Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 425-2: Nhún người nhảy xuống (2)

“Tôi biết. Nhưng... thực sự tôi không thể ngồi chờ đợi được nữa.”
“Ôi.” Hai anh em họ thở dài, đưa cho Dao Dao cây lao dùng để xiên cá trong tay: “Vũ khí này đem so với bản lĩnh của lũ quỷ dữ kia thì thực tình quá yếu, nhưng hy vọng nó có thể giúp cô một tay.”


“Cảm ơn... các anh.” Ánh mắt tiễn theo bóng dáng hai anh em khuất dần, Dao Dao khom lưng xuống thật sâu. 
Họ chưa từng trách cứ rằng chính hai người hại chết mẹ của hai anh em; họ cũng chưa từng oán hận, vì hai người mà họ mới bị bắt.


Khi cô khăng khăng đòi đến căn cứ này, hai anh em họ dù rất sợ hãi, nhưng vẫn đưa cô đến, lòng khoan dung và sự dũng cảm của họ thật sự lớn tới cỡ nào?
Có lẽ cô cũng nên học tập phẩm chất tốt đẹp này của những người dân chất phác nơi đây. 


Nhưng hơn hết là...
Nên học cách làm thế nào thấu hiểu được Ngự Ngạo Thiên; làm thế nào hiểu được người đàn ông lòng dạ sâu sắc không thể đo lường này!


Sau khi hai anh em nhà họ nói về việc Ngự Ngạo Thiên làm xong, phản ứng đầu tiên của Dao Dao chính là... 


Vẻ lạnh nhạt vô tình trước khi dời đi của Ngự Ngạo Thiên, chỉ vì muốn ngăn lại hành động của cô mà thôi, chỉ vì không muốn cô tham gia vào trận chiến vĩnh viễn không có cơ hội chiến thắng này mà thôi.
Là như vậy sao? Ngự Ngạo Thiên?!
Ôi. 


Lòng dạ của anh thâm sâu đến vậy sao?
Anh thực sự cho rằng mình là đấng cứu thế sao? Đem tất cả thù hận quy về một mình bản thân mình, một mình gánh vác tất cả?!
Anh cho rằng mình là ai chứ? Là thần thánh chắc?! 


Nếu anh đã vĩ đại đến vậy, tại sao lại không thể tha thứ cho sự thật rằng bố tôi đã sát hại bố anh?
Nếu anh đã vĩ đại đến thế, tại sao lại đem tất cả căm hận quy kết lên người mẹ tôi?! Tại sao lại muốn giết mẹ của tôi?!


Bàn tay nhỏ bé, siết chặt thành nắm đấm, không hiểu vì sao nước mắt đã tràn ngập khắp đôi má. 


Dao Dao thật hy vọng đại ân đại nghĩa mà Ngự Ngạo Thiên đối với hai người con trai của vị đại thẩm cũng có thể dành cho mẹ cô một phần, dù chỉ là một phần nhân từ nhỏ thôi cũng tốt rồi.


Như vậy, cô sẽ không phải coi anh như kẻ địch, cũng không cần mệt mỏi đến mức không bằng chết như thế này.
Lau khô nước mắt, Dao Dao nắm thật chặt cây lao xiên cá, lặng lẽ bò sau gò đất. 


Ngắm chừng xa hơn 40 mét, đó là nơi mà dân làng gọi là sào huyệt căn cứ quân sự của bọn ma quỷ.


Ngoài cửa có ít nhất mười mấy người mặc quân phục không biết thuộc nước nào đứng bảo vệ, thật đúng như lời hai anh em họ nói, muốn chống lại lũ ma quỷ nơi đây, căn bản là không có chút khả năng nào.
Đúng! 
Chính là không thể nào!


Nếu không tiến được vào bên trong căn cứ quân sự này thì nghĩa là cả đời này cô cũng không có cách nào rời khỏi hòn đảo hoang này được, phải ở lại nơi này, so với phải mất mạng, có gì khác nhau đâu?!


Nếu đã như vậy, sao không liều mạng một phen. Có thể sống tiếp, sống càng quang minh; nếu phải chết, cũng không hối hận!” Ngự Ngạo Thiên, chắc anh cũng nghĩ vậy phải không? 


Đôi mắt ngấn nước ánh lên tia sắc lạnh, cô cắn mạnh môi dưới: “Da...” Trong lúc đang định dùng tiếng hét để thu hút sự chú ý của kẻ địch lại bất ngờ phát hiện có hai chiếc xe Jeep đi từ bên trong chầm chậm tiến ra, cô nhanh chóng ngồi sụp trở xuống.


Hừm...
Quá kích động! Quả thực việc này so với việc xem phim bom tấn về gián điệp chiến tranh còn kích động hơn nhiều! 
“Thình thịch, thình thịch” tiếng trống ngực liên hồi, Dao Dao nuốt nước bọt, ngóc đầu lên thăm dò thêm lần nữa.


Hai chiếc xe Jeep đi từ trong căn cứ quân sự ra chầm chậm hướng dần về phía tầm mắt cô, trong lúc bọn chúng đang truyền lệnh thi hành mệnh lệnh, Dao Dao nhìn thấy rõ ràng...
Ngự Ngạo Thiên đang ngồi trong chiếc xe Jeep đầu tiên! 
Hả, anh ta... tại sao vẫn còn sống?!


Trong lòng kích động không nói lên lời, nhưng lý trí dần dần nén xuống cảm xúc kích động kia.
Tên sỹ quan kia muốn đem Ngự Ngạo Thiên đi đâu? Lẽ nào muốn trục xuất anh ta về nước?! 


Đương nhiên, đây chính là điều Dao Dao muốn thấy, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết tên sỹ quan kia đời nào lại tốt bụng đến thế!
Do có bụi cỏ bao quanh chỗ Dao Dao đứng, nên cô có thể dễ dàng theo sát đường đi của hai chiếc xe Jeep kia.


Hai chiếc xe Jeep hướng về đường lên núi mà chạy, nếu như bọn chúng thực sự muốn trục xuất Ngự Ngạo Thiên về nước, lẽ ra phải chọn đường đến bến tàu dưới núi chứ không phải là lên núi, trừ phi trên núi có phi cơ trực thăng đang chờ đợi bọn họ. 


Đang suy nghĩ, Dao Dao đột nhiên nhìn thấy đường chạy của chiếc xe Jeep đầu tiên trở nên hỗn loạn, đầu xe không ngừng lắc lư trái phải.
“A, Ngự Ngạo Thiên phản động rồi!” Cô nở nụ cười quỷ quyệt, chạy nhanh ra khỏi bụi cỏ.


“Ngự tiên sinh, nếu ngài còn tiếp tục có ý đồ phản kháng, chúng tôi sẽ nổ súng!” Người ngoại quốc ngồi trên chiếc xe Jeep đầu tiên nói một tràng tiếng Anh lưu loát xong liền rút khẩu súng trong túi ra. 


Ngự Ngạo Thiên bị còng hai tay, ánh mắt tối sầm lại, một cước đá vào cánh tay tên đó, sau đó quay người, tay trái tay phải cùng lúc chiến đấu với hai tên giám sát ngồi hai bên.


Mặc dù mấy người bọn chúng thân hình to lớn, nhưng tiếc rằng không phải địch thủ của hắn.
Đứng dậy, hai tay ép chặt cổ tên lái xe. 
Tên lái xe đau đớn lái chiếc xe đi loạng choạng, cuối cùng chọn cách mạnh mẽ phanh xe lại.


Do tác dụng lực, Ngự Ngạo Thiên suýt nữa nhào ra khỏi xe, hắn kêu lên một tiếng, nhanh chóng đá văng tên người Anh vướng víu ra, chạy thoát khỏi xe.
“Đứng im!” Lúc này mấy người từ phía sau chiếc xe Jeep chạy lại, họ cầm súng lục nhắm thẳng vào sau gáy Ngự Ngạo Thiên. 


“A.” Khóe miệng đưa một nụ cười quỷ quyệt, hắn từ từ quay người lại.
“Giơ hai tay ngươi lên!” Mấy tên ngoại quốc mặt không biểu cảm, ra lệnh.
Ngự Ngạo Thiên làm theo yêu cầu của bọn chúng, giơ hai tay lên. 


Một tên ngoại quốc trong số đó thấy vậy, chậm rãi bước lại gần hắn.
Ngay lúc tên ngoại quốc kia chỉ còn vài mét nữa là đến chỗ Ngự Ngạo Thiên, đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn sẫm lại, đang định thực hiện hành động tiếp theo...


Chỉ thấy, một chiếc lao xiên cá từ trong bụi cây bay ra, không lệch không chính, vừa vặn đánh trúng người mấy tên sỹ quan. 


Ngự Ngạo Thiên nắm lấy cơ hội, một cước đá vào tên sỹ quan gần mình nhất, theo bản năng, lao về phía bụi cỏ. Lúc nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn đang thở hổn hển, hắn không nén được nụ cười: “Cô vẫn đến sao?”
Vẫn? Đến?


Xem ra, Dao Dao đoán không sai, Ngự Ngạo Thiên thật sự hy vọng cô không đến đây, vậy mới nói ra mấy lời đó lúc chia tay! 


Ổn định lại hơi thở gấp gáp, cô từ từ bước ra khỏi bụi cỏ, lơ đễnh nghiêng đầu: “Nhỡ đâu anh bỏ chạy một mình rồi, lại không nói cho người khác biết tôi đang ở đây thì phải làm thế nào?”


“À. Vậy cô hãy an ổn ở lại đây tiếp tục làm áp trại phu nhân của lão già kia đi nhé.”
Hắn một tiếng, cô một tiếng, cuộc nói chuyện vừa thoải mái vừa hài hước dường như biến sự tồn tại của ba ngày vừa rồi tan thành mây khói. 


Quả đúng như Dao Dao suy đoán, Ngự Ngạo Thiên dùng thái độ lạnh nhạt hôm đó với cô, chỉ vì mong rằng bảo bối nhỏ sẽ không tự mình lén vào chiến trường nguy hiểm này.
Nhưng mà xem ra...
Dụng tâm lương khổ của hắn cũng thành thừa rồi. 


Thấp thoáng thấy mấy tên sỹ quan bị Dao Dao dùng xiên cá đánh đang đứng dậy. Ngự Ngạo Thiên bước một bước dài, vọt tới trước mặt cô, một tay ôm ngang người cô, hóm hỉnh nói: “Hồi em còn đi học chắc chơi giáo rất lợi hại phải không? Tỷ lệ ném trúng mục tiêu thực sự rất cao.”


Được khen ngợi, Dao Dao đắc ý cười: “Là vì, lúc tôi còn đi học, tất cả các môn thể dục đều rất khá.”


Ồ, hắn phát hiện ra bảo bối nhỏ ngày càng không biết xấu hổ, một tay ôm cô vẫn còn đang trong chỗ phó lái xe Jeep. Ngự Ngạo Thiên nhanh chóng chạy đến chỗ tay lái, khởi động xe: “Bảo bối, tìm cho anh tên có thể mở khóa chiếc xe này.”