Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 436-4: Quyết định hạ sinh đứa bé (4)

Dao Dao bất chợt nhận thấy có gì đó không đúng: “Long Kỳ, cậu định làm gì?” Nếu như lúc đầu mục đích của hắn ta chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì bây giờ…


“Dao… Dao Dao…” Từ từ, khuôn mặt trắng bóc của Long Kỳ bỗng nóng bừng lên không thể khống chế, mũi hắn bắt đầu thở ra từng đợt hơi nóng, một tay khác không tự chủ được mà ôm chặt lấy eo cô.
Hỏng rồi!
Ánh mắt hoảng sợ của cô bắt gặp đôi mắt đang ngợp lửa của Long Kỳ, cùng với đó…


Không còn nghi ngờ, Long Kỳ hắn… “Long Kỳ à, cậu bình tĩnh lại đi!” Dao Dao cố gắng vùng vẫy.
Long Kỳ lúc này như mất đi ý thức, hắn dần tiến sát vào cô, “Dao dao, ư…”
“Đừng… đừng như vậy, Long Kỳ…”


“Tôi rất muốn hôn cô… Dao Dao à…” cùng với hơi thở gấp gáp, Long Kỳ không cách nào ngăn nổi bản thân mà vồ tới hôn cô.
“Hu!” Con ngươi hắn mở to…
“Hu… đừng như vây, Long Kỳ, đừng khiến tôi phải ghét cậu… Đừng mà, đừng mà…”


Đôi môi nhỏ bị khóa chặt, cô chỉ có thể phát ra những tiếng “hu hu” phản kháng, nhưng tình cảm dành cho Long Kỳ, lại vì sự ngông cuồng của hắn lúc này mà tan biến hết.
Dao Dao bất mãn nhắm mắt lại.
Giây phút đó, ngọn lửa trong mắt Long Kỳ càng cháy lên rừng rực.


“Ư…ư…” Long Kỳ không nỡ rời khỏi đôi môi cô: “Dao, Dao, tôi… tôi rất khó chịu. Khi tôi thấy Ngạo Thiên đi cùng cô trên du thuyền, hầu như đêm nào tôi cũng nằm mơ, Dao Dao à, trao cho tôi đi…”
Du thuyền? Long Kỳ đã nhìn thấy gì trên du thuyền? Não cô không kịp nghĩ ra điều gì.


“Long Kỳ! Cậu tỉnh táo chút đi!” Dao Dao vẫn hy vọng lời cầu khẩn của mình có thể lấy lại lý trí cho Long Kỳ.
Nhưng hắn mới chỉ 19 tuổi, trước giờ chưa từng có kinh nghiệm về tình trường, chắc chắn sẽ khó lòng khống chế được sự kích động bỗng bộc phát trong lòng.


Thấy Long Kỳ không chút động lòng, Dao Dao ngoảnh mặt sang chỗ khác “Ngự Ngạo Thiên!” Ánh mắt sợ hãi nhìn hướng về phía cửa phòng nghỉ giải lao.
Lúc nghe thấy cái tên quen thuộc, Long Kỳ dừng hẳn lại ngay lập tức, một giây sau, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn lại.


Lúc đó, đối với hắn mà nói cảm giác có lỗi không thể nào cứu vãn, cho dù Dao Dao có thể tha thứ cho hành vi mất nhân tính của hắn lúc đó, thì chính hắn không cách nào tha thứ cho bản thân!


Ha ha ha, quả nhiên tôi chả làm được việc gì cả. Ha…” tiếng oan than tự trách mình buông ra, hắn không thể ngừng nghĩ lại lúc đầu gặp Dao Dao cùng với Ngự Ngạo Thiên, đó quả thực là cảnh tượng khó quên.


Long Kỳ sinh ra trong một làng chài nhỏ, kể từ khi có ký ức, hình ảnh đầu tiên chính là một bức tranh sông nước.


Hắn khác với những đứa trẻ khác ở chỗ, những đứa trẻ khác sinh ra có bố, có mẹ chăm sóc, còn hắn từ khi sinh ra, cuộc sống của hắn chỉ có duy nhất một người anh hơn mình 9 tuổi. Có thể nói anh trai chính là mẹ, là ba của hắn.


Rồi cứ thế trưởng thành từng ngày, Long Kỳ cũng dần có tình cách nghịch ngợm và ngang bướng như những bé trai khác, nhưng so sánh với những đứa trẻ không có ba mẹ, hắn ở làng chài này chẳng khác gì ánh dương, có nhiều lúc Long Diệp đã bị tính thoáng của người em trai làm phiền muộn.


Nhưng ai biết được trong thâm tâm hắn đang nghĩ gì chứ?


Không phải hắn chưa từng nhớ về bố mẹ, không phải chưa từng thắc mắc bố mẹ mình đã đi đâu rồi, nhưng anh hắn đã quá vất vả rồi, hắn chỉ có thể dùng tính cách vui vẻ của mình để che giấu đi sự cô độc trong lòng, trước giờ không muốn anh mình phải lo lắng cho mình.


Tính đến năm hắn 7 tuổi, khi Ngự Ngạo Thiên bước vào thế giới giữa hai anh em nhà họ, cuộc sống của hắn bắt đầu thay đổi hoàn toàn.
Khoảng thời gian đầu đến Nhật Bản, cuộc sống của họ dường như không phải là cuộc sống của con người. Nhưng anh em nhà Long gia đã chịu khổ quen rồi nên cũng chẳng cảm thấy gì.


Còn tất cả những gì Ngự Ngạo Thiên thể hiện ra chỉ là phiến diện, bọn họ đều biết, sớm muộn cũng có ngày họ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chỉ là không ngờ tới được cái ngày đó… lại sớm như vậy!


Mới đến Nhật Bản có một năm mà họ đã có chút tiếng tăm rồi, nhìn thấy sự nỗ lực của các anh, Long Kỳ khi ấy 8 tuổi cũng lực bất tong tâm.


Vì vậy, hắn bắt đầu không ngừng rèn luyện thân thể, không ngừng nâng cao năng lực của mình. Có điều khi hắn 12 tuổi đã vinh dự ngồi lên vị trí đội trưởng thứ 3 của Ngự Long Xã.


Ở Nhật, Ngự Ngạo Thiên của Ngự Long Xã được coi như một vị thần; còn Long Kỳ lại tồn tại như một nhân vật truyền kỳ. Có thể nói, hắn chính là biểu tượng của thời đại.


12, 13 tuổi, đã không ai có thể địch lại, liên tục được biết đến như một người lãnh đạo có tiếng nhất của Ngự Long Xã.
Không ít bậc đại nhân phải núp sau lưng hắn, không ít bậc chính trị gia càng không dám chọc tức hắn.


Đạt được địa vị cũng như thành tựu to lớn như vậy, Long Kỳ không lúc nào là không cảm thấy tự hào, lúc nào cũng giữ điệu cười đểu trên mặt. Tính cách như ánh mặt trời của hắn làm phiền đến tất cả mọi người trong Ngự Long Xã.
Đáng tiếc…


Nhiệm vụ của mặt trời là phát sáng, tỏa nhiệt sưởi ấm những người khác, nhưng bản thân mặt trời có ấm không?
Không thể thấy được.
Long Kỳ có vui hay không?


Hắn ít nhiều có thể cảm nhận được, bởi duyên cớ vì hắn quá trẻ nên Ngự Ngạo Thiên, Long Diệp, Hàn Ly Thương hay những người khác đều tránh mặt hắn khi bàn về bất cứ chuyện đại sự nào.


Cho dù, hắn hết lần này đến lần khác tự khẳng định mình đã lớn, thế nhưng trong mắt những người anh, người chị, bất kể hắn bỏ sức ra bao nhiêu cũng chỉ là đứa con nít mà thôi.