Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 408: Lần đầu tiên gọi anh là ông xã

“Ừ, nhớ anh à?”
“...” Anh chàng này học ai vậy? Sao lại ngày càng ăn nói ngon ngọt rồi? Dao Dao càng phát hiện má mình nóng lên, xấu hổ trốn vào trong chăn.
“Còn, còn lâu mới nhớ anh.” 
“Ồ, vậy anh mấy ngày nữa mới quay về vậy. Nếu như em nhớ anh rồi, anh bây giờ sẽ quay về ngay.”


“Vậy anh đừng bao giờ về nữa!”
Nghe trong điện thoại giọng Dao Dao không tốt, Phong Thần Dật cười xấu xa: 
“Giận à? Nhìn kiểu hẹp hòi của em kìa, giống y như lúc trước, chọc một chút đã giận. Anh bên này đột nhiên có việc, có thể phải 5 ngày sau mới về được.”


“Năm ngày sau à…” Không sao, vẫn kịp, Bartholomew tiên sinh nói hình như sẽ ở lại một tuần.
“Vậy thì anh ở bên đấy chú ý sức khỏe nhé.” 
“Ừ. Phải rồi, tạo hình ngày hôm qua của em là ai làm vậy?”
“Tạo hình!?” Dao Dao vén chăn, đột nhiên ngồi dậy:
“Sao anh biết?” 


“Có phóng viên chụp lén được. Anh thấy trên Internet, rất hợp với em.”
“Thật không? Thật không? Em cũng nghĩ vậy, là Hắc tổng làm cho em.”
“Viêm Long?” Giọng nói đầu bên kia điệu thoại của Phong Thần Dật đầy kinh ngạc. 
“Sao thế?”


“Ha ha, tên đó từ nhỏ đã nhạy bén về thời trang, có thể nói là thiên tài thời trang, 12 tuổi đã hợp tác với nhà thiết kế Hermes cùng nhau đưa ra dòng sản phẩm thắt lưng cho nam. Cậu ta ở Anh cũng là học chuyên ngành thiết kế thời trang.”


Wow, nếu Phong Thần Dật không nói, cô thật sự không dám tin Hắc Viêm Long là nhân vật lợi hại như vậy, phải biết là nhà thiết kế Hermes ai cũng có tính tình kì quặc, rất kén chọn, thế mà đồng ý hợp tác với Hắc Viêm Long đưa ra thiết kế? Có thể thấy Hắc Long Viêm trong lĩnh vực này có tạo nghệ cao thế nào rồi?! 


“Vậy tại sao bây giờ anh ta từ bỏ thiết kế thời trang?”


“Em cũng biết chuyện cha mẹ cậu ta rồi nhỉ. Kể từ khi cha mẹ cậu ta qua đời, cậu ta không chạm vào những việc trong ngành này nữa. Thậm chí, anh đôi khi tìm cậu ta nhờ thiết kế giúp, cậu ta cũng không quan tâm. Hắc Viêm Long có thể vì em “tái xuất giang hồ”, có thể thấy… cậu ta có lẽ rất yêu thích em đấy.”


“Hừ…” Nghe những lời cuối cùng của Phong Thần Dật, Dao Dao không lưu tâm đảo mắt: 
“Còn không phải là vì anh sao! Chứng minh Hắc tổng có lẽ rất, rất quan tâm đến anh, mới đối xử tốt với em như vậy!”


“Ha.” Phong Thần Dật ở đầu bên kia cười lạnh một tiếng, xem ra Dao Dao không hiểu Hắc Viêm Long, nhưng anh hiểu rất rõ!


Hắc Viêm Long tính tình thẳng thắn, kiêu ngạo, lại rất xem trọng nghĩa khí, tính tình thì có lúc dữ dội, có lúc lạnh lùng, lại có tính khí quái gở bẩm sinh của nghệ sĩ. Có nhiều lúc khiến cho Phong Thần Dật và Âu Dương Tử Hiên chống đỡ không nổi. 


Nhưng anh rất rõ ràng, đối với những khía cạnh của thời trang, Hắc Viêm Long sẽ không cho ai mặt mũi, khi cậu ta muốn ra tay sẽ ra tay, nếu không muốn ra tay, ai ép cũng vô dụng!
Vì vậy, Phong Thần Dật chắc chắn, Hắc Viêm Long vừa ý Dao Dao, mới chủ động ra tay tạo hình cho cô!


“Được rồi, Thần Dật, em không làm phiền anh nữa, cúp máy nhé. Em cũng phải thức dậy rồi.” 
“Ừm? Em yêu, cứ thế cúp điện thoại à? Em có phải nên nói gì với anh không?”


“...” Khuôn mặt nhỏ nhắn Dao Dao co lại, cô biết Phong Thần Dật muốn làm gì! Những lúc này cô sẽ giả vờ ngốc để lừa bịp qua ải, nhưng hôm nay...
Cô không muốn lựa chọn giả vờ ngu ngốc nữa. 
Nhếch miệng, cười e thẹn, cô dùng giọng run run chậm rãi nói:


“Ông xã, tạm biệt.” Lời nói ra, cảm giác như bị đốt cháy kích thích trên má cô, còn không đợi Phong Thần Dật trả lời, cô nhanh chóng gác máy.


“Thịch, thịch, thịch” tim đập điên cuồng không dừng, cảm giác nhói tim thế này, cô có thể cảm nhận rõ ràng đây là căng thẳng, chứ không phải là... 
Yêu!
Mặc dù vậy, Dao Dao thích cảm giác hiện tại.


Vẫn câu nói đó, những người yêu nhau lâu, sẽ tự nhiên đem tình cảm đó thăng hoa thành tình thân, có lẽ không thể tìm lại cảm giác tim đập nhanh như con nai chạy loạn được nữa, nhưng có được, chính là cảm giác thân thuộc không gì thay thế được, cảm giác của người thân, cảm giác của người nhà... 


Thổ Nhĩ Kỳ, phòng khách sạn sáu sao.
Gác điện thoại của Dao Dao, bao phủ trên gương mặt Phong Thần Dật là nụ cười mê người thật lâu không thể xóa nhòa.
Anh thực sự hy vọng… cảm giác này có thể tiếp tục duy trì, cho đến ngày… sinh mệnh anh chấm dứt! 


Nghĩ đến đây, đôi mắt âm u của Phong Thần Dật dần dần mờ đi...
“Phong tổng, tại sao ngài không nói cho phu nhân biết ngài bị bệnh?” Lúc này, Lisa đứng phía sau anh đột nhiên lên tiếng.
Phong Thần Dật kéo áo khoác trên người, gương mặt xanh xao đứng dậy: 


“Nói với cô ấy rồi có ý nghĩa gì không? Để cô ấy đến đây chăm sóc tôi ư?”
Kể từ ngày anh tới Thổ Nhĩ Kỳ, là bắt đầu bị căn bệnh giày vò, cho nên, mới hết lần này tới lần khác hoãn thời gian về nước.


“Ầy, Phong tổng, vậy ngài mau nằm xuống nghỉ ngơi đi. Có lẽ một lúc nữa bác sĩ Ali qua đây, thì có thể đưa báo cáo kiểm tra của ngài.” Lisa dìu Phong Thần Dật nằm lên giường, thở dài bất lực. 


Trong thời gian này, cô có thể xem như tận mắt chứng kiến ông chủ mặt sắt của mình cũng có một mặt dịu dàng, đôi khi, nghe anh gọi điện cho Dao Dao, Lisa không dám tin rằng đây là những lời mà ông chủ mình nói ra?!


Nhưng thực tế chứng minh, bất kể vị Chủ tịch băng lạnh này đối với bên ngoài có vô tình như thế nào, nhưng đối với vợ mình, anh sẽ luôn luôn thể hiện một mặt mà không ai thấy được…
Trong nước. 


“Mình nói em yêu à, bạn không phải trở thành thiếu phu nhân nhà giàu liền quên mình chứ? Đến bây giờ mới hẹn mình ra?” Bên trong một quán cà phê ấm cúng, Cung Tiểu Mạn bất mãn phàn nàn.


Kể từ sau khi Dao Dao bị bắt cóc trước hôn lễ, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Cung Tiểu Mạn, cũng không có đề cập đến hôm bắt cóc đã xảy ra chuyện gì.


“Tiểu Mạn, bạn không nên trách mình. Bạn biết tính cách của mình mà, trong lúc mình đau lòng nhất, người mình không muốn liên lạc nhất chính là bạn.” 


Đúng vậy. Tiểu Mạn hiểu rõ “tật xấu” này của Dao Dao nhất, nhiều lúc, trong thời gian khó khăn nhất bạn bè đều liên lạc với bạn, mà trong thời gian hạnh phúc nhất của họ thì quên mất bạn, đây căn bản không phải là bạn bè.


Nhưng Dao Dao ngược lại hoàn toàn, cô luôn luôn lựa chọn một mình gánh chịu trong lúc cô đau khổ nhất, chờ sau khi mọi thứ sóng yên biển lặng, đem việc xảy ra lúc đó xem như một truyện cười kể cho Tiểu Mạn nghe.


“Dao Dao, bạn bè thực ra chính là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia mà. Bạn luôn để mình cùng hưởng phúc với bạn, lại không để mình cùng chia sẻ đau khổ cùng bạn, mình sẽ rất khó chịu.” 


“Xin lỗi Tiểu Mạn. Mình sẽ cố gắng sửa chữa khuyết điểm của mình.” Dao Dao cảm thấy có lỗi cúi đầu.