãn than nhẹ một tiếng.
"Ngạo Thiên, Người không đến nỗi giải quyết vấn đề trước mặt ta và Ly Thương chứ?" Lúc này, Long Kỳ ngồi đối diện mở miệng cười xấu xa.
Ngự Ngạo Thiên nhíu chặt lông mày, lỗi này do ai? Hắn suýt chút nữa ăn được tiểu cừu non kia, đúng lúc chủ tịch Berson đồng ý ký kết hợp đồng, báo hại hắn chạy suốt đêm tới Trung Quốc, nhịn dục hỏa cả đêm đương nhiên phải lập tức phát tiết."Long Kỳ, nếu không muốn chết, câm miệng cho lão tử."
"Thiết." Thấy hắn phát hỏa, Long Kỳ lập tức đàng hoàng.
"Linh... Linh...’, điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Ly Thương sau khi tiếp liền giao cho Ngự Ngạo Thiên – một thân quần áo chỉnh tề, đã phát xong dục hỏa.
Nghe điện thoại bên kia báo cáo, vẻ mặt thỏa mãn dần chuyển sang phẫn nộ: "Một đám rác rưởi, một cô bé cũng trông chừng không được, làm ăn cái gì không biết? !" Ném điện thoại ra, hắn tựa đầu lên cửa sổ xe.
Người bên trong xe thấy vậy không khỏi kinh hãi đến biến sắc. .
"Ác, Ngạo Thiên ca chuyện gì tức giận như vậy, nói cho Minako nghe một chút được không?" Nữ nhân yểu điệu dựa vào lồng ngực hắn.
Ai biết, lại bị Ngự Ngạo Thiên đẩy ra, phất bạt tay: "Đừng tưởng cùng ta ngủ một lần, là có thể làm nữ nhân của ta, trên thế giới này... Không người nào có thể thực sự trở thành nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên ta!"
"Ngạo Thiên, ca?" – Ánh mắt nữ nhân tràn đầy vô tội.
Lúc này, Long Kỳ thiếu kiên nhẫn nhíu mày: “Nữ nhân, bọn ngươi thật phiền." Mở cửa xe, không chờ nữ nhân xin tha, hắn tóm mái tóc dài, vô tình đạp xuống xe.
"Ngạo Thiên, cô gái đó rất quan trọng sao?" Bên trong xe rốt cục yên tĩnh lại, Hàn Ly Thương lạnh lùng hỏi.
Ngự Ngạo Thiên chậm rãi nhìn ra bên ngoài, đôi mắt thâm thúy ánh lên vệt sáng lộng lẫy. Một lát, hắn nhẹ giọng: "Vô cùng... quan trọng..."