Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 422-2: Vĩnh viễn không thể rời khỏi (2)

“Hiểu chứ, tôi lúc học cấp hai đã xem tài liệu về phương diện quân sự, rất nhiều quốc gian đều xây dựng căn cứ địa quân sự bí mật, dùng nghiên cứu vũ khí hạt nhân hoặc là những loại vũ khí bí mật không muốn cho người khác biết. Anh nói vết tích kia là của xe việt dã quân dụng, như vậy có thể thấy đây chính là căn cứ quân sự bí mật.”


Ha ha, hắn thật không ngờ bảo bối nhỏ lại có kiến thức uyên bác đến vậy! “Bảo bối, em đừng nói với tôi, hầu hết thời gian học cấp hai em đều dùng để đọc sách?”
“Không chỉ là cấp hai, cấp ba tôi cũng luôn xem sách.”


Ha ha ha, lúc này, Ngự Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy Phong Thần Dật thật có chút thê lương, có một người bạn gái bác học, cảm giác nhất định không dễ chịu gì? Chẳng trách hắn lại lạc lối! “Nếu như em đã đọc sách ở phương diện này, thì chắc em cũng hiểu, căn cứ địa bí mật không thể để cho người khác biết?”


Ừ... đúng là như vậy. Một khi căn cứ địa bí mật bại lộ thì rất có khả năng sẽ dẫn đến chiến tranh thế giới, vậy nên những căn cứ địa quân sự bí mật đều không được lộ ra ánh sáng, cũng có nghĩa là... “Anh nói với họ, anh là người lãnh đạo của Quốc Vụ viện, bọn họ sẽ đưa chúng ta rời khỏi?”


“Ài...” Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ đứng lên, hắn thật sự phục bảo bối nhỏ này, có lúc thì rất thông minh, nhưng có lúc lại rất ngốc nghếch.
“Thế nào? Không được sao?”


Ngự Ngạo Thiên nghiêm mặt, ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ nói: “Bảo bối, em mong tôi chết sớm sao? Nếu em không nói với họ thân phận của tôi, thì có thể chúng ta sẽ được sống lâu thêm một chút, nhưng nếu em nói với họ.... thì chúng ta lập tức sẽ bị bắn chết!”


Cô rùng mình, đúng vậy. Sao cô lại không nghĩ đến điểm này, căn cứ quân sự vốn dĩ không thể để lộ ra, nếu như nói với họ Ngự Ngạo Thiên là lãnh đạo cao cấp, họ nghe xong nhất định sẽ giết người diệt khẩu! “Vậy phải làm thế nào? Chúng ta làm sao mới có thể rời khỏi?”


“Lát nữa về tôi sẽ hỏi thêm bác gái tình hình của hòn đảo này.”
“Ừ ừ, vậy anh mau đi hỏi đi, mau đi đi.”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên cười khẽ, trong đáy mắt vụt qua một tia sáng mất mát.


Kỳ thực, hắn cũng rất muốn rời khỏi nơi này, hắn vẫn còn sứ mệnh chưa hoàn thành, nhưng nghe thấy Dao Dao quyết đoán từ chối đề nghị ở lại nơi này của mình, trái tim hắn...
Có một loại đau đớn không tên chợt dấy lên!


“Thật không biết xấu hổ, lớn như vậy rồi còn để người khác ẵm!” Trên con đường xuống núi, Tiểu Lị nhìn Ngự Ngạo Thiên ôm Dao Dao mà hai mắt không ngừng trừng lên.
Cô ngượng ngùng vỗ vỗ lên cánh tay của Ngự Ngạo Thiên, ý muốn bảo hắn bỏ cô xuống.


“Ha ha.” Ngự Ngạo Thiên cười không để ý, dừng chân lại, dịu dàng nói: “Tiểu Lị, có phải cháu cũng muốn chú ẵm không?”
“Vâng vâng!” Ngay lập tức Tiểu Lị cười vui vẻ như một đóa hoa mới nở.


Ngự Ngạo Thiên tạm thời đặt Dao Dao xuống bên đường, ngồi xổm xuống, đặt Tiểu Lị lên cổ mình: “Tiểu Lị, ôm cho chặt nhé!”
“Vâng!”
Thu xếp ổn thỏa cho người bạn nhỏ, Ngự Ngạo Thiên mỉm cười đi đến trước mặt người bạn lớn: “Nào, bảo bối, chú ẵm cháu nào.”


Gương mặt nhỏ nhắn của Dao Dao lập tức đỏ lên: “Rõ... rõ ràng chỉ kém chín tuổi thôi, vậy mà đòi làm chú, không biết xấu hổ!”


“Hửm? Vậy ai ngay hôm qua cứ mở miệng là nói tôi già? Hôm nay sao lại cảm thấy cách nhau chín tuổi không thành vấn đề?” Vừa nói Ngự Ngạo Thiên vừa ôm cô vào lòng: “Đi nào, về nhà thôi!”


Một đường về nhà, cô bé cưỡi trên cổ Ngự Ngạo Thiên luôn giữ nụ cười xán lạn, Dao Dao ngây người nhìn cảnh này, nhìn người đàn ông tràn đầy tình yêu và kiên nhẫn kia, lại nhìn sang cô bé đang cười vui vẻ.


Thật không thể tưởng tượng nổi, Ngự Ngạo Thiên sao có thể hiểu lòng người như vậy? Chỉ trong chốc lát liền có thể dỗ cho Tiểu Lị vui vẻ.
Cô lờ mờ cảm nhận được, nụ cười hiện tại ở trên môi Ngự Ngạo Thiên đơn thuần là nụ cười để dỗ dành đứa trẻ, hắn thật sự rất thật tâm.


Xem ra, không thể nào dùng vẻ ngoài để phán đoán sự việc.


Cô cho rằng, người như Ngự Ngạo Thiên chỉ có thể làm một người yêu hoàn mỹ, không thể nào làm một người chồng chân chính, một người cha hiền từ, nhưng bây giờ hắn lại chứng minh tương lai hắn có thể trở thành một người chồng chuẩn mực, một người cha ưu tú.


Cô cũng cho rằng người đàn ông khí thế mạnh mẽ như hắc long kia không thể nào là một người đàn ông tốt, nhưng sau khi tiếp xúc, từng chút từng chút một đều chứng minh suy nghĩ của hắn rất tinh tế, rất chu đáo, rất biết quan tâm người khác.


Đàn ông... thật sự là một loại sinh vật thần kỳ, luôn không ngừng biến hóa.
Thật sự không biết, Thần Dật sau này có thể trở thành một người cha ưu tú không?
“Ây da, ba người cuối cùng cũng về rồi, mọi người đều đang đợi đó.”


Về đến thôn, trước cửa nhà bác gái đã có hai mươi mấy người đứng sẵn, thật đúng như những gì Ngự Ngạo Thiên nói, màu da nào cũng có, da đen, da vàng, da trắng đều đủ cả.


Ha ha, tổ tiên của họ gặp nạn ở đây, nhưng bọn họ lại nhặt được vùng đất thế ngoại đào nguyên, cũng xem như trong họa có phúc rồi?


“Oa, chàng trai trẻ thật là tuấn tú, cô gái cũng thật xinh đẹp, đúng là trời sinh một cặp.” Một người da đen dùng tiếng Trung Quốc không được lưu loát lắm khen ngợi hai người họ.
“Bảo bối, nhìn thấy chưa, người ta đều nói chúng ta trời sinh một cặp.” Ngự Ngạo Thiên cười xấu xa, nói bên tai Dao Dao.


Dao Dao trợn mắt coi thường, lạnh lùng nói: “Phí lời, anh nói với người ta chúng ta là vợ chồng, thì người ta còn có thể nói gì chứ? Có thể nói chúng ta không xứng đôi sao?”
“Hừ, đúng là bảo bối nhỏ nhanh mồm nhanh miệng!” Ngự Ngạo Thiên đặt cô xuống đất, hung hăng chỉ vào trán cô.


Vốn dĩ chính là như vậy mà, bọn họ lúc trước không phải chưa từng ở chung, có ai từng nói họ xứng đôi chưa? Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình không xứng với Ngự Ngạo Thiên, phụ nữ có thể đứng bên cạnh Ngự Ngạo Thiên đều là mỹ nữ như hoa như ngọc, đều là những nhân vật cấp nữ thần!


“Nào nào nào, mọi người nói là muốn tổ chức một buổi tiệc chào mừng hai người, vậy nên hai người không cần câu nệ, ăn uống thoải mái là được rồi.” Bác gái nhiệt tình tiếp đãi.
Những người khác trong thôn cũng đều như vậy, biểu hiện vô cùng nhiệt tình.


Họ như vậy khiến Dao Dao vô cùng ngại ngùng, nghĩ đến bản thân sẽ không ở đây lâu, họ lại nhiệt tình như thế, đến ngày chia tay họ nhất định sẽ rất đau lòng đúng không?
Nhưng Ngự Ngạo Thiên lại thích nghi rất nhanh, nhanh chóng hòa vào sự nhiệt tình kia, cùng mọi người hát múa.


Ha ha, cô lại một lần nữa nhìn thấy một mặt khác của Ngự Ngạo Thiên, chính là một mặt rất đời thường!


“Cô gái nhỏ, chồng của cô thật sự rất yêu thương cô.” Bác gái mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Dao Dao: “Ài, từ hôm qua lúc cậu ấy đưa cô đến đây, cậu ấy không hề quan tâm đến vết thương trên người, kiên quyết ôm cô đi hết chỗ này đến chỗ khác, tôi chưa từng thấy cậu ấy than mệt, cũng chưa từng thấy cậu ấy không vui. Người đàn ông kiên cường nhẫn nại như vậy thật hiếm thấy.”


Ài, đúng là rất hiếm thấy. Cô rất muốn nói cho bác gái biết, Ngự Ngạo Thiên chỉ là hiện tại mới như vậy thôi, nếu như bác gái nhìn thấy những mặt khác của Ngự Ngạo Thiên, nhất định sẽ không dám nói ra những lời như vậy.


“Nhưng mà cũng phải nói, chính là do cháu có mắt nhìn người!” Bác gái vỗ vỗ lên mu bàn tay Dao Dao: “Tìm một người chồng lớn hơn mình một chút, ngày ngày đều được thương yêu, ngày nào cũng được cưng chiều.”
“Hả?” Dao Dao có chút không hiểu ý của bác gái.


“Cháu vừa ý chàng trai đó không phải vì cậu ấy lớn tuổi hơn cháu sao?”