“Con thật sự không ngờ rằng chủ tịch của Tập đoàn Sandel ông Bartholomew lại là người châu Phi, hơn nữa còn nói tiếng địa phương, con căn bản không thể hiểu được!”
“Vậy thì làm sao? Lần này không dễ dàng gì mà tên tiểu tử Phong Thần Dật không có ở đây, cơ hội để con thể hiện đã đến rồi, con phải nắm bắt cho thật tốt đấy Thần Duệ!”
“Mẹ, con cũng muốn nắm bắt, vấn đề là con vốn dĩ không hiểu Bartholomew đang nói cái gì?”
“Hết thảy mọi người cũng không hiểu đó sao?”
“Không phải! Ngự Ngạo Thiên của Bác Sâm có thể nghe hiểu được, hơn nữa hắn ta còn có thể nói chuyện rất giống một người bản ngữ, công ty Bác Sâm tại Mỹ đã chuẩn bị rất kỹ thị trường này rồi, nên con nghi ngờ hắn cũng muốn lôi kéo ông Bartholomew.”
Hả?! Khi nghe tới ba từ Ngự Ngạo Thiên này, mắt của Dao Dao phát sáng lên.
Hóa ra công ty Bác Sâm ở Mỹ cũng muốn thị trường này sao?!
Ây da! Cơ hội đến rồi!
Dao Dao xoay người lại, nhắm thẳng vào hội trường nhỏ mà đi vào. Bên trong không quá mười người đang ngồi, đến giờ ăn lâu rồi mà Hắc Viêm Long cũng không xuất hiện ở đây. Cô nhẹ nhàng không gây tiếng động đi đến bên cạnh Phong Tiêu: “Ba.”
“Con sao lại đến đây?”
“À, không có gì, chỉ là con muốn qua đây để học hỏi thôi ạ!”
Miệng của cô đang nói chuyện với Phong Tiêu nhưng tai đã sớm kéo dài ra đến chỗ Ngự Ngạo Thiên và ông Bartholomew rồi.
“Học hỏi cái gì chứ? Đi, đi tìm chị dâu của con đi. Dao Dao, ta đang nói chuyện với con đó, con có nghe thấy không?!!”
“Dạ! Ba.... ba, ba nói cái gì ạ? Con, con không nghe rõ.”
“Này, đây không phải là chỗ mà phụ nữ như con ở thể vào, đi ra ngay!”
“Ây...” Thật xin lỗi ba. Lần này con thật sự không thể nghe lời người được. Người cũng muốn công ty của Phong Thị được các tập đoàn ở Mỹ trợ giúp mà đúng không? Con cũng muốn báo thù cho mẹ. Chúng ta đôi bên đều có lợi, há chẳng phải là quá tốt sao?
Dao Dao thay đổi tầm mắt, đi thẳng đến trước mặt ông Bartholomew: “Ông Bartholomew, chào ông.”
Cơn nóng giận của Phong Tiêu ngay lập tức dừng lại khi nghe thấy thứ ngôn ngữ mà Dao Dao sử dụng, ngay lập tức tròn mắt nhìn, vô cùng ngạc nhiên.
Những người khác cũng nhìn nhau, không kiềm được sự ngơ ngác, ngôn ngữ mà ông Bartholomew là ngôn ngữ địa phương của châu Phi, là tiếng Angola, thật ra rất ít người có thể biết loại ngôn ngữ này.
Ngự Ngạo Thiên có thể cùng trò chuyện với ông Bartholomew đã vô cùng bái phục rồi, mà giờ con dâu thứ hai của Phong gia cũng có thể nói được loại ngôn ngữ này, bọn họ càng bái phục sát đất.
“Cô là?” Ông Bartholomew mỉm cười nhìn Dao Dao.
“Tôi là nhân viên của Phong Thị thưa ngài Bartholomew, tôi tin rằng ngài ở Mỹ chắc cũng không quá xa lạ với Phong Thị chứ? Thực ra Phong Thị chúng tôi luôn có ý muốn cùng công ty của ngài hợp tác. Ở đất nước chúng tôi, Phong Thị là một trong tập đoàn đứng nhất nhì trong toàn quốc, tôi tin rằng nếu như chúng ta hợp tác nhất định sẽ tạo ra được rất nhiều kỳ tích”. Trong lúc Dao Dao nói chuyện, thì Ngự Ngạo Thiên bên cạnh ông Bartholomew không hề dời tầm mắt đi.
Ngự Ngạo Thiên chỉ đành lắc đầu, dùng ngôn ngữ Angola để cắt ngang lời nói của Dao Dao: “Lạc tiểu thư, ngài Bartholomew mong muốn xây dựng một đế chế kinh doanh tại Mỹ, chủ yếu là ngành công nghiệp xây dựng, với lại theo hiểu biết của tôi về tập đoàn Phong Thị thì dường như trong top 10 tập đoàn công nghiệp xây dựng không hề có tên của Phong Thị phải không?”
Có hay không có thì có liên quan gì đến Ngự Ngạo Thiên anh chứ?! Dao Dao không thèm so đo với hắn, cười lạnh nhìn về hướng Ngự Ngạo Thiên: “Ngự đổng sự trưởng à, anh sai rồi, tôi thừa nhận Phong Thị chúng tôi về mảng công nghiệp xây dựng chưa đủ mạnh, nhưng anh phải biết rằng tại thị trường chứng khoán ở Mỹ, họ đều đang đánh giá rất cao, chứ không chỉ tính đến hiệu quả. Theo số liệu thống kê năm nay, Phong Thị của chúng tôi cao hơn Bác Sâm 3% cũng là một con số đáng kể nhỉ. Điều này là một điểm đủ để chứng minh Phong Thị dường như phù hợp hơn Bác Sâm để hợp tác với công ty của ngài Bartholomew đây.”
“Haha, tôi nghĩ.... ngài Bartholomew sẽ không hề để tâm đến 3% này đâu.”
“Vậy thì ngài Bartholomew lại càng không cần phải quan tâm đến thứ hạng của Phong Thị trong ngành công nghiệp xây dựng này rồi!”
Trong khi Ngự Ngạo Thiên cùng với Dao Dao tranh luận, ông Bartholomew ngồi giữa vẫn luôn giữ nụ cười, còn những người còn lại khi nghe hai người họ nói chuyện thì đều mù mịch, anh nói một câu, tôi nói một câu, căn bản không thể xen vào!
Sau khi tranh chấp xong, con ngươi của Ngự Ngạo Thiên như lóe sáng lên, đột nhiên hắn thay đổi ngôn ngữ: “Bảo bối à, em quả thực là xuất thân luật sư, mồm miệng quả nhiên lợi hại.”
Dao Dao sắc mặt trầm xuống, ánh mắt không ngừng quan sát biểu tình của những người xung quanh, rồi dùng loại ngôn ngữ giống của Ngự Ngạo Thiên vừa rồi trả lời: “Ngự đổng sự trưởng, anh chắc chắn những người ngồi đây không biết biết tiếng Séc chứ?!”
“Em nhìn xem biểu tình của họ đi cũng biết được bọn họ nghe không hiểu gì rồi”. Nói xong, Ngự Ngạo Thiên nghiêng đầu mỉm cười: “Chẳng qua bảo bối à, tôi thật sự rất bất ngờ về việc em biết sử dụng tiếng Angola và tiếng Séc đấy!”
Cũng giống với tiếng Angola thì tiếng Séc cũng là thứ tiếng rất ít người biết sử dụng, có thể sử dụng được phải nói là cực kì hiếm.
Sở dĩ Dao Dao biết được là vì mỗi ngày cô đều chạy đến thư viện ở trường trung học, cô không làm bất cứ việc gì khác ngoại trừ việc đọc sách: “Ngự đổng sự trưởng cũng không phải như vậy sao? Thật không hổ danh là con trai của thủ tướng tiền nhiệm, thật là không giống nhau.”
“Đa tạ đã khen ngợi, đúng rồi, bảo bối....”
Dao Dao tức giận tay nắm chặt thành nắm: “Anh có thể đừng xưng hô kiểu đó được không?!” Tuy rằng biểu tình của những người xung quanh không hiểu gì nhưng... Mỗi một câu bảo bối mà Ngự Ngạo Thiên gọi, làm cô thật sự muốn nổi cáu!
“Thế gọi tên gì? Em yêu?!”
“....” Càng buồn nôn hơn?! Cô không thèm dây dưa thêm với hắn, dứt khoát nói: “Anh muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi!”
“Em có biết tiếng Albania không?”
Cái này cô thật tình không biết! “Anh quản được sao?”
“À, vậy thì tốt.”
Nhìn nụ cười kì lạ trên khuôn mặt của Ngự Ngạo Thiên, Dao Dao cảm thấy rất khó chịu, có cái gì mà kêu là tốt chứ? Hắn có ý gì đây? Cô không biết tiếng Albania thì thế nào? Ngăn mình tìm ai sao?
Chỉ thấy Ngự Ngạo Thiên quan sát xung quanh một lượt, chậm rãi hướng về phía ông Bartholomew, trực tiếp thay đổi lại ngôn ngữ Angola: “Ngài Bartholomew, hôm nay tôi rất vui khi được quen biết ngài. Chuyện tương lai, tôi hi vọng ngài có thể ghé qua văn phòng của tôi để trò chuyện, tôi xin phép đi trước.”
“Vâng, được thôi. Ngự đổng sự trưởng”.
Ngự Ngạo Thiên đứng dậy, lúc vừa đi ngang qua Dao Dao, hắn nở một nụ cười kì quái: “Tiếng Albania”. Hắn dùng một câu đơn giản bằng tiếng Albania rồi nhanh chóng rời đi.