Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 429-2: Nữ vương á tư lan quốc (2)

Tại sao? Tại sao giọng nói của Băng Dạ lúc này lại giống như một thứ âm thanh trong tiềm thức?
Không. Không giống nhau.
Âm thanh trong trí nhớ của cô vô cùng lạnh lùng, còn của Băng Dạ lại không hề đáng sợ đến thế.
Bọn họ không phải cùng một người! Không phải! Nhất định không phải!


Cô đột nhiên quay người lại, bàn tay dường như không còn nghe theo chính mình nữa, cô thuần thục đưa súng lên, để tay vào cò súng..
“Pằng…” một phát đạn đã trúng vào chính giữa.
“Pằng… pằng… pằng.” Cả mười lần bắn đều vào giữa trung tâm.


Tất cả binh sĩ xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên, ngay cả Lan Đóa cũng vì thế mà há hốc mồm.
“Không. Không phải ta. Ta không biết dùng súng.” Đôi mắt cô sáng bừng lên, trong kí ức bỗng ùa về hình ảnh của hôm cùng Long Diệp bị tập kích.
Lần đó…
Người kia…


Cô đã giết chết người ấy. Chính cô!
Chẳng phải anh Long Diệp đã nói người đó không bị giết sao? Anh ấy đã nói dối. Chính mình giết hại người đó.
Tại sao chứ? Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô dùng súng, sao có thể thành thục đến như vậy? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?


Dao Dao đau đớn vứt bỏ khẩu súng trên tay, cô ôm đầu, trong giây phút ấy…
Trước mắt cô trời đất bỗng tối sầm lại. Cô ngất lăn ra đất.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Binh sĩ xung quanh thấy cảnh tượng đó, vội vàng chạy lại.


Băng Dạ lạnh lùng ngăn bọn họ lại. Cúi đầu xuống, đưa mắt nhìn Dao Dao đang nằm trên mặt đất một cách thờ ơ.
“Này, Băng Dạ, chúng ta đang thi đấu mà, cô ta ngất như vậy thì phải làm sao?” Lan Nặc bực tức đi đến phía Băng Dạ.
Băng Dạ cúi người, bế Dao Dao lên: “Lan Nặc, người thua rồi.”


“Băng Dạ, người điên rồi sao? Ta thua ở điểm nào chứ? Rõ ràng là…” Nói đến đây, cô đưa mắt nhìn về phía bia chắn..
Đúng vậy. Cô thua rồi. Dao Dao đã bắn rất chuẩn xác, mười lần đều trực thấu hồng tâm.


Nhìn bóng Dao Dao xa dần, Lan Nặc nhăn mày nghĩ: “Nữ nhi kia rốt cuộc là ai? Có những lúc không phải là cô ta, có những lúc lại rất giống phong cách của cô ấy. Đều vô cùng bá đạo. Không để cho người khác không có cơ hội thắng.”


“Pằng pằng pằng…” Tiếng súng từ đâu truyền tới, Dao Dao đau đớn đưa tay bịt tai lại. Cô hét lên. Cho đến khi mở mắt ra mới biết tất cả chỉ là mơ.
Cô thở hổn hển, mồ hôi đầy trên trán và ướt hết cả quần áo của cô.
“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”


Đôi mắt hoảng loạn của cô nhìn vào bên binh sĩ đang đứng ở đầu giường: “Không phải ta vừa thi đấu với Lan Nặc điện hạ sao? Có chuyện gì vậy?”
“Cô đang thi đấu thì ngất xỉu. Là tướng quân đưa cô về đây.”


“Ồ ra vậy.” Cô ngồi dậy, nhìn vào bộ quần áo ướt vì mồ hôi, cô hỏi: “Xin hỏi nhà tắm ở đâu vậy?”
“Để tôi dẫn cô đi.”


Phía sau phủ tướng quân có một cái hồ nhỏ được vây quanh bởi dây trường xuân. Tuy rằng không được to lắm, nhưng nước suối trong xanh còn tỏa ra nhiệt khí, vô cùng thư giãn.
Dao Dao cởi bỏ quần áo trên người, chậm rãi xuống hồ.
Vừa xuống nước, cô thở phào.


Chỉ mong có thể rời khỏi nơi đây, không bao giờ muốn quay lại vùng đất này một lần nào nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, mới ở đây được hai ngày mà có cảm giác như là hai năm vậy.


Tại sao chính phủ Nhật Bản không cho người đến đón cô chứ? Rõ ràng từ Nhật Bản đến đây nhiều nhất cũng chỉ mất sáu bảy tiếng thôi sao?
Đột nhiên bên ngoài có tiếng mở cửa.


Khuôn mặt cô trở nên lo lắng? Là ai vậy? Phải chăng là người của phủ tướng quân? Phủ tướng quân không có con gái, chắc chắn là một người đàn anh.
Cô định nhảy lên bờ mặc quần áo vào, nhưng tiếng bước chân đã quá gần, cô đành phải ngâm mình trong dòng nước.


Nghe thấy có người trong nước, người đàn ông ấy cũng nhảy xuống hồ.
Dao Dao giật mình, cô nhắm mắt lại, lao vội vã về phía bờ hồ.
Cũng may cái hồ nước này còn rộng, không thì cô xấu hổ chết mất.
Cảm thấy người đàn anh này đã rời khỏi bờ hồ, cô nhân cơ hội ấy mặc quần áo.


Ai ngờ…
“Ai?” Âm thanh lạnh lùng phát ra.
Dao Dao một lần nữa lại phải giấu mình xuống nước. Lúc này, nếu như lên bờ hồ thì thà ẩn náu dưới nước. Có sương khói bên trên còn hơn là không mặc gì đứng trên đó cho hắn nhìn thấy.


A.. sao lại trùng hợp như vậy? Người đến tắm là Băng Dạ.
Cô thực sự không thể quên được âm thanh này. Chỉ có một từ thôi cũng đủ chứng minh đó là Băng Dạ.
Nhưng phải làm sao đây. Cô chưa học nín thở. Ở dưới nước như vậy cũng không được bao lâu.


Trong lúc Dao Dao đang gặp khó khăn, một bàn tay lớn kéo cô từ dưới nước lên.
“Là cô?”
Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng cùng với cảnh tượng một nửa cơ thể ở dưới nước, cô cảm thấy chóng mặt.


“À.. ừ… chính là ta. Quả nhiên là tướng quân. Tướng quân đúng là tướng quân. Cơ thể sáu múi cuồn cuộn. Thật lợi hại.”
Đợi đã. Không phải cô đang nhận xét về thân hình của một người đàn ông chứ: “A.” Một tiếng kêu sợ hãi phát ra.


“Kêu gì mà kêu?” Băng Dạ đưa tay kéo lấy Dao Dao
“Hỏi thừa. Chẳng lẽ không kêu sao?”
Nửa người cô đã lộ trên mặt nước. Cô đưa tay che trước ngực: “Tướng… tướng quân, tôi tới đây để tắm.”
“Thì sao?”
“Tôi không biết là anh sẽ đến đây. Xin hãy bỏ tôi ra.”


Nghe được câu đó, Băng Dạ từ từ bỏ tay ra.
“Tướng quân, ta tắm xong rồi.”
“Sau đó?” Hắn đang cố ý giả vờ không hiểu sao? “Tôi phải đi rồi.”
“Ừ.” Hắn lạnh lùng đáp.
Nhưng vấn đề là…


Nếu như Băng Dạ không rời đi trước, hoặc không quay người thì cô làm sao lên bờ được.
Không khí trở nên ngại ngùng. Cô đưa mắt nhìn Băng Dạ, hy vọng hắn ta có thể hiểu được ý nghĩ của mình.
Nào ngờ, Băng Dạ lấy tấm khăn tắm che người lại rồi bước lên.


Cô thực sự không hiểu? Chẳng phải bên cạnh vẫn còn một người con gái đang trần truồng chưa đi hay sao? Sao hắn có thể cứ như thế mà tắm.
Không phải anh ta có thói sạch sẽ hay sao? Nó đâu mất rồi?
“Tướng quân, ngài đứng ở đây, tôi cũng không thể lên được. Ngài nhìn xem…”