Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 423-2: Vĩnh viễn không thể rời khỏi (2)

“Ha, ha ha.” Ngự Ngạo Thiên cười lạnh lùng: “Bảo bối, tôi có thể hiểu được em đang trả đũa tôi đúng không?”
“Ban nãy không phải anh cũng muốn báo thù tôi sao? Hơn nữa, ban nãy không phải anh cũng tự xưng mình là bố tôi sao.”


“Được, được lắm. Vậy, tôi đi trước đây.” Quay người, hắn chầm chậm bước về phía cửa lớn, nhưng bước chưa được hai bước liền dừng lại.


Hứ, cô biết ngay, tên này cho dù có vô tình vô nghĩa cỡ nào cũng không thể bỏ mặc mình được. Tay khoanh trước ngực, cô kiêu ngạo nghĩ mà tự đắc.
Vừa lúc Dao Dao còn cho rằng Ngự Ngạo Thiên sẽ quay lại đưa mình đi theo, ai ngờ…


“Bảo bối, em yên tâm, đợi tôi rời khỏi hòn đảo này nhất định sẽ nói rõ với Thần Dật một tiếng, em đã được gả đi trên đảo này rồi, đã trở thành phu nhân có quyền có tiếng của người khác rồi. Về phía Thần Dật, tôi sẽ giúp em sắp xếp ổn thỏa.” Nói xong, hắn không thèm ngoảnh lại mà rảo bước đi luôn.


“Ơ! Ơ! Đợi, đợi tôi với!” Dao Dao cuối cùng đã hạ mình, chân thấp chân cao chạy đuổi theo. Uầy, cô sao đấu lại nổi Ngự Ngạo Thiên chứ! Cái tên này… thật gian xảo!


“Ngự Ngạo Thiên, mấy tên thị vệ ở sơn trại đâu?” Từ lúc rời khỏi khu làng, Dao Dao đã cảm thấy kì lạ, rõ ràng thôn này có đến mười mấy tên lính thị vệ, chẳng hiểu tại sao trong chốc lát đã chẳng thấy đâu?


“Có lẽ là trông thấy dung mạo của cô, bọn họ đã quyết định tản ra đi hết rồi?”
“Tôi có thể hiểu, có phải anh đang khen tôi xinh đẹp quá, khiến cho họ ngượng ngùng đến vậy sao?”
“Bảo bối à, thật sự bây giờ em càng ngày càng không biết xấu hổ.”


“Ở cạnh anh thế này, tôi còn cần phải giữ thể diện sao?!”
“À.” Ngự Ngạo Thiên cười bất đắc dĩ, cô gái này càng ngày càng mồm mép.


“Nói thật, Ngự Ngạo Thiên.” Bỗng biểu cảm của Dao Dao nghiêm túc trở lại: “Lý do anh quyết định đi theo ác bá vào làng, là muốn xem xem, ở chỗ ác bá có ai có thể chỉ cho chúng ta cách rời khỏi hòn đảo này sao?” Lúc cô chưa biết rõ thân phận của ác bá đích thực không thể hiểu dụng ý việc làm lần này của Ngự Ngạo Thiên, bây giờ biết được rồi, có thể hiểu được rõ ràng mục đích của hắn.


“Ừm.”
“Thế sao phải đến khi vào tận trong làng anh mới ra tay?” Cần thiết phải lằng nhằng như vậy sao, với bản lĩnh của Ngự Ngạo Thiên thì vài tên lính kia vốn chẳng phải là đối thủ?
“Ha, không muốn ở cái chốn “sạch sẽ” này, làm ra những chuyện bẩn thỉu.”


Ngự Ngạo Thiên vừa nói dứt lời, Dao Dao bỗng chột dạ.
Chốn “sạch sẽ”…
Hóa ra hắn không muốn ở trước mặt những người dân chất phát mà động thủ, không muốn làm hoen bẩn vùng đất thiêng liêng này. Chẳng trách biểu hiện hai ngày gần đây của hắn lại gần gũi thân thiện đến vậy. À…


Ánh mắt long lanh làm sáng ngời cả khuôn mặt.


Đúng lúc đó, cô dường như nhìn ra được mặt lương thiện bên trong một con người như ma quỷ như hắn. Nhưng cô đồng thời cũng hiểu ra… Một khi rời khỏi hòn đảo này, mặt lương thiện của hắn cũng sẽ biến mất, cô cũng không thể dùng thái độ hiện tại để đối đãi với hắn nữa!


Phải mất đến nửa tiếng đồng hồ họ mới trở về đến trong thôn xóm, rõ ràng lúc họ đi thôn xóm vẫn mang hình ảnh phồn vinh, mới có mấy tiếng đồng hồ, toàn bộ thôn xóm lại biến từ một mảnh đất bình thường trở thành nơi vắng vẻ hoang tàn.
Dao Dao và Ngự Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nhau.


Hòn đảo này không phải vùng đất linh thiêng đó chứ? Dân làng nơi đây chỉ vài người là vương vấn hồn ở nơi đây thôi chứ? Vậy… thật đáng sợ?! Nghĩ mà, mồ hôi cô lại ứa ra như mưa.
“Thanh niên, anh về rồi đó hả?” Bỗng nhiên, một tiếng nói vọng lại từ phía sau họ.


Không chờ Ngự Ngạo Thiên trả lời, bác gái kia đã kéo cánh tay hắn: “Mau lên! Mau theo ta!”
Bác gái như hồn bay phách lạc lối họ vào trong phòng, đóng chặt cửa.
“Cô, có chuyện gì vậy?”


“Không kịp giải thích nhiều đâu. Cô cậu nhanh chóng trốn trong này đi, hãy nhớ cho dù nghe thấy gì đều không được phát ra tiếng động, biết chưa?!” Vừa nói, bác gái mở nắp một chiếc vại lớn.
Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao nghe theo lời bác gái trốn vào bên trong.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải bọn ác bá đã tìm ra được gì không? Không thể nào, Dao Dao rõ ràng cảm nhận được rằng lúc này trong ánh mắt hoảng sợ của người bác này hoàn toàn không giống như trông thấy ánh mắt của ác bá.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến bác hoảng sợ như vậy, khiến cả một ngôi làng cũng chìm trong không khí ảm đảm hệt như một vùng đất chết?
Đang dòng suy nghĩ.
Đột nhiên…
“Này!”


Khi Dao Dao vừa mới định hét lên, Ngự Ngạo Nhiên đã nhanh chóng ngăn lại: “Này, bảo bối à, bác gái đã dặn chúng ta không được gây ra tiếng động, em quên rồi sao?” Hắn có ý gì đây? Nhân lúc bác gái không thể gây ra tiếng động liền lộng hành sao?
Cô cau mày, nhanh chóng yên vị trong vòng tay hắn.


Trong cái vại tối om này, dù cho cô đã cố gắng ngăn chặn đôi tay lộng hành kia, nhưng…
Một cảm giác tê liệt khó chịu dậy lên, cô bặm chặt môi. “Ư…” giữa hai làn môi vẫn vang lên những tiếng rên rỉ.
Ngự Ngạo Thiên cười nham hiểm…
Áp sát lưng vào cô…


“Thật là kích thích.” Ngự Ngạo Thiên dùng một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, rồi cứ thế hôn ngấu nghiến.
Ngọn lửa tình dường như cháy lên hừng hực, “Đủ rồi! Hu… đừng… ư… đừng như vậy!”
“Bảo bối à, em thở mạnh như vậy, chẳng lẽ…”


“Đừng!” Giờ đây cô chỉ còn một tay có thể cử động! “Dừng tay lại!”
Ngự Ngạo Thiên cười nhếch mép…
“Ư a…”
Phải nắm bắt thời cơ này…
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bỗng đỏ bừng thẹn thùng, cô vốn chẳng có cách nào cưỡng lại được. “Đủ rồi!”


“Không thích sao?”
“Không thích!”
“Hử?” Ngự Ngạo Nhiên cười khoái chí, lại tiếp tục làm trò xấu xa…
“Ư…” Dao Dao cắn chặt môi, cơ thể nhỏ không thể tự chủ được mà cứ cong lên về phía trước: “Đừng, đừng!”
Ngự Ngạo Thiên không hề quan tâm đến lời van xin của cô.


Dao Dao dần dần rơi vào trạng thái mất đi ý thức…
“Bảo bối…” dường như bị phản ứng của Dao Dao tác động vào, hơi thở của Ngự Ngạo Thiên cũng dần dồn dập