Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 387: Bị cả nhà bao vây tấn công

Trở về biệt thự của Phong gia, Aaron liền rời đi.
Phong Thần Duệ cùng Dao Dao trước sau tiêu sái bước vào bên trong.
“Cậu cả, cô hai.” Vẫn như bình thường một đoàn hầu nữ ở cửa đón chào.


Phong Thần Duệ mặt không cảm xúc kéo kéo âu phục bước nhanh vao trong đại sảnh, theo quy cũ, hướng đến bố mình cúi đầu chào: “Ba, mẹ.”
Đi theo phía sau hắn, Dao Dao cũng cúi đầu chào: “Ba, mẹ.”
“Thần Duệ. Ngồi xuống đi.”
“Vâng, ba.” Phong Thần Duệ ngồi xuống cạnh Lan Lăng vợ hắn.


Dao Dao vẫn đứng đó, cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phong Tiêu cùng với khẩu khí nói chuyện khi nãy… Ba chồng cho phép Phong Thần Duệ ngồi còn cô thì không. Nói cách khác... Dao Dao giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện gì nên bị phạt đứng vậy. Những người khác thì cùng nhau ngồi trên ghế, xem ti vi.


Thời gian,từng giây từng phút trôi qua. Được năm phút, Phong Tiêu mới đưa mắt nhìn về phía Dao Dao: “Ba ngày trước, cô đã đi đâu?”
Ba ngày trước? Hình như là trước đêm Thần Dật đi Thổ Nhĩ Kỳ công tác nhỉ? “Thưa ba, con cùng với Thần Dật ăn cơm ở bên ngoài ạ.”


“Cái này tôi biết, không cần cô nói. Tôi muốn hỏi cô là, ngoài trừ việc cô và Thần Dật ở cùng nhau thì cô còn ở với ai nữa?”
Ngoại trừ Thần Dật còn ở cùng với ai bên ngoài! Bọn họ thật sự ăn cơm xong là liền trở về nhà mà? “Thưa ba, không có ai hết ạ.”


“Không có? Được!” Phong Tiêu băng lãnh hé mắt, giơ tay chỉ tờ báo đang đặt trên khay trà: “Vậy cô nhìn đi, đây là cái gì?” Dứt lời… Lan Lăng đang xem ti vi lập tức tắt đi, mím môi nhìn Thần Duệ cười xấu xa, đưa mắt ra xem kịch hay trước mắt.


Dao Dao chậm rãi đi tới khay trà, cầm tờ báo lên vừa nhìn thấy… Đây không phải! Nghĩ lại, lúc đang ăn cơm Thần Dật bị người công kích, vì vậy mà cô liền chạy tới gian phòng bên cạnh gặp Ngự Ngạo Thiên, kết quả… Nhìn trong tờ báo là hình Ngự Ngạo Thiên đang ôm cô. Dao Dao không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhìn lại.. thì ra vẫn bị bọn nhà báo nhìn thấy chuyện này!


“Ba, người cho con xem cái này làm gì ạ?” Cho dù bây giờ tâm Dao Dao vô cùng rối bời nhưng vẫn giả vờ kiên cường, trấn định mà hỏi Phong Tiêu.


“Cô còn dám hỏi, người phụ nữ mà Ngự Ngạo Thiên ôm kia không phải là cô sao?” Tấm hình kia, tuy chỉ thấy được bóng lưng người phụ nữ nhưng kiểu tóc đen uốn đến eo, cùng với vóc dáng kia dù là ai nhìn thấy cũng sẽ đều liên tưởng đến Dao Dao mà thôi.
“Thưa ba, không phải con!”


Lúc này, Lan Nghê Bội im lặng nãy giờ đã lên tiếng: “Ai cha, con dâu, mẹ biết chuyện như vậy sẽ không ai dám nhận cả. Nếu trong đó có gì hiểu lầm, con cứ nói ra, mẹ tin ba con nhất định sẽ hiểu và bỏ qua cho.”
Lan Nghê Bội thật là độc ác mà! Quả thực là giết người trong vô hình mà!


Dùng giọng điệu hiền lành như vậy, kỳ thực chính là muốn ám chỉ tấm hình kia chính là cô, vì vậy mà dụ dỗ cô thừa nhận sao! Thật độc ác… thật độc ác mà!


Thông qua nữa tháng tiếp xúc này, Dao Dao có thể khẳng định Lan Nghê Bội là kiểu người “kim bên trong sợi bông”. Nếu như ngày kết hôn đó Thần Dật không nói ra sự kiện kia tin chắc rằng cô nhất định đã bị Lan Nghê Bội này hại chết rồi!


Nếu Lan Nghê Bội thích giả bộ làm người tốt như vậy thì cô cũng sẽ giúp bà chơi tiếp vậy. “Mẹ à… Người kia thật sự không phải con! Buổi tối hôm đó con và Thần Dật vẫn luôn ở cùng bên nhau, chưa từng tách ra thì làm sao có cơ hội mà cùng Ngự Ngạo Thiên chạm mặt ạ?” Cô giả vờ đáng thương nói.


Ông hung hăng nhíu mày: “Được! Vậy thì tôi bây giờ sẽ gọi điện cho Thần Dật xác nhận!”
Không… Không được. Dao Dao tin, nếu ba chồng có gọi cho Thần Dật, Thần Dật nhất định cũng sẽ giúp cô. Nhưng mà… hắn nhìn qua tờ báo chắc chắn cũng đoán được người trong tờ báo kia chính là cô!


Không muốn vì chuyện của Ngự Ngạo Thiên mà ảnh hưởng đến tâm tình của Phong Thần Dật được. Cô không muốn vì Ngự Ngạo Thiên mà Thần Dật không vui! “Ba, bây giờ ở Thổ Nhĩ Kỳ là không giờ rồi, bố thật sự muốn gọi điện cho Thần Dật thật sao ạ?”


Phong Tiêu từ trước đến giờ rất cưng nhi tử, vừa nghe Dao Dao nói lời này hắn liền bỏ đi ý nghĩ đấy: “Được, tôi sẽ không gọi điện cho Thần Dật nữa. Nhưng cô bây giờ phải giải thích rõ ràng chuyện này cho tôi mới được!”


“Con dâu, con cũng đừng chọc cho ba con tức nữa. Ông dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, vì chuyện của các người mà để tâm nhiều quá rồi. Con mau giải thích rõ ràng chuyện này cho xong đi?” Lan Nghê Bội dùng chiêu lạt mềm buột chặt mà cố ép Dao Dao thừa nhận chuyện này.


Phong Tiêu một bên mạnh mẽ cương quyết bắt Dao Dao phải giải thích rõ chuyện này mới được. Dao Dao đầu óc như muốn nổ tung: “Mẹ à, con nói lại một lần nữa, người kia thật sự không phải là con!” Dáng vẻ nóng nảy, vì thế mà cô có hơi tăng âm lượng trong giọng nói mình một chút.


Nắm lấy khe hỡ này, Lan Lăng một bên lập tức đứng lên giơ tay “phách” đánh vào mặt Dao Dao: “Ai cho phép cô nói chuyện với mẹ như vậy?”


Đột nhiên xuất hiện một bàn tay đánh úp vào mặt khiến Dao Dao choáng váng hết cả mặt. Lan Lăng này đúng như Phong Thần Duệ nói đúng là một con cọp cái mà. Nữa tháng nay, chỉ cần Lan Nghê Bội gây khó dễ cho cô thì Lan Lăng sẽ lập tức ở bên cạnh mà “châm dầu thêm vào lửa”.


“Mẹ, con xin lỗi vì đã vô ý mạo phạm mẹ.” Tự biết mình đang bất lợi, vì vậy cô chỉ biết tay ôm má, miệng ngậm bồ hòn, oan ức mà cúi thấp đầu xuống.
“Thực là không biết xấu hổ mà, cô quả thực đã làm mất mặt Phong gia này mà!” Lan Lăn không tha thứ mà tức giận mắng lên.


Phong Thần Duệ cũng dựa thế, nhíu mày nở nụ cười: “Đúng vậy, em dâu. Em cũng không kiềm chế quá rồi. Dĩ nhiên đã làm ra chuyện như vậy rồi mà.”
“Con dâu, con nói xem, Thần Dật yêu con như vậy, vậy mà con nỡ lòng nào làm chuyện có lỗi với nó như vậy chứ?”


Dao Dao còn chưa thừa nhận, ba mẹ con bà đã một xướng một họa mà đem tội danh đó đổ lên trên đầu cô. Coi như cô có một trăm cái miệng cũng không cãi lại ba mẹ con bọn họ. Vì vậy cô chỉ im lặng mà giữ sự im lặng.


“Bắt đầu từ hôm nay, cô hãy ở nhà đi, tôi không cho phép cô bước chân ra cửa dù chỉ là nữa bước!” Lúc này, Phong Tiêu cũng đưa ra quyết định cuối cùng.
Không thể ra ngoài sao? Như vậy sao được chứ! Cô còn phải báo thù cho mẹ nữa! “Thưa ba, thật sự không phải con mà!”


“Tôi mặc kệ có phải là cô hay không! Tôi không cho phép cô bước chân ra khỏi Phong gia, bằng không cô hãy cút ra khỏi Phong gia này đi!”


Tay ôm gò má, cô đưa mắt nhìn sang trái phải. Lan Nghê Bội cười yếu ớt, Phong Thần Duệ âm tiếu, Lan Lăng thì cười trào phúng… từng cái từng cái khuôn mặt tà ác hiện ra trước mặt cô, khiến đầu óc cô thật có chút mê muội mà.


Trước đây, Thần Dật chính là ở trong môi trường này lớn lên sao? Bị mẹ kế bắt nạt, bị anh trai lớn hơn 10 tuổi ức hϊế͙p͙, bị người chị dâu này nhục mạ!


Nhất định là như vậy rồi, bằng không Thần Dật cũng không chuyển ra ngoài và cũng không phải chạy đến Nhật Bản mà học? Chẳng biết vì sao lúc này, Dao Dao lại thấy được hình ảnh Phong Thần Dật khi còn bé. Từ lúc vẫn còn là trẻ con ßú❤ sữa cho tới lúc bước đi được, biết nói, anh nhất định, nhất định đã chịu rất nhiều, rất nhiều oan ức…