Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 53: “Kiểm tra” làm người mặt đỏ tim đập

“Các vị tham gia đấu giá, như thường lệ hội đấu giá của chúng tôi sẽ đấu giá một người vào cuối buổi. Lần này tôi sẽ không giới thiệu thêm gì nữa? Hẳn là các vị đã thấy rõ rồi chứ? Người được đấu giá hôm nay là một nữ sinh ngây thơ trong trắng! Về thân thể thì chúng tôi đã kiểm tra và khẳng định cô ấy vẫn còn là xử nữ, đồng thời tôi xin tiết lộ một bí mật, cô ấy… là “Bạch Hổ” đấy!”


“Bạch Hổ? chẳng lẽ chưa đến tuổi vị thành niên?”
Phía dưới đài những người đàn ông có thú vui tà ác hai mắt lập tức sáng lên, không khỏi nuốt nước bọt.


“Ha ha, chúng tôi cũng lo lắng về tuổi, nên đã kiểm chứng rồi, cô ấy tuyệt đối trên mười tám tuổi, chúng tôi cam đoan quí vị sẽ không gặp bất cứ phiền phức gì nhưng mà, quí vị cũng có thể coi cô ấy như nữ sinh mười bốn, mười lăm tuổi, được rồi, tôi sẽ không làm mất thời giờ của quí vị nữa, giá khởi điểm là năm mươi vạn, mời quí vị ra giá!”


“Ngạo Thiên! Ngạo Thiên! Nhân viên đấu giá nói thật không? Ngực phẳng là… Bạch Hổ? Hơn nữa còn là xử nữ sao? Đến bây giờ mà cậu vẫn chưa ăn cô ấy à?”
Long Kỳ nói không kịp suy nghĩ, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên càng trở nên âm trầm.


Hắn đã sớm biết bí mật “thân thể” Dao Dao nhưng không nghĩ tới chuyện này lại công khai ở trước mặt nhiều người như vậy? Thật đáng chết!


“Long Kỳ, em cũng không phải không biết trước giờ Ngạo Thiên chỉ thích những cô gái thuần thục, đối với Tiểu La Li này Ngạo Thiên chỉ coi như món đồ chơi thôi? Phải không, Ngạo Thiên?”
Không để ý đến hai anh em nhà họ Long, hắn lạnh lùng nói:
“Tuyết Đồng, mua cô ấy bằng mọi giá!”


Bằng mọi giá sao? Lời này của Ngự Ngạo Thiên nặng biết bao nhiêu. Vứt xuống câu nói này, hắn đứng dậy biến mất trong hội trường…
“Lạc tiểu thư, người mua cô đang ở căn phòng trên lầu chờ cô, đây là thẻ phòng.”
Buổi đấu giá kết thúc, người tổ chức đem thẻ phòng giao cho Dao Dao.


“Vậy một trăm vạn?”
Hiện tại cô không muốn quản ai là người mua mình, cũng không muốn quản kế tiếp phát sinh chuyện gì, chỉ muốn lập tức lấy được tiền!
“Yên tâm đi, nhiệm vụ của cô kết thúc, tiền tự nhiên sẽ được chuyển vào tài khoản của cô.”


“Cám ơn. A, bị bán còn muốn nói cảm ơn, trong thiên hạ từ cổ chí kim chắc chỉ có mình cô? Nhưng cũng hợp tình hợp lý, ai kêu mọi người đều muốn những thứ họ cần chi?
Đến căn phòng ở tầng cao nhất, Dao Dao lấy thẻ phòng muốn gắn vào nhưng tay lại bất động giữa không trung…


“Dao Dao, cậu có dự tính gì trong tương lai không?”


“À, hai mươi hai tuổi sau khi tốt nghiệp đại học thì làm nghiên cứu sinh, vừa tìm công ty lớn nào đó để thực tập, sau khi mình hoàn thành nghiên cứu sinh thì mình sẽ có cơ hội, xin vào làm công ty lớn hơn nữa. Đến hai mươi lăm tuổi kết hôn, hai mươi bảy tuổi sinh con. Ba mươi tuổi sự nghiệp của mình sẽ phát triển đến đỉnh điểm.”


“Này, có Phong đại thiếu gia nuôi cậu, cậu khổ cực như vậy làm gì? Nên chuyên tâm vào hào môn làm thiếu phu nhân của cậu đi!”
“Tiểu Mạn! Mình tin tưởng Thần Dật sẽ tôn trọng mình…”


Mơ hồ nhớ lại lúc học lớp mười cô cùng Tiểu Mạn nói chuyện như vậy, hiện tại… Tất cả đã trở thành mây khói. Sau khi đẩy cánh cửa này ra, cô sẽ không có tư cách nói về gia đình, cũng không có tư cách nói về hôn nhân, tin rằng trên đời này không có người đàn ông nào chấp nhận người phụ nữ của mình dùng thân xác đổi lấy tiền tài?


“Haiz, không quan trọng nữa, phụ nữ, không có gia đình chẳng phải còn có sự nghiệp sao?” Nhưng mà, đối với phụ nữ không phải gia đình mới là quan trọng nhất sao?
Tự cười nhạo bản thân, cô hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.


“Có, có người nào không?” Cô nhỏ giọng hỏi vọng vào, hướng về phòng ngủ đi đến…
Nhưng mà, đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai tà ác kia: “Tại sao? Là anh?”
“Với tư cách là người mua cô, cô nghĩ là tôi sẽ cảm thấy vui, khi nghe những lời này của cô à?”


“Anh đã mua tôi? Chính là anh… mua tôi?”
“Hừ, bảo bối, nhìn vào vẻ mặt của cô, có lẽ cô đang rất thất vọng vì tôi là người mua cô.”
Lúc Ngự Ngạo Thiên nói lời này con ngươi tà lạnh hiện lên tia nguy hiểm.
“Không, đối với tôi thì ai mua cũng vậy.”
“Cũng vậy?”


Cô biết, hiện tại mỗi câu nói của cô đều đang làm hắn nổi giận! “Hai năm trước cô ở quán bar tìm trai bao, hai năm sau đến hội đấu giá, để bán mình, Dao Dao, có vẻ tôi đã hiểu sai về cô, cô không chỉ lẳng lơ khi ở trên giường, mà bình thường cô cũng lẳng lơ như vậy, hay là cô chỉ cố gắng giả vờ trong sáng thuần khiết khi ở trước mặt tôi?”


“Hự!”
Âm thanh châm chọc nhục mạ của hắn mỗi một câu đều đâm vào trái tim cô nhưng cô phát hiện ngôn từ giải thích của cô càng ngày càng yếu ớt. Nhưng đứng ở chỗ này, dù giải thích như thế nào cũng đều vô dụng hết?
“Dao Dao.”


Ngự Ngạo Thiên bắt chéo chân, hai tay chống lên giường, cười lạnh nói:
“Cởi váy áo em ra, để tôi xem vẻ lẳng lơ đó của em!”
Thân thể cô run lên, chậm rãi ngước nhìn:
“Tắt… tắt đèn đi, được không?”


“A, hiện tại tôi là người mua em, nên em không có tư cách đưa ra đề nghị, hiểu không!”
Hiểu! Cô đã hiểu! Cắn môi dưới, cô cởi từng món trên người xuống. Đến lúc chỉ còn lại chiếc áo lót, cô quay đầu chỗ khác, yếu ớt nói:
“Thế này, được chưa?”
“Theo em thì sao?”


Hít sâu một hơi, nhắm chặt đôi mắt đang đầy lệ, cô run rẩy cởi hết nội y, lúc vừa cởi chiếc áo lót ra, cô vội vàng dùng hai tay che lại nơi nhạy cảm.
“Bỏ tay em ra, mở mắt ra nhìn thẳng vào tôi!”


Hắn lạnh lùng ra lệnh, lông mày cô gắt gao nhíu lại chật vật bỏ tay đang bảo vệ thân thể ra. Nhưng từ đầu đến cuối cũng không mở mắt ra…
“Lại đây!”
Một bước, hai bước đi đến trước mặt hắn.


Ngự Ngạo Thiên nâng người lên nhưng bàn tay rõ ràng đang nắm lại thành nắm đấm: “Tôi nói lại lần nữa, em mở mắt ra, nhìn tôi!” Nói xong, hắn hung hăng nắm cằm cô.
“A”.
Cằm bị bóp đau nhức, cô mở mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Một giọt, hai giọt nước mắt rơi xuống gò má.


“Đúng, như vậy mới ngoan.”
Hắn không nhìn đến nước mắt đang chậm rãi rơi xuống của cô, cười tà ác một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua nơi bộ ngực cô.
“Đừng…”


Mấp máy môi, cô theo bản năng lui về sau phía sau nhưng mà đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo kia, cô đành ngoan ngoãn tiến về trước mặt hắn.
“Nói tôi biết, trước khi bắt đầu đấu giá, bọn họ đã kiểm tra em như thế nào?”
“Bọn họ… bọn họ…”


Ấp úng nói không nên lời, cô không muốn nhớ đến việc kiểm tra thân thể kia.
“Tôi, quên rồi.”
“Quên rồi à? không sao! Vậy nói tôi biết, bọn họ có kiểm tra chỗ này không.”
Bàn tay dừng lại nơi bộ ngực trắng nõn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa.


“A…” Dao Dao khó chịu lắc lư thân thể, vội vàng lắc đầu:
“Không, không có.”