Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 397: Hắc Viêm Long muốn tìm bạn gái

“Lạc Dao Dao chết tiệt kia!” Hàn Ly Thương không cam lòng đạp ngã ghế xoay.
Long Diệp hơi nhíu mày, liếc nhìn ghế xoay ngã dưới đất, lạnh lùng nói: “Ly Thương, cậu có lý do trách Tiểu La Li sao? Nếu cậu chống đỡ được thì cần gì Ngạo Thiên phải ra mặt à?”


“Ý cậu là đang trách móc tôi đã để mất mảnh đất kia sao?” Hàn Ly Thương một tay đút túi quần, chậm rãi đi tới trước mặt Long Diệp lạnh lùng nói: “Cậu hỏi Tuyết Đồng đi, mảnh đất kia rốt cuộc làm thế nào lại bị mất.”
Ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạc Tuyết Đồng.


Đôi mắt đẹp lạnh lùng của cô ta lóe lên: “Hôm đó, chúng tôi thấy Lạc Dao Dao gọi điện cho Ngạo Thiên. Ngạo Thiên ra lệnh cho chúng tôi nếu Lạc Dao Dao nói muốn mảnh đất kia thì chúng tôi không được tranh với cô ta. Cho nên Ly Thương mới không có bất kỳ đối sách nào.”


“Hóa ra là ý của Ngạo Thiên...?” Lúc đó Long Diệp đã cảm thấy với năng lực của Hàn Ly Thương thì sẽ không thua trên tay Dao Dao dù chỉ số thông minh của cô là 200 đi nữa. Nhưng năng lực của Hàn Ly Thương cũng không phải tầm thường!


“Đúng! Tất cả đều là ý của Ngạo Thiên, nếu không nhầm thì anh ấy chỉ đơn thuần vì muốn dỗ Lạc Dao Dao vui vẻ mà thôi!” Dứt lời, Mạc Tuyết Đồng căm hận nắm tay thành nắm đấm!
Bên kia...


“Ây, cơm đã ăn rồi, đi đâu thì được đây?” Đến cửa nhà hàng, Hắc Viêm Long mặt mày rầu rĩ suy nghĩ trạm kế tiếp của lộ trình.
Dao Dao đứng bên cạnh mỉm cười ca hát, hưng phấn nhảy đến trước mặt Hắc Viêm Long gằn từng chữ:


“Tôi! Muốn! Quay lại! Phong! Thị!” Cơ thể không an phận lắc lư, khóe miệng hiển hiện nụ cười đắc ý.
Hắc Viêm Long nhìn đến choáng váng, tại sao hắn không phát hiện ra người động tác của phụ nữ này tốt như vậy chứ, giống y như con nít vậy?


Rõ ràng lúc mới gặp gỡ hay tiếp xúc sau này cô đều biểu hiện rất chín chắn. Hoặc là...
Hiện tại tính cách như con nít của cô lúc này mới là tính cách thật sự của cô nhỉ? Xem ra tính cách thật và vẻ ngoài của người phụ nữ này rất thích hợp với nhau.


Đang nghĩ thì một chiếc xe từ hướng Bắc lao nhanh tới.
“Này! Đồ ngốc, nhìn xe chứ!” Đôi mắt màu mực của Hắc Viêm Long lóe lên, nhanh tay lẹ mắt kéo Dao Dao đang khua tay múa chân vào lòng: “Cô bị khờ thật à?”


“Uầy...” Dao Dao sửng sốt một chút rồi cười ngu: “Ha ha, không để ý, không để ý. Cảm ơn, cảm ơn.”
“Ai...” Hắc Viêm Long thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng ôm chặt Dao Dao hơn.
Cô cau mày, Hắc Viêm Long đang làm gì đây? Sao lại không buông tay ra? Chống cự muốn đẩy hắn ra.


Lúc này Hắc Viêm Long mới phát hiện không thích hợp, vội vàng buông lỏng hai tay đang ôm chặt Dao Dao...
Trong khoảnh khắc đôi mắt màu mực hiện lên một tia vô cùng mất tự nhiên nhưng nhanh chóng bị Hắc Viêm Long đè ép xuống, giả vờ bình tĩnh nói: “Người phụ nữ này, cô vẫn về Phong thị à?”


“Sao lại không thể quay về chứ?”
“Không phải cô bị Phong gia đuổi ra ngoài à.”


“...” Ha! Đúng vậy! Ngày hôm kia cô bị bố chồng đuổi ra khỏi Phong gia rồi, dù lúc đó cô không chọn rời đi nhưng cũng muốn chọn rời khỏi Phong thị. Nếu như rời khỏi rồi, vậy lúc Ngự Ngạo Thiên quay lại Bác Sâm, chẳng phải cô không có cách nào để báo thù sao?


“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Tâm tình đang tốt lập tức tụt dốc, cô lo lắng lay cơ thể Hắc Viêm Long.


“Đừng lay nữa! Đồ mới ăn xong đều bị cô lay cho ra hết rồi!” Hắc Viêm Long gầm nhẹ một tiếng, Dao Dao vội vàng buông lỏng tay ra nắm lấy hai cánh tay hắn. “Đi, chúng ta đi tìm chỗ nào đó chơi đi.”
“Không đi!”
“Vậy về nhà?”


“Không được!” Dao Dao khổ sở nhíu mày, phảng phất như hạ quyết tâm rất lớn lạnh lùng nói: “Tôi quyết định... thử quay lại Phong thị một lần.”
“Thật sự cố chấp!” Rơi vào đường cùng, Hắc Viêm Long không thể làm gì hơn là đưa Dao Dao về Phong thị.


“Hắc tổng, hiện tại chúng ta đi đâu ạ?” Xe dần dần rời khỏi Phong thị.
Hắc Viêm Long nhìn Dao Dao đang đi vào Phong thị qua cửa sổ xe, đôi mắt màu mực không khỏi hiện ra tia mất mát: “Về công ty đi!”
“Vâng!”


Dọc đường đi, Hắc Viêm Long vẫn giữ im lặng, tên thuộc hạ ngồi bên cạnh hắn dò hỏi: “Hắc tổng, có phải ngài rất vừa ý Lạc tiểu thư không?”
“Hả?”


“Hai ngày nay công ty bận rộn như vậy nhưng ngài vì dỗ Lạc tiểu thư vui vẻ mà bỏ lại tất cả công việc, còn tặng hoa, rồi tìm chỗ chơi đùa quả thật y như đối xử với bạn gái vậy. Thật ra, thuộc hạ có một cô em họ cũng đáng yêu, xinh đẹp giống như Lạc tiểu thư, chi bằng giới thiệu cho ngài nhé!”


Mấy ngày nay đi theo bảo vệ Hắc Viêm Long, đã theo hắn khoảng hai năm có thể nói là người hiểu rõ hắn nhất.


Sinh hoạt ngày thường của Hắc Viêm Long rất đơn điệu, sự nghiệp thì lớn mạnh, một ngày 24 giờ thì đã có mươi giờ là dùng cho công việc. Đa phần là tìm Phong Thần Dật và Âu Dương Tử Hiên chơi bi-a, golf.


Có thể nói trong phạm vi xã hội thượng lưu này, Hắc Viêm Long là một người đàn ông tốt. Không thuốc lá, không uống rượu, không chơi gái, cực kỳ hiếm thấy.


Không biết có bao nhiêu danh môn quý tộc mong muốn giới thiệu con gái của bọn họ làm quen với Hắc Viêm Long, đáng tiếc hắn đều lạnh lùng từ chối tất cả!


“Tìm bạn gái...?” Hắc Viêm Long lầm bầm lầu bầu, với hai ngày nay cẩn thận tỉ mỉ ở chung với Dao Dao cảm giác dường như cũng không phiền như trong tưởng tượng, quả thật còn khá tốt nữa. Nhưng...
“Vẫn là nói sau đi!”
Tập đoàn Phong thị.


Dao Dao đứng trước thang máy vừa đợi thang máy vừa đi qua đi lại tản bộ.
Nếu Phong Thần Duệ nhìn thấy cô thì có khả năng một chút mặt mũi cũng không cho cô đã đuổi cô ra khỏi Phong thị rồi.
Nếu không thì về nhà chờ Thần Dật từ Thổ Nhĩ Kỳ trở lại rồi nói sau nhưng cô không ngồi yên được.


Quên đi, phải nghĩ cách gặp được Phong Thần Duệ đã!
“Keng” thanh máy đến lầu một, Dao Dao và vài đồng nghiệp cùng bước vào trong.
Lúc cửa thang máy sắp đóng...
“Ai... đợi đã.” Một giọng nói dễ nghe từ gần đó truyền đến.


“Mau đóng cửa đi! Mau đóng cửa, là “máy phát điện” đó.” Hai nữ đồng nghiệp trong thang máy cười xấu xa điên cuồng nhấn nút đóng cửa.
Dao Dao bên cạnh nhíu máy, tại sao hai cô gái này lại như vậy? Tại sao không thể chờ một chút chứ? Dao Dao dứt khoát dùng tay chặn cửa thang máy đang sắp đóng.


“Đừng xen vào việc của người khác!”
“Đáng ghét!” Hai cô gái trong thang máy thấy hành động của Dao Dao liền đứng bên xì xào bàn tán nguyền rủa chửi mắng.


Lúc này, cô gái bên ngoài thang máy mới vội vã chạy tới. Cô cao chừng một mét sáu mấy, da thịt trắng noãn như tuyết, khuôn mặt tròn trịa như trứng ngỗng lại thêm đôi mắt như bảo thạch, khi cười lên còn có hai lúm đồng tiền trông cô rất ngọt ngào. Mái tóc màu nâu gợn sóng dài đến thắt lưng làm nổi bật lên sự đáng yêu, xinh đẹp ngọt ngào của cô gái