Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 421: Giải độc (1)

Trong suối nước nóng thiên nhiên sương mù lượn lờ, “tí tách, tí tách” từng tiếng nước chảy vang lên trong đêm.
Ngự Ngạo Thiên đứng bên cạnh suối nước nóng lặng lẽ hít một hơi, ôm lấy Dao Dao nhảy vào trong.


Ngay tức thì, một luồng cảm giác sảng khoái xông thẳng từ dưới chân lên đỉnh đầu, Ngự Ngạo Thiên bất giác phát ra một âm thanh thoải mái: “Hừm, thật không hổ danh là suối nước nóng thần kỳ.”


Ôm cô bơi đến một phiến đá nham thạch, hắn tìm được một bậc thềm để ngồi lên, ôm Dao Dao quay mặt vào lòng ngực mình.
Nhìn ngắm gương mặt của cô gái đáng yêu này, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng cong lên một nụ cười xinh đẹp.


Nói thật lòng, nếu như không phải sợ bảo bối nhỏ này tỉnh dậy nhìn thấy bộ dạng xanh lè của mình mà bị hoảng sợ, thì hắn quả thực không muốn chữa trị cho cô.
Thời gian trôi qua, màu xanh trên người Dao Dao dần dần nhạt đi, Ngự Ngạo Thiên vui vẻ vươn tay sờ lên chóp mũi của cô.


“Hừm, hừm... đáng ghét!” Dao Dao vốn dĩ luôn hôn mê cuối cùng cũng đã có phản ứng, bộ dạng nhỏ nhắn hừ hừ mấy tiếng thật là vô cùng đáng yêu.


“Phù.” Dường như lại hôn mê rồi, Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười xấu xa, đưa tay đẩy chóp mũi cô lên, gương mặt đáng yêu lập tức biến thành một chú heo con nhỏ nhắn.
“Hừm... hừm... hừm...” Mấy tiếng hừ hừ liên tiếp, thân thể bé nhỏ cũng theo đó mà vặn vẹo.


Hiện tại cô đang nằm trong lòng Ngự Ngạo Thiên, thế nên mỗi lần vặn vẹo lại vô tình cọ sát vào người hắn.
“Đáng chết!” Để tránh chuyện ngoài ý muốn, Ngự Ngạo Thiên không dám trêu chọc cô nữa.


Ai ngờ Dao Dao đột nhiên áp sát lại gần, đầu gác lên vai hắn, dường như có chút không thoải mái, cô ngọ nguậy thân người, thế nên không ngừng cọ sát vào người hắn.
“Đúng là một tiểu yêu tinh hại người, ngay cả ngủ cũng... cũng không ngoan ngoãn!” Ngự Ngạo Thiên khó chịu chau mày...


“Ưm...” Đang nửa tỉnh nửa mơ, Dao Dao nhận thấy trên thân người truyền đến từng đợt cảm giác tê dại...
Loại cảm giác này, có chút ngứa ngáy, lại có chút thoải mái.
“Hừm...” Cô không kìm chế được hé môi phát ra một tiếng kêu khe khẽ, cảm giác tê dại dường như càng thêm cuồng nhiệt.


Đây là cảm giác gì? Dường như rất quen thuộc, lồng ngực bí bách, dường như khát khao dùng thứ gì đó để lấp đầy.
Cô nhịn không được mở mắt ra.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô chính là gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười xấu xa của Ngự Ngạo Thiên.
“Bảo bối, tỉnh rồi?”


Cô trợn trừng mắt, vô thức cúi đầu... “Anh... anh... lấy tay anh ra!” Cô giật mình, nhảy ra khỏi người hắn.
Nhưng ngay sau đó là cảm giác đau đớn truyền đến từ mắt cá chân.
Đáng ghét! Cô quên mất chân của mình đang bị trật khớp. Nhưng...
Đây là nơi nào?


Mơ màng đưa mắt nhìn quanh, không phải cô đang ở trên hoang đảo sao? Tại sao đột nhiên lại biến thành suối nước nóng! Hơn nữa còn cùng với... cùng với người đàn ông xấu xa này... cùng tắm uyên ương?


Hừ, nhìn khí sắc của hắn, có vẻ như hắn vẫn còn sống? Vừa sống lại liền làm chuyện xấu, đúng là không nên cứu hắn mà! “Này, Ngự Ngạo Thiên, đây là...”
“Bên kia có tiếng động, mau qua xem thử!” Những tiếng bước chân đột ngột xông đến hướng của bọn họ.


Con ngươi thâm sâu của Ngự Ngạo Thiên chuyển động, lập tức đưa tay che miệng Dao Dao, đẩy cô xuống dưới nước, bản thân cũng hụp xuống.
Chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ rốt cuộc đang ở nơi nào? Ngự Ngạo Thiên sao lại căng thẳng vậy?
Dao Dao trốn trong nước mờ mịt nhìn Ngự Ngạo Thiên đang ở bên cạnh.


Lúc này, một nụ cười xấu xa lạnh lẽo lướt qua khóe miệng hắn, Ngự Ngạo Thiên buông bàn tay đang bịt miệng Dao Dao ra, thay thế vào đó là đôi môi gợi cảm của hắn.
Ưm...


Đối mặt với nụ hôn bất ngờ tập kích kia, Dao Dao đang ở trong nước căn bản không thể nào cầu cứu, thân thể nhỏ bé bị người đàn ông siết chặt, chỉ có thể liên tục giãy giụa trong nước giống như con cá bị bắt.
“Tôi rõ ràng nghe thấy có tiếng động.”


“Cẩn thận tìm kỹ lại xem, chắc hẳn là đám dân đen kia lẻn vào.”
“Đã rõ.” Bên bờ, âm thanh của đám hung thần ác sát không ngừng truyền đến.
Người núp dưới nước...


Cảm giác tê dại trong mộng kia lại lần nữa ào đến, cô rất muốn thoát ra, nhưng dù có hai tay cô cũng không phải là đối thủ của người đàn ông này, huống chi bây giờ cô chỉ có một tay có thể cử động.
Nụ hôn càng lúc càng dồn dập...
Ưm... ưm...


Cảm giác như có một dòng điện mãnh liệt truyền đến, luồng hơi nén ở trong nước dần dần buông ra, vài bong bóng nhỏ nổi lên mặt nước.
Không...
Không muốn! Cô kháng cự, đẩy người đàn ông kia ra.
Ai ngờ...
Ưm!
Lúc này đã muộn...
Đủ rồi! Đủ rồi!


Đối diện với gương mặt bỡn cợt kia, cô vô cùng xấu hổ, một giọt lệ trào ra, tan vào trong nước...
“Có lẽ là nghe nhầm rồi, không có người, chúng ta đi thôi!”
“Ừ!” Tiếng bước chân xa dần.
Dao Dao đang muốn nhân cơ hội này bỏ trốn, không ngờ người đàn ông kia dùng hai tay ôm lấy hông cô...


Trái tim chợt dừng một nhịp. Máu huyết dường như lại trào lên.
Cô lại một lần nữa cùng Ngự Ngạo Thiên...
Tại sao? Tại sao người đàn ông này lại ngông cuồng như vậy, phải khiến cô hết lần này đến lần khác rơi vào tình cảnh hổ thẹn với Phong Thần Dật hắn mới vui vẻ sao?